Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 78: An Khải Minh




Biên tập: Ginny.

Hoàn Nguyên đế phê xong tập tấu chương cuối cùng trong ngày, ngước mắt nhìn qua, thiếu niên đối diện đã úp sấp trên bàn ngủ say từ lúc nào rồi, thụy nhan ấy ngọt ngào mà bình yên đến lạ.

Nam nhân trước nay chưa từng biết săn sóc người khác là gì bất tri bất giác đình chỉ hơi thở, như sợ hô hấp mạnh mẽ của mình đánh thức mộng đẹp của thiếu niên, khẽ khàng cúi xuống bế bổng thiếu niên lên, cẩn thận ôm y đến giường.

Thiếu niên như một con mèo lười, cọ qua cọ lại vài cái, mơ màng bật ra tiếng gọi mớ: “Cố Sâm…”

Khuôn mặt kiên nghị của Cố Sâm vì một tiếng gọi rất nhỏ ấy nhu hòa đi không biết bao nhiêu, dịu dàng đáp lại: “Ta đây.”

Bỗng nhiên, nụ cười trên môi hắn thình lình cứng lại, bởi vì hắn nhìn thấy khóe mi của thiếu niên đang run rẩy, thoáng chốc rỉ ra một giọt lệ trong veo, giọt nước chầm chậm chảy xuống rồi tan vào giữa tóc mai.

Ngực Cố Sâm tê rần, vị đế vương cường đại ấy đứng sững giữa cung điện trống trải bất động một lúc thật lâu. A Cẩm vừa gọi tên hắn, sau đó lại vội vàng rơi lệ, là ác mộng của A Cẩm hay là do hắn vô ý làm gì tổn thương đến đứa trẻ sống giữa yêu thương chiều chuộng này rồi?

Dù là nguyên do gì đi nữa thì chỉ với cảnh tượng trước mắt đã đủ khiến lòng hắn quặn đau không thở nổi.

Cố Sâm đặt thiếu niên xuống giường, đắp thêm lên người y một lớp áo rồi ngồi xuống mép giường yên tĩnh nhìn gương mặt say ngủ của y, cứ thế trắng đêm không ngủ.

Lúc trời vừa hửng sáng, Diệp Trọng Cẩm tỉnh lại, vừa ngáp một cái bỗng giật mình nhận ra Cố Sâm như một con sói bự nằm bên gối mình, hai mắt giăng đầy tơ máu, y sửng sốt một lúc thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thân thể không khỏe?”

Nói xong mới sựt nhớ tối qua mình và người nọ còn đang giận dỗi, bèn vội vàng đổi lại giọng điệu cung kính, hỏi lại: “Bệ hạ, long thể vẫn ổn?”

Cố Sâm nhìn đôi môi hồng nhạt khép khép mở mở của thiếu niên, không hề báo trước, nhào qua ôm chặt người vào lòng, vùi đầu vào cổ y hít sâu một hơi, buồn bực hỏi: “A Cẩm, A Cẩm còn giận sao? Đến cả nằm mộng cũng ghét trẫm như vậy?”

“…”

Diệp Trọng Cẩm sững sờ cả buổi, thở dài: “Vốn rất giận, nhưng giờ thấy dáng vẻ này của ngài, có muốn giận cũng không giận nổi, thiệt tình, sao cứ y như một dã thú ngang ngược thành thói đột nhiên bày ra dáng vẻ tủi thân dính người làm nũng vậy, mà ta cũng thật là, biết rõ ngài là dã thú, vậy mà vẫn cứ mềm lòng.”

Cố Sâm cúi đầu bật cười ra tiếng, thuận thế hôn lên xương quai xanh của y một cái, chọc cho mặt mũi Diệp Trọng Cẩm đỏ bừng, lúc này mới thỏa mãn gọi người vào thay y phục.

Thay xong long bào huyền hắc thêu ngũ trảo kim long, Cố Sâm ngồi trở lại mép giường, Diệp Trọng Cẩm chớp mắt chờ hắn, vẻ mặt Cố Sâm như có việc gì đắn đo khó xử, mãi mới nói: “Trẫm phải lâm triều, A Cẩm dùng tảo thiện trước, đợi trẫm trở về, chúng ta cùng xuất cung.”

“Tiễn A Cẩm về tướng phủ?”

Cố Sâm xoa mặt y: “Đúng vậy, cùng về tướng phủ, bên phía phụ thân A Cẩm có vài thứ hơi khó giải quyết, không giải quyết xong, trẫm không yên tâm.”

