Ngu Uyển Lan bị một tràng âm thanh kẽo kẹt của gỗ vang lên làm thức
tỉnh. Nàng mở mắt ra, khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn ảm đạm, chỉ có
chút ánh sáng le lói mờ nhạt, nàng biết màn đêm đã buông xuống. Trong
tiểu lâu đã có thắp một ngọn đèn nhỏ hiu hắt sáng, từng tia ấm tỏa theo
ngọn đèn mà thấm dần vào lòng nàng.
Nàng khoác áo đứng lên, nhìn Ngô Qua toàn thân nhễ nhại mồ hôi đang lần
theo mái thuyền trèo xuống và còn mang theo cả mùi hương của nhang khói. Nàng khẽ nhíu mày, ho nhẹ vài tiếng rồi hỏi :
- Người nào làm pháp sự thế?
Ánh mắt ôn nhu của Ngô Qua lướt nhìn qua nàng một chút rồi nói :
- Thân thể của ngươi còn yếu như thế, dậy sớm làm gì?
Ngu Uyển Lan một mặt che miệng ho vài tiếng, một mặt cười mà như không phải cười, nói :
- Cái bệnh lao quỷ này của ta sẽ cuốn lấy ngươi.
Ngô Qua thở dài nói :
- Ngươi nói nghe không êm tai chút nào.
Chàng ngừng một chút để lau mồ hôi, rồi nghiêm mặt tiếp :
- Đợi việc ở đây kết thúc, ngươi có chịu theo ta rời khỏi nơi này không?
Nét mặt của Ngu Uyển Lan khẽ hiện lên vẻ ngượng ngùng, nàng cúi đầu
không nói, mắt khẽ lườm Ngô Qua. Chàng vẫn như trước kia, vẫn với dáng
vẻ hào sảng, tóc tai rối bời, hai gò má gầy gò như bị đao gọt giũa,
nhưng vào lúc này thì ở trong mắt Ngu Uyển Lan, bất luận thế nào thì
chàng vẫn rất anh tuấn. Trong lòng nàng vui mừng khôn xiết, hạ giọng nói :
- Điều đó mà ngươi còn phải hỏi sao?
Ngô Qua mỉm cười nhìn nàng, còn Ngu Uyển Lan thì cũng âu yếm nhìn lại
chàng, trong lòng hai người đều có cảm giác như nhau, vừa vui mừng vừa
lo lắng. Nàng cũng không biết tại sao mình lại lựa chọn như thế, nàng
chỉ biết quyết định theo bản năng mà thôi.
Ngô Qua chỉ về ngọn tháp cao vút ở đằng xa của Báo Ân tự, lúc này từ
hướng đó đang vọng về vài tiếng chuông ngân nga trong gió. Chàng chậm
rãi nói :
- Ngày mai trước hừng đông, ngươi hãy đợi ta ở Báo Ân tháp. Nếu như ta đến không được...
Vừa nói tới đây, Ngu Uyển Lan liền đưa tay che miệng chàng lại và nói :
- Ngươi thật không có lương tâm, ngươi nhất định sẽ đến.
Nàng bỗng nhiên thấy hoảng sợ, nhịp tim chợt đập liên hồi, rồi nghiến răng nói :
- Nếu ngươi không đến, ta sẽ trầm mình tại sông Tần Hoài này.
Ngô Qua nhìn ra xa, lặng lẽ trầm tư và không đáp lại nàng. Chàng không
muốn nói cho Ngu Uyển Lan biết chuyện gì sẽ xảy ra, bởi vì chính mình
cũng không thể biết trước được điều gì. Điều mà chàng sợ phải đối mặt
nhất chính là đôi mắt đẫm lệ của Ngu Uyển Lan, nhưng khi chàng quay đầu
lại thì bỗng nhiên phát hiện ra Ngu Uyển Lan đã mặc vào bộ y phục bằng
vải thô, bộ xiêm y rộng thùng thình ấy không che đậy được dáng người
thướt tha yểu điệu của nàng. Nét mặt mang nỗi sầu mang mác cũng không
che đậy được nét kiên định và lòng tin tuyệt đối của nàng. Ngô Qua chợt
thấy lòng mình ấm áp, rồi bỗng sinh ra một cỗ hào khí, nói với giọng
chắc nịch :
- Tốt, ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ sống sót trở về.
