Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 51: Động phòng (thập) đêm động phòng hoa chúc, tránh như thế nào?




Yến Kinh Hàn ra khỏi Tùng Trúc Viện, cũng không có đi ra ngoài đại sảnh, mà là trực tiếp đi vào thư phòng, Hạo Nguyệt đi theo ở phía sau.

Đi vào cửa thư phòng, Hạo Nguyệt chỉ thấy Triêu Dương mang Thu Diệp đi ăn cơm giờ đây đang đứng canh giữ ở cửa, Hạo Nguyệt khẽ nhíu mày một tý, không hiểu Triêu Dương đứng ở chỗ này làm cái gì.

"Gia, cái kia..." Triêu Dương thấy gia nhà mình đến đây, con mắt nhìn về phía trong thư phòng xem xét, điệu bộ muốn nói lại thôi.

"Ta biết rồi." Yến Kinh Hàn nói xong rồi đẩy ra cửa thư phòng, nhấc chân bước đi vào, Triêu Dương lập tức nhanh chóng đóng cửa lại.

"Cuối cùng cam lòng rời khỏi?" Thượng Quan Vân Thụy nghiêng tựa trên trên giường êm tơ vàng, một tay lại chống đầu, một tay lại nhéo cằm, vẻ mặt cười xấu xa, dáng vẻ như phong tình, vô cùng chảy dài.

"Xem ra Hắc Phong cũng không có làm cho ngươi ngã một lần khôn hơn một chút, có lẽ ta nên sai nó đuổi theo ngươi thêm một vài vòng mới là." Yến Kinh Hàn lành lạnh quét trên người Thượng Quan Vân Thụy một cái, đánh trúng vạt áo, ở đằng sau bàn ngồi xuống trên ghế gỗ.

Nghe Yến Kinh Hàn vừa nói như vậy, trên gương mặt yêu nghiệt của Thượng Quan Vân Thụy lộ ra thần sắc cực kỳ ủy khuất, "Kinh Hàn, ta làm như vậy đều là hoàn toàn vì ngươi, ngươi không cảm kích ta không nói, còn cố ý đâm ngay chỗ đau ta, ngươi nói, ngươi là huynh đệ kiểu gì a?" Thượng Quan Vân Thụy từ trên giường êm đứng lên nói, nhấc chân đi về phía trước bàn Yến Kinh Hàn ngồi xuống trên một chiếc ghế dựa, vẻ mặt ai oán nhìn xem Yến Kinh Hàn.

"Cảm kích ngươi?" Yến Kinh Hàn tựa lưng vào ghế ngồi sâu kín mở miệng: "Cảm kích ngươi đã đại náo hôn lễ của ta? Còn cảm kích ngươi bởi vì ta mà vương phi phải tốc xuống khăn voan đỏ, làm cho tất cả mọi người thấy được hết dung mạo của nàng?"

"Câu cửa miệng nói thật tốt a, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân nha, chậc chậc, Kinh Hàn, ngươi không phải là từ trước đến nay đều tối kị chán ghét nữ nhân sao? Như thế nào? Nha đầu kia đã vào mắt của ngươi? Ngay cả câu 'Vương phi ta' ngươi cũng nói hết được, ta xem nha, không được bao lâu, ngươi sẽ phải trồng trong tay nhân gia người ta rồi, ngươi cũng chớ có trách ta không có nhắc nhở ngươi, nàng là người của Lam Xảo Phượng, nếu như ngươi thua trong tay nàng, chính là ngươi thua bởi tay Lam Xảo Phượng, đến lúc đó, ta sẽ không tới cứu ngươi." Thượng Quan Vân Thụy trong lúc trêu chọc vui cười lại đem những quan hệ lợi hại trong chuyện này mà nói thấu triệt.

Kỳ thật không cần Thượng Quan Vân Thụy nói, Yến Kinh Hàn cũng biết Lam Xảo Phượng cho Lam Linh lấy hắn là có dụng ý khác, hắn sẽ thua trong tay của nàng sao? Yến Kinh Hàn vốn không tính rằng sẽ có loại khả năng này, qua nhiều năm như vậy, không hề có bất kỳ một nữ tử nào có thể lọt qua mắt của hắn, nàng tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ!
Nhưng mà, Yến Kinh Hàn không biết, có rất nhiều thứ cũng không phải là hắn muốn có thể khống chế được.

"Ngươi nên lo lắng cho chính mình đi, cẩn thận biến lợn lành thành lợn què, ngươi là hạng người gì, phụ hoàng của ngươi so với ai khác đều rõ ràng, chút diễn trò của ngươi này, chỉ sợ hắn sớm đã nhất thanh nhị sở." Yến Kinh Hàn không quên nhắc nhở Thượng Quan Vân Thụy một câu.

"Ta đương nhiên biết rõ chút diễn này của ta không qua được lão hồ ly kia, nhưng nó cũng có thể lừa gạt người khác a." Trong con mắt Thượng Quan Vân Thụy chợt lóe qua một đạo hàn quang lúc nhắc tới một người nào đó, lập tức liền ẩn đi không còn hình dạng, vừa cười đạo: "Vốn ta đi, là muốn một mũi tên trúng hai con chim, nhưng lại không nghĩ tới, nha đầu kia lại thông minh như vậy, ta còn bị nàng chỉnh, lúc này đây, mặt hoàng cung Bắc Ninh của ta chắc chắn đã vứt xuống đi."

Yến Kinh Hàn nhìn xem bộ dáng Thượng Quan Vân Thụy lên mặt, hắn lười phải để ý hắn, mà nhìn vào công văn trên bàn.

"Kinh Hàn, đêm nay khả là đêm động phòng hoa chúc của ngươi, ngươi dự định sẽ tránh như thế nào đây?" Thượng Quan Vân Thụy đem đầu vươn về phía Yến Kinh Hàn, vẻ mặt cười xấu xa.