Kim Ốc Tàng Phi

Chương 18




–         Kiều cô nương. Dư ma ma đem chăn đệm đỏ thẫm tươi cười mang tới bên giường Kiều Tâm

–         Ma ma, sao lại đổi đồ dùng cho ta? Kiều Tâm khó hiểu

Chăn đệm này không chỉ màu đỏ rực mà còn thêu một đôi uyên ương, tranh thêu ái muội khiến người ta nghĩ miên man, hai má nàng đỏ bừng

–         Muốn đổi cũng đổi hoa khác, màu khác chứ. Nàng e lệ nói.

–         Kiều cô nương, đây là quản sự phòng sai ta chuẩn bị, ta đoán là chuẩn bị cho ngươi nên mang đến đây

–         Ma ma, sao ngươi chắc chắn là chuẩn bị cho ta? Sợ là trong phủ có nữ nhi của ma ma nào xuất gia, quản sự các phòng đưa lễ cho Vương gia?

–         Kiều cô nương, cô không hiểu rồi, chăn nệm này là thượng hạng, hạ nhân trong phủ gả nữ nhi sao có phúc được dùng đồ cao cấp như vậy được? Cái này đương nhiên là chuẩn bị cho Kiều cô nương rồi. Ha ha, ta nghe nói không lâu nữa Vương gia sẽ lấy cô làm trắc phi đó! Bà khẽ nói thầm vào tai Kiều Tâm.

–         Nói bậy… Nàng trợn mắt: – là ai bịa đặt?

–         Người sáng suốt đều nhận ra được. Cô nương, mấy ngày ngươi bị bệnh, Vương gia lo lắng vô cùng. Giờ ngươi vừa khỏe lại đã sai người chuẩn bị chăn gối uyên ương, còn mua 500 đèn lồng đỏ treo trong hoa viên nữa đó. Chẳng phải chuyện vui vủa Vương gia thì sao lại dùng những thứ đó

–         Hắn…

Sao không thương lượng cùng nàng đã tự ý làm vậy? Đó chẳng phải là cưỡng ép dân nữ thì là gì? Kiều Tâm vừa tức giận lại vừa … vui mừng

Vui mừng?

Trời ạ, thật đáng chết! Nàng sao có thể vui sướng được? Hắn là kẻ phụ bạc tỷ tỷ tìm người mới, quả đáng chém ngàn đao vạn kiếm sao nàng có thể vì người mới của hắn là mình mà quên đi thù lớn mà vui mừng… Nàng đúng là… vong ân phụ nghĩa

–         Kiều cô nương, sau này cô làm Vương phi đừng quên bà già ta nhé. Dư ma ma lấy lòng: – nửa đời sau của bà gia ta trông cậy cả vào cô đó.

Còn chưa nói xong bỗng nhiên có người đẩy cửa xông vào

–         Ai thế? To gan, không gõ cửa đã vào. Dư ma ma cậy thế hét lớn.

–         Ma ma… Người vào là tiểu nha hoàn, sợ hãi cúi đầu liếc nhìn chăn đệm trên giường: – Ngươi… ngươi sao lại đem chăn đệm này đến phòng Kiều cô nương?

–         Không đem tới đây thì đem đến đâu nữa?

–         Cái này… là chuẩn bị cho Tây viện

–         Cái gì? Dư ma ma ngẩn ra: – Tây viện? Tây viện Kiều Nhị Vương phi ở?

–         Đúng thế! Nha hoàn dậm chân: – mọi người bên Tây viện đang thúc giục, ma ma mau đem qua đi

–         Ai da! Dư ma ma thoáng nghĩ rồi mừng rỡ, quay người khẽ nói với Kiều Tâm: – Kiều cô nương, xem ra giờ cô không phải là trắc phi mà là Tây Thành Vương phi đó

–         Ma ma đừng nói bừa. Kiều Tâm vội gạt ngang.

–         Ngươi nghĩ lại đi, chỉ Chính phi mới được ở Tây viện, ta lúc trước còn lạ sao Vương gia không chọn một sương phòng cho ngươi… thì ra… ha ha… Vương gia muốn đón cô vào tây viện

–         Ma ma nhanh lên. Tiểu nha hoàn thúc giục: – A đúng rồi, vừa rồi Trương quản sự bảo Kiều cô nương cũng đến Tây viện đi, Vương gia có chuyện muốn nói với nàng.

–         Ngươi xem, ngươi xem. Dư ma ma dương dương tự đắc: – ta nói có sai không? Kiều cô nương, mau theo chúng ta đi thôi.

