Nói ra Ngụy vương của chúng ta là một người thuộc chính phái, cho dù lúc còn thiếu niên hăng hái cũng chưa bao giờ bước vào những nơi đào hoa thế này, Ngụy vương phủ đến cả gia kỹ cũng không có. Ai ngờ đời này lần đầu tiên đi dạo kỹ viện, lại là do Ngụy vương phi tương lai tự tay kéo vào cửa.
Tối nay dù sao cũng khác với ngày thường, là đợt tuyển chọn Hoa Trạng nguyên mỗi năm một lần. Cái gọi là Hoa Trạng nguyên, cũng chính là bắt nguồn từ đám người tự xưng là văn nhân nhã sĩ, chọn ra một hoa khôi trong số mấy vị trí đầu bảng ở giáo phường ty, ngoài ra còn có bảng nhãn, thám hoa cũng được lựa chọn. Lúc thiếu niên kéo Ngụy vương vào cửa, trong đại sảnh đã không còn chỗ ngồi.
Bọn họ vừa bước vào liền có tú bà ra nghênh đón. Tú bà này cũng có một đôi hỏa nhãn kim tinh, vừa nhìn đã biết Từ Bảo Chương là khào tử, lại thấy nam nhân mang mặt nạ đằng sau y, trong lòng liền nghi hoặc không biết một đôi này chơi trò gì, đang suy nghĩ không biết có nên đuổi khách không, Từ Bảo Chương đã cực kỳ hào phóng, trực tiếp thưởng một nén bạc, lắc quạt ra vẻ như công tử phong lưu, “Muốn một nhã gian.”
Tú bà nhận bạc rồi đâu còn quản chuyện gì khác, lập tức mặt mày hớn hở, “Hai vị đại gia theo ta lại đây.”
Tú bà dẫn hai người đến vị trí trước đài, lại dâng lên chút rượu ngon và hạt dưa, cười híp mắt hỏi, “Hai vị đại gia có cần lão thân gọi mấy nữ nhi đến tiếp đón không?”
Gương mặt Mê Hồ đã đầy vẻ sầu khổ, chỉ sợ thiếu gia về phủ sẽ bị Viện quân chặt đứt chân, lúc này vừa nghe liền vội vàng nói không cần. Nào ngờ Từ Bảo Chương lại vỗ quạt một phát, phóng khoáng nói, “Được đó, gọi mấy vị tỷ tỷ đến đây, nhiều người càng vui mà.”
Lúc này không riêng gì Mê Hồ, Lý Vân Tễ cũng yên lặng mà quay đầu đi. Thật sự là…
Đợi không bao lâu, tú bà liền dẫn ba nữ tử đến đây. Dáng dấp ba người này đều đoan chính thanh tú, cũng coi như là mỗi người mỗi vẻ. Các nàng vấn an từng vị công tử, sau đó hiểu chuyện mà ngồi xuống cạnh hai người. Suy cho cùng Từ Bảo Chương cũng mới đến nơi này lần đầu, trước kia y chỉ chơi đùa với tỷ muội thế gia, không biết tại sao gái lầu xanh lại đoan trang như cung nữ thế này, có điều nhìn các nàng ai cũng ăn mặc mát mẻ, trên mặt mang theo ý cười nịnh nọt, không hiểu sao đều nhích lại bên cạnh Ngụy huynh.
Điều này cũng không trách mấy cô nương thanh lâu được, Từ Bảo Chương là thiếu niên nhỏ tuổi, dung mạo so với các nàng còn thanh tú hơn ba phần, nhưng vị đại gia kia thì khác, không nói bộ dáng, riêng y phục của hắn thôi, vừa nhìn liền biết là người có tiền. Bởi vậy các cô nương lanh lợi vội vã ngồi xuống hai bên Lý Vân Tễ, mạnh mẽ tách Từ Bảo Chương ra khỏi Ngụy huynh.
“Tĩnh Nhi rót rượu cho công tử.”
“Công tử có muốn phạt rượu không?”
Từ Bảo Chương liền nhìn hai cô nương kia ra sức lấy lòng, còn Ngụy huynh không chỉ không từ chối, lại còn nhận lấy chén rượu trong tay Tĩnh Nhi, nhất thời cảm thấy cực kỳ khó chịu, đành chuyển mắt qua nhìn thiếu nữ bên cạnh mình. Cô nương này có một gương mặt tròn trịa, khó nói là dễ nhìn hay không, có lẽ mới vừa vào đây không lâu, nàng nhỏ giọng hỏi, “Công tử… muốn nghe khúc, hay là…”
Từ Bảo Chương nhìn bộ dạng rụt rè của nàng, triệt để mất sạch hứng thú, lắc quạt nói, “Tùy ý cô nương thôi.”
