Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 31: Ngọn Nguồn




Biên tập: Ginny.

An Linh Vi là một trong những nữ nhân thuộc hậu cung đông đảo của cố Sâm đời trước, địa vị không thấp, là một phi tần.

Nhưng nàng không giống những nữ nhân khác, người nàng thích không phải Cố Sâm, người nàng thích là Tống Ly. Thời gian đầu khi mới vào cung, An Linh Vi không hiểu quy tắc mấy, lại thêm tính tình bộc trực thẳng thắn, dẫn đến không ít lần rước họa vào thân, trùng hợp có một lần được Tống Ly tiện tay giúp đỡ, nàng lại vì vậy mà hãm vào lúc nào không hay.

Giữa hậu cung đấu đá nhau không ngớt này, An Linh Vi có thể từng bước tiến chức nhưng không phải vì thánh thượng đặc biệt ân sủng, mà do nàng chưa từng có lòng muốn hại Tống Ly, Cố Sâm mới không chướng mắt cô nương ngay thẳng ấy, ngược lại còn bằng lòng cho nàng thể diện. Dù sao bốn chiếc ghế phi vị cũng không thể để trống mãi được, cho ai mà chẳng là cho.

An Linh Vi lúc mới đầu cũng ù ù cạc cạc không hiểu thánh ý ra sao, mình chưa thị tẩm lần nào mà chức vị cứ thăng rồi lại thăng, cho tới một hôm, nàng vô tình nghe một nhóm cung nhân thì thầm bàn tán, nói rằng hậu cung ba nghìn mỹ nữ này chẳng qua chỉ là lá chắn ngụy trang cho một người, người ấy không phải ai xa lạ, chính là cái vị đại nội tổng quản họ Tống tên Ly kia chứ đâu.

Dung mạo của Tống Ly quả thật khiến cho người ta dù không cam lòng cỡ nào cũng phải phục, hỏi khắp hậu cung phấn trang xinh đẹp này xem, ai dám vỗ ngực tự tin mình đẹp hơn y?

Ấy vậy mà An Linh Vi lại không phục, người ấy tốt như vậy, hoàng đế mới là người không xứng, thật ra không phải nàng nghĩ mình xứng hơn hoàng đế, mà vì nàng không cam lòng ấy thôi.

Tống Ly nhận ra cô nương này có ý với mình là trong một buổi quốc yến, y theo thường lệ hầu hạ bên cạnh Cố Sâm, thái tử Đông Lang quốc say rượu rồi nổi sắc tâm với y, trắng trợn bày tỏ giữa quốc yến: “Mỹ cơ bên cạnh hoàng thượng quả là tuyệt sắc, không biết có thể nào múa một khúc trợ hứng được chăng?”

Gã là người nước khác, đương nhiên không biết mấy chuyện cong cong vẹo vẹo trôi nổi trong triều, càng không biết “mỹ cơ” trong miệng mình là thịt trong tim hoàng đế Đại Khâu, người khác liếc nhìn thôi là đã tổn thất quá lớn với hoàng đế người ta rồi, dám yêu cầu y khiêu vũ trước mặt đông đảo mắt nhìn, có phải là ngại bản thân sống quá lâu rồi không?

Chúng thần trong triều trầm mặc, một tên hoạn quan mê hoặc thánh tâm, bọn họ bất mãn từ lâu, hôm nay hoàng tử phiên bang này giúp họ xả giận, họ xem náo nhiệt còn không kịp, ai rảnh đâu mà đứng ra giải thích giùm cái kẻ hại nước hại dân đó.

Bên phía các vị phi tần thì càng không cần phải nói, người nào cũng tỏ vẻ nóng lòng đợi xem kịch vui, cứ như Tống Ly mất thể diện chút nào thì các nàng được tăng thêm thể diện chút ấy vậy.

Cố Sâm cười lạnh một tiếng, chưa kịp lên tiếng thì An Linh Vi đã bước ra hành lễ: “Khởi bẩm bệ hạ, Tống tổng quản không thạo ca múa, chi bằng để thần thiếp lên thay, vừa hay thiếp mới học được một điệu kỳ thiên vũ, đây là điệu vũ ngàn năm trước hoàng thất tiền triều dùng khi tế tự, thừa dịp để cho vương tử Đông Lang quốc nhìn thử văn hóa trăm ngàn năm của Hán tộc chúng ta một phen.”

