Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 103-2




Editor: Yosa Truong

Tại một gian phòng tinh xảo tầng hai tửu lâu, bên trong đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo, phi thường náo nhiệt, tựa hồ giống như vũ trường ở hiện đại vậy.

Đôi mi thanh tú của Lam Linh nhẹ chau lại một tý, kì thật đối với tình huống như vậy nàng một chút cũng không thấy hứng thú, từ kiếp trước đến kiếp này nàng chưa bao giờ nghe diễn xướng, đối với những nơi náo nhiệt, nàng trước nay luôn tìm cách trốn tránh.

Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh một cái, không có lên tiếng, kéo Lam Linh đi đến trước cửa thiên âm lâu.

Hài đồng canh giữ ở cửa đương nhiên là biết Yến Kinh Hàn, cũng lờ mờ đoán được thân phận của Lam Linh, vội vàng thi lễ, sau đó hướng đại sảnh hô lên "Hàn vương gia, Hàn vương phi đến!"

Trong đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, nghe được thông báo những khách nhân đều rối rít đứng dậy hành lễ với Yến Kinh Hàn cùng Lam Linh, Yến Kinh Hàn khoát tay áo, lúc này chưởng quỹ thiên âm lâu nhanh chóng chạy vội tới, vẻ mặt sợ hãi, "Vương gia vương phi, nhị vị cũng là tới nghe khúc?"

"Như thế nào? Bản vương cùng vương phi không thể tới ở đây nghe khúc?" Yến Kinh Hàn mắt phượng lạnh lùng nhìn Hướng chưởng quỹ, thanh âm đã mang theo rõ ràng không vui.

"Vương gia cùng vương phi đương nhiên có thể tới." Chưởng quỹ lại luống cuống, đồng thời mặt lộ vẻ khó khăn, "Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" thanh âm Yến Kinh Hàn lập tức trầm xuống.

"Chỉ là đại sảnh đã đầy, lầu hai nhã gian cũng đã bị người khác đặt trướcrồi..." Chưởng quỹ không dám nói tiếp, ý tứ đã rất rõ ràng.

Lam Linh không có lên tiếng, từ từ buông lỏng tay Yến Kinh Hàn ra, trong nội tâm đã có suy đoán nào đó.

Qủa nhiên, thanh âm của Thượng Quan Vân Thụy từ cửa sổ lầu hai vọng ra, "Ai ô, đây không phải là Hàn vương gia cùng Hàn vương phi sao? Hạnh ngộ, hạnh ngộ, nhị vị nếu không ghét bỏ, ngồi cùng với Bản cung nghe khúc như thế nào?"

"Đa tạ Thụy Thái Tử!" Chưởng quỹ vội vàng thở dài với Thượng Quan Vân Thụy, vừa nhìn về phía Yến Kinh Hàn nói: "Vương gia, ngài cảm thấy thế nào?"

Yến Kinh Hàn mấp máy môi, sải bước đi đến đầu bậc thang, hiển nhiên là chấp nhận sự mời mọccủa Thượng Quan Vân Thụy, Lam Linh lập tức đi theo đằng sau.

Đi vào trước cửa nhã gian, Lam Linh chỉ thấy một người thị nữ ôm thanh bảo kiếm trong ngực canh giữ ở bên cạnh, nàng ta nhìn thấy bọn họ, chỉ là thi lễ một cái, cũng không có lên tiếng.

Nhìn thấyÁnh Hà thần sắc so với ôn thần không khác là bao, Lam Linh không khỏi nhìn chăm chú vào hai mắtÁnh Hà, lúc này mới đi theo Yến Kinh Hàn vào nhã gian, rất nhanh liền đối mặtvới Thượng Quan Vân Thụy tâm tình đang cực kì vui vẻ, ánh mắt đào hoa vô đối.

