Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương

Chương 3




Đêm hôm đó, Lâm Nha vừa mới tắt đèn dầu thì đã có người gõ cửa, kêu rất gấp: “Ngưu lão đầu? Mau dậy đi!”

Ngưu lão đầu ngồi dậy, châm đèn, phủ thêm một cái áo đơn ra mở cửa, người bên ngoài vội nói: “Bảo Bối Mã của đại cô nương bị bệnh, ngài mau qua đó đi.”

Ngưu lão đầu nhanh chóng quay vào phòng cột đai lưng, mang theo một rương gỗ lớn, ngoắc tay gọi Lâm Nha: “Ngươi theo ta.” Lâm Nha không hỏi nửa câu, yên lặng thức thời theo sau Ngưu lão đầu.

Người tới dẫn bọn họ vào nội uyển, cô cô trong nội uyển liếc nhìn Lâm Nha, cau mày: “Hắn là ai vậy? Người làm thời vụ sao có thể vào nội uyển? Đi ra ngoài!”

Ngưu lão đầu cản lại: “Hắn là đồ đệ của ta, vào đây giúp một tay. Cô cô rộng lòng khoan dung, hắn sẽ không dám nhìn thứ không nên nhìn, cũng không dám làm thứ không nên làm. Cô cô nhìn đi, ta dùng người khác không quen. Ngựa bị bệnh không giống người, nó sẽ lăn lộn không yên, mà nó yên thì người không yên. Trễ thêm chút nữa, bệnh của nó sẽ càng nặng thêm, đại cô nương trách tội xuống, ta kham không nổi.”

Cô cô lãnh sự cũng hơi sợ, bèn sầm mặt để người vào. Lâm Nha ngoan ngoãn yên tĩnh, từ lúc trên đường tới đây đã đeo rương gỗ thay Ngưu lão đầu, bờ vai gầy yếu khiêng một rương gỗ nặng như vậy nhưng không thấy nửa phần mệt mỏi. Tính ra y cũng là người thức thời nhẫn nại, không giống nô bộc hạ đẳng ở ngoại viện không biết chừng mực.

Cô cô lãnh sự nghĩ như vậy, sắc mặt mới dễ nhìn một chút.

Lâm Nha theo phía sau, nghe bọn họ gọi ‘Đại cô nương’ là biết người đó là muội muội ruột của Thẩm hầu gia, hiện tại là Hàn Vương vương phi. Đúng là kinh ngạc, Vương phi đã xuất giá trở về nhà mẹ đẻ, không xưng hô vương phi mà lại gọi là đại cô nương, thật sự không biết là coi thường hoàng thất vương gia hay là lười giấu diếm. Thẩm gia này, đúng thật là quyền thế ngập trời.

Bọn họ nhanh chóng đến chuồng ngựa, chuồng ngựa trong nội uyển xa hoa hơn chuồng ở ngoại viện rất nhiều, cho dù là sương phòng của bọn họ cũng không bằng. Lâm Nha tưởng rằng chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Trường Ninh, ai ngờ Thẩm Vu Uyên cũng ở đây.

Thẩm Trường Ninh đứng bên ngoài, rướn cổ lên lo lắng nhìn ngựa trong chuồng, thỉnh thoảng đi tới đi lui. Thẩm Vu Uyên nhìn đến đau đầu, bèn nói: “Mới ra ngoài mấy năm đã quên lễ nghi giáo dưỡng? Hồng Anh, nếu vương phi nhà ngươi di chuyển nữa, ta sẽ đưa con bé ra ngoài.”

Thẩm Trường Ninh không dám tin: “Huynh trưởng?!”

Thẩm Vu Uyên lạnh lùng: “Câm miệng.”

Trong lòng Thẩm Trường Ninh biết hắn nói được làm được, đành ngượng ngùng im lặng, ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Ngưu lão đầu và Lâm Nha, ý bảo hai người họ nhanh qua đây. Ngưu lão đầu mới vừa hành lễ, nàng đã vội nói: “Bây giờ hành lễ cái gì? Nhanh vào xem đi.”

Lâm Nha đi theo Ngưu lão đầu, thoáng nhìn thấy Thẩm Vu Uyên đang nhìn mình. Ánh mắt của đối phương quá áp lực, rõ ràng không có mang quá nhiều tâm tư nhưng lại như lưng treo ngàn cân, làm y trở nên vô cùng khẩn trương. Khi đi ngang qua Thẩm Vu Uyên, trên lưng Lâm Nha đã ướt một tầng mồ hôi, trải qua hữu kinh vô hiểm*, vào chuồng ngựa, ngồi xổm xuống mới thở phào nhẹ nhõm.