Lúc này lại có vài nữ tử lục tục lên đài, cũng chính là những vị đầu bảng giáo phường ty tham gia tuyển Hoa Trạng nguyên hôm nay. Thời đại này muốn làm hoa khôi cũng không dễ dàng, vừa phải có tướng mạo hơn người, tài nghệ còn phải không thua kém ai. Các nữ tử lên đài, hoặc là đánh đàn, hoặc là hiến vũ, mặc dù không thể nói là rất hay, nhưng cũng một thân tài hoa. Chỉ có điều, không cần biết các nàng diễn hay tới đâu, tâm tư Từ Bảo Chương vẫn cứ treo trên người nam nhân kia — Ngụy huynh từ lúc mới đến vẫn luôn nhìn lên đó, chẳng lẽ, những nữ nhân kia thật sự tốt như vậy?
Đặc biệt là, lúc một cô nương mặc áo trắng bước ra, rõ ráng ánh mắt của hết thảy nam nhân ở đây đều thay đổi.
“Là Liễu Y Y.”
“Không hổ danh người dẫn đầu cuộc tuyển chọn Hoa Trạng nguyên, lớn lên quả thực như hoa sen mới nở, khí chất như lan, không hề giống với các nữ tử khác.”
“Y Y bái kiến các vị lão gia.” Giọng nói nữ tử như oanh ca, đến Từ Bảo Chương cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn, quả thật lớn lên mỹ mạo khuynh thành. Từ Bảo Chương mới vừa khen xong một câu trong lòng, quay đầu lại thấy Ngụy huynh nhìn Liễu Y Y, hơn nữa còn nhìn đến xuất thần, trong lòng chợt nhói một phát — hừ, không ngờ Ngụy huynh lại là đồ háo sắc tới bực này!
Từ Bảo Chương bây giờ đúng là tự lấy đá đập chân mình, y không biết mình đã sớm thầm thương trộm nhớ Ngụy huynh, còn dẫn hắn đến chỗ toàn nữ nhân, thực sự là nuốt máu xuống bụng, tức giận không chỗ phát. Nhưng mà y lại càng không ngờ, sở dĩ Lý Vân Tễ nhìn Liễu Y Y kia là bởi vì gương mặt nghiêng của nàng lớn lên nhìn có vài phần giống với thiếu niên mà hắn ái mộ, bởi vậy mới không khỏi nhìn lâu thêm một chút. Còn những thời điểm khác, là vì cả người thiếu niên đều không được tự nhiên, nhìn đâu cũng thấy không đúng.
Liễu Y Y nhảy một đoạn vũ, tiếng vỗ tay như sấm, lúc này Lý Vân Tễ mới hoàn hồn, trong đầu càng lúc càng muốn nhìn Từ Bảo Chương, ai ngờ hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy tiểu cô nương mặt tròn kia ngồi ở vị trí vốn là của thiếu niên, đang hết sức chăm chú cắn hạt dưa.
Thấy Lý Vân Tễ sửng sốt, tiểu cô nương vội thả hạt dưa xuống, “Công tử muốn nghe khúc, hay là…”
Lời còn chưa hỏi xong, đã thấy nam nhân hất hai cô nương cứ vô tình cố ý dán vào người hắn ra, bước nhanh ra ngoài.
Lý Vân Tễ đi ra ngoài, sốt ruột tìm Từ Bảo Chương. Mãi đến khi hắn bước tới chỗ ngoặt mới nghe thấy tiếng gã sai vặt nói, “Thiếu gia, chúng ta mau trở về thôi, nếu như để Viện quân biết được người đến nơi như thế này, cho dù Nhị gia có quỳ chung với người cũng không giúp được người đâu.”
Nhìn trên hành lang, thiếu niên hai tay chống cằm, ngồi dựa vào lan can bằng gỗ, không biết là đang tức giận chuyện gì.
“Ngụy công tử.” Mê Hồ nhìn thấy nam nhân đi tới giống như nhìn thấy cứu tinh, vội chạy đến, “Công tử, người cũng khuyên nhủ thiếu gia nhà ta đi, thừa dịp trước khi các lão gia phát hiện nhanh chóng trở về, Mê Hồ đi chuẩn bị xe.” Nói xong liền quay người bỏ chạy.