"Thụy Thái Tử đã lâu không gặp nha!" Lam Linh đươngg nhiên sẽ không hành lễ với Thượng Quan Vân Thụy, vừa nói vừa đi theo Yến Kinh Hàn đến ngồi xuống cái ghế đối diện Thượng Quan Vân Thụy

"Đó là tự nhiên, Bản cung thấy Hàn vương gia cùng Hàn vương phi tình chàng ý thiếp ân ái, trong nội tâm thực hâm mộ, Hàn vương phi, ngươi không sẽ vì Bản cung hôm đó nói đùa mà vẫn còn giận Bản cung đi? Bản cung một chút tiện nghi cũng không chiếm được, Bản cung còn bị Hắc Phong đuổi theo thê thảm, mặt mũi đều vứt khỏi Bắc Ninh rồi, chờ Bản cung trở về, không biết phụ hoàng sẽ thu thập Bản cung thế nào đây, Bản cung nghĩ đến chuyện này, ruột gan đều hối hận nha."

Thượng Quan Vân Thụy hộc nước mắt, một bộ dáng hối tiếc không kịp, tựa hồ như chuyện thật vậy.

Chưởng quỹ vội vàng tự mình dâng lên nước trà điểm tâm, vừa nhanh chóng lui ra ngoài.

Lam Linh đương nhiên không tin câu chuyện ma quỷ kia của Thượng Quan Vân Thụy, lành lạnh quét qua Thượng Quan Vân Thụy một cái, trên mặt lộ ra một tiếng cười quỷ dị, “ Thuỵ thái tử, đối với việc làm không đến nơi đến chốn ngài có thể hối hận, nhưng nếu như gặp phải chuyện khiến ngài vừa đau vừa ngứa, ngài liệu có còn hối hận nổi hay không đây?”

"Phốc..." Thượng Quan Vân Thụy mới vừa uống nước tràvào trong miệng thiếu chút nữa nhịn không được phun hết ra ngoài, trong nội tâm nghĩ tới nha đầu kia miệng như thế nào lại độc như vậy nga. Yến Kinh Hàn quản giáo kiểu gì vậy?!

Thượng Quan Vân Thụy nhìn về phía Yến Kinh Hàn, liền gặp một bộ dáng dửng dưng như chuyện không hề liên quan đế mình, vẫn lạnh nhạt, ưu nhã mà thưởng thức trà.

Thượng Quan Vân Thụy trong bụng thầm chửi Yến Kinh Hàn, lấyra khăn gấm lau khóe miệng, lúc này mới cười nói: "Hàn vương phi, nghe ý của ngươi là, ngươi cũng biết Bản cung sẽ gặp phải chuyện vừa đau lại ngứa gì phải không? Vậy thì nhanh lên nói nghe một chút, xem Bản cung có thể hối hận nát rớt hay không."

"Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?" Lam Linh lành lạnh liếc Thượng Quan Vân Thụy một cái, cầm lên một khối quế hoa cao bỏ vào trong miệng, từ từ ăn, một bộ dáng căn bản không đem Thượng Quan Vân Thụy để vào mắt!

"Hàn vương gia, ngài * vương phi thật tốt quá nha, thật làm cho Bản cung mở rộng tầm mắt!" Thượng Quan Vân Thụy cảm thấy không thể đụng chạm tới Lam Linh, lập tức liền chỉ mũi nhọn vào “khán giả” Yến Kinh Hàn, thậm chí hận không thể đạp gãyhai chân Yến Kinh Hàn, trong nội tâm nghĩ, huynh đệ vào sinh ra tử của hắn đâu mất rồi.Gã này là huynh đệ của hắn sao? Thế nào bây giờ lại trơ mắt nhìn hắn bị ngoại nhân bắt nạt!

Lam Linh là người của Lam Xảo Phượng, điểm này Thượng Quan Vân Thụy phi thường rõ ràng, chính bởi vì như thế, hắn không hề có xem Lam Linh là người một nhà của Yến Kinh Hàn, mà xem Lam Linh như ngoại nhân vậy.

