Ngày hôm đó, Hiền phi bố trí hội ngắm hoa ở Bách Hoa đình, cho mời rất nhiều nữ sĩ vào cung. Bây giờ hậu cung không quá đông đúc, không nói tới Hậu vị, trong Tứ phi vẫn còn hai chỗ trống, số khác cũng chỉ có một vài Tu dung Tiệp dư. Hiền phi nương nương lớn hơn Kim thượng vài tuổi, thời điểm Kim thượng còn là Thái tử đã hầu hạ một bên, tuy không nói ra nhưng vẫn là người được Kim thượng tín nhiệm kính trọng. Từ lúc Tạ phi bị chém vì thực tội, hậu cung liền do Hiền phi trông coi cho đến nay, đã được mười mấy năm.
Nhìn xem trong Bách Hoa đình, một phụ nhân mặc cung trang ung dung ngồi xuống. Hiền phi làm người hòa nhã không giỏi tranh đấu, từ sau khi chưởng quản hậu cung đến giờ vẫn khiêm tốn đơn giản, mặc dù tuổi tác không nhỏ, giữa hai lông mày lại có một vẻ thong dong điền đạm mà người khác không có. Nàng vừa nhìn thấy Lý Vân Tễ, không chờ hắn mở miệng vấn an đã hô, “Ngụy vương miễn lễ.”
Khi còn bé Lý Vân Tễ từng theo cha vào cung, thời điểm Thái hậu ôm hắn trên gối, Hiền phi còn ở bên cạnh cầm mứt dỗ hắn. Nương nương nhìn Ngụy vương, trong đầu không khỏi hiện lên vô số chuyện cũ nhiều năm trước, lại càng thêm từ ái nói, “Nhiều năm không gặp, Ngụy vương thật là càng thêm xuất sắc.”
Lý Vân Tễ cũng có ấn tượng với Hiền phi, gương mặt trước sau như một không khỏi thả lỏng một chút, hiếm thấy mở miệng, “Nương, nương nương… quá khen.” Chỉ nghe hắn xưng liền ba tiếng “nương”, Hiền phi cũng là một trong số ít những người trong cung biết về tật cà lăm của Vương gia, không những không hề bất giác buồn cười mà trái lại càng đau lòng hắn hơn, vội ban cho hắn ngồi.
Thúc tẩu nhiều năm không gặp, không thể thiếu tán gẫu thêm vài câu. Vì cha mẹ Vương gia đều đã qua đời, Hiền phi chỉ hỏi thăm thân thể hắn có an ổn không, ở kinh thành ăn uống ra sao, theo thông lệ ban thưởng vài thứ xuống. Cuộc đối thoại này phần nhiều là nương nương nói, Ngụy vương gật đầu ứng một tiếng “Ừm”, nhiều nhất cũng chỉ nói một câu “Tạ nương nương.”
“Hoàng thượng huynh đệ đông đảo, nhưng nói ra trong lòng lo nghĩ nhất chính là người. Hôm qua Hoàng thượng vẫn còn nhắc, bây giờ một mình ngươi hồi kinh, ra kinh có thể trở thành một đôi người.” Còn chưa kể trong số các vị vương gia, Kim thượng có giao tình tốt nhất với lão Ngụy vương, Lý Vân Tễ không chỉ trời sinh có khuyết điểm, còn từng vì bình loạn mà tổn thương một chân, những năm này Kim thượng ban thưởng không ngừng, nhưng bên trong nghĩ ngợi nhiều nhất vẫn là muốn đàm luận cho vị ấu đệ này một mối hôn sự.
Các tiết giả khác cho dù chưa lập chính thê thì cũng nên có hai, ba phòng thị thiếp rồi, sớm ngày sinh con dưỡng cái, tuy nói đại trượng phu sợ gì không có vợ, không biết Lý Vân Tễ làm sao lại là một muộn tràng tử* trăm năm khó gặp, Kim thượng từng thưởng cho hắn vài nữ tử, nghe đâu đều đưa đến phòng hạ nhân được một thời gian rồi thả ra ngoài phủ lấy chồng, Vương gia còn hùng hồn biếu tặng mấy chục lượng đồ cưới.
* 闷肠子 – muộn tràng tử (?): người khiến người khác buồn lòng, phiền lòng (?)
