Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 85: Chấp Nhất




Biên tập: Ginny.

Phủ Binh Bộ Thượng Thư.

Mạc Hoài Hiên vừa về tới cổng, hạ nhân đã chạy ra bẩm báo, nói rằng lão phu nhân cho mời. Hắn nhắm mắt đứng im một lúc, sau đó rẻ hướng sang viện của mẫu thân mình.

Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn dầu, Tần Thị đang ngồi dưới ánh đèn chăm chú đi từng đường chỉ, nhìn hình dáng có lẽ đang may một kiện ngoại sam màu lam.

Mạc Hoài Hiên bước tới ngồi xuống cạnh Tần Thị, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, mấy chuyện vặt vãnh này phân phó cho hạ nhân làm là được, ánh sáng không đủ, rất hại mắt.”

Tần Thị lắc đầu, mũi kim trong tay vẫn không dừng lại, cười đáp: “Người khác làm lúc nào cũng có chỗ không hợp ý mình, mẫu thân tự làm vẫn hơn, nếu con lo nghĩ cho mẫu thân thì mau mau rước hiền thê vào cửa, mấy chuyện nữ công giao vào tay nàng dâu mẫu thân mới yên tâm được.”

Mạc Hoài Hiên trầm mặc thật lâu, không đáp.

Tần Thị buông mắt, một kim một đường xen kẽ, nhẹ giọng hỏi: “Là vì lòng con không buông được Tiêu Dao vương ư?”

“Không phải là không buông được, mà hài nhi căn bản không muốn buông, từ rất lâu về trước, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi hài nhi nhìn thấy điện hạ, hài nhi chưa từng nghĩ sẽ buông xuống đoạn chấp niệm này, mấy năm nay hài nhi kiên nhẫn chờ điện hạ trưởng thành, chờ điện hạ thông suốt, sớm đã thành tình sâu bén rễ mất rồi.” Hắn ngừng một chặp, lại nói: “Chuyện gì con trai cũng nghe theo lời mẫu thân, chỉ riêng chuyện này, xin thứ cho con trai bất hiếu.”

Tần Thị hỏi: “Con khuynh tâm nhiều năm như vậy, Tiêu Dao vương lại xem con là gì?”

Sắc mặt Mạc Hoài Hiên nháy mắt cứng đờ, hôm nay ở vương phủ, sự chống cự của Cố Du mồn một ngay trước mắt, đầu lưỡi hắn bỗng đắng chát, có lẽ là báo ứng của đời trước đến rồi.

“Mẫu thân nghe nói, con cho người trồng một rừng phong trong viện.”

Mạc Hoài Hiên nhỏ giọng vâng một tiếng.

Tần Thị vừa chỉnh lại chỉ ở đầu kim, vừa nói: “Có một số việc con cho rằng mẫu thân không hiểu, thật ra là chính con không muốn hiểu. Thời gian còn ở phủ Quốc Công con đã cho trồng phong đầy viện, con cho rằng Tiêu Dao vương thích lá phong đúng không? Nhưng mẫu thân lại thấy, Tiêu Dao vương không thích mấy, lúc các con thưởng trà trong viện tử đầy phong, có lần mẫu thân trùng hợp đi ngang, thấy được, con kiến trong hốc cây còn hấp dẫn hứng thú của Tiêu Dao vương hơn là rừng phong mà con hết lòng gửi gắm.”

Mạc Hoài Hiên không một lời phản bác.

“Hiên nhi, con có thể suy ra trăm phương ngàn kế, những thứ này đối với người ngoài thì hữu dụng, nhưng lại vô dụng với một Tiêu Dao vương thuần khiết ngây thơ, khổ tâm của con y nhìn không hiểu, có lẽ cũng chẳng có ý gì khác với con, con bây giờ đã hai mươi, cứ cho là con kiên trì đến tận khi mình ba mươi đi, con cảm thấy kết quả có thể  như mong muốn của con không?”

Mạc Hoài Hiên đáp: “Dù hài nhi không thể như nguyện, con cũng muốn chờ.”

“Nếu Tiêu Dao vương cưới vợ sinh con thì sao?”

