Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 140: Bí mật đầm Huyền Băng




Editor: Tử Sắc Y

Mặc dù ra trận bất lợi, Lam Linh đâu phải người dễ đánh bại? Tiếp tục dùng nhu tình tấn công!

Nàng tin nhu khắc cương, Yến Kinh Hàn nhất định không chịu nổi!

"Phu quân..." Lam Linh ôn nhu gọi, sau duỗi đầu lấy môi hôn trên môi Yến Kinh Hàn, còn lè lưỡi nhẹ liếm hai cái.

Trong nháy mắt Yến Kinh Hàn bị hành động này châm ngòi, miệng đắng lưỡi khô! Thầm kêu một tiếng tiểu yêu tinh, nhưng vẫn bất động thanh sắc như cũ.

Thấy phản ứng Yến Kinh Hàn, mày mi Lam Linh cau lại, lập tức cử động người, ngồi vào lòng Yến Kinh Hàn.

Lập tức, Yến Kinh Hàn thầm kêu, nhất định bị sụp hố rồi!

Cảm nhận nhiệt độ từ nơi nào đó trên người Yến Kinh Hàn, trong nháy mắt buồn bực của nàng vơi sạch, trên mặt nở nụ cười hồ ly.

Yến Kinh Hàn sủng ái cười, bị nàng phát hiện rồi, chàng còn giả vờ? Lập tức, cúi đầu xuống, ngậm lấy cánh môi mê người, mạnh mẽ "Trừng phạt".

Lấy chiêu nhu tình này tấn công thật hiệu quả, nhưng nàng cũng bị hôn đến thở gấp, nằm trong lòng y, qua hồi lâu mới ổn định nhịp thở, mở miệng nói: "Phu quân, thích chúng ta bây giờ không?"

"Thích." Yến Kinh Hàn không chút do dự đáp.

Yến Kinh Hàn không phủ nhận, cạnh Lam Linh y thấy vui, y thích nàng giận dỗi tức giận, cũng thích nhìn nàng cười, thích nói chuyện, ôm cơ thể mềm mại của nàng, lại càng thích cá nước thân mật với nàng.

"Vậy chàng nguyện ý để người khác quấy rầy sao?" Lam Linh dò xét hỏi một câu.

"Linh Nhi, "Người khác" là ai? Hử?" Yến Kinh Hàn khẽ vuốt vuốt tóc Lam Linh cười hỏi.

"Nữ nhân khác." Lam Linh thấy tám phần Yến Kinh Hàn hiểu ý nàng, không quanh co lòng vòng nói, "Phu quân, chàng muốn nạp thiếp sao?"

Đối với chuyện này, Lam Linh không đoán được ý Yến Kinh Hàn, trước đó chàng không thích nữ nhân, nhưng y vẫn bái đường thành hôn với nàng? Còn làm chuyện phu thê chân chính, có thể thấy, chàng không bài xích nữ nhân như trước, chuyện nạp thiếp cũng không phải là không thể.

"Nàng nói xem?" Yến Kinh Hàn không trả lời, cười hỏi một câu.

"Sao ta biết?" Nghe Yến Kinh Hàn trả lời khiến Lam Linh không hài lòng, lập tức tuyên bố bá đạo, "Ta kệ chàng có suy nghĩ này hay không, chỉ cần là phu quân ta chỉ được của mình ta, ta không chia sẻ phu cùng nữ nhân khác!"

Nhìn Lam Linh giận dỗi, Yến Kinh Hàn cười hôn một cái, y không muốn nói liền cho nàng biết y không muốn bái đường thêm, lại không có ý nạp thiếp, với y, nữ nhân như rắn rết, sao y lại đặt rắn rết ở bên cạnh?

Nàng là một đặc biệt, nếu là đặc biệt, chỉ có một lần.

"Chàng không có ý kiến?" Thấy Yến Kinh Hàn thản nhiên, trong lòng Lam Linh vui mừng, hai tay vòng qua cổ Yến Kinh Hàn, cười hỏi.

"Ta sao?" Yến Kinh Hàn tiếp tục tung hỏa mù, ôm nàng vào trong lòng.

