Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 93-2




Editor: Tử Sắc Y

Nụ cười thanh nhã lại vô cùng xinh đẹp kia khiến cho Lam Ngọc trong nháy mắt lại thất thần, nhận thấy mình thất lễ, Lam Ngọc vội nói: "Muội muội, ta chính là ca ca ruột của ngươi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì, thì chỉ cần nói một tiếng thôi, làm gì mà phải cần nói chữ "Thỉnh" chứ, quá khách khí đi."

"Được, nếu ca ca đã sảng khoái như thế, thì như vậy muội muội sẽ không khách khí." Lam Linh lại cười một tiếng, nói tiếp: "Lúc ta ở vương phủ, có biết vương gia thích ăn một món ăn, hơn nữa nếu không có nó thì không thể, cho nên mới tự mình tìm một quyển sách dạy nấu ăn học hỏi, hôm qua ta còn nghe Thu Diệp nói, đầu bếp ở trong phủ không biết làm món ăn này, cho nên hôm nay mới muốn tự mình ra tay làm cho vương gia ăn, nhưng ta cần một người trợ thủ, không biết ca ca có bằng lòng vào phụ giúp với ta hay không?"

Nghe vậy, Thu Diệp bắt đầu cố gắng nhớ lại, tiểu thư có hỏi qua nàng chuyện này sao? Làm sao mà nàng không nhớ rõ?

Một lát sau, Thu Diệp hiểu rõ, mới mím môi cười thầm.

Lam Ngọc vốn đang mừng rỡ vì rốt cuộc Lam Linh cũng có việc cầu xin hắn, nhưng sau khi nghe xong, trong lòng lập tức buồn bực một hồi, nàng làm món ăn cho Yến Kinh Hàn, hơn nữa còn nhờ hắn một công tử tướng phủ giúp đỡ, chuyện này nếu truyền đi, hắn còn thế nào nhìn người?

Nói tiếp, mặc dù Yến Kinh Hàn là vương gia cao quý, nhưng thân phận của hắn cũng không hề thấp, dựa vào cái gì mà hắn phải ra tay nấu cho hắn ta ăn? Không phải là hắn tự mình tìm nhục sao?

Lập tức trong lòng Lam Ngọc bị ba phần tức giận lấp đầy, và ba phần bất bình, ba phần chua với một phần đâm lao phải theo lao!

"Làm sao? Là ta nghe lầm hay là ca ca thích tự lợi bội ước?" Mặt nhỏ Lam Linh trầm xuống, ngược lại nói: "Nếu ca ca đã không có ý như vậy, thì cứ coi như ta chưa nói là được, Thu Diệp, ngươi đi giúp ta!"

Lam Linh nói xong đứng lên, cũng không để ý tới Lam Ngọc nữa, mà nhanh chóng đi ra khỏi phòng, lập tức Thu Diệp cũng đuổi theo.

Thấy Lam Linh nói như vậy, Lam Ngọc vội vàng đứng dậy, đi nhanh hai bước, vượt qua người Lam Linh, cười nói: "Ca ca chưa nói là không muốn nha, không phải chỉ là giúp muội muội thôi sao, cũng không phải là chuyện lớn gì, ca ca làm là được mà."

"Được rồi, ca ca phải nói giữ lời đó, không được bỏ dở nửa chừng."

"Đó là tự nhiên." Vì vật lộn đọ sức để đổi lại một tiếng cười của mỹ nhân, Lam Ngọc quyết định trước cứ ủy khuất chính mình, đến buổi tối, hắn muốn ở trên người nàng đòi lại thật tốt!

Ba người rất nhanh đã đi tới phòng bếp, các đầu bếp ở trong phòng bếp lập tức hoảng loạn một hồi, khi nào mà bọn họ thấy chủ tử tự mình xuống bếp chứ? Hơn nữa còn là Hàn vương phi về lại mặt và công tử vô cùng quý giá.

Lam Linh không để ý đến các đầu bếp khuyên ngăn, chỉ để lại người chịu trách nhiệm nhóm lửa, rồi sai toàn bộ các đầu bếp đi ra ngoài phòng, nàng ở trong phòng bếp dạo quanh một vòng, phát hiện ra một giỏ trúc đựng ớt đỏ, ánh mắt nàng chợt lóe lên, lập tức phân phó Lam Ngọc rửa sạch rồi băm ớt ra.

Nhìn thấy một giỏ trúc đầy ớt, Lam Ngọc lập tức rùng mình một cái, đồ cay như vậy mà sai hắn đi lấy, không phải là muốn mạng của hắn sao? Nha đầu kia chắc chắn là cố ý muốn chỉnh hắn nha! Lúc này, rốt cuộc Lam Ngọc mới hiểu rõ, nhưng cũng đã muộn, vừa mới nãy là hắn vỗ ngực mình nói với mấy đầu bếp ở phía ngoài là, hắn muốn tự mình giúp đỡ Lam Linh, nếu hiện tại đổi ý, không phải là tự mình đánh mặt mình sao?