“Không đâu.” Mạc Hoài Hiên thống khổ nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm, không biết đang nói với Tần Thị hay là đang tự nói với mình: “Sẽ không như vậy đâu, Du nhi y… người y thích nhất là hài nhi, hài nhi biết…”

Trước nay Tần Thị chưa từng thấy con trai mình lộ ra dáng vẻ đau thương như vậy, vội vàng buông y phục đang may trong tay xuống, vỗ về lưng con, viền mắt cũng ươn ướt từ lúc nào chẳng rõ: “Được rồi được rồi, mẫu thân không ép con. Phủ Quốc Công đã không còn, phụ thân con cũng sung quân đến nơi hẻo lánh, hai mẫu tử chúng ta may mắn tránh được một kiếp nạn, sau này phải sống cho thật tốt, mẫu thân không hy vọng xa vời chi nữa.”

Dùng qua vãn thiện, Diệp Trọng Cẩm nán lại trong sân tản bộ với Đại Miêu, con hổ này càng ăn càng nhiều, ăn xong cứ nhốn nháo không yên, không tiêu bớt năng lượng thừa thì không thể nào ngủ được.

Diệp Trọng Cẩm ngồi trên lưng Đại Miêu, điều khiển nó cõng mình đi dạo lung tung, không lâu sau đã đến Mặc Viên.

Tầm thời gian này, ca ca hẳn là đang đọc sách ở thư phòng.

Y cong môi cười cười, hay là chạy vô dọa ca ca một phát?

Nghĩ vậy vội ra dấu cho Đại Miêu giữ im lặng, lão hổ hiểu ý, ngoẹo đầu lững thững đi theo sau y, Diệp Trọng Cẩm rón rén ngồi xổm dưới cửa sổ, ló đầu nhìn vào trong.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì ngây người tại chỗ.

Trong thư phòng ca ca y có một nữ nhân, trên người nàng ta chỉ mặc một cái yếm, đang quỳ gối bên chân ca ca lôi lôi kéo kéo, không biết đang nói cái gi.

Diệp Trọng Cẩm sợ điếng người, tuy rằng mấy năm nay cũng có không ít người tự dâng đến phòng ca ca, nói đâu xa, mới cách đây mấy hôm thôi, có một nha hoàn tên là Tử Vân đã bị xử trí, nhưng cởi sạch y phục dán lên người ca ca y thì cô nương này là người đầu tiên, cho dù thật sự là nữ tử phong trần thì cũng không nên bạo dạn như vậy chứ.

Diệp Trọng Cẩm quay đầu nhìn quanh một lượt, trong viện không hiểu sao không có một bóng người nào khác, y bèn bóp cổ họng mình, bắt chước tiếng mèo kêu: “Meo~”

Hai người trong phòng giật mình, nữ tử kia dường như đã hạ quyết tâm, dứt khoát không thèm quan tâm gì nữa, trực tiếp xé luôn cái yếm trên thân, bộ ngực trắng phao dán sát vào ngực Diệp Trọng Huy, nhưng chỉ trong nháy mắt bị Diệp Trọng Huy đẩy ra, cô nàng vẫn không chịu từ bỏ, lần nữa nhào vào lòng hắn, Diệp Trọng Huy lúc này dường như đã cạn sạch kiên nhẫn, nắm lấy cổ tay nàng ta, tay còn lại gom vội mớ y phục rơi rụng dưới sàn nhét vào lòng nàng rồi lưu loát ném người ra ngoài.

Xong  hết mọi chuyện, Diệp đại công tử thong thả bước tới cửa sổ, gõ lên cánh cửa gỗ hai cái, nói: “Ra được rồi đó, tiếng mèo kêu và tiếng của A Cẩm ca ca còn không rõ hay sao?”

Diệp Trọng Cẩm đứng dậy, chồm nửa người qua bệ cửa, nháy mắt với Diệp Trọng Huy, mập mờ khen: “Ca ca, diễm phúc không cạn ha.”

“…”

Diệp Trọng Huy tới sát cửa sổ, duỗi tay qua nách thiếu niên, gọn gàng nhấc bổng y lên ôm qua bên này, tự tôn của Diệp Trọng Cẩm bị tổn thương nghiêm trọng, uất ức la lên: “Ta không phải con nít, ca ca làm vậy coi có quá đáng không.”

Diệp Trọng Huy cong môi cười nói: “Trong mắt ca ca, A Cẩm mãi chỉ là một đứa trẻ.”