"Không nói là đồng ý, dù sao, ta thấy chàng đã đồng ý!" Lam Linh tựa đầu trên vai Yến Kinh Hàn, lại tuyên bố bá đạo một lần nữa.

"Đêm nay nàng làm ta hài lòng, ta sẽ đồng ý với nàng cả đời này chỉ có mình nàng." Môi mỏng Yến Kinh Hàn nói khẽ bên tai Lam Linh, nói ra một điều kiện vô cùng mê người.

"Chàng bắt nạt ta!" Lam Linh đỏ mặt, chắc chắn Yến Kinh Hàn cố ý làm giá, không buông tha một cơ hội nào để ăn nàng.

"Không lẽ Linh Nhi muốn "ăn không ngồi rồi’?" Yến Kinh Hàn nói xong ôm Lam Linh đứng lên, gấp gáp ra ngoài đình, tiểu yêu tinh trong lòng chỉ cựa quậy bình thường lại có thể đốt lửa y.

Lam Linh đấm nhẹ Yến Kinh Hàn, nàng nghe rõ ý trong lời, nghĩ tới đây là lần đầu tiên, mặt Lam Linh càng đỏ.

"Chẳng phải chàng muốn nói chuyện đầm Huyền Băng sao?" Đến lúc này, mệt cho Lam Linh còn nhớ đến chuyện này.

Lúc này Yến Kinh Hàn không muốn nói, sau này có thời gian, nhất thời không vội, lập tức mở miệng nói: "Chờ nàng làm ta hài lòng, ta sẽ nói nàng biết."

Không hề ngờ, Yến Kinh Hàn khiến Lam Linh đỏ mặt.

Có thể nói, đêm nay vô cùng kiều diễm, một đêm, Yến Kinh Hàn hài lòng Lam Linh mãn ý.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Lam Linh đã tỉnh, đêm qua được Yến Kinh Hàn hứa hẹn, Lam Linh cao hứng vui vẻ, tựa như mới mơ mộng đẹp.

Yến Kinh Hàn cũng tỉnh, thấy mi dài tựa lông vũ chớp động, khóe miệng cong thành một đường, hiển nhiên nhân gia trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì thật cao hứng.

"Nghĩ gì thế?" Yến Kinh Hàn cười hỏi, hôn lên môi Lam Linh.

"Đoán xem." Lam Linh nhanh giương mắt đẹp, như chứa đầy tinh hoa trời đất vô cùng vui vẻ.

"Ta sao đoán được?" Yến Kinh Hàn sủng ái cười một tiếng.

"Phu quân đã đoán không được thì đừng trách thiếp không nói." Lam Linh cười kề mặt vào ngực Yến Kinh Hàn, nàng không nói y biết là lời hứa hôm qua đâu.

Yến Kinh Hàn là nam nhân cổ đại, là một nam nhân có thân phận vô cùng tôn quý, lời hứa cả đời nhất sinh nhất thế nhất song nhân thật đáng quý, còn trọng hơn nghìn vàng, Lam Linh vui vẻ không thôi.

Yến Kinh Hàn cười cười, trong nội tâm đoán được suy nghĩ Lam Linh, vẻ mặt nàng với lời hẹn tối qua, vừa nhìn đã biết nàng nghĩ đến lời y hứa đêm qua.

Yến Kinh Hàn siết cánh tay, trong nội tâm đau lòng, một câu nói nhẹ nhàng có thể làm nàng vui vẻ đến thế, xem ra, y cho nàng quá ít.

"Phu quân, đầm Huyền Băng có bí mật gì?" Tuy Lam Linh cao hứng nhưng không quên chuyện Yến Kinh Hàn muốn nói, lên tiếng hỏi.

"Đầm Huyền Băng là một đầm băng ngàn năm." Yến Kinh Hàn chậm rãi mở miệng, "Trong đầm nước băng lạnh thấu xương, người bình thường không có nội lực hộ thể không chịu được rét lạnh, nhưng nước này có thể giải kỳ độc trên thiên hạ."

"Kỳ độc?" Lam Linh cau mày, lập tức nhớ trước đó cung chủ Vô Ưu Cung bảo nàng ngâm người trong đầm Huyền Băng, chẳng lẽ vì trong thân thể nàng có kỳ độc?