(Hữu kinh vô hiểm: nhìn như chấn động nhưng thật ra không có nguy hiểm)

Trước mắt là một con hắc mã, tuổi đã già, trên người có khá nhiều vết thương cũ. Lần này là vết thương cũ tái phát, may là tới kịp thời. Lâm Nha ở bên cạnh hỗ trợ, lúc này y mới thừa nhận Ngưu lão đầu đúng là cao thủ thuần ngựa, y thuật cũng cao minh. Đến khi làm xong việc đã là canh ba, lúc đi ra không thấy Thẩm Vu Uyên, hắn đã về từ sớm.

Thẩm Trường Ninh chờ đợi trong thiên điện gần đó, gọi Ngưu lão đầu qua hỏi tình huống của hắc mã. Ngưu lão đầu đề cử Lâm Nha, bảo y ở lại chuồng ngựa trông coi hắc mã.

Lâm Nha kinh ngạc, cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia trợn trừng. Ngưu lão đầu hung hăng liếc y một cái: “Còn không quỳ xuống tạ ơn đại cô nương?”

Thẩm Trường Ninh nhíu mày, nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt như lãng tử phong lưu đa tình, trong lòng nàng không tin y có thể chăm sóc tốt cho hắc mã. Nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ y sững sờ giống như một người thành thật, trong lòng yên tâm không ít: “Vậy để ngươi làm. Ngươi phải chăm sóc cho tốt, không được lười biếng, bằng không ta sẽ hỏi tội ngươi.”

Lâm Nha nhanh chóng tạ ơn, sau đó lễ phép cung tiễn những người khác rời đi. Mấy ngày sau đó y vẫn luôn ở trong chuồng ngựa, không có cơ hội rời khỏi. Bởi vì chỉ cần y vừa đi sẽ có không ít người bí mật theo dõi. Người ta không phải cố ý theo dõi y, chẳng qua bên trong phủ có không ít ám vệ, để bảo đảm sự an toàn của chủ thượng, những người này không dám lơi lỏng.

Điều này càng làm Lâm Nha thêm chắc chắn Thẩm phủ nuôi tư binh.

Nhưng chuyện này chẳng liên quan đến y, đây là việc thiên tử đương triều nên đau đầu. Lâm Nha mặc một thân y phục dạ hành, nương nhờ bóng đêm đi lại thoăn thoắt trong Thẩm phủ. Trong mấy ngày qua, tuy không thể rời khỏi chuồng ngựa, nhưng xung quanh có rất nhiều thị vệ, tiểu tư và tỳ nữ, moi tin tức từ trong miệng bọn họ không khó. Dù sao y rất biết cách ăn nói, miệng mồm trơn tru.

Từ chỗ này vòng qua Vinh Viên, Vinh Huy Đường, dọc theo đường tắt bên ngoài. Nơi này bình thường ít ai đi, hơn nữa tối nay Thẩm Trường Ninh mở tiệc chiêu đãi nữ quyến trong triều. Đa số người trong phủ đều đến sảnh chính, những người còn lại cũng canh giữ ở những nơi quan trọng, vì vậy Lâm Nha đi thẳng đến núi giả ở góc tây bắc xa xa, nhìn Càn Nguyên Lâu ở xa xa.

Càn Nguyên Lâu là tòa lầu các bốn tầng, có vô số lầu các lớn nhỏ bao quanh nối nhau bằng nhịp cầu, bốn bề uốn lượn không có chỗ nào bị đứt gãy, cực kỳ hoa lệ. Nó vốn tên là Càn Nguyên Trọng Lâu, lầu các cao nhất tên là Càn Nguyên Lâu. Lầu các bốn tầng Càn Nguyên Lâu đèn đuốc sáng trưng, xung quanh có đội quân canh gác, vô số ám vệ, chỉ vì Thẩm Vu Uyên ở trong lầu các đó.

Lâm Nha lặn xuống nước, ngậm một cái ống gỗ vào miệng rồi bơi đến Càn Nguyên Lâu. Thẩm phủ đào đường, tiêu hao vật tư và nhân lực dẫn nước suối vào con đường này, trở thành mương nước vô cùng lớn xuyên qua Thẩm phủ. Mương nước này được đào thêm một nhánh, lượn quanh Càn Nguyên Trọng Lâu, chảy thẳng vào trong Càn Nguyên Lâu.

Kỹ năng bơi lội của Lâm Nha không tệ, lặn từ dưới đáy vào trong Càn Nguyên Lâu, lúc lên bờ tránh né thủ vệ, đổi một thân y phục gia nô rồi đi ra. Đi vòng qua lầu bốn, trên lầu không ai trông chừng, nghe nói Thẩm Vu Uyên thích yên tĩnh, không thích có người hầu hạ. Ám vệ cũng ở bên ngoài, không có theo sát bảo vệ vì Thẩm Vu Uyên cũng là tướng quân, võ công cao cường, nội lực thâm sâu khó lường.