Nói rồi vươn tay xoa đầu y, Diệp Trọng Cẩm liếc xéo hắn, đùng đùng bước lại bên bàn, kéo ghế ngồi xuống, thuận tay nhón lấy quả quýt trong đĩa trái cây đặt sẵn, lề mề lột vỏ.

“Cô nương vừa nãy phỏng chừng đến từ mấy nơi phong trần, chắc là do mẫu thân mua về, ta thật không hiểu nổi, mẫu thân đến cùng là muốn làm gì?”

Diệp Trọng Cẩm nghe Diệp Trọng Huy cảm thán mà phì cười, nhìn hắn trêu: “Có gì khó đoán đâu, mẫu thân đang dốc lòng dốc sức giúp ca ca sớm hiểu sự đời đó.. Nữ tử trong nhà quá câu nệ phép tắc, ca ca thì lại quá lạnh lùng, không ai chạm được đến người ca ca, cho nên mẫu thân mới đề ra hạ sách này.”

Diệp Trọng Huy thấy y nói một cách ung dung tự tại như thế, sắc mặt lạnh dần, hỏi: “A Cẩm am hiểu mấy chuyện này quá nhỉ?”

“Thì sao?” Diệp Trọng Cẩm bóc một múi quýt nhét vào miệng, ú ớ nói: “Sớm muộn gì cũng phải biết mà, nói tới, A Cẩm cũng rất tò mò, phải là người như thế nào mới có thể chiếm được ái mộ của ca ca A Cẩm vậy?”

Diệp Trọng Huy im lặng rất lâu, không biết nên đáp lời đệ đệ mình thế nào.

Ngày ấy ở Vô Thanh Lâu vô tình trông thấy quan hệ của hai nam tử kia, trong đầu hắn lúc đó lại hiện lên một khuôn mặt…

Hắn buông mắt, lẳng lặng uống một chung trà lạnh, chắc chỉ trùng hợp mà thôi, hoặc cũng có thể là vì xưa nay hắn luôn đặt A Cẩm ở vị trí quan trọng, cho nên trong lúc mông lung nhất thời sinh ra vọng tưởng. Sau khi tỉnh táo rồi, nghĩ lại, bao nhiêu lẩn quẩn giằng co trong lòng mấy hôm trước sao mà nực cười quá đỗi.

Ái tình, làm sao đáng tin bằng huyết thống thân tình.

Hắn và A Cẩm có huyết mạch ràng buộc, dù Cố Sâm cướp đoạt kiểu gì cũng không thể nào thay đổi huyết dịch chảy trong người A Cẩm được, có chướng mắt mình cỡ nào thì cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn mà thôi.

Nghĩ thông suốt hết thảy, Diệp Trọng Huy nhướng lên đôi mắt phượng hẹp dài, trong mắt là nỗi niềm vui sướng như vừa trút được gánh nặng, nửa thật nửa giả đáp: “Người có thể khiến cho ca ca ái mộ ước chừng phải có được dung mạo như A Cẩm, có được sự thông minh hiểu chuyện như A Cẩm, còn phải có cả mấy tính xấu giống A Cẩm, có như vậy ca ca mới bằng lòng nhìn tới.”

“…”

Diệp Trọng Cẩm nhíu mày, thành thật nói với hắn: “Ca ca kén chọn quá rồi đó, khắp thiên hạ, người có dung mạo như A Cẩm có được bao người chứ? Thảo nào mẫu thân sốt ruột như vậy, ca ca cứ thế này, không phải là sẽ lẻ loi hiu quạnh cả đời sao?”

Trọng mắt y, cái lớp da này so với đời trước xấu hơn một chút.

Diệp Trọng Huy chỉ thuận miệng nói chơi, nào ngờ Diệp Trọng Cẩm lại xem là thật.

Y cứ thế âm thầm ghi tạc trong lòng, thậm chí còn đang nghĩ có nên mách lẻo với mẫu thân hay không, tẩu tẩu tương lai phải thỏa mãn ba điều, thứ nhất phải là giai nhân tuyệt sắc, thứ hai phải là người vô cùng thông minh thiện giải lòng người, thứ ba, không thể lúc nào cũng thuận theo người khác, phải biết tùy cơ ứng biến, khi cần phải biết đùa giỡn càn quấy, có như vậy mới lọt vào mắt ca ca.

Y lẩm nhẩm đọc lại trong lòng thêm lần nữa, thầm lắc đầu thở than, ca ca mình thật là kén chọn.