Câu “Vào kinh một người, ra kinh một đôi kia”, đủ có thể suy đoán, Kim thượng đây đã không thể nhịn được nữa. Lý Vân Tễ nghe xong thật không biết nên tạ ơn Thánh thượng long ân, hay là nên cầu Kim thượng tha cho hắn một lần.
Hiền phi nhớ tới chính sự, không trì hoãn canh giờ nữa, dặn dò một câu xong liền thấy bốn vị nữ tử dáng điệu thướt tha đi vào trong đình. Không thể không nói, ánh mắt của nương nương quả thực độc đáo, bốn vị cô nương này tuổi tác ước chừng trên dưới mười tám, trước tiên bàn xuất thân, mỗi người đều đến từ thế gia, trong nhà đời đời làm quan, bàn tới tính nết, mỗi người đều dịu dàng hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cuối cùng bàn về tướng mạo, có thể nói là hoàn phì yến sấu, mỗi người một vẻ. Bốn vị thế gia tiểu thư này là do nương nương tuyển chọn tỉ mỉ, trong cả kinh thành cũng không tìm ra nữ tử nào tốt hơn các nàng, bảo đảm Lý Vân Tễ hôm nay nhất định có thể vừa ý một trong số đó.
Vương gia nhìn bốn thiếu nữ trước mắt, váy hồng chính giữa, chính là vị Tần tiểu thư vừa rơi mất khăn tay ban nãy. Bàn về tư sắc, mặc dù nàng không tính là xinh đẹp nhất trong bốn người, nhưng lại nhìn lanh lợi nhạy bén nhất. Đối diện với tầm mắt Vương gia, Tần tiểu thư dù có chút e lệ nhưng vẫn dịu dàng mím môi nở nụ cười — nếu nàng biết được, Vương gia vừa nhìn thấy nàng liền nghĩ hắn “già” tới mức có thể làm “gia gia” của bốn vị nữ sĩ đây, không biết trong lòng sẽ nghĩ thế nào…
Tuy nói từ xưa thế gia thông gia không nặng bối phận, nhưng Lý Vân Tễ đọc sách thánh hiền gần ba mươi năm, đối với sự thực mình phải đi gặp nhóm “con cháu” này, trong nội tâm vẫn cảm thấy khá vi diệu.
Lại nhìn các nàng hàn huyên một phen với Hiền phi, Hiền phi cười dài nói, “Được rồi, đừng đứng đó, đều ngồi xuống đi. Hôm nay chỉ giống như trong nhà, đừng quá gò bó.”
Cho ngồi xong, cung nhân liền dâng lên điểm tâm và rượu ngon.
Mấy vị tiểu thư này cũng không phải gối thêu hoa, các nàng đã sớm biết mục đích hôm nay vào cung, trong nhà cũng có đề cập đến một, hai — Ngụy vương là đường đệ Thánh thượng sủng ái nhất, có quân trạng chân thực, cũng không phải kẻ rảnh rỗi ăn no chờ chết, vốn còn tưởng là một hán tử thô bỉ, ai ngờ vị Vương gia này lớn lên lại tuấn mỹ như vậy, tuy nói què chân nhưng đi lại cũng tính là bình thường. Vốn vô ý muốn gả, nay gặp được Ngụy vương rồi liền không khỏi động tâm. Lại nói, chỉ riêng vị trí Ngụy vương phi cũng đã đủ để những băn khoăn của các nàng lay động rồi.
Người người nảy sinh một phen tính toán trong lòng, vì để Vương gia thấy vừa mắt, đương nhiên phải tìm chút tâm tư. Lúc này một trong số đó liền lên tiếng, “Cần Nhi gần đây mới vừa soạn một tân khúc, cả gan thỉnh nương nương và Vương gia giám thưởng.” Dứt lời liền bảo thị nữ mang một cây đàn tranh tới.
Một khúc nhạc xong, Hiền phi thỏa mãn gật đầu, “Quả thật là thanh nhĩ duyệt tâm.” Sau đó hỏi Vương gia, “Ngụy vương nghĩ thế nào?”
Lý Vân Tễ cầm chén rượu, khẽ gật đầu trong ánh mắt giấu giếm mong đợi của thiếu nữ, đáp lại một chữ, “Tốt.”