Lam Ngọc hoàn toàn đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì rửa sạch ớt, rồi để trên thớt gỗ bắt đầu băm mạnh.

Vị cay của ớt dính đầy ở trên hai tay của Lam Ngọc, Lam Ngọc chỉ cảm thấy trên tay vô cùng đau rát, đây mới quan trọng, trong khi băm mạnh, vị cay nồng nặc tràn đầy vào trong sâu khoang mũi hắn, càng khiến cho hắn không ngừng hắt xì, thậm chí con mắt cũng bị cay đến không mở ra được.

Lam Ngọc là con trai duy nhất của Lam Trí Thân, từ khi vừa sinh ra đều được ăn sung mặc sướng, là công tử quý giá, có khi nào bị gánh chịu qua nỗi khổ đâu? Ngay cả nghĩ cũng đều chưa nghĩ tới, thế mà hôm nay lại tự mình nhảy vào trong hố mà Lam Linh đào sẵn cho hắn, vì thế trong lòng Lam Ngọc tức giận không thôi nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Thu Diệp ở một bên mím môi, trong lòng nàng sớm đã vui đến muốn bay lên trời, tiểu thư nhà mình vừa ra tay thì đã hung hăng chỉnh Lam Ngọc như thế, còn làm cho hắn không còn lời nào để nói, thật sự là rất cao minh!

Nhưng vẻ mặt tên nô tài ngồi ở trước bếp lò ngay sau hòn đá nhỏ là sợ hãi, trong lòng hắn lo lắng mình thấy được dáng vẻ bất nhã của công tử, không biết sau này công tử có thu thập hắn hay không đây? Ai nha, kỳ thật một chút hắn cũng không muốn nhìn mà!

Nhìn thấy vẻ mặt Lam Ngọc bị cay đến nước mắt rơi đầy mặt, Lam Linh cũng chỉ dùng dư quang ngoài khóe mắt nhẹ đảo qua, hơi cong môi một cái, rồi làm tiếp động tác trên tay.

Thấy cá ở trong nồi chín không sai biệt lắm, Lam Linh bảo Lam Ngọc đem ớt hắn đã băm xong bỏ vào trong nồi, Lam Ngọc nhìn thấy Lam Linh chỉ dùng một ít ớt hắn băm, thì lập tức vô cùng tức giận, nha đầu kia thật xấu, cũng không thèm nói cho hắn hiểu, mà hại hắn cho rằng nàng muốn băm hết ớt trong một giỏ trúc.

Sau khi vớt đầu cá với ớt xắt nhỏ thuận lợi ra nồi, cuối cùng Lam Ngọc cũng rời khỏi cái nơi làm cho hắn phải trả giá thê thảm cả đời cũng không muốn bước vào nữa, hơn nữa hắn cũng phát ra lời thề đêm nay nhất định phải trừng phạt Lam Linh thật tốt!

Lam Linh đương nhiên biết rõ là Lam Ngọc đã nhìn ra nàng đang cố ý chỉnh hắn, nhất định là hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng nếu hắn dám tìm nàng gây phiền toái, thì nàng khiến cho hắn nếm thử thập tam châm lợi hại của Kiều gia nàng!

Mặc dù Yến Kinh Hàn lấy hết tất cả kim may nàng đã mua, nhưng ở trên bàn trang điểm trong hộp may vá nàng có tìm thấy vài cây kim may, chỉ cần có châm trong tay, Lam Linh vốn cũng không sợ Lam Ngọc tìm nàng gây phiền toái.

Lam Linh trở về phòng, sau một lúc lâu, quản gia Lam Thành Trungđã tới mời Lam Linh đi phòng trước dùng bữa, trong lòng Lam Linh cười một tiếng, đầu cá xắt ớt này không chỉ để chỉnh Lam Ngọc không thôi, đồng thời cũng chính là “Một phần lễ nhỏ” nàng muốn tặng cho Yến Kinh Hàn.

Lam Linh đi theo Lam Thành Trung vào phòng trước, thấy Lam Trí Thân và Yến Kinh Hàn ngồi ở bên cạnh bàn, Ôn Nương cũng đứng bên người Lam Trí Thân, trên mặt nàng hiện lên ý cười đoan trang.

"Phụ thân mẫu thân phu quân." Lam Linh cười gọi một tiếng, rồi chủ động đi đến bên Yến Kinh Hàn ngồi xuống.

Nghe Lam Linh gọi một tiếng “phu quân“ ôn nhu, trong mắt phượng thâm thuý của Yến Kinh Hàn nhanh lóe lên một tia gì đó, nhưng hắn cũng không phản ứng với Lam Linh, chỉ lẳng lặng thưởng thức trà.

Nhẹ lướt qua vẻ mặt như đóng băng của Yến Kinh Hàn, Lam Trí Thân một tay vuốt râu gật đầu nhẹ, hắn tương đối hài lòng với biểu hiện của Lam Linh, lúc này Ôn Nương cũng khẽ cười với Lam Linh, dáng vẻ tựa như từ mẫu (mẹ hiền).

