Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 90-2: Yến Kinh Hàn, ngươi khốn kiếp




Lam Linh từ trước đến nay không thích thiếu nợ người khác, đặc biệt là thiếu nợ nhân tình, mà nhân tình này của Mộ Dung Tiếu Trần quả thật khiến cho nàng phải chấn động, cho nên nàng cũng không muốn thiếu nữa, nàng muốn dùng lực của chính mình rời đi Đông Sở.

"Tiếu Trần, hảo ý này của ngươi ta nhận, nhưng ta tạm thời vẫn chưa muốn rời khỏi vương phủ, ta còn có chuyện chưa hoàn thành"

Mặc dù lời này của Lam Linh chính là tình hình thực tế, nhưng chúng lại mang theo ý từ chối, Mộ Dung Tiếu Trần tự nhiên có thể nghe hiểu được, nhưng hắn cũng biết rõ Lam Linh cần phải có thời gian để đón nhận tất cả, hắn….nguyện ý chờ nàng.

"Không sao đâu, khi nào nàng có thể thoát được thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới nơi này tìm ta." Trên mặt Mộ Dung Tiếu Trần vẫn mang theo vẻ ấm áp vui vẻ như cũ, nhưng nắng ngày đông làm lòng người thêm ấm lại.

"Được" Lam Linh cười cười, lập tức đứng lên, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về rồi.

"Ta sẽ âm thầm hộ tống nàng trở về" Mộ Dung Tiếu Trần cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, vẫn muốn khoảng khắc cùng nàng ở một chỗ dừng lại mãi mãi, nhưng vì không muốn để cho Lam Xảo Phượng cùng Yến Kinh Hàn sinh nghi thì vẫn nên để nàng trở về tốt hơn.

Hồ Văn Tài trong lòng vốn dĩ tràn đầy "lý tưởng hào hùng" thề phải giải quyết được phu quân của Lam Linh trong giây lát, song tại thời điểm hắn đi theo Thu Diệptới cửa Hàn Vương phủ, lập tức trợn tròn mắt, hướng Thu Diệp hỏi xem phu quân của Lam Linh là ai, khi biết được phu quân của nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh lãnh khốc vô tình làm cho kẻ địch vừa nghe tin đã sợ chạy mất mật "Hàn vương gia", chân lập tức mềm nhũn, hắn giờ mới hiểu được mình chính là hoàn toàn muốn chết nha

Hồ Văn Tài âm thầm cảm thấy may mắn vì vẫn còn chưa thấy Hàn Vương gia, dừng cương trước bờ vực vẫn còn kịp, liền nhanh chóng muốn rời đi, nhưng Lưu Vân vốn dĩ đang âm thầm dõi theo bọn họ sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy? Lập tức kêu mấy tên thị vệ trong phủ đem bọn người Hồ Văn Tài trói lại, tự mình đi vào thư phòng gặp Yến Kinh Hàn.

Lưu Vân đem chuyện Lam Linh ra ngoài đi những đâu, làm gì, đã thế nào với Hồ Văn Tài ở Hoan hỉ lâu báo cáo với Yến Kinh Hàn một lần, Yến Kinh Hàn nghe nói xong cũng không có tức giận, mà hơi cong môi một cái, vương phi của hắn tựa hồ tận dụng tất cả các cơ hội có được để chỉnh hắn, nhưng ngược lại nàng cũng đã giúp dân chúng làm một chuyện tốt.

Lưu Vân thấy khóe miệng gia nhà mình lộ ra nụ cười, lập tức trợn tròn hai mắt, bốn người họ theo chủ tử đã năm năm, còn chưa nhìn thấy gia cười qua lần nào, không nghĩ tới Vương Phi lại có thể làm cho gia cười được, xem ra Triêu Dương nói đúng, mặc kệ Vương phi là thân phận gì, nàng ở trong lòng gia là bất đồng.

