Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 106-2




Editor: Yosa_Truong

Sau đó, Lăng Lộ dắt ngựa dẫn Lam Linh đi lên núi.

Đường núi mặc dù uốn lượn phức tạp, nhấp nhô khó đi, nhưng dọc đường phong cảnh đẹp tựa tiên cảnh, làm cho người ta không rời mắt được!

Dọc theo đường đi hoa thơm cỏ lạ, cảnh sắc mê người, mặc dù đimất hết hai canh giờ, nhưng Lam Linh cũng không có cảm thấy mệt tí nào, ngược lại tinh thần có cảm giác sảng khoái.

Không có ám vệ giám thị, không có lục đục với nhau, không có ngươi lừa ta gạt, chỉ có phong cảnh tự nhiên nhất, hương hoa nguyên thủy nhất!

Nhìn phong cảnh trước mắt đẹp không sao tả xiết, trùng trùng điệp điệp, sương mù quấn mây, như bồng lai tiên ảnh, Lam Linh đột nhiên cảm giác như tâm hồn vừa được gột rửa.

Lam Linh không khỏi cười cười, sống lại một đời, nàng căn bản không muốn bám lấy phồn hoa náo nhiệt, tại sao lại có cảm giác gột rửa được chứ?

Nàng chỉ thích xem hoa nở hoa tàn, chỉ thích xem gió cuốn mây bay, phồn thịnh phú quý đối với nàng mà nói chính là mây khói thoảng qua, nàng kiếp trước không thích, kiếp này cũng không hề.

Cuối cùng ở ba canh giờ sau, trước mắt Lam Linh xuất hiện một trạch viện cũ, mặc dù không đựoc lộp ngói đỏ, nhưng mang đầy cảm giác sáng tạo.

"Tiểu thư, đến, chính là chỗ này." Lăng Lộ đem ngựa buộc ở trên một cái cây, nhanh chóng tiến lên gõ cửa sân, "Ách bà, mau tới mở cửa nha, mệt chết ta."

Nghe Lăng Lộ lẩm bẩm một câu cuối cùng, Lam Linh cười cười, lúc này chỉ thấy cửa sân mở ra, một vị lão bà bà đầu đầy tóc trắng đi ra, bà nhìn thấy Lăng Lộ, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lập tức lộ ra vui mừng, kéo Lăng Lộ tay khoa tay múa chân nóì gì đó.

"Ách bà, ta dẫn nhị tiểu thư Lam tướng phủ đến ở vài ngày, bà mau tới chào nhị tiểu thư." Lăng Lộ đỡ ách bà nhìn về phía Lam Linh.

Ách bà tựa hồ lúc này mới phát hiện Lam Linh, nhìn thấy Lam Linh chớp mắt một cái, trong con mắt đục ngầu tựa hồ xẹt qua cái gì, sau đó vội vàng hành lễ với Lam Linh.

"Ách bà, ta chỉ là đến ở tạm mấy ngày, bà không cần nhiều lễ nghĩa như vậy đâu." Lam Linh vội vàng đỡ cánh tay ách bà, để một vị lão bà bà hành đại lễ với mình, Lam Linh trong lòng không khỏi bối rối.

"Tiểu thư, ách bà có thể nghe thấy thanh âm của chúng ta, nhưng bà không thể nói chuyện." Lăng Lộ hướng Lam Linh giải thích một câu, rồi hướng ách bà nói: "Ách bà, giúp tiểu thư và ta tìm gì đó ăn nha, chúng ta sắp chết đói rồi."

Ách bà vội vàng gật đầu nhẹ, cười nhìn nhìn Lam Linh, liền nhanh chóng vào sân nhỏ.

"Tiểu thư, chúng ta vào đi thôi." Lăng Lộ cười nhìn về phía Lam Linh.

Lam Linh nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, nhấc chân vào sân nhỏ, lập tức nhìn thấy một sân đầy hoa hoa thảo thảo, hơn nữa không có một loại hoa cỏ nào mà nàng biết cả.

"Tiểu thư, những thứ này đều là thảo dược cực kỳ trân quý, chủ tử coi chúng như là bảo, ách bà một mặt giúp chủ tử trong coi nhà, một mặt chuyên môn hầu hạ những thứ tổ tông này, tiểu thư, nô tỳ nói cho người nha, người đừng xem những thứ thảo dược này lớn lên đáng yêu, tính tình chúng cổ quái lắm, động một chút là lộ tật xấu làm khổ ách bà muốn chết." Lăng Lộ giải thích một phen với Lam Linh, tựa hồ còn có chút gì đó vì ách bà mà bất bình.