Nhìn sang đồng hồ cát ở một bên, Lam Trí Thân thấy Lam Ngọc còn chưa tới, lập tức ánh mắt trầm xuống, nhìn về phía Ôn Nương nói: "Ngươi có nói với Ngọc nhi chưa? Hắn có biết chúng ta đang đợi một mình hắn hay không? Thật sự là rất tệ!"

"Lão gia bớt giận, thiếp sẽ phái người đi xem một chút, có lẽ Ngọc nhi đang bị chuyện gì đó gây trì hoãn."

Ôn Nương mới vừa nói xong thì thấy Lam Ngọc bước dài vào phòng, lúc này Ôn Nương vội vàng đi lên trách cứ: "Ngọc nhi, làm sao ngươi có thể vô lễ như thế? Ngươi có biết hay không..."

Thấy Lam Ngọc đi tới gần, thanh âm của Ôn Nương đột nhiên lập tức ngừng lại, một lát sau mới đột nhiên cất cao thanh âm lo lắng: "Ngọc nhi, ngươi làm sao vậy? Làm sao mà ngươi lại trở thành dáng vẻ này?"

Cái mũi hồng, con mắt cũng hồng, hoàn toàn y như một tên hề, còn chỗ nào có chút tuấn mỹ ngọc thụ lâm phong, mà người ta thường thấy chứ?

"Mẫu thân, ngài còn không biết sao?" Không đợi Lam Ngọc mở miệng, thì Lam Linh đã chủ động nói tiếp lởi của Ôn nương, "Trước đó không lâu ta muốn tự mình làm một món ăn cho phu quân, mà ca ca lại muốn chủ động phụ giúp ta, ta vốn cảm thấy chuyện này quá ủy khuất cho ca ca, nhưng ca ca lại nói hắn có thể vì muội muội mà làm ít chuyện là may mắn cả ba đời hắn, cho nên ta sợ nếu ta từ chối nữa thì sẽ khiến lòng ca ca tổn thương, nên đành cho ca ca giúp ta một tay."

Nghe Lam Linh nói như vậy, thiếu chút nữa Lam Ngọc đã bị chọc tức đến hộc máu, rõ ràng là nàng tính toán hắn, nhưng lại bị nàng nói thành hắn không có việc gì làm mà tự động tìm tới cửa, lời nói đổi trắng thay đen lẫn lộn trái phải, muội muội này của hắn thật sự là lợi hại!

"Linh nhi, ngươi bảo ca ca giúp ngươi làm cái gì vậy? Làm sao mà hắn lại trở thành như vậy?" Ôn Nương vẫn không hiểu, điều này cũng khó trách, mặc dù xuất thân của Ôn Nương không cao, ngay từ đầu vào Lam tướng phủ cũng chỉ là một tiểu thiếp, nhưng người ta chưa bao giờ tự mình xuống bếp, cả mười ngón tay chưa hề chạm phải nước lạnh vào mùa xuân, cho nên cũng không biết đặc tính của quả ớt.

"Ta muốn làm một ít đầu cá xắt ớt cho phu quân ăn, vì vậy nên ta bảo ca ca giúp ta băm nhỏ ớt, ta không nghĩ tới trái ớt lại cay như vậy, khiến cho dáng vẻ của ca ca biến thành bộ dạng này, nói chung là ta không phải, không nên nghĩ tới lấy niềm vui của phu quân, mà làm đầu cá xắt ớt, hại ca ca." Thanh âm Lam Linh càng nói càng dần dần yếu đi, ý tứ tự trách mình vô cùng rõ ràng.

Lam Ngọc nhìn thấy Lam Linh diễn màn này như thật, so với thật còn giống thật hơn, một hơi bị nghẹn ở trong lòng, câu gì gọi là "Được tiện nghi mà còn khoe mẽ", hay là gọi "Ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói được", rốt cuộc Lam Ngọc cũng lãnh giáo triệt để một lần.

"Ngọc nhi, phòng bếp sao là chỗ ngươi nên đi chứ? Nhìn ngươi tự biến mình thành cái bộ dáng gì?" Ôn Nương nhìn thấy dáng vẻ của Lam Ngọc, trong lòng lập tức tức giận một hồi, nàng cũng không nghĩ tới là Lam Linh cố ý tính toán, mà cho là Lam Ngọc mượn cơ hội này muốn có ý đồ với Lam Linh.

"Được rồi, đều ngồi xuống đi!" Lam Trí Thân lạnh lùng quét Ôn Nương một cái, trong ánh mắt ẩn chứa tia cảnh cáo, "Thông báo cho phòng bếp mang thức ăn lên."

Ôn Nương ngồi xuống bên cạnh Lam Trí Thân, không dám lên tiếng nữa, nhưng trong lòng lại mắng Lam Linh hết một lần lại tới một lần, nếu không phải là Lam Linh hồng nhan họa thủy, thì con trai của nàng cũng sẽ không trở thành bộ dáng này.