Sau đó Yến Kinh Hàn ra lệnh cho Lưu Vân đem bọn người Hồ Văn Tài đi đại lý tự, đồng thời cấp cho thiếu khanh đại lý tự vài lời, một tiểu nhân vật như Hồ Văn Tài không cần Yến Kinh Hàn phải hao tâm tổn sức như thế, nhưng Yến Kinh Hàn lại để ý những câu nói xúc phạm kia của Hồ Văn Tài. Yến Kinh Hàn hắn đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay liền muốn một lưới bắt hết, tuyệt không chừa lại một tia hậu hoạn.

Lưu Vân rời khỏi một lúc lâu sau, thanh âm của Hạo Nguyệt ở bên ngoài thư phòng mới vang lên, "Gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo"

"Vào đi" Yến Kinh Hàn cũng không ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn công văn như cũ.

"Gia, thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức rằng, không nhìn thấy vương phi đâu nữa" Hạo Nguyệt vừa tiến vào thư phòng liền dừng lại nói.

Vốn dĩ, Lưu Vân vừa ra khỏi Hoan Hỉ Lâu, liền hồi phủ truyền ra tin tức phái hai gã ám vệ âm thầm đi theo Lam Linh, thứ nhất là giám thị, thứ hai là để bảo vệ Lam Linh an toàn.

Song khi hai gã ám vệ đuổi tới Hoan Hỉ lâu thì Lam Linh đã rời khỏi rồi, hai người trên đường về Vương phủ âm thầm thăm dò tin tức, chỉ nghe nói túi tiền của Lam Linh bị cướp, Lam Linh đuổi theo cướp, sau đó thì mất hết tin tức.

Hai gã ám vệ tìm một vòng cũng không thấy Lam Linh, không thể không đem tin tức Lam Linh mất tích báo về phủ, sau đó Hạo Nguyệt liền lập tức hướng tới gia nhà mình bẩm báo.

Yến Kinh Hàn đã sớm ngước mắt nhìn Hạo Nguyệt, nghe hắn đem chân tướng nói qua một lần, hai đầu lòng mày không khỏi nhăn thành chữ xuyên.

Mặt dù nàng là nữ nhi của Lam Trí Thân, là nữ nhân Lam Xảo Phương tỉ mỉ bồi dưỡng kín đáo đưa cho hắn, mặc dù mình đã từng một lần bắt nạt nàng, nhưng Yến Kinh Hàn lại không thể nào tha thứ cho kẻ nào khác dám bắt nạt nàng!

Nàng..chỉ có thể bị hắn bắt nạt mà thôi.

"Lập tức phái năm trăm tên ám vệ lặng lẽ ra ngoài phủ, âm thầm thăm dò tin tức của nàng!" Yến Kinh Hàn ra lệnh cho Hạo Nguyệt một câu, đồng thời thân hình chợt lóe, lao ra khỏi thư phòng.

"Vâng." Hạo Nguyệt chỉ có thể đáp lại bóng lưng của Yến Kinh Hàn một tiếng.

Lúc này hoàng hôn đã bao phủ cả vùng đất, trên đường cái khắp nơi lốm đa lốm đốm, những người bán hàng rong đang ởtrước cửa hàng của họ, treo trên cửa một chiếc đèn lồng, Lam Linh bước chầm chậm yên tĩnh trong bóng đêm, cảm thấy tâm tình thật sung sướng, căn bản cũng không biết rõ Yến Kinh Hàn đang phái người ùn ùn kéo đến tìm nàng.

Yến Kinh Hàn đang đứng trên nóc của một căn nhà gần đó, đang nghĩ đi nghĩ lại xem nên đi nơi nào tìm Lam Linh, không nghĩ tới đột nhiên quay đầu lại thì thấy Lam Linh đang cười nhẹ dịu dàng, bước chân ưu nhã, đi chầm chậm trên đường cái.

Bóng đêm như họa, ánh sáng như tuyết, Lam Linh một thân áo xanh bước chầm chậm như tiên tử trong tranh, làn tóc trước ngực theo gió nhảy múa, tay áo nhẹ đưa, đẹp không sao tả xiết.

