Biên tập: Ginny.
Vì tiểu tổ tông trong nhà không chịu dùng cơm trưa, Lục Lẫm đành phải cáo từ hồi phủ.
Phu phụ La Thượng Thư hôm nay vui đến quên trời quên đất, nào quản hầu gia người ta thất lễ hay hữu lễ, khách sáo một câu Lục Hầu gia đi thong thả rồi cứ thế thả người.
Lục Lẫm sốt ruột chạy về hầu phủ, đến trước cửa phòng của Lục Tử Diên thì khựng lại, chỉnh trang dáng vẻ mình sao cho thật ung dung mới thong thả đẩy cửa bước vào. Thiếu niên trên giường sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như sống không còn gì luyến tiếc.
Lục Tử Diên đích xác là một vị đồng chí hàng thật giá thật, nhưng đến nay chỉ dừng lại ở mặt nhận thức, kinh nghiệm thực chiến hoàn toàn trống rỗng, lúc này mới vỡ lẽ ra, thì ra dáng vẻ hưởng thụ của các bé thụ trong phim ảnh đều xạo chó gạt người, hắn chỉ thấy đau gần chết, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Lục Lẫm thấy hắn như vậy cũng rất đau lòng, nhóc con này mấy hôm trước chỉ vừa bước qua ngưỡng mười sáu mà thôi, y vốn muốn đợi thêm vài năm nữa, dưa hái xanh không khi nào ngọt, nào ngờ được quỷ ranh này lại gan to bằng trời, dám cho y uống loại thuốc kia.
Tâm tình Lục Lẫm có cứng cỏi cỡ nào thì khi người thương không mảnh vải che thân dán vào người mình, thần tiên cũng khó cầm lòng nổi huống hồ là y, đến cuối cùng còn không tiết chế nổi mà đòi hỏi mấy lần.
Y bước tới cạnh giường, ôm thiếu niên mặt nhăn mày nhó trên giường vào lòng, dịu dàng xoa bóp thắt lưng cho thiếu niên, hỏi hắn: “Sao không dùng cơm trưa?”
Lục Tử Diên tức khắc nổi giận, đẩy người ra: “Ta không muốn ăn, ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi.”
Lục Lẫm nhướng mày, nhẹ nhàng đáp: “Được, ta lập tức đi đây.”
Dứt lời, y còn chưa kịp buông tay thì người vừa mới lớn tiếng đuổi y đi đã vội vàng chụp lấy ống tay áo của y, tức giận mắng: “Ngươi… ngươi sao lại vô trách nhiệm như vậy, ngươi làm ta bị thương thành nông nỗi này, ta nổi giận với ngươi một chút cũng không được hả?”
Lục Lẫm duỗi tay kéo người trở lại vòng ôm của mình, cười khẽ: “Ta đùa thôi, nhóc ranh, phải cho con nếm thử vị đắng con mới biết sợ.”
Lục Tử Diên tuy rất tán thành lời nói vừa rồi, nhưng lòng vẫn ngang bướng không chịu thừa nhận.
Tỳ nữ đúng lúc dâng lên một chén cháo ngọt, Lục Lẫm nhận chén, xua tay với các nàng: “Giao cho bản hầu, các ngươi lui xuống hết đi.”
Lục Tử Diên nhìn y cẩn thận thổi nguội từng muỗng cháo đút cho mình, cũng nhìn ra tiếc thương trong mắt y, cõi lòng tràn đầy vị ngọt. Cái tên Lục Lẫm này, đối với ai cũng lãnh đạm vô tình, chỉ duy với hắn là khác biệt, hắn là người thân duy nhất trên thế gian này mà Lục Lẫm không thể rời bỏ được.
Hắn giờ đây, cuối cùng cũng đã trở thành người của cữu cữu hắn rồi.
Tuy là đau muốn chết.
Lục Lẫm đưa muỗng cháo đã thổi nguội đến bên môi thiếu niên: “Chậm thôi, cẩn thận nóng.”
Lục Tử Diên gật đầu, hé môi nuốt vào.
Dáng vẻ cẩn thận của hắn khiến cho Lục Lẫm vô thức nở nụ cười, y sáp qua hôn lên môi đối phương một cái, ướt át, lại ngọt ngào.
“Diên nhi, còn đau lắm ư?”