Diệp Trọng Cẩm đe dọa: “Hôm qua ngài bắt cóc ta, hôm nay đưa về tận cửa, không sợ ca ca và phụ thân ta liều mạng với ngài sao?”

Cố Sâm đáp: “Sợ, đương nhiên sợ, cho nên A Cẩm nhớ phải che chở bảo vệ trẫm, trái phải trẫm đều không dám ra tay, chỉ có thể mặc người chém giết.”

Diệp Trọng Cẩm còn lâu mới tin mấy lời hoang đường này của hắn, song vẫn không nhịn được mà bật cười.

Trên lầu của Trân Vị Lâu, vài vị khách quý bước vào ngồi xuống, gọi tiểu nhị ca lại: “Gần đây có món nào mới dọn hết lên đây, thêm vài bình rượu ngon nữa, nhanh nhanh chút.”

Nói xong ném qua một thỏi bạc vụn.

Tiểu nhị được thưởng càng vui ra mặt, ân cần đáp: “Các vị xin chờ chốc lát, tiểu nhân chuẩn bị ngay đây.”

Một người vén vạt áo ngồi xuống, tự mình rót một chung trà, chính là Từ Bộ Lang Trung – Thẩm Lâm.

Thẩm đại nhân lắc đầu cảm thán: “Tân đế cuối cùng cũng lên ngôi rồi, vì chuyện này mà hơn nửa tháng qua bản quan nửa miếng đồ mặn cũng không nuốt được, sắp quên mất mùi vị thịt là gì luôn rồi.”

Mấy người xung quanh nghe vậy bật cười: “Cái tên Từ Bộ Lang Trung nhà ngươi, ngày thường rảnh rỗi an nhàn đến phát hận, bây giờ mới có mấy hôm thủ tang tiên đế, sao đã vội oán trách thế kia?”

Dưới Lễ Bộ của Đại Khâu có tứ ty: Lễ Bộ, Từ Bộ, Chú Khách, Thiện Bộ. Trong đó Từ Bộ chưởng quản đại lễ cát hung, đảm nhiệm các nghi thức tế tự, tang kỳ của tiên hoàng văn võ trong triều đều phải thủ tang, lén lút ăn mặn một hai lần cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ trách vị quan viên Từ Bộ này không có lá gan đó, cả triều trên dưới đều đang nhìn chằm chằm, trừ phi là mi không muốn sống nữa.

Thẩm Lâm nói: “Đừng nói lung tung, bản quan nào có ai oán gì, đang trong tang kỳ, túc trực bên linh cữu là việc trong phận sự của chúng ta, bản quan đây là đang vui mừng vì tân đế lên ngôi, Đại Khâu ta phồn hoa thịnh thế, đáng để uống ba chén rượu mừng.” Nói rồi cười to mấy tiếng.

Mấy người bên cạnh không vạch trần Thẩm Lâm nữa, có người hỏi: “Tiết đại nhân gần đây có khỏe không?”

Tiết đại nhân này là chỉ Lễ Bộ Thượng Thư Tiết Hộ, khi xưa là người dưới trướng Minh vương, sau khi tiên đế băng hà, Tiết Hộ công khai ủng hộ Minh vương đăng cơ, trước đó đã không ít lần gièm pha thái tử vô đức giữa triều, hiện tại Minh vương đang ăn cơm tù, tân đế vậy mà không có động thái gì xử trí Tiết Hộ, hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt, đúng kiểu không thèm nhắc tới.

Thẩm Lâm lề mề nhấp một ngụm trà, khoát tay nói: “Tiết đại nhân bệnh nặng, mấy ngày rồi không tới Lễ Bộ điểm danh, bây giờ việc của Tiết đại nhân đều giao cho An Thị Lang xử lý.”

Bên cạnh vang lên tiếng cười giễu cợt, La Diễn phất mở chiết phiến trên tay, cười nói: “Các ngươi không thấy đó thôi, hôm đó trên Kim Loan Điện Tiết đại nhân khí khái cỡ nào, một mình khẩu chiến quần nho, theo ta thấy, nếu nói Tiết đại nhân đổ bệnh, vậy thì chắc là do nói nhiều quá nên trúng gió ấy mà.”

Chỉ mấy câu đơn giản, trực tiếp chọc cười cả đám người.