Theo sau, một vị Lưu tiểu thư khác liền nói, “Tài đánh đàn của muội muội không bằng tỷ tỷ, gần đây chỉ tập một điệu múa, cũng thỉnh nương nương và Vương gia thưởng thức.”
Nhất thời các quý nữ thế gia liền tranh nhau dâng nghệ, Bách Hoa đình nghiễm nhiên trăm hoa đua nở, náo nhiệt không thôi.
Nhưng mà bất kể là ai, không cần biết biểu diễn có bao nhiêu tinh diệu tuyệt luân, Ngụy vương cũng chẳng nhiều lời thêm nửa câu, đều chỉ đáp một tiếng “Tốt”, chân thực không suy suyễn, đối xử bình đẳng. Đảo mắt tới phiên Tần tiểu thư, chỉ thấy nàng chân thành bước ra, nói với Hiền phi và Vương gia, “Lan Nhi tài sơ học thiển, không bì kịp các tỷ tỷ muội muôi, không dám bêu xấu. Bây giờ cảnh xuân vừa vặn, không bằng Vương gia cùng bọn tỷ muội đối thơ với nhau, có được không?”
Đã hơn nửa ngày Ngụy vương vẫn cứ kiệm lời, bộ dáng thiếu hứng thú, Tần tiểu thư liền nghĩ tới trò vừa rồi. Chỉ có điều, nàng không biết mình đúng là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
“Chuyện này…” Nụ cười của Hiền phi hơi cứng lại, theo bản năng liếc nhìn Vương gia.
Việc Lý Vân Tễ là người cà lăm chỉ có người trong nội cung biết được, cũng không truyền ra ngoài, người ngoài chỉ coi như Ngụy vương trầm mặc nội liễm, tâm tư khó dò. Hiền phi e sợ Lý Vân Tễ lúng túng trước mặt mọi người, đang muốn mở miệng từ chối thì nào ngờ Lý Vân Tễ lại từ tốn đáp một tiếng, “Được.”
Tần tiểu thư vui mừng trong bụng, nói, “Nếu là Lan Nhi đề nghị, liền do Lan Nhi bắt đầu trước thôi.” Xong, liền nghe thiếu nữ ngâm nga xa xôi, “Phong trúc lục trúc, phong phiên lục trúc trúc phiên phong.”
Mấy nữ tử trong đình suy nghĩ một chút, Vương tiểu thư đáp lời, “Tuyết lý bạch mai, tuyết ánh bạch mai mai ánh tuyết.”
Mấy người liên tục khen hay, liền đến phiên Vương tiểu thư ra đề. Mọi người thay phiên đối thơ, có đối hợp, có đối rất hay, cuối cùng đến phiên Lưu tiểu thư nhà thừa tướng, nàng cười ngâm vế trên, “Thúy thúy hồng hồng, xứ xứ oanh oanh yến yến.”
Lúc này các cô nương không biết hiểu ngầm từ đâu, mấy đôi mắt dịu dàng liếc nhìn Ngụy vương. Vương gia nãy giờ vẫn lặng lẽ không nói, người khác không biết nguyên do các loại, chỉ có Hiền phi là âm thầm gấp gáp. Nương nương đang không biết phải giải vây cho Vương gia như thế nào, đã thấy Lý Vân Tễ đặt chén rượu xuống, môi mỏng hé mở, “Hoa…”
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười trộm “Hihi” đột ngột vang lên.
Thái giám tổng quản trừng mắt, bỗng dưng hét một tiếng, “Ai ở đó!”
Không đợi thị vệ đến bắt người đã nhìn thấy một cái đầu trong bụi hoa, thiếu niên áo gấm chầm chậm chui ra. Thời điểm thấy rõ vị khách không mời mà đến này, Hiền phi nương nương liền mỉm cười nói, “Bổn cung còn tưởng ai lá gan lớn như vậy, thì ra là Viên Viên.”
Từ Bảo Chương cũng không khiếp sợ, bị phát hiện rồi liền thoải mái bước vào đình, khéo léo khom người bái kiến cả hai, “Viên Viên kiến quá Hiền phi nương nương.” Rồi chuyển hướng qua Ngụy vương, “Kiến quá Vương gia.”