"Sao vậy? Nàng nghĩ gì đó?" Yến Kinh Hàn biết Lam Linh mất trí nhớ, lúc này nét mặt nàng, tựa như nhớ ra chuyện gì.

"Phu quân, kỳ thật ta không muốn lên kiệu hoa, sau đó không biết cung chủ Vô Ưu Cung dùng phương pháp gì truyền lời cho ta, nói nhất định phải vào phủ chàng, trước ngày mười lăm ngâm mình dưới đầm Huyền Băng, nếu không khó giữ được tính mạng." Đến lúc này, Lam Linh thấy chuyện này không cần thiết phải giấu Yến Kinh Hàn, nói ra.

"Vào vương phủ ta, nhưng nàng định không bái đường thành hôn với ta?" Liên tiếp xâu chuỗi từng chuyện, Yến Kinh Hàn lập tức bắt trọng điểm, trong giọng nói ẩn hiện mùi vị nguy hiểm.

"Ngày đó từ đầu chàng cũng đâu muốn bái đường với ta mà?" Lam Linh nhỏ giọng, cười nịnh.

Môi Yến Kinh Hàn mấp máy, y hiểu ý Lam Linh, nàng nói đúng hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không nên chỉ trích ai? Nhưng là phu quân nàng, mặc kệ trước đó thế nào, vừa nghĩ tới, lúc trước nàng không muốn lấy y, Yến Kinh Hàn cực kỳ khó chịu.

"Quên đi, chuyện đó không tính toán với nàng." Yến Kinh Hàn nén khó chịu, ra vẻ tốt bụng nói một câu, khiến Lam Linh cười "Khanh khách" hai tiếng.

Cảm nhận được cánh tay Yến Kinh Hàn siết chặt, Lam Linh vội mím môi hỏi: "Phu quân, ngày đó chàng thăm dò mạch thiếp, chẳng lẽ không biết thiếp trúng độc?" Lam Linh biết y thuật Yến Kinh Hàn, ngày thành hôn y xem mạch, theo lý thuyết hẳn đã biết nhưng y cũng không biết.

"Không, hôm thành hôn ta chỉ thấy trong mạch nàng có hai luồng nội lực quỷ dị, như ta đoán, độc trong cơ thể nàng bị một luồng nội lực phong bế, nên lúc ấy cơ thể nàng tồn tại kỳ độc, khiến nàng không bị trúng tình hương." Yến Kinh Hàn dự đoán.

"Hai luồng nội lực quỷ dị?" Mày Lam Linh nhíu, sao trong cơ thể nàng có hai luồng nội lực quỷ dị? Võ nghệ của thân thể này là một luồng nội lực đó, nhưng luồng nội lực khác là từ đâu? Ai truyền sang?

"Đúng, vốn là hai luồng, nhưng hiện tại đã hợp thành một luồng, chắc là sau lúc nàng ngâm dưới đầm Huyền Băng." Yến Kinh Hàn nắm lấy cố tay Lam Linh cổ tay, giúp nàng xem mạch.

"Theo chàng nói, nội lực thiếp rất lợi hại?" Mắt Lam Linh lóe sáng, nhìn Yến Kinh Hàn hỏi.

"Quả thực rất lợi hại." Yến Kinh Hàn gật đầu cười, lập tức nói, "Nhưng, nội lực thâm hậu không biết vận dùng, khó một chiêu chế địch."

"Phu quân, chàng dạy thiếp được không?" Kiếp trước, dù Lam Linh có học chút nội lực tâm pháp võ học gia truyền của Kiều gia, nhưng nàng thấy vẫn kém xa cổ đại, bây giờ có sẵn sư phụ, nàng sẽ không bỏ qua.

"Được." Yến Kinh Hàn sảng khoái đáp ứng, nhưng không quên nói thêm một câu, "Nhưng, ta sẽ dạy không nàng, ta muốn thu thù lao."

"Thù lao gì?" Lúc này, Lam Linh không nghe ý vị trong lời Yến Kinh Hàn, ngây ngốc hỏi một câu.

"Nàng nói xem?" Yến Kinh Hàn lập tức lòi đuôi cáo, ôm nàng trong lòng, không cần nói cũng biết ý.