Lục Tử Diên gật đầu: “Tại ngươi hết đó.”
Lục Lẫm bật cười, nhóc con này hình như đã quên ai là kẻ khơi mào trước, song vẫn dịu giọng dỗ dành: “Là lỗi của cữu cữu, nhưng nếu con lại trên chọc ta nữa thì không thể chỉ trách một mình ta.”
Y nói nửa thật nửa giả, dù sao mới vừa nếm qua ngon ngọt, khó mà nhẫn nhịn được như xưa. Nhóc này khi đó đau khóc mấy lần, đến giờ giọng nói vẫn còn khàn đặc, nhìn đáng thương như vậy, y cũng không tài nào nhẫn tâm hạ thủ.
Lục Tử Diên ủ trong ngực y, lắp bắp cam đoan: “Sau này, sau này không như vậy nữa.”
Lục Lẫm nhíu mày: “Không như vậy nữa?”
Chuyện cho tới lúc này, Lục Tử Diên bỗng nhiên ngộ ra công thức yêu đươngPlato [1] rất là hợp với mình. Hắn hắng giọng: “Chuyện này quá đau, ta chịu không nổi, sau này không làm nữa.”
[1] Công thức yêu đương Plato: Tình yêu Plato chỉ tình yêu trong sáng không cần tình dục.
“Lần đầu ai cũng có chút không khỏe, về sau làm nhiều sẽ thoải mái thôi.”
Lục Tử Diên kiên quyết lắc đầu: “Không cần.”
“…”
Lục Lẫm lại an ủi dỗ dành thêm một lúc, Lục Tử Diên xưa nay luôn nghe lời y, nghe một hồi cũng hơi hơi dao động, miễn cưỡng nói: “Vậy thử một lần nữa xem, chỉ một lần thôi đó.”
Trong mắt Lục Lẫm đều là yêu thương cưng chiều, bắt lấy môi thiếu niên, làm cho nụ hôn thêm sâu.
Mấy hôm sau, Diệp Trọng Cẩm đến hầu phủ bái phỏng.
Y đã tính toán thời gian hết rồi, đoán chừng thân thể Lục Tử Diên dưỡng ổn mới dám tới cửa, dù sao chuyện bí dược y cũng có một phần “công lao” trong đó, người thẹn thùng không phải chỉ mỗi mình Lục Tử Diên.
Lục công tử vất vả lắm mới có thể xuống giường vận động, cả ngày nằm héo rũ trong phòng, tiểu bá vương như hắn thật sự không chịu nổi.
Nhìn thấy Diệp Trọng Cẩm đến, Lục Tử Diên bỗng dưng trỗi lên cảm giác có khổ không thể nói. Hắn rất muốn kéo bạn tốt lại than oán quả đắng mấy hôm nay, thậm chí còn muốn dùng tư cách tiền bối truyền thụ lại kinh nghiệm đầy nước mắt của mình, nhưng nếu nói ra thì có khác chi lạy ông tôi ở bụi này, âm thầm thừa nhận mình đã ấy ấy đâu.
Diệp Trọng Cẩm không đến để cười bạn tốt của mình, mở lời đã trực tiếp đi thẳng vào đề: “Tử Diên, ngươi từng kể với ta về vị đạo trưởng vân du mà ngươi gặp, ta về ngẫm lại, có vài chỗ không hiểu lắm, nhờ ngươi giúp ta xác nhận một chút được không?”
Lục Tử Diên gật đầu: “Ngươi hỏi đi.”
Diệp Trọng Cẩm ngước mắt nhìn hắn, hỏi ra nghi vấn của mình: “Lần trước ngươi nói với ta, sau khi Đại Khâu vong quốc, đổi thành triều đại mới, vậy ngươi biết tân quân là ai không? Vương triều mới đó… tên là gì?”
Lục Tử Diên nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Ta chỉ nhớ sau Đại Khâu là một vương triều tên “Hậu Tấn”, còn tân quân là ai ta thật sự không nhớ nổi, chỉ nhớ hình như họ Trần.”
“Hậu Tấn…”
Quốc hiệu của tiền triều là “Tấn”, mà hoàng thất của tiền triều, họ Trần.
Đáp án đã rành rành trước mắt.