Trân Vị Lầu mở cửa lại, song buôn bán không bằng trước kia, Diệp Trọng Cẩm nghĩ kế cho Diêu Trân, chuẩn bị một ít quà tặng như câu đối, hoặc tổ chức đoán câu đối, trả lời được sẽ được miễn phí mấy món ngon mới ra của bản tiệm.

Văn nhân mặc khách trong kinh rất nhiều, biện pháp này xác thật dễ hấp dẫn lòng người nhất.

Diêu Trân cảm thấy ý tưởng này rất hay, lập tức cho người đi chuẩn bị, lại mượn thêm quan hệ của Diệp Trọng Cẩm, đặc biệt mời Đậu tiên sinh đại giá, mỗi ngày treo một câu đố trước cửa. Dần dần, buôn bán ngày càng phất lên, mà Đậu tiên sinh cũng giải được cơn thèm, quả là nhất cử lưỡng tiện.

Trong nhã gian.

Diệp Trọng Cẩm lui dần vào góc tường, ngoài mạnh trong yếu la lên: “Đừng qua đây…”

Cố Sâm không nhịn được nữa, bật cười: “Trẫm có phải yêu râu xanh đâu, A Ly cớ gì lại bày ra dáng vẻ con gái nhà lành như vậy?”

“So với yêu râu xanh ngài còn ghê gớm hơn, dâm tặc!” Thấy hắn càng lúc càng áp sát, Diệp Trọng Cẩm che miệng mình lại, nghiêm túc nhắc nhở: “Đừng có gọi ta là A Ly, ở đây đông người, cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Cố Sâm bước thêm một bước, thân thể cao lớn bao phủ hoàn toàn thiếu niên mảnh mai yếu ớt, hắn cúi người, hôn lên mu bàn tay trắng nõn đang che miệng của y, Diệp Trọng Cẩm như bị lửa chạm tay, đầu ngón tay run lên, thấy nam nhân trước mắt đang cười đắc ý, y lại càng xấu hổ.

Diệp Trọng Cẩm thẹn quá hóa giận, đẩy người nọ ra, đùng đùng bước tới cạnh bàn.

Cố Sâm sợ chọc quá làm y giận thật, không dám trêu thêm, lẽo đẽo theo y đến bên bàn, hầu hạ y dùng bữa.

Diệp Trọng Cẩm nhớ tới tinh tượng khác thường mấy hôm nay, ngập ngừng hỏi: “Gần đây trong triều có chuyện gì hệ trọng không?”

Cố Sâm gắp hết ớt xanh trong đĩa tôm xào rau ra rồi đẩy tới trước mặt y, nói: “Nếu nói chuyện hệ trọng gần đây, chắc chỉ có chuyện lão già Tiết Hộ kia bị trẫm cách chức đày đến Thục Châu, vị trí Lễ Bộ Thượng Thư đang bỏ trống, vốn nên giao cho An Thế Hải, chẳng qua…”

“Ông ngoại đã lớn tuổi lắm rồi.”

An gia hiện nay chỉ dựa vào một mình An Thế Hải gồng lưng chèo chống, một khi An Thế Hải buông tay, An gia ắt sẽ lưu lạc xuống hàng thế gia tam lưu mà ai cũng có thể chèn ép được.

Đời trước An gia đưa An Linh Vi tiến cung, không bao lâu được thăng làm An phi, nhờ vậy miễn cưỡng đứng vững ở tầng chót nhị lưu. Mà đời này, họ đào đâu ra vận khí tốt như vậy nữa.

Diệp Trọng Cẩm cắn đũa bạc trong miệng, thầm nghĩ, hai ông cậu không có ý chí tiến thủ kia của mình thì cũng thôi đi, cái tên biểu ca Khải Phan không biết học kiểu gì mà văn võ dốt đều, nếu có chút bản lĩnh khéo léo linh hoạt như La Diễn thì còn đỡ, đằng này trời sinh ngang ngược bướng bỉnh, đã vậy còn cố chấp không để đâu cho hết, Linh Vi biểu tỷ thông minh xinh đẹp nhưng dù sao cũng chỉ là một cô nương suốt ngày quanh quẩn trong khuê phòng, làm sao có thể gồng mình gánh vác cái nhà đó được.

An gia ngày hôm nay có lẽ đã đến lúc sa sút thật rồi.

