Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 6: Ăn Hay Không




Biên tập: Ginny.

Tuy Diệp gia là dòng dõi thư hương lâu đời, nhưng nề nếp gia phong không lạc hậu như người thường vẫn tưởng, An Thị nhìn hai cậu con trai nhà mình đùa giỡn ầm ĩ không thấy có gì không ổn, ngược lại còn cảm thấy vui vì bọn trẻ hoạt bát đầy sức sống.

Diệp Trọng Huy chụp lại nắm tay mềm như sữa của đệ đệ, thấy ngón tay trắng nõn đã đỏ lên, thuận miệng đề nghị: “Tay có đau không? Ca ca thổi cho đệ.”

Cái tên này nổi tiếng nói là làm liền, lời vừa dứt lập tức cúi đầu thổi phù phù lên tay Diệp Trọng Cẩm, đây… đây rõ ràng là đang dỗ con nít mà! Diệp Trọng Cẩm giận điên người, giật tay mình lại, hoàn toàn quên mất sự thật không nỡ bóc trần là bản thân chỉ là một nhóc con ba tuổi, hơn nữa còn mang dáng vẻ thiếu hụt mất một tuổi…

An Thị đứng bên cạnh trông thấy tất cả không kìm được mím môi trộm cười, bắt gặp con trai nhỏ trừng mắt, nom có vẻ thật sự rất giận, bèn vội vàng điều chỉnh sắc mặt, nghiêm mặt răn dạy con trai lớn: “Huy nhi, con xem con chọc A Cẩm giận rồi kìa, đây nào phải việc mà một huynh trưởng nên làm, lần sau không được như vậy nữa.”

Diệp Trọng Huy cong môi cười, đáp một câu chẳng chút liên quan: “Mẫu thân, Huy nhi rất thích A Cẩm.”

An Thị vậy mà vui vẻ gật đầu, còn xoa đầu con trai lớn, thâm tình nói: “Huy nhi là ca ca, ca ca phải bảo vệ đệ đệ, không để ai có cơ hội ức hiếp A Cẩm nhà chúng ta, con hiểu chưa?”

Diệp Trọng Huy lúc này mới gật đầu hứa hẹn: “Huy nhi tuyệt đối không để ai ức hiếp A Cẩm.”

Diệp Trọng Cẩm ngồi im nghe hai mẫu tử họ đối đáp, khóe môi co rút từng cơn, tính từ đời trước cộng cả đời này, có tất cả hai người mạnh miệng đến vậy, thứ nhất là cái người đứng đầu Đông Cung kia, người nọ từng thề hẹn bảo vệ y đời đời kiếp kiếp, không cho phép một ai tổn thương y, cuối cùng y hồn đoạn Vọng Nguyệt Lâu, cùng hắn thiên nhân vĩnh cách.

Diệp Trọng Huy là người thứ hai.

Mà cái người thứ hai này chỉ là một thằng nhóc tám tuổi, trước không quyền sau không thế, vậy mà dám hùng hồn hứa hẹn, có thể thấy thì ra con người rất thích thốt ra lời hẹn ước, nhưng làm được thì chẳng được mấy người.

Diệp Trọng Cẩm còn đắm chìm trong suy nghĩ, trên tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một hộp gỗ được làm rất công phu.

Y ngơ ngác ngẩng đầu, trông thấy Diệp Trọng Huy mong chờ nhìn mình, còn thúc giục: “Ca ca cố ý tìm cho A Cẩm đó, lễ vật bồi tội mà hôm qua đã hứa với đệ, A Cẩm mau mở ra xem có thích hay không.”

An Thị vừa nhìn đến hai chữ “Tầm Hương” trên hộp thì chau mày, điểm tâm nổi danh nhất kinh thành – Tầm Hương Lâu, bánh ngọt ở đó có thể nói là hàng nhất tuyệt, nhưng mỗi ngày chỉ bán trăm phần, bán đủ thì ngừng, vì vậy còn có danh thiên kim khó cầu.

Diệp Trọng Cẩm mở nắp hộp, trên lớp gấm đỏ xếp hơn mười loại bánh rất đẹp mắt, vỏ ngoài óng ánh sắc vàng, mỗi loại được làm theo hình dạng một loài vật nào đó, sinh động và đáng yêu chẳng nỡ lòng nào cắn.