Lục Tử Diên phát hiện sắc mặt Diệp Trọng Cẩm khác thường, vội hỏi: “A Cẩm, ngươi sao vậy, ngươi gặp chuyện gì khó giải quyết ư, không ngại thì kể cho ta nghe đi, biết đâu ta có cách giải quyết giúp ngươi.”
Diệp Trọng Cẩm đích thực gặp phải chuyện khó giải quyết, hơn nữa chuyện này chắc chắn không thể nào tránh khỏi liên can với tiền triều, chẳng qua vẫn còn một điểm y chưa thể xác định được.
Lục Tử Diên đúng là dòng dõi còn lại của tiền triều, nhưng tên này chỉ thích chơi bời, không hề có lòng mưu phản, rốt cuộc là kẻ nào ở sau bày mưu tính kế?
Diệp Trọng Cẩm trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên quay người, cầm tay Lục Tử Diên, trịnh trọng nói: “Tử Diên, ngươi có biết ngày sinh tháng đẻ của mình không?”
Lục Tử Diên trợn mắt, la lên: “Đừng nói là ngươi thích ta, muốn trao đổi canh thiếp [2] với ta nha?”
[2] Canh thiếp: Lá thiếp biên tên, tuổi (tức niên canh, nên gọi là canh thiếp). Theo hôn lễ xưa, khi bắt đầu dạm hỏi, nhà trai và nhà gái trao đổi canh thiếp của 2 đối tượng để đính ước với nhau.
Lục Tử Diên vẫn còn tâm tình đùa giỡn, tiếc là tâm tình của Diệp Trọng Cẩm lại đang cực độ rối ren.
“Ta muốn tính tài vận cho ngươi.”
Lục Tử Diên cười ha ha: “Chủ ý này không tệ, ta không nhớ nổi ngày sinh bát tự của mình, cữu cữu ta biết đó, đợi cữu cữu trở về ngươi hỏi thử xem.”
Ý tưởng của Diệp Trọng Cẩm bị bóp chết ngay trong trứng nước, y một chút cũng không muốn chạm mặt Lục Lẫm.
Ra khỏi cổng hầu phủ, Diệp Trọng Cẩm ngẩng đầu nhìn khoảng trời xám xịt bên trên.
Hạ Hà phủ lên vai y một tấm áo choàng hồ cừu trắng tuyết: “Chủ tử, năm nay ngày đông đến sớm, trời rất lạnh, chốc nữa phỏng chừng còn có tuyết rơi, nên để ý thân thể một chút.”
Nói xong, nhanh chóng nhét vào tay y một lò sưởi tay nho nhỏ.
Diệp Trọng Cẩm ậm ừ một tiếng, khí trời này giống hệt thời điểm y chết ở đời trước.
Y không lên xe ngựa mà chậm rãi rảo bước trên đường. Suốt quãng đường đi có không ít người âm thầm quan sát y, trong số đó, có lẽ có cả hung thủ đời trước sát hại y.
Hiện tại y vẫn còn sống, nhưng bản thân đã từng trải qua cái chết một lần, cái cảm giác thân thể mình từng chút từng chút lạnh đi ấy quá đỗi chân thật, vậy mà cơn đau nhức râm rang trong ngực giúp y hiểu ra y không đau lòng cho mình, y đang đau vì cái người nam nhân điên cuồng nọ.
Ngày thường y chỉ ho vài tiếng người ấy đã lo cuống lên rồi, huống hồ là hay tin y chết, Cố Sâm khi ấy sẽ đau khổ cỡ nào chứ?
Mấy con gián trốn chui trốn nhủi này, nếu để y tìm được, thiên đao vạn quả cũng không giải hết mối hận trong lòng y.
Bởi An Thị đang trong thời kỳ dưỡng thai, Cố Sâm sợ nhạc mẫu đại nhân động thai khí làm em trai vợ và em gái vợ chưa ra đời bị thương nên rất hạn chế đến tướng phủ.
Diệp Trọng Cẩm thời gian này cũng rất bận rộn, y sốt ruột truy tìm manh mối, chẳng thèm để ý gì đến hắn, hai người đã gần nửa tháng chưa gặp nhau rồi.
Ấy vậy mà người không thể nào nhẫn nại nổi lại là Binh Bộ Thượng Thư Mạc Hoài Hiên. Hiện nay gánh nặng truy tìm loạn đảng tiền triều vứt hết lên vai hắn, hồ sơ ghi chép mấy năm gần đây đều mang về Binh Bộ, Diệp Trọng Cẩm muốn tìm manh mối chỉ có thể tới tìm hắn, ngặt một nỗi y không đi một mình, y vậy mà lại dẫn theo cả Cố Du.
