Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 1: Cửu Thiên Tuế




Biên tập: Ginny.

Bên ngoài cửa số tuyết rơi trắng xóa, mặt đất cứ như được trải lên một lớp thảm bông màu trắng thật dày, lạnh đến nỗi máu toàn thân cũng muốn đông lại, hai tay Tống Ly không khi nào rời khỏi ấm giữ nhiệt cũng không chịu được mà hắt hơi một cái.

Y dở nhất là chịu lạnh, nếu biết trời sẽ đổ tuyết, đánh chết y cũng không xuất cung đến đây xem náo nhiệt làm gì. Trước mắt Tống Ly là một mặt giấy Tuyên Thành trắng tinh đã khô nét mực.

Bên trên đề một câu:

— Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối nát mục rữa.

Viết rất hào hùng xác đáng, đong đầy chính khí, ngạo cốt bừng bừng, mang máng còn có thể nhìn ra ẩn ý mỉa mai chế giễu bên trong.

Nghe nói là do đệ nhất tài tử kinh thành Liễu Nghị đích thân hạ bút, được treo ở Vọng Nguyệt Lâu khách khứa nối liền không dứt, chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, đưa vô số văn nhân nhã sĩ đến chiêm ngưỡng để tìm vui. Tuy không ghi rõ tên họ, nhưng ai mà không biết câu này đang mắng chửi người nào.

Tống Ly kéo lại áo choàng hồ cừu trên vai, tư thái vô cùng kiêu ngạo, y cợt nhã câu lên khóe môi, thầm nghĩ, các người ghét ta đến vậy nhưng đến cùng cũng phải thừa nhận ta bên ngoài kim ngọc, trời sinh đã có một túi da đẹp hơn người.

“Thiên Tuế đại nhân, đã đến giờ hồi cung, bệ hạ còn đang đợi.”

Tống Ly nhìn tùy tùng, gật đầu, chân bước ra tới cửa rồi vẫn ngoái đầu nhìn bức phúc tự thêm lần nữa, tán thưởng một câu: “Chữ viết không tệ, khoa khảo năm sau nếu do Diệp đại nhân làm chủ khảo, nói không chừng có thể lọt vào mắt ngài ấy.”

Tùy tùng nghe vậy vội vã cúi đầu, vờ như cái gì cũng không nghe thấy.

Diệp đại nhân này chính là con trai độc nhất của đương triều thừa tướng – Diệp Trọng Huy, tuổi còn trẻ đã giữ chức Nội Các học sĩ, tiền đồ vốn sẽ vô cùng rộng mở, nhưng ngặt nỗi tư tưởng lại chẳng khai thông, lúc nào cũng muốn đối nghịch với Cửu Thiên Tuế quyền khuynh triều dã, đây có khác chi đang tự mình tìm đường chết cho mình?

Tống Ly cười cười một tiếng, y biết người trẻ tuổi này đang lo lắng điều gì, những tấu chương buộc tội mình đang nằm trong ngự thư phòng có một nửa do Diệp Trọng Huy dâng, lăn qua lộn lại không ngoài những lời như: Hoạn quan không được can dự vào chính sự.

Nói thì hay lắm, ai có thể ngờ Hoàn Nguyên đế anh minh thần võ trong mắt thế nhân là vậy, nhưng thứ ngài không thích nhất lại là ngồi trước án thư xử lý chính vụ, phải đợi người dỗ mãi mới bằng lòng liếc qua một hồi.

Nếu muốn tính cho ra lẽ thì phải tính từ khi người nọ còn làm thái tử, tấu chương mà tiên hoàng cho người mang đến hơn phân nửa đều nằm trong tay y, tham gia chính sự mười mấy năm trời, ngày nay mới vừa treo lên một chức quan chính đáng một chút, vậy mà những người này cứ làm như trời sắp sập tới nơi, một mực khẳng định giang sơn xã tắc sẽ có ngày bị hủy trong tay tên nịnh thần Tống Ly y, nghe sao mà buồn cười quá đỗi.

Dù y và Diệp Trọng Huy đối nghịch nhau gay gắt như vậy, nhưng không phải muốn giết thì có thể giết. Thế gian này, có thể quyết định sinh tử của con người chỉ có Diêm La Vương, nào đến phiên người lương thiện như y định đoạt.

Tống Ly cúi đầu ngáp một cái, hai gò má trắng nõn vì lạnh mà ửng hồng, càng đẹp động lòng người, y giao ấm giữ nhiệt cho người hầu, một chân vừa giẫm lên ghế nhỏ, chân còn lại chưa kịp bước lên xe ngựa thì tuấn mã thình lình rống lên một tiếng rồi cong chân phóng như bay, Tống Ly suýt chút té ngửa, may được người phía sau kịp thời đỡ được, nếu không chắc đã oanh liệt tiếp xúc với mặt đất vừa cứng vừa lạnh mất rồi.

Lấy lại bình tĩnh, Tống Ly trầm giọng: “Còn không mau đuổi theo.”

Lời vừa dứt, xung quanh thoắt cái xuất hiện mấy hắc y nhân tung người đuổi theo tuấn mã nổi điên vừa bỏ chạy.

Tống Ly nhìn theo bóng lưng bọn họ, lòng bỗng dâng lên cảm giác có gì đó không ổn, lần xuất cung này y không tính ở lâu nên không mang theo nhiều người, nhưng ngựa là ngàn chọn vạn tuyển, không thể nào dễ dàng chấn kinh như vậy.

Y còn đang suy ngẫm, lưỡi dao lóe lên ánh bạc đã chuẩn xác cắm ngay vào ngực.

Tuyết trắng phủ trên mặt đất vội vã hóa hồng, gió lạnh thấu xương. Tống Ly nhìn người trước mắt, tên tùy tùng xưa nay vẫn luôn nhát gan đang trừng mắt nhìn y, nói với y rằng: “Cửu Thiên Tuế, ngài ngủ yên đi thôi, ai ai cũng trông mong ngài chết, ngài hà tất ở lại nhân gian họa loạn triều cương, nguy hại xã tắc.”

Hai tai Tống Ly ong ong, lưỡi dao đâm rất chuẩn, trúng ngay chỗ hiểm, chưa kịp cảm nhận đau đớn thì ý thức đã mất dần.

Vậy mà, cũng trong khoảnh khắc ấy, trong đầu không hiểu vì sao lại hiện lên một đoạn hồi ức phủi bụi thuở nào, người nọ ôm y cùng ngồi trên long ỷ, y thuận tay chọt chọt quốc tỷ trên bàn, lầu bầu oán giận: “Ta không thích danh xưng này.”

“Vì sao?”

“Từ cổ chí kim, phàm những ai xưng là Cửu Thiên Tuế đều không có kết cục tốt. Ngài nghĩ xem, ngài là vạn tuế, con cái của ngài là thiên tuế, kẻ phàm trần như ta làm sao có thể sống lâu như họ được.”

Người nọ nghe vậy bật cười: “Trẫm đời này không con không cái, cho nên A Ly phải sống lâu thêm một chút, trẫm mới không phải tịch mịch cô đơn.”

Trước khi chết, Tống Ly nghĩ, đúng là không nên gọi y bằng cái danh Cửu Thiên Tuế đoản mệnh kia.

===========

Hết chương 1.