Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng

Chương 34: May được thần công




Đinh Tiểu Nam ngẩn người :

- Tiền bối nói sao?

Độc Cô Khách mỉm cười :

- Bổn nhân nói đã quá rõ ràng rồi... Thu ngươi làm đồ đệ, truyền ngươi võ công để ngươi dẹp loạn Tam cung Thất ma!

- Đáng tiếc vãn bối không thể tòng mệnh!

Độc Cô Khách ngạc nhiên :

- Sao? Ngươi không ưng thuận ư?

Đinh Tiểu Nam cười gượng :

- Chẳng còn cách nào hơn, đành xin tiền bối lượng thứ cho.

Độc Cô Khách hết sức lấy làm lạ :

- Có biết bao nhiêu nhân vật võ lâm tiếng tăm muốn bái bổn nhân làm sư phụ mà không được, với từng tuổi như ngươi lẽ ra là một kỳ ngộ hiếm có, vậy mà...

Đinh Tiểu Nam vội nói :

- Không phải vãn bối từ chối mà là vãn bối đã có sư thừa, chẳng thể phản bội sư môn mà bái nhận tiền bối...

Độc Cô Khách vỗ tay đánh bốp :

- Có chí khí lắm!

Đinh Tiểu Nam vòng tay :

- Đa tạ tiền bối đã lượng thứ!

Độc Cô Khách trầm ngâm :

- Tuy nhiên chúng ta có thể nghĩ cách khác.

Đinh Tiểu Nam trố mắt :

- Cách gì?

Độc Cô Khách giọng buồn buồn :

- Bổn nhân vẫn truyền võ công cho ngươi, nhưng ngươi không cần nhận bổn nhân làm sư phụ!

Đinh Tiểu Nam bối rối :

- Vậy đâu được, vãn bối há thể...

Độc Cô Khách thở dài :

- Nghiêm chỉnh mà nói, đó cũng như là ngươi giúp cho bổn nhân bởi vì chính bổn nhân đã truyền thụ võ công cho Kim Xà phu nhân, nay bà ta hưng sự tạo loạn, đó khác nào tội lỗi của bổn nhân...

Đinh Tiểu Nam vội nói :

- Tiền bối chỉ cần đích thân đứng ra khuyên nhủ bà ấy, nhất định sẽ có hiệu quả.

Độc Cô Khách lắc đầu :

- Bổn nhân đã thề không bao giờ gặp bà ta nữa, Không thể nào phản bội lại lời thề của mình.

Đinh Tiểu Nam cuống lên :

- Tiền bối hà tất cố chấp như vậy...

- Đó không phải là cố chấp! Hơn nữa còn một nguyên nhân khác, đó là giữa bổn nhân với bà ta... ít nhiều cũng còn chút tình nghĩa, bổn nhân không muốn cạn tàu ráo máng, bởi tính tình của bổn nhân rất nóng nảy, một khi gặp nhau nếu lời lẽ không hợp nhất định sẽ xảy ra xung đột, rất có thể bổn nhân sẽ ra tay hạ sát bà ta...

Đinh Tiểu Nam ngập ngừng :

- Tiền bối lo nghĩ như vậy rất đúng, nhưng...

Độc Cô Khách nghiêm giọng :

- Bổn nhân đã quyết định rồi, phải nhờ ngươi giúp cho một phen... tuy nhiên... chỉ cần ngăn cản cuộc nhiễu loạn này là được rồi, tốt hơn đừng làm tổn thương đến tính mạng của bà ta.

- Vậy... vậy...

Độc Cô Khách trầm giọng tiếp :

- Ngươi bất tất lưỡng lự, phải biết sự quyết định của bổn nhân chưa bao giờ thay đổi cả, nếu ngươi không chịu tuân lời thì chỉ có mỗi con đường chết thôi.

Đinh Tiểu Nam chau mày :

- Theo tiền bối thì không phải đắn đo ư?

Độc Cô Khách cười gằn :

- Không cần... Bổn nhân truyền võ công cho ngươi mà không cần danh nghĩa sư đồ, không cần thù báo, chỉ cần ngươi vận dụng trí thông minh mà dẹp yên cuộc nhiễu nhương này, nếu không phải trường hợp bắt buộc, không nên lấy mạng Kim Xà phu nhân vậy là đủ lắm rồi.

Đinh Tiểu Nam cười nhăn nhó :

- Vậy xem ra vãn bối không thể nào phản đối được rồi!

- Đúng thế.

Đinh Tiểu Nam bỗng quỳ sụp xuống :

- Tuy không có danh phận sư đồ, nhưng vãn bối được tiền bối truyền thụ cho thần công, xin nhận vãn bối một lạy này!

Thế là, Đinh Tiểu Nam nghiêm chỉnh dập đầu lạy bốn cái, đoạn cung kính đứng lên.

Độc Cô Khách không cản ngăn, để mặc Đinh Tiểu Nam vái bốn lạy xong mới hài lòng cười nói :

- Thôi được rồi, bổn nhân bắt đầu truyền võ công cho ngươi ngay...

Đinh Tiểu Nam tiếp lời :

- Với thần công của tiền bối, hẳn là phải luyện tập đến mấy năm, e rằng thời gian không kịp đâu.

Độc Cô Khách mỉm cười :

- Bổn nhân cũng đã nghĩ đến điều ấy rồi, cho nên đã nghĩ ra một cách tiện lợi khác.