"Đáng ghét!" Lam Linh mới hậu tri hậu giác phản ứng, nhanh đấm Yến Kinh Hàn một cái.

"Linh Nhi, muốn biết trong đầm Huyền Băng có gì không?" Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh giấu mặt vào ngực mình cười hỏi.

"Mau nói!" Lam Linh ngẩng đầu, hờn dỗi Yến Kinh Hàn một cái.

"Trong đầm Huyền Băng có một con rùa ngọc ngàn năm, theo bí tịch tàng thư các ghi lại,  thịt rùa ngọc có thể chết đi sống lại, trường sinh bất lão, vốn ta cho rằng nàng muốn bắt rùa ngọc trong đầm Huyền Băng." Yến Kinh Hàn nói đến đây dừng lại, áy náy vì hiểu lầm Lam Linh.

"Ý chàng nói, Lam Xảo Phượng gả thiếp cho chàng, muốn thiếp giúp bà lấy thịt rùa ngọc?" Dù Lam Linh không tin trên đời này có đồ giúp trường sinh bất lão, cũng không có nghĩa là người khác không tin, đặc biệt là cổ đại không phát triển khoa học kỹ thuật, Lam Xảo Phượng có dã tâm Vũ Tắc Thiên, bà muốn trường sinh bất lão cũng đương nhiên.

"Có thể là nguyên nhân này, Lam Xảo Phượng muốn vị trí trên điện Kim Loan, là người, ta phải ngoại trừ." Yến Kinh Hàn sớm nhìn thấu dã tâm Lam Xảo Phượng, đúng lúc thời cuộc cũng rõ ràng.

"Phu quân, thiếp không rõ, nếu Lam Xảo Phượng cho thiếp ăn nhiếp hồn, bà có thể ra lệnh cho thiếp trực tiếp giết chàng, vừa loại trừ chàng vừa có được rùa ngọc, sao bà dặn ta phải động phòng với chàng, còn bảo hầu hạ chàng cho tốt, không phải là chuyện thừa à?" Lam Linh khó hiểu.

"Rùa ngọc vốn là yêu vật của sư phụ ta, sau này, thân thể phụ hoàng khó chịu sư phụ đưa phụ hoàng, nhưng phụ hoàng nói y mệt mỏi, không muốn trường sinh bất lão, đưa rùa ngọc cho ta, ta định trả sư phụ, không biết sao, nhiều năm này không có tin tức sư phụ, vừa vặn trong phủ ta có đầm Huyền Băng thích hợp với thể chất rùa ngọc, cho nên ta để trong đàm, sư phụ sớm huấn luyện rùa ngọc vô cùng linh tính, không có mật ngữ quen thuộc sẽ không chui ra, mà đầm Huyền Băng sâu ngàn thước, nước hồ lạnh đến thấu xương, không biết mật ngữ mà muốn bắt rùa ngọc nhất định khó hơn lên trời."

Nghe Yến Kinh Hàn nói, Lam Linh hiểu một chút, đoán: "Ý của chàng nói, Lam Xảo Phượng biết muốn bắt rùa ngọc nhất định phải biết mật ngữ, mà mật ngữ chỉ có chàng biết, bà muốn thiếp lấy được mật ngữ, sau lấy được mới lệnh thiếp giết chàng, đúng không?"

Yến Kinh Hàn gật đầu, "Trước đây ta cho là vậy, nhưng thấy nàng, ta lại hoài nghi nàng có mục tiêu khác, thậm chí còn hoài nghi thân phận nàng."

"Vậy bây giờ chàng còn hoài nghi sao?" Lam Linh ngước gương mặt nhỏ nhắn cười hỏi, chuyện đã qua không quan trọng, quan trọng là sau này, y có tin nàng, không hoài nghi nữa.

"Nếu còn, sao xem nàng như nữ nhân của ta?" Yến Kinh Hàn nhẹ cắn môi Lam Linh một cái muốn trừng phạt.

"Chuyện rùa ngọc, trừ Lam Xảo Phượng, còn người nào biết không?" Lam Linh thấy rùa ngọc đặt ở vương phủ Yến Kinh Hàn là gieo họa, mặc kệ ăn có trường sinh bất lão không, nếu có người biết được, tất sẽ muốn có được, không phải gây phiền toái cho Yến Kinh Hàn sao?