Lý Vân Tễ bước tới, thiếu niên nghe thấy tiếng bước chân nhưng không quay đầu lại, mãi đến tận khi có người ngồi xuống cạnh y.
Dưới ánh trăng thanh minh, con ngươi Từ Bảo Chương hơi rũ xuống, dù cho y đang xụ mặt, Lý Vân Tễ vẫn cảm thấy trên thế gian này không có gì động nhân hơn thiếu niên của hắn.
Hai người nhất thời im lặng, Từ Bảo Chương suy cho cùng vẫn không nhịn được, hầm hừ nói, “Ngụy huynh không phải đang xem vui vẻ lắm ư, vì sao lại đi ra?”
Cho dù Lý Vân Tễ ngu ngốc đến mấy cũng đoán được nguyên do Từ Bảo Chương không vui. Nghĩ đến đây, nội tâm hắn như là được tắm mật, từng tia ngọt ngào tràn đầy. Chỉ có điều tuy cả người chìm đắm trong ngọt ngào, nhưng lại ẩn chứa nỗi cay đắng không cách nào nói rõ. Hắn đưa tay ra, khẽ nắm lấy cổ tay tinh tế của người kia.
Từ Bảo Chương ngẩn ngơ, cảm giác được lòng bàn tay ngưa ngứa.
— Tìm ngươi.
Từ Bảo Chương đọc thầm hai chữ kia, kỳ thực lúc nghe được tiếng bước chân, nỗi tức giận của y đã tiêu tan phân nửa, giờ biết Lý Vân Tễ đặc biệt tới tìm mình, trong lòng không chỉ không nổi giận, ngược lại còn cảm thấy có một loại… một loại cảm giác, không nói ra được, nhưng mà lại khiến trong lòng nảy lên cực nhanh.
Y không biết, đó chính là tim đập thình thịch.
Nhưng mà, vậy thì như thế nào?
Từ Bảo Chương nâng mắt lên, Lý Vân Tễ ngắm nhìn người trước mặt. Trong quá khứ, cặp mắt kia luôn rất vui vẻ, dường như chính là bộ dạng không tim không phổi, thế nhưng hiện tại, đôi mắt Từ Bảo Chương lại nhiễm một tia buồn rầu.
Từ Bảo Chương đấu tranh chốc lát, rốt cuộc vẫn bất chấp hỏi, “Vì sao Ngụy huynh, cứ luôn đeo cái mặt nạ này?”
Lý Vân Tễ ngẩn ra, thoáng chốc cũng không biết nên giải thích thế nào.
Ánh mắt Từ Bảo Chương long lanh, “Ngụy huynh, có phải là lo lắng Viên Nhi thấy bộ dạng của ngươi rồi thì sẽ không tốt với Ngụy huynh như vậy nữa?” Thiếu niên lập tức nở nụ cười, “Ngụy huynh đừng sợ, không cần biết dáng vẻ ngươi ra sao, Viên Viên vẫn sẽ luôn thế này, tôn kính ngươi, yêu thích ngươi.”
Yêu thích…
Tiếng “yêu thích” kia, khiến Lý Vân Tễ chấn động trong lòng. Hắn bỗng nhiên nghĩ, cho dù Viên Viên biết được hắn chính là Ngụy vương, vậy thì thế nào? Chỉ cần có tiếng yêu thích này của thiếu niên, cho dù… đã là cực hạn của bọn họ, có duyên mà không có phận, thì đoạn duyên phận quen biết với Từ Bảo Chương này, lẽ nào không đủ để hắn hoài niệm một đời?
Từ Bảo Chương phảng phất như đọc hiểu được ý tứ bên trong cặp mắt kia, gần đây vô số lần y nhìn thấy Ngụy huynh trong giấc mộng, nhưng vẫn không thấy được bộ dạng hắn lớn lên như thế nào. Rốt cuộc là dài, là ngắn, là xấu xí, là anh tuấn, đối với y mà nói, kỳ thực thứ y muốn biết nhất cũng không phải là bộ dạng của Ngụy huynh. Y muốn biết rõ, là “Ngụy Thập Cửu” chân chính, chứ không phải chỉ là một tấm mặt nạ lạnh như băng, một đôi mắt ôn nhu như nước.
Thiếu niên chậm rãi nâng hai tay lên. Thời khắc này, trái tim y đập như gõ trống.