Lam Linh cười cười, đi theo Lăng Lộ đi tới trước cửa một sương phòng, Lăng Lộ đẩy cửa phòng ra, nghiêng người mời Lam Linh đi vào, lúc này mới nói: "Tiểu thư, người ở tại căn phòng này, như thế nào?"

"Hảo." Lam Linh nhìn quanh một vòng, chỉ thấy đồ đạt trong phòng bài trí xưa cũ trang nhã, khiến nàng không hiểu lại có một loại cảm giác thân thiết.

Lúc này, một chiếc cổ cầm trong phòng đập vào đáy mắt Lam Linh, Lam Linh nhấc chân đi vào bên cạnh đàn cổ, chỉ thấy chiếc cổ cầm này toàn thân màu đen, trên mặt đàn có khắc hoạ tiết hoa mai, có thể thấy niên đại đã rất xưa.

Nhìn thấyđàn cổ, Lam Linh đột nhiên manh động nghĩ đến thứ gì đó, nhưng cuối cùng Lam Linh cũng không có vươn tay, dù sao này đàn cổ là đồ của người khác, không thông qua cho phép của người ta, không nên tùy tiện động.

"Tiểu thư, ngài cũng biết đánh đàn?" Lăng Lộ nhìn thần sắc của Lam Linh, hỏi có chút dè dặt.

Nghe vậy, Lam Linh tự nhiên phát hiện ra trong giọng nói Lăng Lộ có gì đó không bình thường, lập tức nhớ ra nàng đã tuyên bố là mình mất trí nhớ, nếu đã mất trí nhớ, làm sao có thể nhớ được kĩ nghệ đánh đàn cơ chứ

Lam Linh cười cười, không hề nói biết, cũng không có nói không biết, kiếp trước nàng là biết dùng đàn cổ, nhưng điều này nàng không cách nào cùng Lăng Lộ giải thích, cũng không muốn nói láo lừa gạt nàng, tựa hồ không nói gì sẽ tốt hơn.

Thấy thế, Lăng Lộ cũng không hỏi tới nữa, chặn lại nói: "Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi một chút, nô tỳ đi giúp ách bà nấu cơm." Nói xong, Lăng Lộ liền nhanh chóng ra gian phòng.

Lam Linh buông bao đồ xuống, sau đó ra gian phòng, đến huyền nhai biên ngoài viện không xa tìm một chỗ trống trải đứng, lặng nghe gió thổi, nhìn phía xa núi non trùng điệp.

Tất cả đều do Mộ Dung Tiếu Trần sắp xếp, nàng cũng không qúa bất ngờ, chỉ là nàng không muốn cùng hắn có bất cứ dính líu nào.

Lam Linh biết rõ, mặc dù nàng trên miệng là nói tới nơi này tạm thời tránh nạn, mấy ngày nữa đi tiếp cũng không muộn, nhưng trên thực tế nàng vô cùng rõ ràng, nàng chắc chắn sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất để chạy trốn!

Thời gian vài ngày đủ để cho Yến Kinh Hàn cùng Lam Xảo Phượng bày ra thiên la địa võng chờ nàng, nàng muốn rời đi Đông Sở sẽ thêm khó khăn cùng nguy hiểm gấp bội!

Nhưng, nàng cũng không hối hận vì đã làm như vậy, một phần nàng không cách nào đáp lại tình cảm của hắn, nàng không thể trơ mắt nhìn nó phát triển không cách nào ngăn chặn lại được.

Lam Linh đương nhiên biết mình có thể nói rõ với hắn, nàng cũng không phải là chưa từng làm qua, nhưng nàng biết chuyện này sẽ thêm một lần tốn công vô ích, tựa hồ tránh đi hắn là lựa chọn duy nhất của nàng.

Nếu đã không cắt được tơ tình của hắn đối với nàng, thì tốt nhất nên chấm dứt dây dưa, cho dù cái giá phải trả có lớn tới đâu, thời điểm nàng bị bắt, chỉ cần nàng không chính miệng mình nói ra, thì có thể thản nhiên mà đối mặt được với Yến Kinh Hàn rồi

Nghĩ tới những thứ này, trong nội tâm Lam Linh đột nhiên cả kinh!

Yến Kinh Hàn chỉ là phu quân trên danh nghĩa của nàng, nàng thế nhưng đang lúc lẩn trốn lại để í tới suy nghĩ của hắn, sợ bị hắn hiểu lầm?

Từ lúc nào đã như vậy, nàng đã để ý hắn rồi sao?!