Nàng múa rất đẹp, tư thái uyển chuyển dịu dàng, khác xa mấy vũ cơ thông thường luôn nghiêng về phóng đãng, trông nàng không khác gì vu nữ đang thực hiện nghi thức tế tự linh thiêng nhất, trang nghiêm và thần thánh nhất.

Đám người Đông Lang quốc xem mà tâm phục khẩu phục: “Thiên triều thánh ân cuồn cuộn, chúng thần bái phục.”

Sau sự việc đêm đó, Tống Ly tìm nàng nói lời cảm tạ.

Bên bờ Mộc Phương Hà, An Linh Vi hai má đỏ hây, ngượng ngùng hỏi nhỏ: “Tống tổng quản cảm thấy điệu múa hôm ấy của Linh Vi thế nào?”

Nàng là phi tử, vốn nên tự xưng là bản cung mới phải, vậy mà lại xưng khuê danh với một tổng quản hậu cung, hàm nghĩa rành rành.

Xung quanh đều là tai mắt của Cố Sâm, Tống Ly được nữ nhân của Cố Sâm đột ngột thổ lộ dọa cho giật lùi mấy bước, khách sáo đáp: “An phi nương nương múa rất đẹp.”

An Linh Vi từng bước áp sát, đến trước mặt y: “Sao Tống tổng quản lại sợ như thế, lẽ nào Linh Vi làm sai chuyện gì rồi, nhọc lòng Tống tổng quản phải thận trọng như vậy, hay là… Tống tổng quản cảm thấy Linh Vi xấu quá, cho nên không muốn đứng cạnh Linh Vi?”

“… Không có, không có, nương nương là người quốc sắc thiên hương.”

An Linh Vi càng lúc càng sáp lại gần, Tống Ly vội vã nói vài câu khách sáo rồi bỏ chạy trối chết. Về sau cứ thoáng thấy bóng An phi nương nương là Tống Ly như rùa rụt cổ, cố lủi thật xa.

Ấy vậy mà, người không chịu nổi cục diện truy đuổi này lại là Cố Sâm, hắn tìm đại một cái cớ cho An Linh Vi về lại An gia, để nàng tự mình chọn mối gả đi. Đại Khâu dân phong cởi mở, nữ tử sau khi hòa ly vẫn có thể tìm cho mình bến đỗ tốt hơn, nhưng hoàng đế và phi tử hòa ly thì là lần đầu nghe thấy, càng không ngờ được hai người còn trở thành tình địch.

Vốn ban đầu ý định của Cố Sâm rất đơn giản, biếm An phi vào lãnh cung là êm đẹp, nhưng Tống Ly cứ thỏ thẻ bên tai, nói rằng An phi dẫu sao cũng là cháu gái của phu nhân Diệp tướng, là biểu muội của Diệp đại nhân, quanh đi quẩn lại đúng là trăm mối cản đường, hắn đành trách mắng một phen rồi trả nàng về An gia cho xong chuyện.

Về sau nghe nói An Linh Vi gả cho một lương dân bình thường, ngoài ra không nghe thêm được gì nữa, y cũng không dám mở miệng hỏi thăm, mọi chuyện cứ thế chầm chậm trôi vào dĩ vãng.

Lúc này An Linh Vi sáu tuổi đang ôm cô cô mình làm nũng: “Vi nhi thích cô cô nhất, cô cô rất tốt với Vi nhi.”

An Thị được nàng dỗ đến mặt mày ngập giữa ý cười.

Diệp Trọng Cẩm nhìn nợ tình đời trước của mình, trong lòng tràn lên từng đợt thấp thỏm bất an, đời trước y lắm tai nhiều tiếng như vậy mà cô nương này vẫn thầm thương trộm nhớ, có thể thấy là một người đơn giản cỡ nào, đời này tốt đẹp hơn đời trước quá nhiều, cũng đồng nghĩa càng nguy hiểm hơn xưa gấp mấy, sau này phải chú ý cách xa An gia một chút, không thể để vị biểu tỷ này trồng hoa si được.

Diệp Trọng Huy nhếch môi, kéo Diệp Trọng Cẩm tránh qua một bên: “A Cẩm theo sát ca ca, tiểu cô nương này không phải là người tốt, đừng để bị lừa.”

