Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 134: Ngoan nào, nhắm mắt lại ngủ đi




Editor: Tử Sắc Y

Ngoài thành trên đường nhỏ trong núi, đoàn người cưỡi ngựa đi từ từ, dẫn đầu là một con ngựa tuấn mã màu trắng, dáng thể cao lớn, cả thân trừ cổ và đuôi có một vài đốm đen, thì màu lông còn lại đều là trắng thuần như tuyết, chỉ thấy nó chậm chạp đi về phía trước, thỉnh thoảng còn cúi cổ gặm cỏ xanh hai cái bên đường, hoàn toàn chính là "Nhất tâm nhị dụng" (một chủ ý hai tác dụng).

Hai người đang ngồi trên người nó, nữ tử khuynh thành, nam tử tuấn mỹ, nam tử dùng áo choàng màu đỏ tía trên người mình quấn chặt lấy nữ tử vào trong ngực, mà trên gương mặt e lệ của nữ tử lại tràn đầy ý cười hạnh phúc.

Thanh Phong và Lưu Vân cưỡi ngựa theo sau, vẫn luôn duy trì một khoảng cách phù hơp, cũng không quá xa, phòng ngừa xảy ra chuyện bất ngờ, không thể chạy đến kịp thời, nhưng cũng không được đi gần quá, tránh ảnh hưởng đến không khí ngọt ngào giữa gia nhà mình và vương phi.

Lăng Sương và Lăng Lộ cũng không đi theo Lam Linh, mà chỉ lên tiếng chào hỏi Lam Linh, rồi nhanh chóng quay về kinh thành, các nàng không nói quay về kinh thành làm gì, Lam Linh cũng không hỏi, tuỳ ý các nàng.

Thấy một đám thủ hạ có nhãn lực, đương nhiên Yến Kinh Hàn vô cùng hài lòng, ôm Lam Linh cưỡi Truy Phong (tên con ngựa), để Truy Phong chạy chầm chậm, như đang du ngoạn bên ngoài, dường như sớm đã quên lúc này bốn phía trong kinh thành đều gió nổi mây phun, sóng ngầm bắt đầu di chuyển.

"Phu quân, với tốc độ này, hôm nay chúng ta có thể tới được Ngọc Quỳnh sơn trang sao?" Lam Linh nắm lấy bàn tay Yến Kinh Hàn ôm trước bụng nàng, quay đầu hờn dỗi với Yến Kinh Hàn một câu, hỏi.

Yến Kinh Hàn đã nói cho Lam Linh, tên sơn trang của hắn là Ngọc Quỳnh, giữa một vùng núi xanh này đoán chừng lộ trình phải đi tương đương năm mươi dặm.

Lấy tốc độ Truy Phong, năm mươi dặm vốn không tính là gì, nhưng nếu như vẫn liên tục tản bộ như vậy, Lam Linh cảm thấy chỉ sợ bọn họ không đến kịp trước khi trời tối.

"Thế nào? Sốt ruột rồi? Không thích như thế này?" Yến Kinh Hàn thổi hơi nóng bên tai Lam Linh, bàn tay rộng khẽ di chuyện, trong giọng nói mang theo một hương vị mờ ám.

Nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Lam Linh lập tức đỏ bừng, nhanh nắm chặt bàn tay của Yến Kinh Hàn, không để cho chúng có cơ hội lộn xộn, nói: "Ta nói sự đứng đắn của ngươi đâu rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, thì đêm nay chúng ta sẽ phải ngủ dã ngoại ngoài trời."

"Ngủ dã ngoại ngoài trời thì sao? Ngươi không thích?" Cổ tay Yến Kinh Hàn vừa chuyển động, bàn tay nhỏ bé của Lam Linh đã bị nắm chặt trong lòng bàn tay hắn, trong mắt phượng nhanh chóng hiện lên ý cười.

"Đương nhiên là không thích." Lam Linh cảm thấy câu hỏi này của Yến Kinh Hàn khá kỳ lạ, bọn họ đâu tham gia huấn luyện sinh tồn giữa dã ngoại, rõ là có nơi ở thoải mái, tại sao phải tá túc trong núi hoang? Không nói đến chuyện dã thú xuất hiện, vừa nghĩ đến vấn đề không lều, không chăn mền, nói không chừng còn có thể bị nhiễm phong hàn, chuyện này thế nào cũng xem như bất lợi.

"Nếu Linh Nhi không thích, vậy chúng ta nhanh đi thôi." Yến Kinh Hàn nói xong, kéo dây cương Truy Phong, "Giá" một tiếng, Truy Phong nhanh chóng tăng tốc độ chạy như bay về phía trước.

Lời Yến Kinh Hàn nói càng khiến Lam Linh cảm thấy có mùi vị kỳ lạ, nghe tiếng gió gào thét bên tai, Lam Linh lại không biết rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào.