Cố Du hiển nhiên rất vui lòng, y rất thích đi chơi với A Cẩm, thích tới nỗi ném luôn Hoài Hiên ca ca thân yêu của mình ra sau, đã mấy ngày trời không cho Mạc Hoài Hiên chạm vào mình.
Mạc Hoài Hiên đùng đùng đi tìm hoàng đế cáo ngự trạng, nói vợ của bệ hạ ngài nếu không nhanh tay cưới về cung, cứ để ngày ngày lêu lỏng bên ngoài, câu dẫn Tiêu Dao vương như vậy đấy, thử hỏi còn ra thể thống gì.
Cố Sâm nghe xong cũng rất cảm thông và thấu hiểu, cuộc sống này thật sự là không vượt qua nổi nữa rồi.
Việc triều chính hắn vẫn làm như đời trước, thiết lập ra nội các, cho các vị đại thần đức cao vọng trọng hợp lại, thuận tiện kéo Diệp Trọng Huy nhét vào, nội các chuyên môn giúp hoàng đế xử lý chính vụ, cứ thế, hoàng đế phủi hết mọi chuyện, sống rất an nhàn thanh thản.
Hơn nữa cha vợ và anh vợ bận bịu nhiều chút, hắn không phải đau khổ sầu lo vì không có cơ hội tiếp cận A Cẩm nữa, quả là nhất tiễn hạ song điêu.
Vì vậy đêm nay hoàng đế đổi nghề làm phi tặc, xông vào Phúc Ninh Viện của tiểu công tử nhà họ Diệp. Diệp tướng nhận được tin nhưng chẳng còn hơi sức đâu mà quản, mấy hôm nay bận đến váng đầu, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, lảo đảo lên lên giường, đắp chăn, đánh một giấc thật ngon.
Con cháu tự có phúc của con cháu, tùy duyên thôi, tùy duyên thôi…
Diệp Trọng Cẩm ngồi trước bàn, cầm bút lông sói cắm cúi viết gì đó trên mặt giấy Tuyên Thành, ngoài cửa bỗng vang lên động tĩnh, y lặng lẽ cong môi, cố ý cao giọng: “Con mèo hoang nào ở bên ngoài cào cửa không biết.”
Cố Sâm đẩy cửa bước vào, còn rất tri kỉ khép cửa lại, mở miệng đã oán: “Con hổ kia thật đáng ghét, trẫm còn chưa vào cửa viện nó đã ngửi được mùi, gầm rống không thôi, hại trẫm bị người trong phủ phát hiện, không biết cha ngươi có tới bắt gian hay không.”
Diệp Trọng Cẩm bật cười, lát sau, y nói: “Thật ra, ta cảm thấy Đại Miêu rất thích ngài.”
Cố Sâm ngẩn người, nhướng mày “Ồ?” một tiếng.
“Đại Miêu rất thông minh, thường ngửi mùi rồi là sẽ không quên. Khi nó còn nhỏ ngài từng chăm sóc nó, cũng từng là người thân cận nhất với nó, đối với nó mà nói, ngài là một người vô cùng đặc biệt. Vậy mà không lâu sau đó ngài lại đưa nó đến một nơi hoàn toàn xa lạ, mấy năm trời không thèm quan tâm nó, chắc nó giận ngài đó, cho nên mới cáu kỉnh với ngài như vậy.”
Cố Sâm dùng lòng bàn tay ôm lấy hai má y, gật gù: “Nghe cũng hợp lý.”
Diệp Trọng Cẩm nói: “Ta nói nghiêm túc đó. Nó dù là hổ, nhưng với người xa lạ cũng không hung dữ gì, chỉ cần không làm hại nó, không làm hại ta, nó sẽ không công kích người khác, vậy mà cứ hết lần này tới lần khác gây sự với ngài, ngài nói nó có oán ngài không?”
Cố Sâm trầm mặc một lúc, kề sát mặt thiếu niên: “Hoặc giả, nó nhận thấy trẫm sắp cướp ngươi đi, nên nổi lên địch ý với trẫm.”
===========
Hết chương 107.