Cố Sâm đột nhiên hỏi: “Không phải nhị cữu ngươi còn có một người con sao? Tên là Khải Minh đúng không, sao không nghe ai nhắc tới?”

Diệp Trọng Cẩm xới một bát cơm tẻ, đáp: “Ngài không nói ta cũng quên mất biểu ca nhà nhị cữu. Lần nào về An phủ người đó cũng trốn biệt trong phòng không muốn gặp ai, bao nhiêu năm qua ta chỉ thấy y đúng một lần, mà cũng chỉ là bóng lưng đằng xa mà thôi, y lúc đó ngồi trên luân y, được hạ nhân đẩy đi.”

“Luân y?”

“Đúng vậy, y sinh ra hai chân đã liệt.”

Nói tới đây, Diệp Trọng Cẩm bỗng nhớ tới thiếu niên tử sam mấy hôm trước mình tình cờ gặp được ở thư trai, người đó cũng ngồi trên luân y. Trong kinh người bị liệt hai chân không phải chỉ một hai người, nhưng tuổi tác xấp xỉ cỡ đó thì không nhiều, trong tiềm thức trước đó y chỉ cảm thấy vị biểu ca kia của mình là người sống chết không muốn gặp người lạ, cho nên chưa từng liên tưởng tới trường hợp trùng hợp như vậy.

Cố Sâm lại nói: “Đúng là đáng tiếc, vốn nể tình mấy năm nay An Thế Hải tận tụy với cương vị, cho An gia một chút ân điển, thật không ngờ, An gia lại không có ai gánh nổi ân này.”

Chân tàn phế đương nhiên không thể làm quan.

Diệp Trọng Cẩm thở dài một tiếng, cầm đũa bạc chọc chọc bát cơm, buồn bã nói: “Phong thưởng gì đó một chút cũng được, hai người cậu kia của ta tương đối thích cái này hơn là cao quan hậu lộc.”

Cố Sâm cười nói: “Vậy phong cho lão phu nhân làm Cáo mệnh phu nhân đi, ngươi thấy sao?”

Diệp Trọng Cẩm lập tức ngừng than ngắn thở dài, vội vã ôm quyền tạ ân: “Tạ bệ hạ long ân.”

“A Cẩm thấy mình nên đáp tạ ân này như thế nào đây, hửm?”

Cố Sâm vừa nói vừa áp sát mặt Diệp Trọng Cẩm, ánh mắt khi nhìn đến đôi môi bóng nhuận của y chẳng khác gì một con sói đói đang nhìn một con cừu con không có sức phản kháng, trong mắt lập lòe u quang, Diệp Trọng Cẩm nhìn mà lạnh sống lưng.

Hai người đang trò chuyện bỗng có tiếng đập cửa vang lên, Cố Sâm chau mày nói: “Vào đi.”

Cửa được đẩy ra, bước vào là Cố Tuyết Di và Lưu Tấn Vân, cả hai đều mặc thường phục, một người là nữ trung hào kiệt, mạnh mẽ dứt khoát ngồi xuống vị trí đối diện, người còn lại tương đối ôn hòa lễ độ, mặt treo nụ cười, từ tốn ngồi xuống vị trí kế bên.

Cố Tuyết Di năm nay đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mấy năm trước phu thê Thành vương còn sốt ruột như đụng phải nước sôi lửa bỏng, chỉ muốn nhanh chóng gả con gái ra ngoài, hiện tại có vẻ đã chấp nhận con mình là gái lỡ thì rồi, ý niệm tìm chồng cho con cũng triệt để vứt đi.

Đứa con gái rượu này của mình lúc được mẹ nó mang thai đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vốn nên là một thằng con trai mới đúng, Thành vương nghĩ vậy, rồi tự dùng lý do này thuyết phục mình luôn.

Cố Sâm quét mắt nhìn hai người vừa đến, khó chịu hỏi: “Có việc?”

Cố Tuyết Di đã cầm đũa hăng hái chiến đấu, vừa ăn vừa nói: “Có việc có việc, thần và thư sinh luyện binh đến tận trưa, đói sắp chầu ông bà rồi, nghe nói cơm nước ở đây rất ngon nên chạy tới, vừa khéo nhìn thấy người của bệ hạ ở dưới lầu, cho nên tiện đường lên bái kiến bệ hạ ấy mà.”

Lưu Tấn Vân liên tục gật đầu phụ họa.