* * * * *
Vầng thái dương vẫn đang lánh mình tại một phương khác của đại địa, nó
vẫn đang ẩn mình bên dưới những áng mây dầy đặc, chỉ phát ra vài tia
sáng le lói để báo hiệu bình minh sắp đến. Ngu Uyển Lan quay đầu nhìn
lại nơi trú thân từ bấy lâu nay của mình một chút nhưng không hề lưu
luyến. Ngô Qua tiễn nàng đến bên bờ của phiên chợ cúc hoa cho dịp lễ
trùng dương. Dù sao nơi đây cũng là Nam Kinh, tuy trời còn sớm, nhưng
chợ hoa đã đông đúc người qua lại. Ngô Qua nhìn nàng khuất dần trong
biển người rồi mới yên tâm trở lại hà phòng.
Trên chiếc bàn ở trong phòng, không biết từ lúc nào đã có đặt sẵn một
phong thư, trên đó còn có một chiếc trâm dằn lại. Nó chính là chiếc trâm mà chàng đã lấy về từ tay của Lục Tam Tuyệt. Thư viết:
“Ngô quân túc hạ,
Từ xưa, những người mang danh hiệp nghĩa luôn được truyền tụng đến đời
sau. Chu Gia, Quách Giải [1] cũng vậy mà thôi. Nay túc hạ một mình mạo
hiểm, đích tay đâm chết cừu nhân, khiến cho anh hùng thiên hạ nghe đến
đều vỗ tay khen ngợi. Họ Cung đền tội như thế là không sai, túc hạ có
thể yên tâm được rồi. Huống chi hiện nay Hạng huynh đang làm khách tại
tệ phủ, thỉnh Ngô huynh buông tha cho tệ huynh Từ nhị được trở về. Túc
hạ là trang tuấn kiệt, chắc sẽ thành toàn cho người chứ? Ngày mai vào
giờ Tuất, tiểu đệ sẽ đến tận quý phủ để bái tạ. Bốn người chúng ta trao
đổi rành mạch, như vậy không phải là rất sảng khoái sao?
Từ Nhân Tú khấu đầu”.
Ngô Qua đọc xong thư, chỉ lẳng lặng ngã người lên sàn thuyền, thả lỏng
tinh thần và nghỉ ngơi nửa ngày. Chàng cảm thấy thể lực của mình dần dần hồi phục lên đến đỉnh điểm, tai thì dán sát vào sàn thuyền, mọi động
tịnh xảy ra quanh đó đều lọt vào tai chàng hết.
Sau giờ Ngọ, hai chiếc kiệu nhỏ đi tới dưới lầu. Ngô Qua vừa nhìn thấy người đi đầu liền không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Người nọ lên đến trên lầu, nhìn thấy Ngô Qua liền cười nói :
- Ngô huynh đệ, đã bốn, năm năm rồi chúng ta chưa gặp lại nhỉ.
Ngô Qua vội vã cung kính thi lễ rồi nói :
- Chu đại nhân vẫn mạnh khỏe chứ?
Người vừa đến tên là Chu Thế Tương, năm mươi tuổi. Hai mươi năm trước,
ông ta là thần bộ nổi danh ở Hoài An phủ, sau lại đến hình bộ ở Nam Kinh để nhậm chức. Trước kia khi xét án tại Sơn Dương huyện, chàng biết ông
ta chính là thượng ty của thượng ty của thượng ty của mình, hơn nữa
thanh danh trong nghề lại rất lớn. Ngô Qua vì là người cùng nghề nên
nhận biết được ông ta, nhưng chẳng qua địa vị giữa hai người cách nhau
quá xa nên chàng vẫn chưa có cơ hội để gặp gỡ ông ta.
Chu Thế Tương cười nói :
- Giao tình trước đây của chúng ta tuy không sâu, nhưng vì ngươi đã phá
rất nhiều án lớn, nên ta vẫn biết đến ngươi. Ngươi cũng biết đó, tại
Hoài An phủ và Phượng Dương phủ, các bộ khoái lớn lớn nhỏ nhỏ của hai
địa phương này e rằng có hơn nửa đã là môn hạ của ta. Sơn Dương huyện
cũng là nơi sản sinh ra rất nhiều quan giỏi, những người từng là thượng
cấp của ngươi như là Vạn Thành Long, Hồ Thiếu Phong, và còn có Phương Sĩ Tu, người mà sau này được điều đến hình bộ làm việc, tất cả bọn họ đều
là thuộc hạ cũ của ta. Ta biết rõ Phương Sĩ Tu luôn để mắt tới ngươi
đấy, khà khà.
