Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 82: Làm khó dễ




Đối với sự thay đổi không ngừng của Yến Kinh Hàn, Lam Linh dường như đã sớm thành thói quen, giờ phút này khi cảm nhận được từng hồi từng hồi khí lạnh phát ra từ trên người Yến Kinh Hàn, Lam Linh cũng chỉ bĩu môi, không muốn để ý tới, để mặc Yến Kinh Hàn dắt từ từ đi về phía trước.


Dọc theo đường đi là cây xanh hoa hồng, đình đài lầu các, trên lan can cũng được điêu khắc, từng bậc thềm làm bằng ngọc, trên vách tường còn được vẽ nhiều hình tròn, tạo nên sự xa hoa và uy nghiêm mười phần!


Lúc này đây bước chân Yến Kinh Hàn không giống thường ngày, dắt Lam Linh đi như đang nhàn nhã tản bộ, rất thản nhiên thích ý, nhưng lại gây đối lập rõ ràng với khí lạnh trên người hắn!


Lam Linh xem xét Yến Kinh Hàn, trong nội tâm đột nhiên sinh ra một tia đồng tình, hắn có thể nói là người có quyền có thế ngập trời có thể khuynh đảo được triều đình tôn quý vô cùng, nhưng hắn có vui vẻ không? Một người ngay cả cười cũng không, một ngoài ngoại trừ lạnh lùng cũng chỉ lạnh lùng, hắn có thể vui vẻ sao?


Nhìn bề ngoài nghiêm nghị, thân phận tôn quý, không biết đã lặng lẽ giẫm lên biết bao nhiêu máu tanh, biết bao dơ bẩn, chỉ chuyện Lam Xảo Phượng hao tổn hết tâm tư gả nàng cho hắn mà nói, trong chuyện này ẩn giấu biết bao nhiêu ánh đao bóng kiếm máu chảy thành sông không muốn ai biết?


Quyền lợi vinh hoa tiền tài phú quý đó có chỗ nào mà không dùng máu để rửa, có bên nào không phải chồng chất lên từng đám xương trắng?


Chỉ sợ Quỳnh lâu Ngọc vũ, cao xứ bất hàn*, Lam Linh không biết trong lòng Yến Kinh Hàn có hiểu được như vậy hay không, nhưng nàng biết rõ, nhà đế vương, nếu không muốn trở thành thịt cá cho người khác, thì cũng chỉ có thể trở thành dao thớt!

(*Quỳnh lâu ngọc vũ, cao xứ bất hàn: Lại sợ lầu quỳnh, gác ngọc

Chốn cao thăm thẳm lạnh buốt hồn – trích trong thơ Thuỷ điệu ca đầu bản dịch Vương Thanh).

Dọc theo đường đi, hai người đều không nói gì, cung nữ thái giám trong nội cung sau khi chứng kiến Yến Kinh Hàn nắm tay Lam Linh, trên mặt cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng trong nội tâm lại nghĩ rằng Hàn vương gia dường như không giống với lúc trước.


Sau thời gian hai nén hương, Yến Kinh Hàn đã dắt Lam Linh đi tới phía trước Phượng tường cung, Lam Linh ngước mắt nhìn cung điện hoa mỹ lại không mất uy nghiêm ở trước mắt này, nàng đoán đây chính là chỗ ở của Lam Xảo Phượng.


"Vương gia, vương phi, thái hậu vừa mới đấy còn nhắc tới hai người, còn cho nô tỳ ra nhìn một chút, đúng lúc vừa ra tới đây thì đã nhìn thấy vương gia với vương phi đến đây." Kiều Sở Tâm cười đi lên đón chào, thi lễ với Yến Kinh Hàn và Lam Linh một cái.


"Làm phiền cô cô rồi." Lam Linh khẽ mỉm cười, còn Yến Kinh Hàn thì không lên tiếng chỉ khẽ gật đầu một cái.


"Vương phi khách khí rồi, vương gia vương phi mau đi theo nô tỳ vào thôi." Kiều Sở Tâm cười nghiêng người đi phía trước dẫn đường.


"Tốt." Lam Linh cười để mặc Yến Kinh Hàn dắt vào Phượng tường cung, thấy Yến Kinh Hàn không có ý tứ buông tay nàng, nàng cũng chỉ có thể mặc kệ hắn.


Rất nhanh, Yến Kinh Hàn và Lam Linh đi theo Kiều Sở Tâm vào chính điện, mới vừa vào cửa, Lam Linh đã cảm nhận được một ánh mắt mang theo khí lạnh, nàng lập tức giương mắt lên nhìn, chỉ thấy có một nữ tử trẻ tuổi mặc phượng bào đỏ thẫm đang ngồi ở bên cạnh Lam Xảo Phượng, đầu đội mũ phượng, dung mạo diễm lệ, Lam Linh biết rõ nàng tất nhiên chính là hoàng hậu của Yến Minh Hiên cũng như là muội muội của nàng Lam Hân Nhi.


"Thái hậu, vương gia cùng vương phi đã đến đây." Kiều Sở Tâm nói xong đứng ở bên cạnh Lam Xảo Phượng.


Lam Xảo Phượng ngồi ở trên giường êm được lót lông hoả chồn, thấy Yến Kinh Hàn với Lam Linh đi vào, nàng bỏ ly trà trong tay vào một bên.


"Thần thỉnh an thái hậu!"


"Nô tì thỉnh an thái hậu!"


Yến Kinh Hàn cùng Lam Linh thi lễ với Lam Xảo Phượng một cái.


"Miễn lễ." Lam Xảo Phượng gật đầu cười, nàng đương nhiên là thấy được mới vừa rồi Yến Kinh Hàn dắt tay Lam Linh đi vào, thấy Yến Kinh Hàn có thể có biểu hiện như thế, trong lòng Lam Xảo Phượng có chút vui mừng.


"Hàn vương phi có phải quên quy củ gì hay không?" Lam Hân Nhi bưng ly trà, tay lấy nắp chén nhẹ nhàng lướt nhẹ qua nước trà trong chén, động tác ưu nhã, dường như chỉ là lời hỏi tùy ý, nhưng trong nháy mắt lời nói ấy lại xoay chuyển, "Hay là Hàn vương phi vốn không để Bản cung vào mắt?"


Lam Xảo Phượng không nghĩ tới Lam Hân Nhi đột nhiên sẽ gây khó dễ với Lam Linh, mày khẽ nhíu lại một chút, nhưng cũng không lập tức lên tiếng.