Diệp Trọng Cẩm trợn mắt, ca ca mình quả nhiên có mắt nhìn người, nhưng mà An Linh Vi có hoa si thì cũng chỉ xếp vào dạng mê trai là hết cỡ, một mực kết tội nàng không phải là người tốt là cớ làm sao?

An Linh Vi quay đầu, vừa thấy rõ tướng mạo của Diệp Trọng Huy thì sắc mặt cứng đờ, phồng má trốn nhanh ra sau lưng cha mình.

An Thành Hâm quở mắng: “Vi nhi, không được vô lễ, đó là biểu ca Trọng Huy của con, còn kia là biểu đệ Trọng Cẩm, mau chào hai vị biểu ca biểu đệ đi nào.”

“Phụ thân, tên đó là người đã bắt nạt con và ca ca ở thư trai dạo trước, con không muốn chào.”

An Thị quay đầu nhìn con trai lớn, thấy con không có vẻ gì là hờn giận, nàng nhẹ giọng hỏi: “Huy nhi, nói mẫu thân nghe, việc này là sao?”

Diệp Trọng Huy nghiêm mặt, lạnh lùng kể lại mọi chuyện: “Hài nhi ở thư trai vô tình nghe thấy biểu muội và Phan biểu ca bàn luận về đệ đệ, họ nói A Cẩm không ra khỏi nhà là vì tướng mạo xấu xí, sợ dọa đến người khác nên mới giấu mãi trong viện, hài nhi rất giận, cho nên đã ra mặt lý luận với họ vài câu.”

An Linh Vi tức giận nói: “Rõ ràng ngươi nói ta là người xấu xí quái dị, dung mạo không bằng một phần ngàn đệ đệ ngươi, mắng ta khua môi múa mép, lớn lên nhất định sẽ thành một bà cô nhiều chuyện, nói ca ca ta tư chất bình thường, đáng đời huynh ấy mười hai tuổi rồi vẫn chưa qua được khảo thí thi vào Thái An thư viện, còn trù huynh ấy thi đến hai mươi tuổi cũng không qua.”

An Linh Vi xổ một tràng xong, đám người lớn xung quanh đều chết sững, ngay cả thừa tướng đại nhân luôn biết tự kiềm chế cảm xúc cũng khiếp sợ ra mặt. Khóe môi Diệp Trọng Cẩm co rút mấy cái, thì ra ca ca mình độc miệng như vậy, câu nào câu nấy đâm thẳng vào tim vào phổi người ta, chả trách An Linh Vi giận tới mức này, phỏng chừng cái vị Phan biểu ca chưa gặp mặt kia đã tức chết ngay tại chỗ.

Mãi một lúc lâu sau, An Thị đánh tiếng phá vỡ không khí trầm mặc: “Huy nhi, mấy lời này của con hơi quá rồi đó, còn không mau xin lỗi biểu muội.”

Diệp Trọng Huy không chút nhân nhượng: “Trừ phi Vi biểu muội và Phan biểu ca xin lỗi A Cẩm trước.”

Diệp Trọng Cẩm dù sao cũng đã trải gần hai đời người, thiết gì tính toán thiệt hơn với một tiểu cô nương, y hắng giọng: “Không cần đâu, A Cẩm không để ý, nhưng ca ca là vì A Cẩm nên mới nói mấy lời quá đáng như vậy, cũng thỉnh biểu tỷ bỏ qua cho.”

Đứa trẻ còn nhỏ mà đã thấu tình đạt lý như vậy, An Linh Vi cũng đâu thể không biết xấu hổ, vội nhỏ giọng nói một câu: “Xin lỗi.”

Mọi việc cứ như vậy trôi qua, Diệp Trọng Cẩm lén cong môi cười trộm, Diệp Trọng Huy đến gần y, nhỏ giọng hỏi: “A Cẩm đang cười cái gì đấy?”

“Trước đây hoàn toàn không nhận ra, hóa ra ca ca lại là người như vậy.”

Ai mà ngờ được, cái người siêu nhiên thoát tục đời trước, vị Hằng Chi công tử không nhúng chàm trần ấy, vậy mà lại danh chính ngôn thuận phun ra mấy câu ác mồm ác miệng như thế đó.

===========

Hết chương 31.