"Mấy năm này, chỉ có bà ta sai người hành động, những người khác không thấy, ta đoán phụ hoàng chỉ nói với bà, lúc ấy bà là phi tử được phụ hoàng sủng ái." Yến Kinh Hàn suy đoán, rốt cuộc có người biết không, y không thể khẳng định.

"Vậy là được rồi, Lam Xảo Phượng sẽ không nói chuyện rùa ngọc cho người khác, bà lo người ta lấy của bà, trước mắt, chúng ta chỉ cần trừ bà ta, thì sẽ không có người lên chủ ý đến rùa ngọc chàng." Lam tướng phủ sớm bị Lam Linh xem như phe địch, Lam Xảo Phượng coi nàng như quân cờ, chuyện trừ bà, Lam Linh sẽ không chùn tay.

"Trừ bà ta là tất nhiên, nhưng chưa đến thời cơ, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ." Yến Kinh Hàn biết chẳng những Lam Xảo Phượng có thế lực lớn ở triều đình, trong giang hồ cũng có một lực lượng rất mạnh, muốn trừ bà, nhất định phải chuẩn bị tất cả, đợi thời cơ, nếu không, sẽ bị bà cắn ngược lại.

"Thiếp biết rõ, nhất định thiếp theo ý phu quân mà làm!" Lam Linh cười hai tay vòng qua cổ Yến Kinh Hàn, không biết trong lúc này vô tình đốt lửa, hô hấp Yến Kinh Hàn gấp gáp!

"Linh Nhi, nàng buộc ta, không nên trách ta." Yến Kinh Hàn nói, ôm Lam Linh nghiêng người đè dưới thân, vào lúc Lam Linh kinh hô, môi mỏng nhanh chóng đè lên.

Vốn dậy lúc sớm tinh mơ, lại ngủ thẳng tới trưa, sau khi tỉnh lại thầm oán Yến Kinh Hàn mấy lần, lúc này Yến Kinh Hàn đã ra khỏi phòng.

Lam Linh mặc y phục tử tế, nghe thấy tiếng Lăng Lộ ngoài phòng, "Tiểu thư, ngài tỉnh? Chúng ta vào nha?"

Lam Linh mấp máy môi, lúc này mới đứng dậy, nghĩ đến nóng mặt, vội hít sâu mở miệng: "Vào đi." Nói xong, ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy lược răng ngà bắt đầu chải đầu tóc.

Lăng Sương Lăng Lộ nhanh đẩy cửa vào gian phòng, Lăng Lộ cầm bồn rửa mặt, Lăng Sương bước nhanh đến sau lưng nàng, nhận lấy lược trong tay, giúp Lam Linh chải đầu.

Lăng Lộ để bồn rửa mặt xuống, đi đến cạnh, giúp Lam Linh sửa sang chăn mền, cười nói: "Tiểu thư, hôm nay vương gia cố ý dặn dò chúng ta không cần đánh thức tiểu thư, cho tiểu thư nghỉ ngơi tốt." Lăng Lộ nói, miệng cười trộm.

Lăng Lộ đưa lưng về phía Lam Linh, dù Lam Linh không thấy Lăng Lộ cười trộm, nhưng Lam Linh hiểu ý ghẹo trong lời, ánh mắt chợt lóe, cười nói: "Lăng Lộ, hôm qua nghe vương gia nhắc tới chuyện về ngươi, ngươi muốn nghe không?"

Lăng Lộ vừa nghe, nhanh chóng xếp chăn mền, đi đến cạnh, nghi hoặc hiếu kỳ hỏi: "Tiểu thư, chuyện gì?"

"Muốn biết?" Lam Linh nhíu mày, nhìn Lăng Lộ trong gương đồng cười hỏi.

"Tiểu thư, ngài cố ý làm ta tò mò." Lăng Lộ cong cong môi, nàng thật sự rất muốn biết nha.

Lăng Sương nhìn Lăng Lộ, tiếp tục động tác trên tay, không lên tiếng.