- Cách như thế nào?

- Bổn nhân sẽ truyền hết khẩu quyết cho ngươi, ngươi có thể từ từ lĩnh hội, nghiên cứu và luyện tập học đến đâu sử dụng đến đó, có lẽ vậy cũng đủ rồi.

Đinh Tiểu Nam thờ thẫn gật đầu :

- Mọi sự đều xin vâng mệnh tiền bối!

Thế là Độc Cô Khách khởi sự truyền thụ khẩu quyết cho Đinh Tiểu Nam.

Những khẩu quyết ấy thảy đều sâu xa khó hiểu, song nhờ Đinh Tiểu Nam thiên phú thông mẫn ghi nhớ rất tỉ mỉ và thuộc lòng.

Và như thế Đinh Tiểu Nam đã đắm chìm trong võ học bao la, quên mất sự hiện hữu của bản thân.

Chẳng rõ thời gian trôi qua bao lâu, chỉ nghe Độc Cô Khách bỗng cất tiếng cười dài :

- Xong rồi, hài tử!

Đinh Tiểu Nam bừng tỉnh :

- Tiền bối đã truyền hết rồi ư?

Độc Cô Khách vui vẻ :

- Không sai, tất cả sở học của bổn nhân đã truyền hết cho ngươi rồi. Tuy nhiên nếu muốn luyện tập thành công thì còn đòi hỏi thời gian nữa.

- Thưa vâng!

Độc Cô Khách uể oải vươn vai :

- Ngươi đã sớm hơn ba hôm so với dự kiến của bổn nhân, quả là điều bổn nhân chẳng thể ngờ tới, đủ chứng tỏ ngươi là người hết sức thông minh, mai sau luyện tập cũng sẽ nhanh chóng hơn. Thật không ngờ chỉ vỏn vẹn có ba hôm mà ngươi đã tiếp thu trọn vẹn sở học cả đời của bổn nhân.

Đinh Tiểu Nam nhảy dựng lên :

- Ba hôm? Tiền bối bảo là đã ba hôm rồi ư?

Độc Cô Khách cười :

- Không sai, nhưng có chi mà lạ?

Đinh Tiểu Nam ngớ ngẩn :

- Vãn bối nhớ dường như chỉ trong chốc lát...

- Chẳng có gì lạ cả, đó là vì ngươi quá chuyên tâm đó thôi.

Đinh Tiểu Nam ra chiều băn khoăn :

- Tuy vãn bối đã học hết khẩu quyết, nhưng không hiểu võ công phải sử dụng như thế nào...

Độc Cô Khách cười gượng :

- Chẳng còn cách nào hơn, bổn nhân chỉ có thể đạt được đến mức ấy thôi... Ngươi có thể đi được rồi!

- Tiền bối không có chỉ bảo gì ư?

Độc Cô Khách lắc đầu :

- Mọi sự hãy tự quyết định lấy, chỉ cần làm được như lời bổn nhân đã đề cập là đủ rồi.

Đinh Tiểu Nam gật đầu :

- Vậy thì vãn bối xin cáo từ!

Đoạn cung kính vòng tay khom mình thi lễ rồi quay người bước đi.

Nhưng vừa đi được không bao xa, bỗng nghe Độc Cô Khách cất tiếng gọi :

- Khoan đã!

Đinh Tiểu Nam vội chững bước quay lại :

- Tiền bối còn điều chi rặn bảo?

- Khi nào Kim Xà phu nhân bại dưới tay ngươi, ngươi hay thay mặt bổn nhân mà an ủi bà ta, kẻo bà ta nhất thời nghĩ quẩn mà đâm ra tự vẫn.

Lời lẽ rõ ràng vẫn còn nghĩ đến tình nghĩa với Kim Xà phu nhân. Đinh Tiểu Nam vội nói :

- Vãn bối nhớ rồi, xin tiền bối cứ khoan tâm!

Độc Cô Khách lại trầm ngâm nói :

- Sau khi thiên hạ thái bình, nếu ngươi có rỗi hãy quay lại đây gặp ta một chuyến, kể cho ta nghe tường tận diễn biến đã qua nhé!

Đinh Tiểu Nam gật đầu :

- Vẫn đến tại nơi này ư?

Độc Cô Khách lắc đầu :

- Không, lần sau hay tìm bổn nhân trên Vô Lượng sơn, vì bổn nhân sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.

Đinh Tiểu Nam chau mày :

- Ở nơi nào trên Vô Lượng sơn?

Độc Cô Khách thoáng ngẫm nghĩ :

- Bổn nhân nhất thời cũng chưa thể quyết định ở nơi nào, bổn nhân chưa nghĩ ra được nơi nào hợp ý... Thôi thì ngươi cứ đến Vô Lượng sơn một chuyến, chỉ cần hữu duyên là sẽ gặp lại nhau còn như vô duyên thì cũng chẳng thể miễn cưỡng được.

Đinh Tiểu Nam buồn bã :

- Vãn bối đã nhớ rồi!

Đoạn quay người chậm rãi cất bước.

Ngay khi chàng vừa quay đi, tựa hồ trông thấy trong mắt Độc Cô Khách long lanh ngấn lệ, chàng bất giác mủi lòng, cũng cơ hồ rơi lệ.

Thế là chàng không ngoái lại nhìn nữa, thi triển khinh công phóng vọt xuống núi.