Thẩm Lâm cười xùy: “Còn không phải sao, Lễ Bộ trước đó do một lời của hắn quyết định tất tần tật. Nói tới An Thị Lang, tuy chỉ là chức quan nhất đẳng thấp bé, nhưng ở Lễ Bộ cũng có chút tuổi tác và tư lịch, hơn nữa người ta còn là nhạc phụ đại nhân của đương triều thừa tướng, chỉ xét riêng điểm này thôi cũng nên cho An Thị Lang phần nào thể diện, vậy mà họ Tiết kia cứ phải mắt cao hơn đầu, khắp nơi khó dễ người ta, ta nhớ có một lần, Tiết Hộ ở trước mặt một đám quan văn dưới chức lớn tiếng quát mắng An Thị Lang, sắc mặt của An Thị Lang khi đó… khỏi nói có bao nhiêu khó coi.”

La Diễn vuốt ve chiết phiến trên tay, cười nói: “Hắn cho rằng đu được lên thuyền của Minh vương rồi, mai này thăng quan tiến chức chỉ là chuyện một sớm một chiều, đến cả Diệp tướng hắn cũng không đặt vào mắt huống chi là một An Thế Hải. Đó là còn chưa nói, An Thế Hải tuổi tác cũng gần lục tuần, trụ lại giỏi lắm chỉ chừng mấy năm nữa là cùng, hai người con trai trong nhà gần như vô vọng, ngày ngày chỉ biết tranh đoạt gia sản, An gia đến đời An Thế Hải coi như cạn đèn rồi.”

“Ai, năm xưa lúc An thái sư vẫn còn, sao mà phong quang vô hạn.”

Đám người lại thổn thức vài câu, đồ ăn đã dọn đầy bàn, La Diễn định thu lại chiết phiến thì bị người ngồi cạnh giơ tay ngăn lại, kinh ngạc thốt lên: “La đại nhân, chữ trên chiết phiến của huynh sao trông quen mắt thế nào ấy nhỉ, hình như lúc trước ở Thi Ý Trai ta từng thấy qua nét chữ tương tự vậy rồi…”

La Diễn vội vàng truy hỏi: “Là gian Thi Ý Trai ở Thành Nam à?”

Người gợi chuyện gật đầu xác nhận, La Diễn đứng phắc dậy, ôn tồn nói: “Đa tạ, các vị đại nhân từ từ dùng bữa, tiểu đệ đi trước một bước.”

Thẩm Lâm kéo lại ống tay áo La Diễn: “La lão đệ, đã nói là ngươi mời khách mà, mau thanh toán cho xong rồi muốn đi đâu thì đi.”

La Diễn cười xòa: “Thẩm đại nhân, ta vội đi mua tranh chữ, sợ là không mang đủ bạc, ngày khác lại mời, ngày khác lại mời.” Nói xong đã chạy mất dạng.

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau: “La Diễn vội đi đâu thế?”

Thẩm Lâm đáp: “Người này ấy à, tám phần mười là đi tìm tranh chữ của Diệp Hằng Chi rồi, ai mà không biết chữ của Diệp Hằng Chi cực hiếm, một chữ giá ngàn vàng.” Trong lòng lại thở than, có thể thấy phía Hộ Bộ bọn họ béo bở cỡ nào chưa, gia đình bình thường làm gì mua nổi.

Thi Ý Trai nằm gần sông Tam Thủy, kế bên Kim Quang Tự nổi danh khách hành hương lui tới như mây.

La Diễn bước vào Thi Ý Trai, đối diện với không gian đượm mùi giấy mực, tâm tình La Diễn bỗng chốc cũng tốt đẹp hẳn lên, cất giọng gọi: “Chưởng quỹ đâu?”

Chưởng quỹ nhanh chóng chạy ra đón khách, gương mặt già nua cười đến xán lạn: “Ấy, đây không phải là La đại nhân sao, mời vào, mời vào.”

“Bản quan nghe nói nơi này của ông có tranh chữ của Hằng Chi công tử?”

Sắc mặt chưởng quỹ cứng đờ, không biết nên đáp lại thế nào, La Diễn cũng chẳng còn kiên nhẫn, trực tiếp hỏi: “Có hay không? Nói một câu chắc chắn.”

Chưởng quỹ đáp: “Vốn là có, nhưng mới nãy đã có người mua rồi.”

La Diễn nhướng mày: “Người nào mua?”

Chưởng quỹ vừa định trả lời, sau lưng bỗng vang lên mấy tiếng keng két, tiếng vang xuất phát từ một chiếc mộc luân bằng gỗ hoàng hoa lê, ngồi trên luân y là một thiếu niên tử sam, trên tay ôm một hộp gấm nhỏ dài, nhíu mày lên tiếng: “Các hạ cản đường rồi.”

Chưởng quỹ nháy mắt với La Diễn mấy cái, chính là người này.