Yến Kinh Hàn cũng không để ý tới Thượng Quan Vân Thụy, mà từ trong lồng ngực xuất ra bình sứ nhỏ chứa hoa xấu hổ, bỏ vào trước mặt Lam Linh, "Nàng nói với hắn."

Lam Linh quay đầu nhìn về phía Yến Kinh Hàn, hiểu ý tứ của hắn, hắn biết nàng chỉ là đang dùng lý do để thoái thác việc sở hữu chỗ bạc kia, nhưng Lam Linh cũng đã vì hắn mà hứa hẹn, hắn cũng không hiểu từ lúc nào lại trở nên an tâm thoải mái hơn rất nhiều.

Lam Linh cười cười, đem bình sứ nhỏ đẩy tới trước mặt Thượng Quan Vân Thụy, " Chỗ này là hoa xấu hổ, ta nghĩ ngươi nên biết nó là vật gì, Lam Ngọc đem thứ này đưa cho U Hoa Lan, bảo nàng dùng nó ở trên người ngươi, chuyện này xử lý như thế nàotuỳ ngươi quyết định, nhưng điều kiện tiên quyết là không đểU Hoa Lan bị thương tổn." Lam Linh biết rõ U Hoa Lan là người của chủ nhân của Lăng Sương, chủ tử của Lăng Sương cùng Lăng Sương đối với nàng có ân, nàng đương nhiên không thểtrơ mắt nhìn các nàng bị thương tổn.

Nghe Lam Linhnói như vậy, nụ cười trên mặt Thượng Quan Vân Thụy đã sớmbiến mất, trongđôi mắt đào hoamang theo u quang lạnh lùng, đưa tay cầm lấy bình sứ nhỏ, nhổ xuống nắp bình, ngửi một cái, hừ lạnh một tiếng, "Lam Ngọc cũng thật ngu xuẩn!"

"Vì sao nói cho Bản cung những thứ này? Bản cung nhớ không lầm,Lam Ngọc kia là ca ca của ngươi." Thượng Quan Vân Thụy đem nắp bình nhét lại, nhìnLam Linh sâu kín mở miệng.

Nghe vậy, Yến Kinh Hàn khẽ giật mình, nhưng hắn cũng không có lên tiếng.

"Ta chẳng lẽ khôngthể đại nghĩa diệt thân?" Lam Linh đưa tay đem bình sứ nhỏ cầm trở lại, nàng đương nhiên không thể nói cho Thượng Quan Vân Thụy biết vì Lam Ngọc muốn làm dơ bẩn nàng nên nàng cùng hắn mới đại nghĩa diệt thân

Bản cung thực là không nghĩ tới Hàn vương phi có thể có nghĩa khí lớn như thế, thật là làm cho Bản cung vừa bội phục lại hổ thẹn." Thượng Quan Vân Thụy trong lời nói mang theo trào phúngrõ ràng, hắn căn bản cũng không tin tưởng Lam Linh sẽtốt bụng như vậy đemtin tức trọng yếunày nói cho nàng biết,hắn chính là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

"Bội phục cũng tốt, hổ thẹn cũng được,đều chuyện củathái tử điện hạ ngài, cùng ta không có nửa điểm quan hệ, bất quá, thái tử điện hạ, ngài cần phải nhớ rõ ràng, ngài đang thiếu ta một cái nhân tình, ta bất cứ lúc nào đều có thể tìm ngài đòi công." Lam Linh nói dừng lại một chút, xem xét Thượng Quan Vân Thụy, "Nói đi thì nói lại, nếu là thái tử điện hạ tương đối mau quên, hoặc giả như không có thành tâm, ta cũng sẽ không cần thông báo tin này với ngài làm gì, ngài nói xem đúng không?"