Kiều Tâm nhíu lại mày, trong lòng bất an, cúi đầu đi theo hai người, dọc đường đi miên man nghĩ chút nữa Hoa Đình Phong sẽ nói chuyện đó với nàng thì nàng nên trả lời thế nào

Vào đến cửa Tây viện đã nghe thấy trong sương phòng có một nam một nữ đang trò chuyện, còn cả tiếng đàn xen lẫn

Sao? Ngoài Hoa Đình Phong còn có người khác? Hơn nữa là một nữ nhân?

Trong lòng căng thẳng, bước chân nhất thời ngừng lại. Dự cảm xấu khiến nàng không dám bước vào. Giọng nói trong phòng rất quen thuộc… không, không đâu, là nàng nghĩ nhiều rồi

–         Các ngươi trước tiên chờ ở đây, ta đi báo Vương gia

Quản sự ở Tây viện không biết Kiều Tâm, chỉ lạnh lùng nói như thế

–         Thi ma ma, sao ngươi có mắt như mù vậy, đây là Kiều cô nương đó, sao dám để nàng đứng chờ bên ngoài? Dư mẹ tiến lên cười nói: – Nàng sắp thành Tây Thành Vương phi đó

–         Nói bậy bạ gì thế. Bỗng nhiên Thi ma ma lớn tiếng quát: – Vương phi đang ở trong phòng bàn luận đàn hát với Vương gia, nha đầu nho nhỏ này sao dám giả mạo chủ tử

–         Vương phi? Dư ma ma ngẩn ra: – Vương phi nào?

–         Đương nhiên là muội muội của đương kim Hoàng thượng, Yến quốc phu nhân do Thái hoàng Thái hậu phong, Tây Thành Vương phi tôn quý cũng là người Vương gia yêu nhất. Lần này để tẩy trần cho Vương phi, Vương gia sai người giăng đèn kết hoa trong phủ, vì Vương phi đã lâu chưa về mà chuẩn bị chăn gối mới nữa.

–         Nàng… Dư ma ma ngạc nhiên há hốc mồm: – nàng đã về? Từ bao giờ

–         Chuyện đó đến lượt hạ nhân các ngươi hỏi đến? Còn không đem chăn màn vào phòng ngủ đi! Thi ma ma trừng mắt.

–         Ai ở bên ngoài vậy. Lúc này trong phòng có tiếng hỏi ra

Nghe rõ giọng người hỏi, Kiều Tâm cảm giác tim như rớt xuống vực núi đen, cả người rét lạnh

Là tỷ tỷ ở bên trong. Tỷ tỷ cuối cùng đã trở lại……

Thật là lạ, tỷ tỷ cuối cùng có thể trở về, nàng hẳn phải vui mừng mới đúng nhưng sao lúc này tâm tình lại quái dị như thế, sống mũi cay cay, cảm giác như sắp khóc. Chẳng lẽ nàng thật sự yêu Hoa Đình Phong? Nàng si tâm vọng tưởng muốn làm Vương phi?

Ngày đó trước mặt hoàng hậu nàng hiên ngang nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo…

–         Kiều Tâm, là ngươi đến sao? Mau vào đi

Tỷ tỷ đang gọi nàng, dù sợ hãi, không muốn gặp cũng phải đi vào.

Gian nan bước vào trong phòng.

Vừa vào đã thấy tỷ tỷ. Tỷ không mặc đồ đen nữa mà mặc áo hồng, nét mặt tỏa sáng, không còn chút u oán nào. Nàng đang ngồi trước đàn, đứng sau nàng, cẩm nhạc phổ chỉ chỉ chính là Hoa Đình Phong

Cũng đã mấy ngày không gặp hắn rồi. Vì sao hắn chỉ cúi đầu không nói gì, cũng chẳng nhìn nàng lấy một lần.

Sự quan tâm khi nàng bị bệnh chẳng lẽ là lũ người hầu nói nhảm sao? Vì sao lúc này hắn như một người xa lạ, cả người lạnh lùng như khối băng

–         Muội muội, mau tới ngồi đi.

Tỷ tỷ đang gọi nàng, nụ cười thân thiết làm cho nàng càng thêm sợ hãi, như đã phạm lỗi với tỷ tỷ, có tật giật mình vậy

–         Tỷ tỷ, sao lại trở về rồi? Nàng khẽ hỏi.

–         Đình Phong tự mình đến khách điếm đón ta, ta không giận dỗi nữa trở về với hắn

–         Các ngươi… nàng muốn hỏi nhưng lại không dám: – tốt rồi?