Lam Linh nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, trong lòng có chút tự giễu, vỏn vẹn thời gian không đến mười ngày, nàng thế nhưng đã đến mức độ nhớ mãi không quên? Đây là cái gọi là "Tình yêu" sao?

Đáng tiếc không có đoàn tụ sum vầy, không có tình chàng ý thiếp, dù cho có chỉ sợ, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một người phong hoa tuyết nguyệt mà thôi.

"Tiểu thư, ngài nếu đã thích vương gia như vậy, vì sao không quay về?" thanh âm Lăng Lộ ở sau lưng Lam Linh vang lên, Lam Linh nhanh chóng mở mắt, có chút phiền muộn, nàng thế nhưng đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, ngay cả Lăng Lộ đến gần cũng không biết.

"Ngươi nhìn đâu ra ta thích hắn?" Lam Linh tức giận nói một câu, nàng tự nhiên sẽ không xuôi theo một nha đầu mà thừa nhận cảm giác trong lòng.

"Thôi đi, tiểu thư, trên mặt người đều viết "Ta rất nhớ hắn", người nếu như không tin, người có thể trở về phòng soi gương nha." Lăng Lộ cười tươi, không có nửa điểm cố kỵ liền trực tiếp tố cáo Lam Linh giấu đầu hở đuôi.

Lam Linh nghiến nghiến răng, nha đầu kia tại sao một chút hàm súc cũng không có? Nói gì chứ, nàng biểu hiện rõ ràng như lúc nào?

Lam Linh trong lòng có một tia lúng túng, trừng Lăng Lộ một cái, không có lên tiếng, xoay người hướng sân nhỏ đi đến.

Thấy thế, Lăng Lộ khanh khách nở nụ cười, bước nhanh chân đuổi kịp Lam Linh, "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người dù chạy trốn tới chân trời góc biển, vương gia cũng có thể đem ngài tìm về đi, như vậy thật lãng phí thời gian, ngài trở về đi, chỉ cần ngài chủ động đi trở về, vương gia nhất định sẽ cao hứng, chắc chắn không giận ngài, nếu như bị vương gia bắt được, nô tỳ cảm thấy tiểu thư khẳng định sẽ rất thảm."

"Lăng Lộ, ngươi đến cùng là người nào? Nghe lời này của ngươi ta lại cảm thấy ngươi là người của Yến Kinh Hàn nha?" Lam Linh trong nháy mắt liền dừng bước, xoay người nhìn Lăng Lộ, một đôi mắt cắt nước hồ thu từ trên xuống dưới tỉ mỉ đem Lăng Lộ đánh giá một phen.

Bị Lam Linh nhìn như vậy, da đầu Lăng Lộ lập tức tê dại, lập tức hu lại thần sắc trên mặt, nghiêm mặt nói: "Tiểu thư, nô tỳ dám thề với trời, nô tỳ không phải là người của vương gia, nô tỳ đối với chủ tử trung thành một lòng! Nếu có một câu nói láo, ắt gặp..."

"Được rồi, ta tin tưởng ngươi." Lam Linh nhanh chóng cắt đứt lời nói Lăng Lộ, xoay người tiếp tục đi lên phía trước, lẩm bẩm tự nói, "Giữa ta và hắn có một khoảng cách không cách nào vượt qua, nếu trong lòng hắn vô ngã, ta trở về sẽ chỉ làm chính mình thêm buồn rầu, không bằng triệt để buông tay."

"Tiểu thư, chủ tử từng nói qua, mọi việc đều do người làm, tâm có bao nhiêu, thiên ( trời) liền cao bao nhiêu, trên đời này không có chuyện làm không được, chỉ có chuyện không muốn làm thôi."

Nghe vậy, Lam Linh cười cười, "Chủ tử của ngươi thật sự là 1 vị cao nhân, nàng nói xác thực có vài phần đạo lý, nhưng đây phải có điều kiện tiên quyết, làm bất cứ chuyện gì cũng phải dựa vào tư chất, tư chất không phải là một sớm một chiều mà tích lũy thành, trong lòng hắn vô ngã, hắn không có khả năng trở thành chỗ dựa của ta, mà Lam Xảo Phượng cũng không thể cho ta nhiều thời gian như vậy để tích lũy tư chất, đứng ở bên cạnh hắn giống như đứng trên vách núi, nếu không bay được, sớm muộn sẽ rơi xuống vách núi, tan xương nát thịt!"

Lăng Lộ há to miệng, cuối cùng không có lên tiếng nữa.