Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 105-2




Editor: Yosa_Truong

"Người nọ võ nghệ như thế nào?" Yến Kinh Hàn trầm giọng hỏi.

"Thân thủ quỷ dị, nhìn không ra thuộc môn phái nào, những huynh đệ ở lạc thành cũng không phải là đối thủ của hắn."

"Mộ Dung Tiếu Trần hôm nay có vào triều không?" Yến Kinh Hàn đột nhiên lại hỏi.

"Bẩm gia, Tả tướng hôm nay có đến hoàng cung, so với trước kia không có gì dị thường." Lưu Vân vội vàng đáp, kỳ thật hắn cũng hoài nghi người nọ là Mộ Dung Tiếu Trần, nhưng nếuMộ Dung Tiếu Trần ở hoàng cung, hắn sẽ không có khả năng xuất hiện ở ngoài lạc thành trăm dặm, như vậy người nọ chắc chắn không phải là Mộ Dung Tiếu Trần, nếu không phải, vậy hắn là ai?

Việc Mộ Dung Tiếu Trần ái mộ Lam Linh sớm đã công khai từ lâu, Lưu Vân không nghĩ ngoài Mộ Dung Tiếu Trần có động cơ dẫn vương phi chạy trốn thì còn ai dám rước lấy mối hoạ này nữa chứ?

Yến Kinh Hàn cau mày, Mộ Dung Tiếu Trần còn dám công khai đi vào hàn vương phủ, liền có thể thấy được mức độ coi trọng Lam Linh của hắn, mà tình hình trước mắtkhông thể nghi ngờ chính là chohắn một cơ hội tốt vô cùng, Yến Kinh Hàn không tin hắn có thể ngồi im không hành động được!

Nhưng vấn đề đến cùng là ở chỗ nào?

Yến Kinh Hàn khẽ suy tư một lát, nói: " chú ý mật thiết tới từng tiếng nói cử động của Mộ Dung Tiếu Trần, nếu có dị thường, lập tức bẩm báo! Còn có, phái người ở lạc thành trong phạm vi trăm dặm tìm kiếm vương phi, nếu có tin tức của nàng, không thể hành động thiếu suy nghĩ, lập tức trở về bẩm!"

"Vâng!" Lưu Vân lên tiếng, nhanh chóng ra thư phòng.

Lưu Vân chân trước vừa đi, Yến Kinh Hàn liền thấy một bóng người đỏ chói tiến vào thư phòng của hắn, Thượng Quan Vân Thụy vẫn là trưng vẻ mặt tươi cười * lỗi lạc trên tay thậm chí còn chầm chậm phe phẩy quạt.

Nhìnbộ dáng nhàn nhã của Thượng Quan Vân Thụy, Yến Kinh Hàn trong nội tâm tràn đầy không vui, cảm thấy nụ cười trên mặt Thượng Quan Vân Thụythật là chói mắt!

"Ai ô, đây là thế nào? Ai đắc tội ngươi? Ta đâu có làm cái gì chọc giận ngươi mất hứng đâu Thượng Quan Vân Thụy đi vào bàn phía trước mặt Yến Kinh Hàn ngồi lên một chiếc ghế dựa vẫn rạng rõ cười nói như xưa

"Có việc?" Yến Kinh Hàn lúc này căn bản không có tâm tình nghe Thượng Quan Vân Thụy nói những thứ nhảm nhí không ý nghĩa này, hắn trong đầu đều ở nghĩ đến Lam Linh rốt cuộc đã đi đến nơi nào.

"Đương nhiên, ta không có tới tìm ngươi làm cái gì?" Thượng Quan Vân Thụy nhanh chóng thu lại thần sắc,trên mặthắn biết lúc nào cần có chừng có mực, mặc dù hắn không sợ nhổ chòn râu cọp này, nhưng hắn biết rõ nếu cứ nhổ trong thời gian dài, con cọp này khẳng định sẽ đá hắn ra ngoài nha.

"Nói." Yến Kinh Hànlạnh lùng nói một chữ.

Thượng Quan Vân Thụy nhếch miệng, cũng không cùng Yến Kinh Hàn so đo, lập tức nghiêm mặt nói: "Kinh Hàn, nha đầu kia là không phải tự mình trốn?"

Nghe vậy, ánh mắt Yến Kinh Hàn rũ xuống trong nháy mắt dời về phía Thượng Quan Vân Thụy, hắn không nghĩ tới Thượng Quan Vân Thụy thế nhưng cũng có thể đoán được, Thượng Quan Vân Thụy cũng không biết Lam Linh biết võ công, hắn như thế nào đoán được?

"Làm sao ngươi biết?" mày kiếm Yến Kinh Hàn đã khẽ nhíu lại, ánh mắt trầm trầm.

"Đoán." Thượng Quan Vân Thụy nhíu mày, nhẹ nhàng dùng hai chữ liền đem Yến Kinh Hàn đuổi đi.

Đoán? Hắn cũng thật biết đoán!

"Nói, đến cùng là chuyện gì?" Yến Kinh Hàn trong lòng có một tia không hiểu, tâm phiền ý loạn, hắn không có tâm tình nói đùa với Thượng Quan Vân Thụy.