"Ngụy Đình, ngươi cũng biết?" Lam Linh thấy Lăng Lộ vô cùng tò mò, không quanh co lòng vòng, nói ngay điểm chính: "Hôm qua, Ngụy Đình tìm vương gia, nghe chuyện ngươi, y nói muốn thú ngươi làm thê."

Hôm qua lúc Yến Kinh Hàn nói chuyện này với nàng, Lam Linh rất kỳ quái, sau đó nghe Yến Kinh Hàn kể chuyện Lam Hân Nhi lấy thư tình Ngụy Đình uy hiếp và chuyện Lăng Lộ giúp Ngụy Đình lấy lại thư, Lam Linh đoán tám phần Ngụy Đình vì chuyện đó mà coi trọng Lăng Lộ, có ý muốn thú Lăng Lộ.

Sau khi Lam Linh hỏi Yến Kinh Hàn về gia cảnh Ngụy Đình, nàng thấy Lăng Lộ lấy y là một lựa chọn tốt, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lăng Lộ vừa ý mới được.

Vừa vặn nhân cơ hội này, Lam Linh muốn biết phản ứng của Lăng Lộ, nàng có muốn gả cho Ngụy Đình không.

Lăng Lộ vừa nghe, mi thanh tú lập tức nhíu lại, ý vui vẻ biến mất, vô cùng không vui, "Ta thấy không phải y muốn thú ta, mà mẫu thân y muốn!" Lăng Lộ vừa nghĩ tới cảnh đêm đó, nhất định là Ngụy mẫu có ý muốn Ngụy Đình thú nàng, y là hiếu tử, đương nhiên sẽ nghe theo.

"Ngươi với Ngụy Đình là sao? Thành thật khai báo, không được phép giấu!" Lăng Sương lập tức lấy uy nghiêm làm tỷ, nàng thấy Lăng Lộ còn nhỏ, chuyện lập gia đình còn sớm, nàng không muốn Lăng Lộ bị nam nhân khua mồm múa mép.

"Tỷ, ngươi làm dữ gì? Ta với y gì cũng không có!" Lăng Lộ cảm giác vô cùng oan ức, rõ là làm chuyện tốt, sao lại trêu phải Ngụy mẫu?

"Mau nói!" Lăng Sương trừng mắt Lăng Lộ, nàng không cho rằng mình hung dữ, nàng chỉ nghiêm khắc thôi, tất cả cũng vì tốt cho muội.

"Ta nói." Lăng Lộ cong cong môi, kể hết chuyện nàng và Ngụy Đình cũng như chuyện mẫu thân y nói nàng cho Lam Linh và Lăng Sương nghe.

Nghe xong, Lăng Sương trừng mắt nhìn Lăng Lộ một cái: "Sau này cách y xa một chút, không cho phép trêu chọc y!" Theo Lăng Sương, ý Ngụy Đình là muốn kết hôn m.ẹ nó với Lăng Lộ, không phải vì y thích Lăng Lộ, đương nhiên không thể gả Lăng Lộ, huống chi Lăng Lộ còn nhỏ, không thể để y lừa gạt.

"Không cần tỷ nói, ta đã biết." Không giải thích với Ngụy mẫu được, Lăng Lộ hối hận gần chết, đương nhiên nàng không rỗi hơi đi quản chuyện của y.

Lam Linh không lên tiếng, từ lời Lăng Lộ kể nàng đã hiểu chuyện Lăng Lộ với Ngụy Đình, cũng nhìn ra, Lăng Lộ không có ý với Ngụy Đình, mà chuyện Ngụy Đình muốn thành thân với Lăng Lộ cũng có nhiều nguyên nhân, như vậy, Lam Linh không muốn nói thêm cho Ngụy Đình, y có hoàn thành được mong muốn, còn phải xem biểu hiện y.

Ngày thứ hai, sứ đoàn Tây Tề đến ngoài kinh, Yến Kinh Hàn phụng chỉ ra khỏi thành nghênh đón, Lam Linh ở trong phủ.

Lam Linh đang đọc sách trong phòng, đột nhiên một bóng người nhảy vào gian phòng, trong nháy mắt Lam Linh đứng lên, nhìn người tới.

~Hết chương 140~