Ngô Qua khom người thốt :
- Ba năm trước đây, tiểu nhân đã không còn làm bộ khoái nữa. Cả Phương đại nhân cũng ba, bốn năm rồi không được gặp mặt.
Chu Thế Tương gật đầu cười :
- Ngươi là người có tài, nhưng chưa gặp thời. Điều đó ta biết rõ. Hiện
nay ta cũng không còn làm ở hình bộ nữa, lão phu đã được điều nhậm về
kinh làm cẩm y vệ, giờ đây cũng chỉ là lăn lộn với công việc bảo hộ mà
thôi. Để ta chỉ giúp ngươi một con đường sáng, đảm bảo ngày sau sẽ được
thành đạt rất nhanh.
Ông ta thấy Ngô Qua không lên tiếng, liền nói tiếp :
- Từ tứ gia phó thác cho ta mang theo năm trăm lượng bạc, đây là một con số không nhỏ. Hắn nhờ ta đến nói tốt với ngươi vài câu, và khuyên ngươi hãy thả nhị ca của hắn ra.Sau này hắn không những chỉ thả bằng hữu của
ngươi, mà chuyện đã qua cũng không truy cứu tiếp, hơn nữa lại còn sẽ
chiếu cố nhiều việc cho ngươi. Ngươi vì Từ tứ gia làm việc cũng tốt, vì
nể mặt mũi cẩm y vệ ta cũng tốt, vì vinh hoa phú quý hay sự an nhàn của
sau này cũng tốt, thậm chí nếu muốn đến Đông Xưởng làm một viên giáo úy
thì Từ tứ gia cũng lo liệu được cho ngươi. Nói chung, có thể xem đây là
một trường phú quý từ trên trời giáng xuống vậy.
Vừa dứt lời, ông ta liền phất tay một cái, hai kẻ hạ nhân lập tức mang đến vài rương bạc đặt xuống đất.
Ngô Qua vẫn thản nhiên mỉm cười, khép nép kính cẩn thưa :
- Ngô Qua tuy nghèo hèn, nhưng chưa phải là chưa trông thấy nhiều ngân
lượng bao giờ. Vài năm trước đây, tại hạ chưa từng để vài mươi vạn lượng vào trong mắt, huống chi là hiện tại. Từ Nhân Tú mang tội đồng lõa giết người, một mạng người đó không phải hễ có bạc là có thể mua trở về
được.
Chu Thế Tương lại gật đầu :
- Việc đó ta và ngươi đều rõ ràng. Trong thiên hạ ngày nay, làm người
xấu thì dễ, còn làm người tốt thì rất khó, nhưng như vậy cũng không phải là nói không nên làm người xấu, chỉ cần một lần thôi. Kỳ thật, làm
người tốt thì cũng nên biết biến thông một chút. Nước quá trong thì sẽ
không có cá, thế gian này đầy ô trọc, ngươi tội gì phải làm người thanh
bạch duy nhất chứ? Đạo lý này hẳn là ngươi cũng biết. Cho dù ngươi có
giữ mình thanh bạch, không muốn làm chuyện xấu, nhưng đó chỉ là hại
người mà không lợi mình. Ngươi quá tích cực, quá nhiệt tâm, nhưng lại có không ít phiền não. Ngươi có biết vì sao mình vẫn thất bại hay không?
Ông ta khẽ vuốt râu rồi than :
- Ngô huynh đệ, không phải lão phu dọa ngươi, kỳ thật lão phu rất thưởng thức thái độ làm người của ngươi. Vấn đề hiện tại là ngươi không có cơ
hội để lựa chọn. Giờ đây trước mặt ngươi chỉ có hai con đường, sống hoặc chết. Biết thức thời vụ mới là trang tuấn kiệt, sống mà được phú quý
thì sao lại không làm? Từ tứ gia có thủ đoạn thông thiên, ngươi không
thể tưởng tượng ra hết được đâu. Huống chi, ngươi chỉ có một thân một
ngựa, dựa vào cái gì để đấu với hắn chứ?
Ngô Qua cười ha hả nói :
- Chu đại nhân thật đã tận lời, những điều đó tiểu nhân đều hiểu rõ. Chỉ có điều, giữa cuộc đời ô trọc này, ta tuy không dám làm những điều trái với ý trời, nhưng có một số việc vẫn phải cần có người đi làm. Bỏ qua
hảo ý của đại nhân, ta thật thấy áy náy vô cùng. Ngày sau nếu có ai đó
dám xúc phạm đến đại nhân, tiểu nhân luôn sẵn lòng ra sức vì ngài.