Lam Linh vốn cũng không định đòiThượng Quan Vân Thụy báo đáp, nhưng nghe châm chọc khiêu khích của Thượng Quan Vân Thụy, nhìn thấy hắnmang bộ dạng của lang sói mà châm chọc nàng, Lam Linh lập tức cảm thấy việc đem tin tức này đưa không cho hắn thật sự là lợi cho hắn quá, nhất định phải làm cho hắn trả chút giá cao!

Đều bị nàng nói hết rồi, hắn còn có thể nói cái gì?

Thượng Quan Vân Thụy lại một lần bất tri bất giác phát hiện hắn lại thua trên tay nha đầu này, lại còn phải trả thêm một khoản nợ nhân tình nữa.

"Bản cung làloại người vong ân phụ nghĩa sao?" Hồi lâu, Thượng Quan Vân Thụy mới thốt ra một câu, liền không có đoạn sau, nha đầu kia lại là người của Lam Xảo Phượng, hắn thiếu nhân tình của nàng,chẳng khác nào thiếu nhân tình Lam Xảo Phượng? Điều này không ổn chút nào.

Nghĩ tới đây, Thượng Quan Vân Thụy vừa nhìn về phía Yến Kinh Hàn, không hiểu Yến Kinh Hàn đang làm cái quái gì, hắn biết rõ Lam Linh là người của Lam Xảo Phượng, chẳng những để nàng biết tin tức trọng yếu như vậy, còn để cho nàng nói với hắn, nhà hắn vừa bị động đất sao?

Thượng Quan Vân Thụy sở dĩ sẽ nghĩ như vậy, đó là bởi vì Thượng Quan Vân Thụy cho rằng cái tin tức này là thủ hạ của Yến Kinh Hàndò được, căn bản không hề nghĩ đó chính là Lam Linh.

Lúc này, bên ngoài phòng đầy tiếng đàn sáo, tiếng trầm trồ khen ngợi bên tai không dứt, cực kỳ huyên náo, Lam Linh cùng Thượng Quan Vân Thụy đều biết không cần thiết phải hạ thấp giọng, bởi vì người bên ngoài căn bản là không nghe được bọn họ đang nói cái gì.

Thấy mình đã nói xong, Lam Linh liền không muốn lại dừng lại, lập tức đứng lên, nhìn về phía Yến Kinh Hàn, "Vương gia, ta muốn trở về, ngài trở về sao?"

Kể từ vào nhã gian, Yến Kinh Hàn chỉ nói một câu nói, vẫn luôn đang từ từ uống trà, lúc này thấy Lam Linh phải đi, liền để ly trà xuống, đứng lên, kỳ thật hắn cũng không thích loại địa phương hỗn tạp như thế này.

Rất nhanh, hai người ra khỏi thiên âm lâu, Lam Linh giương mắt nhìn về phía bầu trời, ánh trăng dịu dàng, saođầy trời, sáng một mảnh dưới bóng đêm, thật chói mắt!

Gió mát quất vào mặt, Lam Linh từ từ đi về phía trước, bộ dạng vừa đi vừa tinh tế thưởng thức.

Nàng đã sớm nhìn ra được, quan hệ của Yến Kinh Hàn cùng Thượng Quan Vân Thụy kỳ thậtkhông giống bình thường, tình hình hôm nay chẳng qua là Yến Kinh Hàn cố ý an bài, hắn một mặt là ở tránh đi hoài nghi người khác, về phương diện khác nói trắng ra làđề phòng chính mình.

Bị một nam nhân đầu ấp tay gối với mình đề phòng như tặc nhân, loại cảm giác này thật không tốt tý nào.

Nhìn bóng lưng Lam Linh có chút đơn bạc, trong mắt phượng của Yến Kinh Hàn thâm thúy tựa hồ có vật gì đó vừa xẹt qua, lập tức nhấc chân đi đến Lam Linh bên cạnh, cầm tay Lam Linh, dắt nàng từ từ đi lên phía trước.

Lam Linh nhàn nhạt cười, không có lên tiếng, nhưng nàng biết rõ nàng đã có lựa chọn.