"Kinh Hàn, ta cảm thấy được việc nha đầu kia chạy, đối với ngươi mà nói không phải là cầu cũng không được sao? Nha đầu kia là người của Lam Xảo Phượng, nàng nếu ở lại phủ, bên trong xảy ra chuyện gì, Lam Xảo Phượng nhất định sẽ mượn chuyện này làm khó dễ, gây bất lợi cho ngươi, cho nên ngươi không thể xử lý nàng trong phủ, nhưng nếu nàng ở bên ngoài phủ, sẽ cùng ngươi không chút quan hệ, Lam Xảo Phượng dù cho muốn viết văn, cũng tìm không ra nửa điểm nguyên do, ngươi còn có thể biết thời thế giúp nha đầu kia rời khỏi đông sở, như vậy liền có thể dễ dàng loại trừ mộttai hoạ ngầm."

Thượng Quan Vân Thụy chậm rãi mà nói, tựa hồ phân tích cực kỳ có đạo lý, lông mày Yến Kinh Hàn càng nhíu càng chặt!

Về công mà nói, Yến Kinh Hàn đương nhiên biết rõ Thượng Quan Vân Thụy nóinhững câu này đều có lý, Lam Linh vốn chính là người của Lam Xảo Phượng, đem nàng đẻ ở bên người, cuối cùng sẽ là một mối tai hoạ ngầm, nhưng về tư, Yến Kinh Hàn lại một ngàn lần không muốn buông tay!

Thanh nhã như lan, trầm tĩnh thong dong, thậm chí phúc hắc giảo hoạt, từng lần một, từng chút giống như có lẽ đã khắc thật sâu ở trong đầuYến Kinh Hàn!

Nghĩ tớibàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng, nghĩ tớibộ dáng mềm mại, nghĩ tới thần sắc giận dữ của nàng nhưng lại không thể làm gì hắn,con mắtYến Kinh Hànđã không khỏi nhu hoà bớt vài phần.

Nhìn thấyánh mắt Yến Kinh Hàn trong nháy mắt xa xăm mà lại nhu thuận, Thượng Quan Vân Thụy lập tức cả kinh, "Kinh Hàn, ngươi không muốn nói cho ta ngươi đã yêu nha đầu kia nha?"

Thượng Quan Vân Thuỵ vô cùng rõ ràng, rất nhiềunam nhân đầu đội trời chân đạp đất nhung rốt cuộc lại thua dưới váy của nữ nhi. Lam Xảo Phượng gã Lam Linh cho Yến Kinh Hàn cũng chính vì mục đích này.

Yêu?

Yến Kinh Hàn căn bản không biết cái gì là yêu, hắn cũng sẽ không nghĩ mình đã yêu Lam Linh.

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Yến Kinh Hàn nhàn nhạt nói một câu, nhanh chóng đem sự khác thường trong lòngxóa đi.

"Vậy là tốt rồi." Thượng Quan Vân Thụy thở phào nhẹ nhõm, "Kinh Hàn, có đôi khi một nữ nhân có thể chống đỡ được thiên quân vạn mã, điểm này ngươi nên rõ ràng, ta cũng không hy vọng huynh đệ sinh tử của ta thua trong tay một nữ nhân, ngươi thế này, ta sẽ xem như không biết."

Yến Kinh Hàn đương nhiên hiểu ý tứ của Thượng Quan Vân Thụy, từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu anh hùng hảo hán không hề chết ở trên sa trường, ngược lại chết bởi nữ nhân, chỉ lại cho hậu nhân một tiếng sụt sịt.

Yến Kinh Hàn từ không cho rằng chính mình cũng sẽ như thế, Lam Linh mặc dù làm cho hắn muốn ngừng mà không được, nhưng hắn vẫn có thể khống chế chính mình, tuyệt sẽ không trầm mê đến mức không có cách nào tự kiềm chế, nói về điểm này, Yến Kinh Hàn đối với mình vẫn rất có lòng tin.

"Kinh Hàn, ta cũng biết tư chất nha đầu kia quả thật có vài phần làm cho ngươi kính trọng, nhưng cái gì nhẹ cái gì nặng, ngươi nên tự nghĩ thông suốt." Thượng Quan Vân Thụy muốn nói đều đã nói, liền nhanh chóng chuyển đổi đề tài, "Kinh Hàn, ngươi có tra ra thân phận mấy tên sát thủ chưa?

Tra ra thân phận vài tên sát thủđối Yến Kinh Hàn mà nói cũng không phải là quá khó, nhưng Ưng Nhãn là bị ai xúi giục tới bắt Lam Linh, Yến Kinh Hàn không tra ra được.

Đối với Ưng Nhãn, Thượng Quan Vân Thụy tự nhiên đã nghe nói qua, Ưng Nhãn là mộttổ chức sát thủ trên giang hồ, chuyên môn là thu nhập tiền tài, thay người tiêu tai, hơn nữa này trước giờ bọn họ hành tung thần bí, không ai biết nơi ở của họ ở địa phương nào, quan phủ cũng không có cách nàotiêu diệt, vì thế, thế nên Ưng Nhãn mấy năm này ngày càng lớn mạnh.