Thời điểm thiếu niên bước vào, Lý Vân Tễ lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kia lần nữa. Trong đình viện đặt đầy bồn hoa, hương hoa nồng nặc, thế nhưng làm sao cũng không che giấu được mùi thơm kỳ diệu này. Bấy giờ Từ Bảo Chương cũng nâng mắt lên, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, Vương gia đột nhiên hoàn hồn, lập tức bật thốt lên, “Dậy, dậy đi.”
Sau đó, không biết tại sao lại không nhìn nữa, không chỉ gương mặt cứng đờ, môi cũng mím chặt lại.
Từ Bảo Chương âm thầm nhướn mi, chẳng lẽ, Ngụy vương này… còn đang giận chuyện mình kêu hắn “già” ư?
“Viên Nhi.” Nghe Hiền phi gọi một tiếng, Từ Bảo Chương liền ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười, “Vâng, nương nương.”
Hiền phi kéo thiếu niên tới trước mặt, hiền lành dùng khăn tay lau lau đất cát trên mặt y, vẻ mặt buồn cười hỏi, “Nhìn tên tiểu tử ngươi xem, không lo bồi tỷ tỷ của ngươi trong cung, ngược lại chạy tới chỗ bổn cung làm náo loạn.”
Từ Bảo Chương vội nhấc tay áo lau mặt, chí khí hùng hồn nói, “Lời ấy của nương nương sai rồi, là tỷ tỷ nghe nói nương nương mở hội ngắm hoa trong cung, liền bảo Viên Nhi đến thay tỷ tỷ thỉnh an nương nương.”
Trắc phi của Thái tử đang mang bầu, nàng và Thái tử thành hôn đã tám năm, đây là đứa bé đầu tiên của hai người. Thái tử bây giờ đã có một trai một gái, đều là do các thị thiếp sinh hạ, bởi vậy Trắc phi rất coi trọng đứa bé trong bụng nàng, luôn luôn ở trong cung dưỡng thai, không dễ dàng bước ra khỏi cửa nửa bước, cũng không thể có mặt ở hội ngắm hoa, trước đó Trắc phi Thái tử đã sai người đến cáo lỗi.
“Được, được, Viên Nhi của chúng ta là tới thỉnh an, không phải tới gây sự.” Cục nợ bảo bối Từ gia này là nàng nhìn theo từ nhỏ tới lớn, Hiền phi không có con cái, tự nhiên càng sủng ái thiếu niên thông minh này thêm một ít. Nàng bảo Từ Bảo Chương ngồi xuống cạnh mình, liền thấy thiếu niên thanh tú cảm tạ ân huệ, rồi quay đầu vái chào các tiểu thư, nói, “Vừa rồi Viên Viên nghe các tỷ tỷ đối thơ, cảm thấy rất thú vị, không cẩn thận mạo phạm, các tỷ tỷ đừng giận Viên Viên.”
Nhóm nữ sĩ đều che miệng cười, Hiền phi liền thuận thế nói, “Đã thế, vậy Viên Viên không bằng ngẫm nghĩ xem vế này nên đối làm sao cho tốt.”
Từ Bảo Chương ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, “A?” một tiếng.
“Cũng sẽ không để Viên Nhi hỗ trợ không công,” Hiền phi liếc mắt nhìn Ngụy vương, nói, “Nếu đứa trẻ này đối được tốt, Vương gia liền thưởng y một thứ, được không?”
Lý Vân Tễ nhìn thiếu niên một chút, bàn tay siết chặt trong ống tay áo liền thả lỏng ra, chậm rãi gật đầu.
Nương nương có lệnh, Từ Bảo Chương nào dám không nghe theo, lại nhìn bộ dạng dường như bất đắc dĩ của Vương gia y liền có chút tích cực lên, chắp tay hỏi Tần tiểu thư, “Vậy mời tỷ tỷ đọc lại vế trước một lần.”
Lưu tiểu thư liền lặp lại, “Thúy thúy hồng hồng, xứ xứ oanh oanh yến yến.”
“Ừm…” Từ Bảo Chương từ từ thong thả bước vài bước trong đình, ánh mắt cân nhắc cũng theo đó đưa tới đưa lui. Lưu tiểu thư ra đề không khỏi cười nói, “Nếu Từ công tử không nghĩ ra, chi bằng cứ để Vương gia đưa vế đối đi thôi.”