Chu Thế Tương lắc đầu thở dài :
- Sính cường mà làm gì, đó chỉ là hữu dũng vô mưu, cái chết cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng mà thôi.
Ngô Qua khẳng khái đáp :
- Ta không đọc được nhiều sách, nên cũng không hiểu cái gì là đạo lý lớn nhỏ. Ta cũng không lo nghĩ đến việc mình chết có giá trị hay không,
chẳng qua ta chỉ muốn làm chút việc cho người đã quá cố mà thôi. Hảo ý
của Chu đại nhân, ta xin tâm lĩnh. Còn số bạc này thì xin được trả lại
cho nguyên chủ.
Chu Thế Tương còn cố khuyên thêm vài câu, nhưng Ngô Qua không đáp lại mà chỉ một mực khom lưng chắp tay mà thôi.
- Nói như vậy là không còn đường lui nữa rồi, phải không?
Chu Thế Tương nói xong, liền quay đầu lại nói với người vẫn đứng sau lưng mình :
- Nếu đã là vậy, Dương sư phụ, thỉnh ngươi đến khuyên nhủ Ngô huynh đệ vài câu vậy.
Từ phía sau Chu Thế Tương chợt thấp thoáng hiện ra một bóng người, y chắp tay hướng về phía Ngô Qua nói :
- Thường Châu Dương Côn Ngô xin thỉnh giáo vài cao chiêu của Ngô huynh.
Ngô Qua chợt thấy thất kinh. Người này có vóc người vừa phải, dung mạo
bình thường, ăn mặc đơn giản, trên mặt để đôi hàng ria mép, vậy mà y lại là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong chốn võ lâm, tức Thường Châu
Vô Song quyền Dương Côn Ngô. Y vừa nói xong, liền bày ra một khởi thủ
thức, Ngô Qua chỉ thấy bóng người vừa nhoáng lên thì một quyền của đối
phương đã đến trước mặt rồi.
Ngô Qua biết Vô Song quyền chú trọng về nhanh, nặng, dứt khoát, băng,
khống chế, v.v... (khoái, trầm, thúy, băng, thu), nhưng không ngờ đường
quyền của Dương Côn Ngô lại nhanh đến như vậy. Chỉ mới trao đổi một
chiêu mà chàng đã rơi vào thế hạ phong rồi. Trong tòa tiểu lâu, hai
người quá chiêu, lấy nhanh chọi nhanh. Khi trao đổi được hơn mười chiêu, Ngô Qua bảy phần mười chỉ còn biết chống đỡ mà thôi. Đột nhiên Dương
Côn Ngô để lộ ra một kẽ hở, sức trầm trọng trên thân giảm đi, rồi tiến
lên một bước để ra đòn. “Bùm” một tiếng, ngực phải của Ngô Qua bị trúng
một quyền, chàng hơi lảo đảo rồi thoái lui vài bước. Dương Côn Ngô không hề truy kích, chỉ nói :
- Ngô huynh, quyền vừa rồi ta chỉ dùng bảy thành công lực mà thôi.
Ngô Qua hít vào một hơi khẩu khí, chàng biết lần này mình bị thương không nhẹ, chỉ cười khổ nói :
- Luận quyền cước, ta không phải là đối thủ của Dương lão sư. Ngày hôm
nay chúng ta không phải chỉ tỷ thí thông thường thôi phải không?
Dương Côn Ngô gật đầu thừa nhận :
- Từ tứ gia muốn ta lấy mạng ngươi, vì vậy mà ngươi cũng không nên lưu
tình. Quyền vừa rồi ta không đánh hết sức vì còn đề phòng ngươi sẽ
nghiêng người tung cước, chứ không phải là không dám hạ độc thủ. Ngươi
hãy cẩn thận với đường quyền sắp tới đây của ta đấy.
Lời vừa dứt, y liền tiến thêm một bước, rồi xuất ra một chưởng “Chu Xử Trảm Giao”, chém về phía yết hầu của Ngô Qua.