"Ưng Nhãn này cũng quá càn rỡ rồi, dám động thổ trên đầu thái tuế, xem vận mệnh của họ đã quá dài rồi!" Thượng Quan Vân Thụy sâu kín nói một câu, vừa nhìn về phía Yến Kinh Hàn hỏi: "có tra ra chủ mưu chưa?"

"Không có."

Nghe vậy, Thượng Quan Vân Thụy cầm chiếc quạt xếp ở trên tay vỗ vỗ, suy tư một lát, lại nói: "Kinh Hàn, ta cảm thấy được chuyện này chỗ nào cũng lộ ra quỷ dị, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút."

Yến Kinh Hàn khẽ gật đầu một cái, hắn đương nhiên cũng đã sớm đã nhìn ra,chuyện tối hôm qua trong quân doanh kia hoàn toàn chính là có người cố ý muốn đem hắn điều đi, tiện đường xuống tay với Lam Linh, nhưng Lam Linh lại mượn cơ hội này chạy, đây là chuyện ngoài ý muốn.

Yến Kinh Hàn cũng nghĩ tới chuyện này là do Mộ Dung Tiếu Trần âm thầm làm, mục đích của hắn chính là muốn để Lam Linh rời khỏi hắn, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần mặc dù xử lý khéo thế nào, cũng là người thanh cao cao ngạo, hắn nên khinh thường việc thuê Ưng Nhãn làm việc chứ, hơn nữa hắn còn ở kinh thành, cũng không cùng Lam Linh rời đi, kể từ đó mà nói, tựa hồ nói là hắn làm có chút không thuyết phục lắm.

Nhưng nếu không phải do Mộ Dung Tiếu Trần làm, kia là ai? Hắn vì sao phải bắt Lam Linh?

Yến Kinh Hàn không có manh mối, chỉ có thể tạm thời để qua một bên, nhìn về phía Thượng Quan Vân Thụy hỏi: "Ngươi dự định thu thập Lam Ngọc như thế nào?"

"Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông." Thượng Quan Vân Thụy thích nhất một chiêu này, không cần suy tư liền nói ra.

Yến Kinh Hàn đương nhiên hiểu ý Thượng Quan Vân Thụy, hắn muốn cho Lam Ngọc trúnghoa độc xấu hổ, nhưng Lam Ngọc đã bị phế đi, hắn dù cho muốn cũng không được.

"Ta xem ngươi nên đổi chiêu đi, một chiêu kia đối Lam Ngọc không dùng được." Yến Kinh Hàn nhàn nhạt nói một câu, liền nhìn lên công văn trên mặt bàn.

"Như thế nào không dùng được?" Thượng Quan Vân Thụy có chút nghi hoặc, Lam Ngọc thích nữ nhân như vậy, loại chuyện đó nhất định là chuyện thường ngày, một chiêu này đối với hắn là tốt nhất chứ.

"Hắn đãkhông còn là nam nhân nữa." Yến Kinh Hàn không ngẩng đầu,nhàn nhạt nói.

"A?" Thượng Quan Vân Thụy há to miệng, lập tức cười ha ha hai tiếng, "Lam Ngọc đãkhông còn là nam nhân nữa. Hắn biến thành thái giám? Chuyện gì xảy ra? Ngươi mau nói với ta, nói." Thượng Quan Vân Thụy vẻ mặt hứng thú, rướn cổ, nhìn về phía Yến Kinh Hàn, ánh mắt tràn đầy bát quái mong đợi.

"Không có chuyện gì khácngươi có thể đi." Yến Kinh Hàn một chút cũng không muốn nói với Thượng Quan Vân Thụy chân tướng sự việc, lành lạnh dùngmột câu lệnh đuổi khách.

Thượng Quan Vân Thụy nhếch miệng, "Không có tí sức lực nào, làm mất hứng nha" Thượng Quan Vân Thụy biết rõ Yến Kinh Hàn không muốn nói, mặc kệ hắn dùng phương pháp gì, hắn cũng sẽ không mở miệng, hay là thôi đi.

"Ta đi." Thượng Quan Vân Thụy cũng không hề dừng lại, nhanh chóng đi ra khỏi thư phòng Yến Kinh Hàn.

Phượng tường cung

"Đều là một đám vô dụng!" Lam Xảo Phượng "Tát" một tiếng đem ly trà nặng nề phóng lên trên bàn trà, trên khuôn mặttỉ mỉ bảo dưỡnglại là nộ khí đằng đằng!

Lam Xảo Phượng tự nhiên cũng nhận được tin tức Lam Linh bị bắt, nàng không nghĩ tới người nàng tỉ mỉ bồi dưỡng ba nămlại bị một tên không rõ thân phận bắt đi, vậy kế hoạch của nàng làm sao bây giờ? Nàng nào có nhiều thời giờ như vậy đi bồi dưỡng thêm một người thích hợp?

Nàng nhất định phải tìm nàng ta về!