Diệp Trọng Huy thấy hai mắt đệ đệ như phát sáng nhìn chăm chăm điểm tâm trong hộp, lòng còn thỏa mãn hơn cả khi được phụ thân khen ngợi.

Đôi mày An Thị vẫn không có dấu hiệu dãn ra, vươn tay đậy nắp hộp lại, sắc mặt nghiêm lại: “Huy nhi, điểm tâm này từ đâu con có?”

Diệp Trọng Huy cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Con mua.”

“Nói xằng! Điểm tâm của Tầm Hương Lâu con há có thể mua được dễ dàng như vậy, huống chi con làm gì có nhiều bạc trên người.” Ngữ khí của An Thị càng lúc càng nghiêm khắc.

Lòng Diệp Trọng Cẩm rơi “Bộp” một tiếng, đồ ngon còn chưa tới miệng chẳng lẽ sắp sửa bay mất rồi sao…

Diệp Trọng Huy bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Diệp Trọng Cẩm, cho rằng đệ đệ lo cho mình, lòng càng thỏa mãn, ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình, đáp: “Con kiếm được bằng chính sức mình.”

“Kiếm bằng cách nào? Từ chỗ nào? Ai trả bạc cho con? Con mỗi ngày không ở thư viện thì cũng chỉ quanh đi quẩn lại trong phủ, quen biết người ta ra sao, mau nói rõ cho mẫu thân!”

Diệp Trọng Huy mấp máy môi, sau lại ngậm miệng không đáp.

Nhìn con trai lớn như thế An Thị càng bất an, sợ con mình gây chuyện rắc rối bại hoại gia phong. Nàng đoạt lấy hộp điểm tâm rồi đứng dậy, dáng vẻ rất kiên quyết: “Nếu con còn không chịu nói thật, mẫu thân lập tức mang điểm tâm này cho chó, tránh cho đệ đệ con ăn phải mấy thứ không rõ nguồn gốc rồi sinh bệnh.”

“Mẫu thân, thật là con mua cho A Cẩm mà, không phải là thứ lai lịch bất minh, người sao lại không chịu nói lý như vậy chứ.”

Diệp Trọng Cẩm hiếm có dịp đồng lòng với ca ca mình, liên tục gật đầu phụ họa, ánh mắt thành khẩn mười phần, rõ là đang thèm nhỏ dãi.

Bị đôi mắt ướt át đen láy ấy nhìn chòng chọc, An Thị vừa giận vừa buồn cười, giọng điệu cũng dịu đi vài phần: “Nếu không phải thứ lai lịch bất minh thì con nói rõ ràng cho mẫu thân.”

Diệp Trọng Huy thoáng do dự, vừa định mở miệng thì Diệp Trọng Cẩm đã chen vào: “Mẫu thân không được nói lại với phụ thân đâu đấy.”

Diệp Trọng Huy như tỉnh khỏi cơn say, vội vàng hùa theo: “Đúng vậy, phụ thân mà biết thì con khó lòng qua khỏi, con sẽ kể hết với mẫu thân, nhưng mẫu thân phải hứa là giữ kín chuyện này mới được.”

An Thị đang sốt ruột, nghe con trai mình nói vậy càng thấp thỏm bất an, xua tay nói: “Con nói đi, mẫu thân hứa là được.”

Thấy mẫu thân đã đáp ứng, Diệp Trọng Huy mới thở phào nói ra mọi việc.

Thì ra Thái An thư viện cứ vào cuối tháng sẽ tổ chức một cuộc thi văn, Diệp Trọng Huy xưa nay không thích tham gia mấy hoạt động bên ngoài, một hôm vô tình nghe được có người lén mở sòng bạc, cược xem người thắng giải mỗi tháng là ai, hắn trước đây chưa từng báo danh, tuổi lại nhỏ, không tạo cảm giác tồn tại gì mấy chứ nói chi đến việc trở thành đối tượng triển vọng người người trông mong, vì vậy số người cược cho hắn cực kỳ ít ỏi, tính ra chẳng có mấy người.

Hắn cân nhắc một hồi, trước đến báo danh dự thi, sau đó đem toàn bộ gia sản của mình đổ vào sòng bạc, tự cược mình thắng. Sau khi cuộc thi kết thúc, không chỉ ôm về danh hàm xuất sắc, còn thu được gấp mười số vốn đã bỏ ra.