–         Ta đã nghĩ thông, người chết đã chết, người sống hẳn nên thông cảm cho nhau mà sống vui vẻ nốt nửa đời sau, huống chi năm đó Đình Phong cũng vạn bất đắc dĩ. Ta làm khổ hắn nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, cho nên…

Nàng ngượng ngùng nói tiếp:

–         Kiều Tâm, để ngươi chê cười rồi

Bỏ qua thù oán sao? Nhưng… thù giết cha mẹ thật sự dễ dàng bỏ qua sao?Tỷ tỷ có phải là giả trở về để tìm thời cơ trả thù không? Kiều Tâm nhìn khuôn mặt tươi cười khó đoán kia nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa. Giờ tỷ tỷ đã về bất luận là tự mình báo thù hay là trở về với Hoa Đình Phong đều tốt, đều không liên quan đến người ngoài như nàng. Giờ nàng chỉ là kẻ dư thừa.

–         Kiều Tâm, đêm nay Đình Phong thiết yến tẩy trần cho ta, muội cũng đến đi. Giọng nói nhiệt tình lại truyền đến

Xem ra, tỷ tỷ là thật sự vui vẻ, nàng chưa từng nghe tỷ tỷ cười hạnh phúc như vậy bao giờ.

Gật gật đầu, hơi nhìn xuống, khóe mắt không nhịn được liếc Hoa Đình Phong một cái. Nàng cùng nam nhân này từ nay về sau sẽ không còn liên quan gì nữa? Ha ha, hai người chỉ là kẻ qua đường mà thôi, ngay cả lời từ biệt cũng không có. Hoa Đình Phong vẫn nhìn nhạc phổ, hai nữ nhân nói chuyện lâu như vậy cũng không hề ngẩng đầu.

Trong hoa viên giăng đèn kết hoa, Hoa Đình Phong mặc áo bào đứng dưới tang cây, gió đêm thổi tung vạt áo của hắn khiến hắn trông thật cô đơn, không chút tương xứng với không khí vui vẻ trong phủ.

Mục Triển đi tới sau hắn, khẽ cười mỉa mai:

–         Ái thê về phủ sao lại phiền muộn như thế?

Hắn xoay người, lặng yên không đáp, ánh mắt lảng tránh Mục Triển, chỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng xa xôi

–         Một khi đã ưu sầu như thế sao không nói rõ mọi chuyện ra? Mục Triển đề nghị.

–         Nàng sẽ không tha thứ cho ta… Hồi lâu sau hắn mới lặng lẽ nói: – Đêm đó nàng đã không tha thứ cho ta… nói rõ mọi chuyện chỉ khiến nàng thêm đau khổ mà thôi

–         Cho nên ngươi thà để Tiêu Nghiên vừa ý?

–         Trước mắt, đây là con đường duy nhất ta có thể đi, nếu không Tiêu Nghiên sẽ nói mọi chuyện cho Kiều Tâm

–         Cho nên ngươi thà sống cả đời với nữ nhân uy hiếm mình cũng không chịu nói ra sự thật? Ngày đó nàng không tha thứ cho ngươi không có nghĩa là bây giờ cũng vậy. Tâm tư nữ tử đều nhanh chóng thay đổi, trước khác nay khác.

–          Ta không dám.

–         Không dám?

–         Có lẽ ta là một kẻ nhát gan. Hắn cười tự giễu

–         Ha ha, Đình Phong, nếu ngươi là kẻ nhát gan thì trên đời có bao nhiêu kẻ là đại nhát gan. Mục Triển lắc đầu: ngươi làm như vậy nhất định còn có nguyên nhân khác.

–         Bệ hạ anh minh. Cuối cùng Hoa Đình Phong nói thẳng: – quả thực còn có nguyên nhân khác quan trọng hơn

–         Có thể nói ta nghe không?

Ngước nhìn ánh trăng trên cao, hắn chậm rãi nói:

–         Có một lần, cũng dưới gốc cây, ta hỏi nàng có tâm nguyện gì, nàng nói cho ta biết tâm nguyện của nàng là được ăn nhiều đại đỗ ba. Lúc đầu ta thật kinh ngạc nhưng sau đó thì vô cùng vui sướng, nếu một người có thể sống đơn giản, vui vẻ như vậy thì chính là chuyện tốt. Ta không có bản lĩnh khiến nàng không phiền não nhưng nếu bây giờ trời cao đã an bài cho nàng như vậy ta cần gì phải nói ra chân tướng tàn khốc đó? Để mọi thứ như thế chẳng tốt hơn sao? Ta chỉ hi vọng nàng có thể vô ưu vô lo mà sống như bây giờ.

–         Thà rằng nàng sống như một kẻ ngốc? Mục Triển nhíu mày.

–         Có đôi khi không biết gì lại là hạnh phúc

–         Nhưng…

Mục Triển còn định khuyên bảo thêm nhưng hắn biết nam nhân trước mắt một khi đã quyết thì sẽ không thay đổi, vì thế chỉ đành thở dài một hơi, quyết định không nói gì nữa.