Một lúc lâu, Yến Kinh Hàn dẫn Lam Linh đi tới trước một ngọn núi xinh đẹp, mà dưới chân ngọn núi này chính là Ngọc Quỳnh sơn trang.

"Ngọn núi này có tên là Ngọc Quỳnh, cho nên tên gọi sơn trang cũng từ đó mà ra." Yến Kinh Hàn giải thích một câu với Lam Linh, rồi xoay người xuống ngựa, sau đó đưa hai bàn tay đến trước người Lam Linh.

"Ta có thể tự mình xuống được." Lam Linh nhanh chóng quay đầu nhìn thoáng qua đám người Thanh Phong Lưu Vân đang chạy đến, nhỏ giọng nói một câu.

"Đương nhiên ta biết rõ ngươi có thể tự xuống được, nhưng nếu ngươi muốn ta ôm ngươi đi vào, ta cũng không ý kiến." Yến Kinh Hàn không thu tay về, mà chỉ nhìn Lam Linh nói một câu đầy ẩn ý.

Lam Linh nghiến răng, người này đang uy hiếp nàng, tựa như nàng chỉ có thể bị hắn uy hiếp.

Lam Linh hờn dỗi nhìn Yến Kinh Hàn một cái, nhanh chóng cúi người, vòng tay qua cổ Yến Kinh Hàn, để cho hắn nhanh chóng ôm nàng xuống.

"Như vậy mới ngoan." Yến Kinh Hàn kề sát tai Lam Linh nói một câu, rồi thả Lam Linh xuống, ngay sau đó lại nói thêm một câu, "Sau này không cho phép từ chối!"

Lam Linh quay đầu, chỉ thấy ánh mắt nồng nhiệt của Thanh Phong Lưu Vân nhìn sang, nàng lập tức trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn một cái, rồi mới nhanh chóng đi đến cửa chính sơn trang.

Yến Kinh Hàn khẽ cong môi, quay đầu lạnh lùng lướt qua Thanh Phong Lưu Vân một vòng, thấy hai người nhất thời đều dời ánh mắt sang chỗ khác, mới hài lòng đuổi kịp bước chân Lam Linh.

Ngọc Quỳnh sơn trang xây dựng đứng theo núi, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, hai cánh cổng cửa chính màu đen to lớn, mang theo khí thế ngang ngược, khiến cho người ta cảm thấy giống như Yến Kinh Hàn.

Lúc này, trước sơn trang có hơn mười tên hạ nhân đang đứng, lúc bọn họ nhìn thấy Lam Linh và Yến Kinh Hàn đến gần, liền cúi người hành lễ, mở miệng nói: "Cung nghênh vương gia vương phi quay về sơn trang!"

Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu, Lam Linh cũng chỉ thản nhiên cười, lúc này một nam tử cầm đầu vung tay lên phân phó mọi người tản đi, sau đó mới bước lên trước hai bước, nói với Yến Kinh Hàn: "Vương gia, chuyện ngài an bài, nô tài đã chuẩn bị xong xuôi."

Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhìn về phía Lam Linh nói: "Linh Nhi, hắn là quản gia sơn trang Bạch Phúc, ngươi có chuyện gì thì cứ việc tìm hắn."

"Vương phi có chuyện gì xin cứ việc phân phó nô tài." Bạch Phúc tiếp tục mở miệng nói.

"Được." Lam Linh cười cười, tạm thời bỏ xuống nghi ngờ trong lòng, mặc cho Yến Kinh Hàn dắt tay đi vào sơn trang.

Vào sơn trang, Lam Linh mới phát hiện Ngọc Quỳnh sơn trang rất khác với Hàn vương phủ, trong Hàn vương phủ khắp nơi đều là tùng bách trúc xanh biếc, mà trong Ngọc Quỳnh sơn trang nơi nơi đều là cảnh xuân tươi đẹp hoa khoe đua sắc, đủ các loại giống hoa nàng chưa từng thấy, cả Ngọc Quỳnh sơn trang giống như một biển hoa đủ sắc.

"Phu quân, nhìn không ra, ngươi cũng là người yêu hoa?" Lam Linh cười trêu ghẹo Yến Kinh Hàn một câu, nhưng nàng thấy thế nào, làm sao cũng thấy hắn không giống.

"Ngọc Quỳnh sơn trang là nơi mẫu phi để lại cho ta, là nơi mẫu phi ở trước khi gả cho phụ hoàng, mẫu phi là một người rất yêu hoa." Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng giải thích một câu, ánh mắt xa xăm nhìn đoá mẫu đơn diễm lệ ở cách đó không xa.

"Thực xin lỗi, ta không cố ý." Lam Linh nhìn vẻ mặt Yến Kinh Hàn đoán là nhất định nàng đã đụng đến nỗi đau trong lòng hắn, vội vàng lên tiếng xin lỗi.