“Con nghe bạn học nói, có một vị sư huynh có cách mua được điểm tâm của Tầm Hương Lâu nên tìm đến nhờ huynh ấy giúp, A Cẩm sợ thuốc đắng, nói không chừng sẽ thích mấy món này.”

Diệp Trọng Cẩm nghe xong nghẹn họng cả nửa ngày, ai nói “bách vô nhất dụng” là thư sinh (trăm dạng không có lấy một dạng hữu dụng), nhìn xem người đọc sách người ta kiếm tiền mau chưa kìa.

Sắc mặt An Thị không có vẻ gì là tán thành: “Trong gia quy có viết không được đánh bạc, nếu phụ thân và tổ phụ con phát hiện, con chắc chắn sẽ bị phạt quỳ gối từ đường.”

Diệp Trọng Huy than thở: “Con vốn định lén đưa cho A Cẩm, nào lường được mẫu thân cũng ở đây đâu.”

An Thị lườm hắn một cái: “Xem ra là lỗi của mẫu thân.” Trả lại hộp điểm tâm cho Diệp Trọng Cẩm rồi quay đầu tiếp tục răn dạy con trai lớn: “Chỉ một lần này, không có lần sau.”

Hai đứa trẻ một lớn một nhỏ hớn hở hẳn lên, Diệp Trọng Cẩm hấp tấp mở nắp hộp, do dự chốc lát rồi đẩy hộp đến trước mặt Diệp Trọng Huy: “Huynh ăn trước.”

Diệp Trọng Huy ngây người, sau đó mặt mày tươi rói cầm lên một mẩu bánh hình con thỏ bụ bẫm, cười nói: “Ca ca chỉ cần A Cẩm.”

Diệp Trọng Cẩm cầm tinh con thỏ[1]

Thấy gương mặt đệ đệ dường như còn chưa hiểu ý mà ngơ ngác nhìn mình, hắn cong môi, đưa con thỏ ú lên môi mình, không ăn mà nhẹ nhàng hôn lên miệng thỏ một cái.

Diệp Trọng Cẩm trợn mắt, mẹ nó, lại bị thằng lưu manh con này đùa giỡn. Y quét mắt xuống điểm tâm trong hộp, cầm lên một con chó nhỏ có gắn đuôi, quơ quơ trước mặt Diệp Trọng Huy một vòng rồi há mồm cắn rớt cái đuôi chó, như thể muốn cắn chết hùng tâm tráng chí của Diệp đại thiếu gia.

Diệp Trọng Huy nuốt nước miếng, trò ác vừa rồi của đệ đệ khiến cho hắn có cảm giác hình như có chút đau… mông… 

Diệp Nham Bách từ thượng thư phòng giảng bài đến chập tối mới về, sắc mặt u ám, biểu hiện cho lòng đang có chuyện sầu lo.

An Thị rót cho ông một chén trà, hương trà tươi mát ập vào mũi giúp Diệp Nham Bách tỉnh táo phần nào, ông đặt chén trà xuống kỷ, nặng nề lên tiếng: “Trung Thu năm nay trong cung tổ chức yến hội, cao quan đến lê dân chung vui cùng thiên tử, nhà chúng ta e rằng phải tiến cung một chuyến.

“Vậy thì có gì mà lão gia phiền muộn như vậy, mấy năm nay lão gia tiến chức, thiếp cũng không ít lần tiến cung tạ thánh ân, lần này vì cớ gì lão gia lại lo lắng không yên?”

“Vấn đề ở chỗ thái tử, thư đồng của thái tử mấy ngày trước không  biết vì nguyên nhân gì đã bị đuổi đi, hiện giờ đang tìm thư đồng khác.”

“Ý lão gia là…”

Diệp Nham Bách thở dài: “Yến tiệc Trung Thu này không đơn giản.”

===========

Hết chương 6.

[1] Trong thập nhị chi, chi thứ tư (Mão) bên mình gọi là năm mèo, bên Trung là năm thỏ, hai từ này khác nhau về dấu nhưng âm giống nhau, thỏ (măo) và miêu (máo) đều là Mao.