Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu!

Chương 13




- Phòng cậu khác những phòng khác nhỉ? - Kim Sang Won đảo mắt nhìn xung quanh phòng, mắt hiện lên vẻ khó tin.

Anh ngồi trên ghế mở ti vi lên, liên tục chuyển kênh, mắt thỉnh thoảng có nhìn cô. Anh chậm rãi mở miệng:

- Thật vậy sao?

Cô gật đầu, mỉm cười, đi đến chỗ anh ngồi xuống bên cạnh:

- Đúng là rất gọn gàng, ngăn nắp nha! Tôi thì ngược lại.

Anh im lặng, anh đã biết điều này từ lâu rồi, cô cần gì phải nói nữa.

Anh vừa định chuyển kênh thì đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, cô hét to lên ngăn cản anh, bàn tay cô đưa đến giựt lấy điều khiển trong tay anh ra, vô tình đụng phải tay anh nhưng cô lai không để ý.

Người con trai đang đứng trước ti vi, mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp tỏa nắng làm trái tim cô run rẩy.

- Anh Kim Soo Huyn... - Cô vô thức gọi tên anh, không để ý người bên cạnh giật mình quay đầu nhìn cô.

Anh nhìn cô, ánh mắt của cô nhìn người con trai đó trên màn hình là một sự dịu dàng khó tả, miệng cô cười tươi, rạng rỡ, má núm đồng tiền ngộ nghĩnh đáng yêu.

Anh nhìn người con trai trên màn hình đó, lại nhìn cô.

Cái nhìn đầy yêu thương mà cô dành cho người con trai đó, nó hình như còn hơn cả sự hâm mộ nữa.

- Cô hâm mộ anh ta như vậy sao?

Anh quay đầu đi chỗ khác, vài giây sau anh quay lại nhìn cô, hoàn toàn bất động vì thấy hai đôi mắt cô lấp lánh ánh nước.

Giọng cô yếu ớt, cô cười, kiểu cười hạnh phúc đó làm anh khó có thể tin được:

- Anh ấy là thần tượng của tôi! Anh ấy là tất cả bầu trời của tôi!

Thình thịch thình thịch...

Tim anh đập loạn nhịp...

- Anh ta chỉ là thần tượng của cô thôi mà, cô có cần phải đến mức đó không? - Âm điệu của anh có chút không tự nhiên.

Hai mũi cô phồng lên, cô nhìn anh nghiêm túc ca ngợi:

- Anh ấy là thần tượng của tôi, nhưng tình cảm của tôi dành cho anh ấy còn hơn cả mức thần tượng!

Hơn cả mức thần tượng...

Hơn cả mức thần tượng...

Bất chợt cô nhìn anh lườm, cái giọng điệu đó của cô lại trở về rồi:

- Này cậu, bây giờ đang ở trong nhà, cậu không thấy nóng sao?

Còn anh, anh đang tự nói với bản thân:"Tại sao cô lại ở đây một cách tự nhiên như vậy?"

Tôi nhảy chân sáo đến trường, tâm trạng vui vẻ. Ngày mai nữa thôi, anh Kim Soo Hyun của tôi sẽ có một cảnh quay ở gần nhà tôi, như vậy sẽ rất tiện.

À, cái tên bí ẩn đó, thật sự là rất đáng ghét nha, cô hỏi tên của hắn vậy mà hắn làm lơ không trả lời, thật đúng là tức giận chết mất!

Mà thôi, có gì liên quan đâu nhỉ, mình cứ nói chuyện bình thường với hắn ta là được, không cần thân quá, sẽ rất phiền phức.

Cô gật gật đầu hiểu rồi thì bị một bàn tay cóc đầu.

- Kim Je Hwa, đừng có lúc nào cũng cóc đầu tôi như thế, sẽ không tốt đâu! - Tôi trừng mắt quay ra phía sau, tên đó nhìn tôi cười cười.

- Sang Won, chẳng phải đây là thói quen để em nhận biết là anh đến hay sao?

Xem kìa, nhìn mặt hắn, nói thật tôi muốn đấm cho hắn vài cái để sau này đừng có mà tác quai tác quái đi cóc đầu người khác nữa.

Tôi nhăn mặt quát hắn:

- Cho dù là vậy thì tốt nhất cậu đừng có mà cóc đầu tôi!

Hừ, tôi bước đi nhanh hơn, cứ để tên đó đi phía sau đi, người gì đâu mà cứ theo dai như đĩa, đã vậy còn hay dùng bạo lực với người khác, thật sự là rất khó chịu!

Bàn tay to lớn đó lại xoa đầu tôi, tôi nhìn hắn, hắn cười xuề xòa, giọng nỉ non:

- Anh xin lỗi mà, đừng giận anh!

Phi, tôi giận anh làm cái gì? Đánh anh chửi anh còn không đi chứ đừng nói là giận anh!

Tôi đã nói rồi mà, dính đến trai đẹp không có kết quả gì tốt đâu! (Hình như chưa nói mà -_-)

Tôi ôm một cục tức bước vào lớp, một bạn gái xinh đẹp đã "thân thiện" đi đến chào tôi:

- Sang Won, cậu đến rồi!

A, tôi đâu biết mình có quen ai xinh đẹp như thế này, chắc cậu ta tìm nhầm người, nhầm người rồi.

Tôi cười cười, quay người đi đến chỗ ghế ngồi, tôi cũng không ngờ là cô gái đó lại vì thái độ của tôi mà tức giận.

Cô ta đứng cạnh bàn của tôi, bắt đầu nhờ vả:

- Sang Won à, tớ cầu xin cậu đấy, Kang Je Hwa là một cặp với mình, đáng lí hai bọn mình đã ở bên nhau, chính vì cậu xen ngang nên anh ấy dần dần lạnh nhạt với mình, mình xin cậu hãy buông tha cho anh ấy đi!

Tôi thở dài, chống cằm, nhìn ra bên ngoài.

Tôi b iết nói gì hơn.

Nghe cô ta lải nhải đến nỗi não sắp rụng luôn rồi, tôi nhìn cô ta, giọng nói đầy mệt mỏi:

- Bạn hiền, nếu bạn muốn đến với Kang Je Hwa thật, thì tôi sẽ giúp cậu, nhưng đừng có lải nhải được không?

Và tôi nghĩ... Đó là một lời hứa mà tôi nghĩ tôi không nên hứa với cô ta ngay lúc đó, nhưng gì thì cũng đã muộn rồi, không thể cứu vãn được nữa mà.