Đối với mẫu phi Yến Kinh Hàn, Lam Linh cũng có nghe nói, lúc mẫu phi hắn bị hại là lúc hắn chỉ mới ba tuổi, trơ mắt nhìn mẫu phi mình ngã xuống chết đi, tiểu hài tử trải qua chuyện như vậy, Lam Linh không biết chuyện này sẽ để lại trong lòng hắn vết thương sâu đến cỡ nào, qua nhiều năm, không biết hắn còn có thể cảm thấy bi thương không.

Đương nhiên Yến Kinh Hàn hiểu được vì sao Lam Linh nói lời xin lỗi hắn, lập tức dừng bước, xoay người ôm eo Lam Linh, tựa cằm trên vai nàng, mở miệng nói: "Đã qua nhiều năm rồi, chuyện đó ta sớm đã quên, ngươi không cần xin lỗi, chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời ngươi đã nói."

"Ta nói với người nhiều lời như thế, làm sao ta có thể nhớ mỗi một câu được chứ?" Lam Linh cảm thấy yêu cầu này của Yến Kinh Hàn như đang kiểm tra trí nhớ mình, dù cho trí nhớ nàng có tốt cũng không thể nhớ hết mỗi một lời đã nói.

"Ta cũng không bảo ngươi nhớ kỹ mỗi lời ngươi đã nói, ta chỉ muốn ngươi nhớ kỹ hai chữ ngươi đã nói." Yến Kinh Hàn nói xong buông Lam Linh ra, trong tròng mắt thâm thúy hiện lên luồng ánh sáng nhu hòa, yên lặng nhìn gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh.

Lam Linh nhẹ nhíu lại đôi mi thanh tú kia một cái, nàng không nhớ rõ nàng đã nói hai chữ nào? Lập tức lên tiếng hỏi: "Vậy hai chữ đó?"

"Cùng hắn." Yến Kinh Hàn khẽ nói ra hai chữ, hai chữ này Lam Linh đã nói ra trong cơn say, vẫn luôn nằm lòng trong tâm hắn, hắn hy vọng nàng có thể như nàng đã nói, vẫn mãi luôn cạnh hắn.

"Vậy "Hắn" là chỉ ngươi sao? Ta nói lúc nào?" Lam Linh lại nghi ngờ, nàng vốn không nhớ rõ bản thân đã nói gì trong lúc say rượu ngày đó.

Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu, cũng không giấu giếm, mở miệng nói: "Là lúc ngươi nói khi say rượu."

Nghe vậy, Lam Linh lập tức hiểu ra, nhìn Yến Kinh Hàn, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, "Phu quân, ta nói mà, làm sao ngày đó ngươi lại dễ nói chuyện như vậy, thì ra là ngươi muốn chuốc say ta, sau đó mới lấy được mục đích ta vào phủ, có đúng không? Mau thành thật khai báo!"

"Lúc ấy quả thật ta đã nghĩ như vậy." Yến Kinh Hàn đưa tay vòng qua ôm Lam Linh trong ngực, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của nàng, trong mắt phượng sớm đã hiện lên ý cười sủng ái, cảm thấy lúc này Lam Linh vô cùng đáng yêu.

"Trái lại ngươi rất thẳng thắn nha, nhưng giờ ta tức giận rồi, ngươi xem mà làm đi." Lam Linh nói xong đưa tay đẩy Yến Kinh Hàn, rồi nhanh chóng xoay người, lén lút che miệng cười.

"Thực sự tức giận?" Yến Kinh Hàn tất nhiên là không tin, trong chớp mắt nàng xoay người, hắn thấy được khóe miệng nàng cong lên.

"Tức giận còn có thể giả bộ à?" Lam Linh nói đến mặt không đỏ tim không đập, giấu ý cười trong lòng, nàng thật sự muốn xem Yến Kinh Hàn có biết dỗ dành nữ tử hay không.

"Nếu Linh Nhi đã giận thật rồi, vậy tối nay coi như xong, vốn là ta còn muốn..." Yến Kinh Hàn nhìn bóng lưng Lam Linh nói một câu ẩn ý, nhưng cũng không nói hết.

Lam Linh nghiến răng, tên Yến Kinh Hàn này cố ý gợi lên hứng thú của nàng, nhưng nàng mới không thèm mắc mưu.

"Ta mệt rồi, ta đi ngủ đây." Lam Linh cố dằn xuống lòng hiếu kỳ, bước nhanh lên phía trước, nhìn thấy trước đó không xa có vài gian sương phòng, nhìn mức độ tinh xảo của sương phòng nàng cũng biết đó là phòng của Yến Kinh Hàn.

"Linh Nhi, không phải là ngươi tức giận sao? Tức giận còn có thể cảm thấy mệt?"

Tiếng cười của Yến Kinh Hàn vang lên từ sau lưng, Lam Linh lập tức ảo não đỡ trán, nàng vậy mà bị hắn mê hoặc, quên mất chuyện tức giận, còn để hắn chê cười.