“Tỷ tỷ an tâm đừng nóng nảy, ta nghĩ ra –” Từ Bảo Chương nhìn hồ nước, đột nhiên linh cơ khẽ động, quay đầu lại khụ một tiếng, ngâm đọc, “Phong phong vũ vũ, niên niên mộ mộ hướng triều!”
“Niên niên mộ mộ hướng triều…” Thiên kim nhà Thừa tướng lập tức vui vẻ nói, “Hay, tiểu công tử quả thực đối hay.”
Hiền phi thưởng thức gật gật đầu, quay đầu liền thấy hai mắt Vương gia khóa trên người thiếu niên, bên mép tự nhiên nảy sinh một ý cười nhẹ bẫng.
Từ Bảo Chương hoàn thành nhiệm vụ, vui mừng hớn hở tới trước mặt Hiền phi và Ngụy vương. Hiền phi liền thay y đòi lễ Vương gia, “Vương gia đã nghĩ ra muốn thưởng thứ tốt gì cho Từ công tử của chúng ta chưa?”
Vốn chẳng qua là lời nói đùa, Lý Vân Tễ lại nghiêm túc hiếm thấy, đưa tay muốn gọi thiếp thân người hầu lại gần. Từ Bảo Chương vội khoát tay nói, “Một cái nhấc tay mà thôi, nếu là thật muốn thưởng…” Liền thấy hai con ngươi đen lay láy xoay một vòng, thoáng nhìn qua đĩa bánh ngọt bên cạnh Vương gia, lập tức nói, “Chi bằng… thưởng Viên Viên ăn ngon.”
Trong lòng Hiền phi thầm khen thiếu niên hiểu chuyện, ngoài miệng còn cố ý chế nhạo, “Liền biết ngươi thèm ăn.” Sau đó hỏi Lý Vân Tễ, “Vương gia, ngươi thấy thế nào?”
Lý Vân Tễ biết thiếu niên xuất thân từ Từ gia kinh thành, muốn cái gì đều không thiếu, rồi lại thấy y cứ nhìn chằm chằm đĩa điểm tâm trên bàn, cũng không biết chính mình bị ma quỷ gì, liền cầm lấy một khối đưa đến trước mặt thiếu niên. Từ Bảo Chương cũng không chê, vui vẻ nhận ăn, không cẩn thận còn nói “Đa tạ thúc –” thình lình đối diện với ánh mắt Lý Vân Tễ, thiếu niên vội vã sửa lời. “– Vương gia”.
Nhưng mà lúc này đã muộn, Lý Vân Tễ tỉnh lại trong nháy mắt, ý cười vốn chẳng rõ ràng gì biến mất chẳng sót lấy một chút.
Sau đó mấy người trong đình tiếp tục đàm luận, hòa thuận vui vẻ khiến gương mặt Hiền phi lộ ra vẻ hài lòng, nhóm nữ sĩ liền lần lượt xin cáo lui. Từ Bảo Chương được Hiền phi ban thưởng một mâm điểm tâm, cũng rất vui vẻ trở về tìm tỷ tỷ.
Những người không liên quan đều rời đi, sân đình thoáng chốc thanh tịnh lại.
Hiền phi phe phẩy quạt tròn, câu có câu không nói, “Trong bốn người này, Vương cô nương lớn lên xinh đẹp nhất, thoạt nhìn cũng là người dịu dàng hiền thục. Tần nha đầu kia ngược lại khá lanh lợi, chỉ sợ người không đè ép được –” Nàng liếc qua bên cạnh, chỉ thấy trong tay Lý Vân Tễ cầm một khối điểm tâm, ăn cũng không ăn, chỉ nhìn trừng trừng như vậy, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, liền gọi một tiếng, “Ngụy vương.”
Lý Vân Tễ lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hiền phi. Nương nương thân thiết hỏi, “Không biết Vương gia có vừa ý ai không?”
“Ta –” Đôi môi mỏng mím mím, Lý Vân Tễ thu lại tầm mắt, trầm giọng đáp, “Muốn… muốn ngẫm lại.”
Hiền phi tự nhiên hiểu rõ việc này không thể vội vàng, cũng không nhắc lại nữa, lưu Lý Vân Tễ ngồi thêm một chốc rồi tha cho hắn đứng dậy xin cáo lui.