Nghĩ như thế, chả trách người ngoài nhắc tới Thẩm Vu Uyên bị liệt luôn tiếc hận.

Nghe tiếng nước, Lâm Nha men theo đó vào hồ tắm. Trong hồ mù sương mịt mờ, hơi nóng phả vào mặt. Voan mỏng tung  bay, vén lên là thấy một hồ nước lộ thiên, nước trong hồ rất ấm áp. Y bước tới vài bước, trong làn hơi nóng mơ hồ không thấy một bóng người.

Y nhíu mày, chẳng lẽ lúc nãy nghe nhầm?

Mới khẽ nhúc nhích, đầu gối bỗng dưng đau xót, hai đầu gối quỳ xuống đất. Y chưa kịp phản ứng thì đã bị người ghìm chặt cổ. Lâm Nha khó thở, vội túm lấy bàn tay đang giữ chặt cổ mình: “Tha… Tha mạng, Hầu gia… Khụ, Hầu gia tha mạng.”

Y liếc Thẩm Vu Uyên trên xe lăn, trong lòng kinh hãi không thôi. Người bị liệt ngồi xe lăn cũng có thể chế ngự y?!

Thẩm Vu Uyên sừng sững bất động, bàn tay siết chặt, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi là ai?”

Cổ họng Lâm Nha rất đau, giãy giụa kêu lên: “Hầu gia, tiểu nhân là người trong chuồng ngựa, mấy ngày trước chăm sóc con tuấn mã của đại cô nương. Tiểu nhân không có ác ý, xin Hầu gia tha mạng. Tiểu nhân bị lạc đường, vô tình xông vào đây, xin Hầu gia tha mạng.”

Thẩm Vu Uyên buông tay ra, lạnh lùng nhìn Lâm Nha vật vã trên đất. Hai tay đan xen đặt lên bụng, hắn cao cao tại thượng nhìn Lâm Nha bằng nửa con mắt: “Thủ vệ Càn Nguyên Lâu nhiều như rừng cây, sao ngươi có thể lạc đường xông vào?”

Bên ngoài Càn Nguyên Lâu đều là thủ vệ và ám vệ, nếu không bị cận thị, đừng nói xông vào, sợ rằng mới vừa tiến vào trong phạm vi sẽ bị bắt lại giết ngay tại chỗ.

Thẩm Vu Uyên không quá hứng thú thẩm vấn tôm tép râu ria, vừa định truyền âm để thủ vệ bên ngoài vào kéo Lâm Nha ra ngoài. Lâm Nha thấy thế, nhanh chóng lấy ra thuốc mê vung vào mặt Thẩm Vu Uyên.

Thẩm Vu Uyên không chút lay động, đang định chế giễu thuốc mê bình thường không có tác dụng với hắn thì một cơn choáng váng kéo tới. Tâm tình hắn có hơi dao động, khẽ nhíu mày, thoáng khiếp sợ.

Lâm Nha thấy hắn hôn mê, y đắc ý khàn giọng nói: “Thuốc mê của sư phụ quả nhiên hữu dụng, cho dù ngươi là tuyệt đỉnh cao thủ cũng phải trúng chiêu… Khụ, họng đau quá.”

Việc này không nên chậm trễ, Lâm Nha khiêng Thẩm Vu Uyên rời khỏi từ mương nước. Trước đó đã nói kỹ năng bơi của y rất tốt, không ngờ lại tốt đến mức có thể cõng thêm nam tử trưởng thành hôn mê thành công chạy trốn đội thủ vệ nghiêm ngặt trong Càn Nguyên Lâu. Chưa đến lúc cần thiết, y sắp xếp để Thẩm Vu Uyên ở trong vườn hoang hẻo lánh nhất đường tắt bên ngoài Thẩm phủ, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, quay về chuồng ngựa.

Ban đêm, Thẩm phủ đèn đuốc sáng trưng, khua chiêng gõ trống. Người ngoài không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết Thẩm phủ cảnh giới, thủ vệ càng nghiêm ngặt, làm người ngoài nhìn vào cũng không biết nguyên nhân tại sao. Thẩm thái phó mất tích trong Càn Nguyên Lâu, Thẩm Trường Ninh giận dữ, quở trách một trận rồi phái người tra hỏi tôi tớ trong phủ, điều tra rõ ràng.

Lâm Nha cũng bị kiểm tra, mặc dù bình thường y dẻo mồm dẻo miệng nhưng hành vi cũng thành thật, hơn nữa nhân duyên không tệ, quả thật không bị tình nghi nên được thả ra. Chẳng qua đuổi y khỏi nội uyển, trở lại chuồng ngựa của Ngưu lão đầu ở ngoại viện.