Ngô Qua hít vào một hơi dài, thân thể hơi nghiêng đi một chút để tránh
chiêu chưởng đó. Thế rồi hai người lại lao vào đấu với nhau hơn mười
chiêu nữa. Dương Côn Ngô tiến lui công thủ rất nhịp nhàng, một chiêu
“Tần Vương Huy Tiên” được tung ra để chém vào sau ót của Ngô Qua. Nào
ngờ Ngô Qua không tránh đòn, mà lại xuất quyền đánh vào huyệt Thái Dương của Dương Côn Ngô. Họ Dương không muốn đổi mạng, nên liền ngã người ra
sau để tránh.Ngay khi nửa thân trên của y vừa ngã ra sau, thân thể của
Ngô Qua liền xoay lại, hai chân tung nhanh về phía trước, cùng lúc đá
vào hai chân của Dương Côn Ngô. Cả hai người đều bị ngã sấp ra đất,
nhưng Ngô Qua là người xuất chiêu nên tất nhiên cũng xoay người nhanh
hơn, hai tay của chàng ôm chặt lấy cổ của Dương Côn Ngô. Đây chính là
suất giác thuật (thuật đánh ngã người) do hảo hán Lương Sơn Yến Thanh
truyền lại, nó được dung hợp với môn đô vật của Mông Cổ, nên khác với
những chiêu thức đón đỡ đường cước hoặc là thế kẹp chân như gọng kiềm.
Năm xưa các hảo hán tại Sơn Đông Hà Bắc thời tiền triều vẫn thường dùng
nó, nhưng từ khi người Mông Cổ bị trục xuất trở về mạc bắc, từ đó suất
giác thuật cũng bị mai một dần. Ngô Qua xuất ra chiêu này vượt ngoài dự
liệu của Dương Côn Ngô, vì thế mà chàng mới chế trụ được y.
Ngô Qua không hề gia tăng lực đạo vào cánh tay, chàng chỉ nói :
- Dương lão sư đức nghệ đều lừng danh. Vô Song quyền quả là vô song, Ngô Qua cam bái hạ phong. Việc hôm nay xin dừng ở đây, nếu hôm nay Ngô Qua
may mắn không chết, mong rằng ngày sau sẽ nhờ Dương lão sư chỉ điểm thêm vài chiêu.
Trong lúc chàng còn đang nói, bỗng nhiên bụng dưới cảm thấy đau nhói.
Thì ra trong tay của Dương Côn Ngô không biết từ lúc nào đã thấy xuất
hiện một thanh kiếm lạnh băng.
Thanh kiếm của Dương Côn Ngô chỉ dừng lại tại bụng dưới của Ngô Qua,
chàng không thể làm gì khác hơn là buông tay. Dương Côn Ngô nhìn chàng
cười cười, rồi bỗng thu lại kiếm. Nguyên lai thanh kiếm đó là một thanh
nhuyễn kiếm, Dương Côn Ngô chỉ nhẹ lắc cổ tay một cái thì nó đã cuộn vào thắt lưng của y. Y cười nói :
- Rốt cuộc ngươi đã thắng cuộc đọ quyền. Nếu như là quyết đấu sinh tử,
có lẽ ta còn chưa thua. Vốn dĩ Chu đại nhân bảo rằng ngươi thiện dùng
đao, bây giờ cũng không cần tỷ thí tiếp nữa.
Y nói xong liền ngồi dậy, hai tay phủi phủi lớp y phục vài cái.
- Trên giang hồ, những kẻ thích làm người khờ dại cũng không nhiều lắm.
Ngày hôm nay ta cũng học theo ngươi làm một kẻ khờ dại vậy. Đức nghệ
vang lừng? Ha ha, Dương mỗ thật không dám nhận.
Dương Côn Ngô khoát khoát tay rồi bước đi, dáng vẻ thập phần tiêu sái,
cả việc nói một lời cáo biệt với Chu Thế Tương mà y cũng chẳng thèm.
Chu Thế Tương không ngờ Dương Côn Ngô nói đi là đi, nên ông ta không khỏi ngây người ra, sau đó mới thở dài nói :
- Ngô huynh đệ, võ công và thái độ làm người của ngươi trên thế gian này thật là hiếm có. Lão phu chỉ đành trở về phúc mệnh vậy. Nếu hôm nay
ngươi chết tại đây, lão phu sẽ nghĩ tình đồng liêu mà cho người thu lượm xác ngươi. Còn nếu như người may mắn sống sót, sau này lão phu sẽ hết
lòng giúp đỡ. Lời ta đã hết.
Ông ta đi được vài bước, lại quay đầu nói :
- Thủ hạ của Từ Nhân Tú còn có người lợi hại hơn cả Dương Côn Ngô. Ta
biết có một tên người Xiêm La, tên là Bột La Hắc. Đao pháp của người này cực nhanh, ngươi hãy cẩn thận đấy.