Trên đường đi về nhà, tôi im lặng không nói, còn Kang Je Hwa, thỉnh thoảng cậu ta kể một vài chuyện ở lớp cậu ta.
- Sang Won à... - Hắn nói.
Tôi chưng hửng nhìn hắn, ôi, cái định mệnh gì vậy, nhìn hắn dưới ánh nắng dịu này thật sự là đẹp trai dã man.
Tôi không muốn mình bị cậu ta quyến rũ chút nào.
- Chuyện gì vậy? - Tôi không nhìn hắn mà nhìn đi chỗ khác.
Kang Je Hwa đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, tôi giật mình nhìn hắn, lại thấy khuôn mặt hắn đầy vẻ nghiêm túc.
- Cho dù là chuyện gì... Em cũng nhất định không được lừa gạt anh!
Tôi bất động, tôi có thể nhìn thấy, đôi mắt đen đó đang dao động, nó không thể điều khiển được trái tim, bắt đầu đập thình thịch.
- Em hứa đi!
Khi tôi nhìn Kang Je Hwa, ánh mắt của anh ta rõ ràng là chân thành, rõ ràng là muốn tôi trả lời.
Nhưng mà... Tôi làm sao mà biết được sau này tôi sẽ như thế nào đâu cơ chứ, lỡ như tôi không thực hiện được thì sao?
- Kang Je Hwa... - Tôi chuẩn bị từ chối nhưng anh ta nắm chặt tay tôi, cảm giác đau nhói dội đến, tôi nhíu mày.
- Sang Won... Em phải đồng ý! - Hắn ta dùng cái giọng đe dọa với tôi.
Lực hắn dùng với tay tôi ngày càng trở nên mạnh bạo, tôi nhíu mày giựt ra nhưng không được, cái tên này, bữa nay ức hiếp người quá đáng vừa thôi!
- Tôi hứa! - Khó khắn lắm tôi mới thốt ra được hai từ đó, tên này mới hài lòng, vui vẻ buông tôi ra.
- Em đã hứa nên không được lừa anh! - Kang Je Hwa cười toe toét, còn tôi thì muốn phun máu vào mặt cậu ta, thật sự là muốn giết cậu ta ngay tức khắc.
Tôi chẳng có phản ứng gì, kệ cậu ta cứ thích nói gì thì nói, điều đó tôi chẳng quan tâm, nhưng mà tôi thật sự chỉ coi cậu ta là một người bạn, hoàn toàn không có ý gì khác.
Cái tôi quan tâm chỉ có mỗi mình anh ấy thôi... Anh Kim Soo Hyun...
- Cậu về đi, chiều chúng ta gặp nhau ở quán cà phê đó, nhớ đến nhé! - Tôi nói với hắn từng đó rồi chạy vào khu nhà cao to.
Tôi biết... Kang Je Hwa đang nhìn tôi... Nhưng tôi lại không quay đầu lại, một lần cũng không.
Đi trên hành lang, tôi lấy di động trong ba lô ra, tìm một dãy số. Đầu dây bên kia được kết nối, tôi nhàm chán lên giọng:
- Chiều nay cậu có thể đến địa điểm đó, còn việc Kang Je Hwa có đến hay không tôi không chịu trách nhiệm!
Nghe tôi nói xong, bên kia cô ta đã cảm ơn rối rít, nhưng tôi lại chán ghét cái kiểu cảm ơn đó, tôi không so đo nhiều tắt máy luôn.
Tôi đút tay vào túi quần, mặt hiện lên vẻ chán ghét cực độ, khóe môi tôi cong lên, nhìn như kiểu cười đểu.
Tôi đột nhiên quay người, đứng thật đúng chỗ, ngay chỗ phòng bên cạnh phòng mình luôn, là nhà của cái tên bí ẩn đó, cửa không đóng.
Tôi hé mắt nhìn vào, một người con trai mặc áo trắng vừa mới đi ngang qua, hai mắt tôi như mở banh hết cốt, tim tôi đập thình thịch.
Vừa rồi tôi vừa mới nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của anh Kim Soo Hyun xong, thật đúng là chuyện hoang đường mà.
Chết rồi, kiểu này chắc tôi phải đi khám lại mắt mất.
Tôi bỏ tay khỏi túi quần bước đi, mắt rời khỏi căn phòng kia, bước chân đi đến phòng mình.
"Làm cái nồi gì mà mình lại nhìn thấy anh Kim Soo Hyun nhỉ?"
Kim Sang Won, mày nghiện anh ấy đến nỗi nhìn ai cũng nhìn thành ra anh ấy rồi!
"Việc Kang Je Hwa có đến hay không tôi không chịu trách nhiệm!" Giọng nói trong trẻo đó cùng với cả nội dung của câu nói đó, nó khiến anh bận tâm.
Khuôn mặt đẹp trai ai nhìn cũng phải mê, trời ạ, thật không nghĩ thử xem, có bao nhiêu người có được khuôn mặt vừa đẹp trai lại vừa dễ thương đến mức vậy cơ chứ?
Anh đeo tai nghe vào tai, lắc lư theo điệu nhạc, miệng lẩm bẩm, hai mắt anh nhắm nghiền, anh hòa mình vào cả giai điệu đó.
Cô gái kì lạ đó lại xuất hiện trong đầu anh, ngày một nhiều, anh nghĩ, mình xem như đã gặp được một người có cùng tính cách như mình.
"Kim Sang Won..."
Anh cười tươi, nụ cười đó có thể khiến Kim Sang Won si mê bất cứ khi nào.
Anh tự hỏi, cô đã từng... Nhìn thấy tính cách đặc biệt của anh chưa?
Kang Je Hwa, rốt cuộc là sự trùng hợp hay tình cờ đây?
Anh đi vào phòng tắm.
Đứng trước cửa sổ nhìn từ trên cao xuống những mái nhà nhỏ bên cạnh, cảm thấy chúng thật nhỏ bé.
Nhỏ bé nhưng yên bình, anh không thích sống ở những nơi nhà to cửa rộng không có một bóng người mà anh chỉ thích những nơi có sự tồn tại của con người.
Thật không ngờ lại có sự tồn tại của một cô gái làm anh phải chú ý đến.
Nếu như so sánh anh với một thứ gì đó, người khác sẽ so sánh anh với trẻ con.
Anh biết, tính cách anh rất khác người, thật sự là anh cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy.
Cơ mà... Anh lại cố tỏ ra vẻ xa cách với cô gái nhỏ đó, giống như mình đang đóng phim trong chính cuộc sống của mình vậy.
Anh muốn cô nhìn thấy tính cách thật sự của anh cơ.
Nhưng anh không biết, làm thế nào để có thể nói chuyện với cô như những anh chị trong đoàn làm phim, thợ trang điểm,...
Anh luôn khiến mọi người bật cười, điều đó khiến anh cảm thấy vui hơn.
Nếu như cô nhìn thấy anh như vậy, chắc hẳn... Cô có còn là fan của anh chứ?
Chẳng biết từ bao giờ, anh lại muốn biết cảm giác của cô đối với anh là như thế nào, nó có đặc biệt không.
Hay cô chỉ xem anh như một thần tượng mà thôi?
Anh miên man trong dòng suy nghĩ, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.