La Diễn gật đầu, bước tới trước mặt thiếu niên, nói: “Tiểu huynh đệ, trong tay ngươi là tranh chữ của Hằng Chi công tử?”

Thiếu niên mặt không đổi sắc, vặn ngược lại: “Liên quan gì đến ngươi?”

“Bán lại cho ta, bản quan nguyện ra giá gấp đôi.”

Thiếu niên tử sam buông mi, dùng thái độ thờ ơ để cự tuyệt. Sau lưng thiếu niên là một tiểu thư đồng, thấy thế chen miệng: “Vị đại nhân này, thiếu gia nhà ta thích nhất là tranh chữ của Hằng Chi công tử, sẽ không bán lại cho ngài đâu, không còn sớm nữa, có thể thả chúng ta qua cửa được chưa?”

Hai mắt La Diễn vẫn dán vào hộp gấm: “Chẳng hay có thể cho tại hạ mượn xem một chút được không? Tranh chữ của Diệp Hằng Chi cực ít, mấy thứ trên phố đa phần là hàng giả, nếu chưa từng nhìn qua bút tích thật, tuyệt đối không thể phân biệt được.”

“Không nhọc các hạ hao tâm.”

Lần đầu tiên trong đời La Diễn gặp phải đứa trẻ cứng không được mềm cũng không xong thế này, không còn cách nào, bèn nói: “Ngươi là con cái nhà ai, nhìn y phục xem ra gia thế cũng không thấp, nhưng sao bản quan chưa từng gặp ngươi.”

Thiếu niên tử sam cảnh giác: “Ngươi muốn tìm cha mẹ ta mua lại bức tranh chữ này?”

La Diễn bị vạch trần cũng không đỏ mặt, trực tiếp thừa nhận: “Bức tranh này giá trị không nhỏ, ngươi tuổi còn nhỏ, dùng một số tiền lớn như vậy dù sao cũng nên nói với người nhà một tiếng.”

Thư đồng nghe vậy thì giận điên lên, định nhào qua lý luận với La Diễn thì bị chủ mình cản lại, thiếu niên cong môi, lạnh nhạt nói: “Phụ thân ta chỉ là một quan viên nhỏ không quan trọng, nói ra các hạ cũng không biết, buôn bán là chuyện ta tình ngươi nguyện, nghe nói Lục hầu gia của Đại Lý Tự công chính nghiêm minh, vậy mà đường đường Bộ Hộ Viên Ngoại Lang lại ngang nhiên ức hiếp một người hai chân tàn phế, chi bằng thỉnh ngài ấy phân xử xem đây là đạo lý gì.”

La Diễn trầm mặc một lúc, vỗ tay cười nói: “Tiểu tử, khá lắm, miệng lưỡi cũng thật sắc bén, thôi thôi, hôm nay bản quan đuối lý, mời.”

Nói xong, nghiêng người nhường đường.

Chờ bọn họ đi rồi, La Diễn quay qua hỏi chưởng quỹ: “Rốt cuộc là công tử nhà ai thế?”

Chưởng quỹ đáp: “Khó trách La đại nhân không biết, vị tiểu công tử kia là cháu trai của An Thị Lang, cậu con độc đinh của nhị thiếu gia An Thành Lỗi, tính ra cũng có chút tài hoa, tiếc là chân tàn tật, rất ít khi ra ngoài.”

La Diễn gật đầu, thì ra là biểu đệ của Hằng Chi, thảo nào còn trẻ đã có khí độ như vậy.

“Bản quan thấy y, lại giống như đang thấy một người.”

Chưởng quỷ hỏi: “Đại nhân thấy giống ai?”

La Diễn ngẫm nghĩ, nhất thời không thể nhớ ra, lắc đầu rồi túm lấy cổ áo của chưởng quỹ: “Lần sau nếu lại có tranh chữ của Hằng Chi nữa, phải gói kỹ đưa đến phủ Thượng Thư cho bản quan biết chưa, dám bán cho người khác nữa, tiệm này của ngươi sau này đừng hòng mở cửa.”

“Dạ dạ dạ…”

Ra khỏi Thi Ý Trai, thư đồng không nhịn nổi nữa, hỏi: “Công tử, người vừa nãy là ai thế, điệu bộ phách lối quá chừng.”

Thiếu niên tử sam đáp: “ Nhị công tử của La Thượng Thư, đương nhiên phải có điệu bộ.”