Vườn hoang là nơi ma quái ở Thẩm phủ, không có ai đến gần. Thủ vệ trong phủ lục soát vườn hoang nhưng không ai tìm trong giếng cạn. Chờ đến khi Thẩm Trường Ninh chuyển mục tiêu ra ngoài phủ, Lâm Nha lập tức mang Thẩm Vu Uyên ra ngoài, nhốt trong vườn hoang thí nghiệm thuốc.

Thẩm Vu Uyên trúng Nhuyễn Cân Tán, cả người vô lực, nhắm mắt không nói lời nào. Gương mặt hắn rất đẹp, quân tử như ngọc, cho dù nằm đó cũng làm người tư xuân, cho dù bị liệt cũng có vô số quý nữ muốn sống chết vì hắn.

Đáng tiếc Lâm Nha là nam nhân, đều là nam nhân nên càng không có thiện cảm với tướng mạo của Thẩm Vu Uyên. Y ngồi xổm ở trước mặt Thẩm Vu Uyên, cười híp mắt: “Thẩm hầu gia, Thẩm thái phó, ta không có ý hại ngươi. Ta nghe nói ngài tài giỏi vô song, đáng tiếc là một người bị liệt, thật sự đáng tiếc. Nhưng không sao, ta trộm được mấy viên thần dược, có thể trị khỏi thân dưới bại liệt của ngươi… Ta có lòng muốn giúp ngươi.”

Thẩm Vu Uyên mở mắt ra, đôi ngươi như vẽ, rét lạnh: “Không phiền ngươi nhọc lòng.”

“Không được, ta có ý tốt, ngươi không muốn cũng phải nhận.” Lâm Nha như hỗn thế ma vương, muốn Thẩm Vu Uyên nhận tấm lòng của y. Y nói: “Tuy thuốc của ta chưa có ai thử qua nhưng được chế từ dược liệu trân quý, dù không trị lành chân ngươi thì cũng có lợi cho thân thể.”

Thẩm Vu Uyên lạnh lùng nhìn y, Lâm Nha nhún vai, không cần nhiều lời nữa, nhét viên thuốc vào miệng hắn. Thế nhưng Thẩm Vu Uyên không nuốt, Lâm Nha hơi lo lắng, mở miệng hắn đẩy thuốc vào, không ngờ bị Thẩm Vu Uyên cắn, tay đổ máu.

Lâm Nha tức giận, giận đến mức bật cười: “Ta chờ hiệu quả.”

Hiệu quả rất nhanh, sắc mặt Thẩm Vu Uyên tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, cố nén cơn đau. Hắn luyện nội công tâm pháp, chỉ cần thêm thời gian là có thể phá tan kinh mạch tắc nghẽn, qua một thời gian ngắn sẽ có thể đi lại được. Bây giờ viên thuốc của Lâm Nha đẩy nhanh quá trình, hắn có thể cảm nhận được hiệu dụng* rất lớn, nhưng kèm theo đó là đau đớn cực đại.

(Hiệu dụng: hiệu lực và tác dụng)

Lâm Nha mở to mắt mong đợi nhìn chân hắn, thấy có hiệu quả nên định dùng viên thứ hai. Y có hơi do dự, sư phụ từng nói hiệu quả của loại dược này rất phi phàm, nếu muốn trị dứt nan y phải gia tăng dược liệu, nhưng đồng thời phải gánh chịu hậu quả khó lường.

“Viên thuốc thứ nhất là ta trả thù ngươi, cũng là vì ta hiếu kỳ muốn biết dược hiệu. Viên thứ hai là ta bày tỏ áy náy với ngươi, cũng là, cũng là thương tiếc ngươi ——” Y chưa nói xong đã đút viên thuốc thứ hai cho Thẩm Vu Uyên.

Thẩm Vu Uyên phản ứng rất dữ dội, cố nhịn đau đớn như thiêu đốt cả người. Mà cơn thiêu đốt này dần dần trở nên hừng hực, đốt cháy lý trí.

Lâm Nha sống trong rừng núi, ngoại trừ sư phụ say mê luyện dược thì chỉ có chim muông làm bạn, tất nhiên không hiểu cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, càng không hiểu thiện ác. Mọi việc y làm đều theo hứng thú, chỉ cần hợp ý là được. Mà nay cho Thẩm Vu Uyên dùng thuốc, mặc dù thấy hắn đau đớn khó nhịn nhưng y vẫn không vứt bỏ, ở bên cạnh chờ đợi.

Đột nhiên Thẩm Vu Uyên mở mắt, trong con ngươi một mảnh đen tối thâm trầm, làm người sợ hãi trong tâm. Lâm Nha giật mình nhưng không chạy trốn, trái lại nghiêng người ra phía trước: “Thẩm thái phó, ngươi không sao chứ?”

Thẩm Vu Uyên bỗng dưng nắm cổ tay y, đè y lên ván giường.

Đến tận lúc này, Lâm Nha vẫn không phát hiện nguy hiểm trước mắt, gắng sức giãy giụa.