Cố Sâm đen mặt, nói: “Hai người các ngươi không mang đủ ngân lượng thì có.”

Lưu Tấn Vân giật mình, đứng dậy, chắp tay, vui vẻ đáp: “Bệ hạ quả nhiên nhìn thấu mọi việc, chút mánh khóe nhỏ của chúng thần không dám qua mặt bệ hạ, quả thật là như thế.”

Khóe môi Diệp Trọng Cẩm giật một cái, thoải mái thừa nhận luôn vậy hả?

Cố Tuyết Di tự rót cho mình chén rượu, nhấp thử một ngụm rồi nhíu mày giao rượu cho Lưu Tấn Vân: “Rượu này nhạt quá, ta uống không quen, ngược lại hợp rất với khẩu vị của thư sinh ngươi đó.” Nói xong bước ra khỏi sương phòng, lớn tiếng gọi tiểu nhị: “Mang lên đây mấy vò Đại Mạc Thiêu Đao Tử, nếu vị không đúng, bản tưởng quân đập nát bản hiệu tửu lâu của các ngươi.”

Khi quay vào trong, gương mặt lại lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm có, nhìn Cố Sâm nói: “Bệ hạ, chỗ rượu này..”

“Ghi vào sổ của trẫm.”

Nghe được hứa hẹn, hai người an tâm hăng hái ăn uống, không bao lâu sau trên bàn chỉ còn đống chén đĩa trống trơn, Cố Tuyết Di ợ một cái, lúc này mới rảnh rỗi nhấc mí mắt quan sát Diệp Trọng Cẩm ngồi đối diện.

Diệp Trọng Cẩm đang uống canh, mắt cũng không thèm nhấc, mặc nàng ta quan sát. Ai bảo bản công tử ưa nhìn như vậy.

Theo lời ca ca y nói, người ca ca ái mộ phải có dung mạo như y, y nghe xong mũi sắp nở thành hoa, gương mặt này của y đã được Diệp Hằng Chi công nhận là đẹp.

“Diệp công tử, bản tướng quân vẫn luôn tưởng niệm một chuyện.”

Diệp Trọng Cẩm lau miệng, hỏi: “Chuyện gì?”

Cố Tuyết Di nói: “Bảy năm trước, bản tướng quân bắt ngươi lên Long Chỉ Sơn, ngươi nói với bản tướng quân mấy câu, không biết bây giờ có còn nhớ?”

Đây… Đây là muốn đòi nợ sao? Diệp Trọng Cẩm nhìn sang Cố Sâm, nam nhân chỉ nhẹ nhàng nhấc lên khóe môi, làm như không nghe không thấy, tiếp tục dùng thiện của hắn.

Y chỉ còn cách gồng mình đáp: “Vẫn nhớ, thì sao?”

“Lời Diệp công tử nói khi đó, rất đúng. Lục hầu gia ngày nào chưa lấy vợ sinh con, bản quận chúa ngày đó chưa từ bỏ. Mấy năm nay bản tướng quân ở tái ngoại vẫn thường ngẫm nghĩ, ta đối với Lục Lẫm thật sự là cảm tình mến mộ hay chỉ là không cam lòng, có phải vì y hết lần này tới lần khác cự tuyệt, khiến cho cái loại không cam lòng này hóa thành chấp nhất hay không?”

Diệp Trọng Cẩm nói: “Tướng quân hẳn đã có đáp án.”

Cố Tuyết Di mỉm cười nhìn y, nàng vừa uống vài vò rượu mạnh, đã ngà ngà say, “Chi bằng thế này, ngươi thay bản tướng quân làm mối một lần đi, thay ta hỏi Lục Lẫm, đến cùng là có một phần khả năng nào, dù là rất nhỏ thôi cũng được, y sẽ lấy ta. Nếu y vẫn cự tuyệt, vẫn tuyệt tình, vậy cũng tốt, từ nay về sau, Cố Tuyết Di ta đối với y triệt để hết hy vọng, vĩnh viễn không quấy rầy y nữa.”

Diệp Trọng Cẩm nghe mà thót tim, lòng gào lên, đời trước cũng bắt y đi làm mai làm mối, sao đời này vẫn giữ nguyên ý định đó vậy??

Lục Tử Diên sẽ vừa đánh vừa đuổi y ra khỏi cửa thật đó.

===========

Hết chương 85.