Thư đồng che miệng trộm cười: “À, thì ra là vị này, công tử nghe kể chưa, cái vị An Thành quận chúa đào hôn mấy năm trước đã về kinh rồi, hơn nữa còn lấy thân phận nam nhi trở về, nghe nói quận chúa ở tái bắc lập nên chiến công hiển hách, cùng ăn cùng ngủ với chúng tướng sĩ suốt bảy năm, vậy mà không một ai hay biết nàng là thân nhi nữ, thiệt không biết quận chúa là nhân vật dũng mãnh cường hãn cỡ nào, trước đây nếu mà an phận gả vào phủ Thượng Thư, ngày hôm nay không biết cái vị nhị công tử La gia này có còn kiêu ngạo nổi nữa không?”

An Khải Minh liếc thư đồng một cái: “An Thành quận chúa là bật anh thư nữ kiệt, há là đối tượng ngươi có thể pha trò?”

Thư đồng vội vàng ngậm miệng.

Hai người vòng qua một góc phố, bất ngờ đụng phải một con ngựa điên đang lao tới, sắc mặt An Khải Minh vẫn lạnh lùng không đổi, chỉ có đôi mắt của thư đồng phía sau lóe lên tinh quang, đầu ngón chân điểm nhẹ một cái, thân thể trượt tới, lộn nhào qua, nháy mắt đã đem luân y của An Khải Minh đẩy qua một bên, tránh được tuấn mã mất cương trong khoảnh khắc.

Ngay sau đó, người của Đại Lý Tự ầm ầm ập tới chế trụ được ngựa, nói rằng con ngựa này có liên quan đến một vụ án mạng đang tra, chốc lát sau người của Kinh Triệu Phủ cũng đến đòi ngựa, nói là án của Kinh Triệu Phủ bọn họ, song phương giằng co không nghỉ.

Loại chuyện này mấy năm nay nhìn mãi là quen, thư đồng mới gặp nên cảm thấy khá hứng thú, sắc mặt An Khải Minh lại rất mệt mỏi: “Hồi phủ thôi, mặt trời hun khô người rồi.”

Thư đồng nhận lệnh, chuẩn bị đẩy luân y thì lần nữa lại bị An Khải Minh giơ tay ngăn lại.

Một con tuấn mã đỏ thẫm xông ra giữa đám người, ngồi trên tuấn mã là một thiếu niên dương quang rất đẹp, môi hồng răng trắng, hai má bụ bẫm, thiếu niên vung lên roi ngựa, chỉ xuống đám người của Kinh Triệu Phủ: “Cữu cữu ta nói, trực tiếp mang đi, ai không phục cứ đến Trấn Viễn Hầu phủ tìm cữu cữu ta nói chuyện.”

Ai dám tìm vị sát thần mặt lạnh kia nói chuyện, bộ không muốn sống nữa chắc? Người của Kinh Triệu Phủ hai mặt nhìn nhau, người đứng đầu hết hơi hết sức nén giận, ra lệnh quân mình: “Lui!”

Lục Tử Diên toàn thắng, bật cười khanh khách, thúc ngựa bỏ đi.

An Khải Minh từ xa nhìn hắn, môi cũng nở nụ cười.

Trên một gian trà lâu gần đó, Diệp Trọng Cẩm thu hết mọi thứ vào mắt, thong thả nhấp một ngụm trà ngon, bình phẩm: “Mấy năm nay Lục Tử Diên càng ngày càng càn rỡ.”

Cố Sâm đang bóc hạt dẻ cho y, nghe vậy cũng ghé đầu qua nhìn thử, cười nói: “Cũng là một người cơ trí.”

Diệp Trọng Cẩm bật cười theo.

Cả kinh thành đều biết tiểu thiếu gia của Trấn Viễn Hầu phủ thất học thất nghiệp, là một trong hai tiểu bá vương con nhà mặt phố bố làm quan to của kinh thành, nhưng nếu muốn tìm ra chứng cứ tố hắn ức hiếp dân lành, làm xằng làm bậy, dường như chẳng thể nào tìm được.

Nói hắn phóng ngựa trên đường? Một, hắn không làm ai bị thương, hai không hư hại tài vật. Bảo hắn hoành hành ngang ngược? Lại không phạm tới luật lệ của Đại Khâu. Khiến người ta bình thường đã kiêng kỵ lại không thể nắm được nhược điểm.

Diệp Trọng Cẩm đặt chén ngọc xuống, lơ đãng liếc qua đầu hẻm, đôi chủ tớ kia đã không còn ở đó. Không ngờ hôm nay ra ngoài lại phát hiện ra một chuyện thú vị như vậy.

Hai người vốn dĩ không có quan hệ gì, vậy mà lại giống nhau một cách lạ kỳ.

===========

Hết chương 78.