Trên khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên mang theo một nụ cười nhẹ thật ngọt ngào, so với mỹ nhân còn đẹp hơn, so với nước suối ở Linh Vân càng thêm tinh khiết!

Phảng phất như mây che bóng nguyệt, lay động tựa tuyết lãng trung phong!

Sự lo lắng bất an trong lòng Yến Kinh Hàn đột nhiên tan thành mây khói, trong đôi mắt sâu không thấy đáy trước kia bây giờ chỉ còn lại bóng dáng của một người….đang chầm chậm bước đi.

Lúc này, Lam Linh hình như đã cảm nhận được điều bất thường, đột nhiên dừng bước, vừa ngẩn đầu lên đã thấy Yến Kinh Hàn đang lặng lẽ đứng trên mái nhà.

Một thân cẩm bào màu đen ẩn trong bóng đêm lại mang thêm cổ hương vị thần bí ngang ngược lẫm liệt cho Yến Kinh Hàn, như một thanh cổ kiếm ngàn năm, kiếm phong dù bị ẩn dấu, nhưng vẫn dư âm hàn quang.

Nhìn thấy Yến Kinh Hàn, nụ cười trên mặt Lam Linh đã sớm biến mất, đôi mi thanh tú cau lại một tí, không hiểu tên hỗn đản này đứng ở đó làm gì, hắn mà cần phải tự mình đi giám thị nàng sao?

Lam Linh không muốn nghĩ tới, cũng chẳng thèm để ý tới nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Lại thêm một lần bị ngó lơ!

Nhưng lần này Yến Kinh Hàn dường như đã thành thói quen, cũng không tức giận, mà là tung người nhảy lên, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Lam Linh.

"Nàng vừa mới đi đến nơi nào? " Yến Kinh Hàn vừa nói vừa gắt gao nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Linh.

Lam Linh vốn nghĩ muốn bỏ bàn tay lạnh băng của Yến Kinh Hàn ra, nhưng nhìn trên đường lớn mọi người đền đang tròn mắt hâm mộ, Lam Linh liền đè lại cảm giác xúc động trong lòng. Nếu nàng không muốn Lam Xảo Phượng tìm đến mình gây phiền toái, thì nhất định không thể ở trước mặt mọi người mà chống đối hắn.

"Chỉ là đuổi theo một tên cướp chạy một vòng, ta cũng không biết những địa phương kia tên gọi là gì." Dưới con mắt của nhiều người, Lam Linh chỉ có thể phối hợp trả lời câu hỏi của Yến Kinh Hàn.

"Vương phi, nàng sẽ không vì chỗ bạc chưa tới mười hai lượng mà không để ý đuổi vòng theo một tên cướp nguy hiểm như vậy chứ? Nàng cho ràng lấy lý do này để thoái thác thì bổn vương sẽ tin sao? Chắc vương phi cảm thấy bổn vương là hài đồng ba tuổi dễ bị lừa gạt nhỉ? Yến Kinh Hàn kéo Lam Linh đi về phía trước, dùng thanh âm chỉ hai người nghe nói ra.

Hài tử ba tuổi? ta xem ngươi là mãnh thú ba tuổi đó! Lam Linh ở trong lòng thét lên.

"Vương gia, mười lượng bạc đối với ngài chỉ sợ có rơi dưới đất ngài cũng lười khom lưng nhặt lên, nhưng đối với một dân chúng bình thường mà nói, mười lượng bạc này có thể khiến một gia đình quanh năm không cần phải lo cơm ăn áo mặc đó. Đối với ta mà nói, giữa ban ngày ban mặt bị cướp bạc, thì tên tiểu tặc đó hoàn toàn chính là muốn cố ý nhục nhã ta, ta đương nhiên sẽ không để cho hắn được dễ dàng như vậy, đó không phải là phong cách của ta.

Lam Linh nói những lời này thật thật giả giả, giả giả thật thật, hơn nữa ở thời điểm nói ra câu cuối cùng, giọng của nàng càng thêm dõng dạc!