Kim Kiếm Tàn Cốt Lệnh

Chương 17: Đi không từ biệt




Mậu Văn thất kinh giật mình, đáp chân xuống đất, người đó đã lên tiếng tiếp :

- Vào đi, trong này không có ai nữa cả.

Nhận ra đối phương, Mậu Văn thở phào một tiếng, thì ra người đó không là ai khác ngoài Thạch Lân.

Vì vậy Mậu Văn cũng mỉm cười hỏi :

- Thạch huynh sao lại có mặt ở đây?

Chàng đề khí bay người vào phòng, thuận tay khép song cửa lại, trong lòng thầm nghĩ :

(thiếu trang 6, 7 - cuốn 3)

... năm tháng đau thương dài dăng dẳng”, đó là lời gia mẫu thường nói.

Thạch... Thạch thúc phụ, thúc phụ thấy có đúng không?

Thạch Lân trầm mặc gật gật đầu, thả mắt nhìn xuống nền nhà mờ mịt nói :

- Ngươi gọi ta là Thạch huynh cũng được. Trong những năm gần đây, cuộc sống của ta dường như đã thoát rời khỏi vãng sự. Chỉ có lúc này gặp được lão đệ, vãng sự tuy khó sống lại trong lòng, nhưng ta cũng nghĩ về nó. Lão đệ, lệnh đường nay có được mạnh khỏe không? Lâu nay các người sinh hoạt ra sao?

Ánh mắt anh ta vẫn cúi nhìn xuống nền nhà tối tăm, như muốn tìm từ nơi đó những cái gì không tối tăm.

Mậu Văn cúi đầu trầm ngâm giây lát, cuối cùng chàng kể ra nơi mà chàng đã sinh ra và lớn lên, rồi nói :

- Gia mẫu đầu tuy bạc, nhưng vẫn còn khỏe mạnh. Gia mẫu có lúc cũng nhớ đến cố nhân, cũng muốn quay trở về thăm, nhưng...

Thạch Lân nói giọng buồn bã.

- Ta biết, ta biết... Ta nếu là lệnh đường ta cũng không quay trở về.

Anh ta lại nói tiếp :

- Hèn nào lão đệ niên kỷ tuy trẻ, võ công lại cao đến như vậy, thì ra lão đệ được mấy vị kỳ nhân tiền bối rất nổi danh trong võ lâm cả trăm năm nay truyền đạt võ nghệ. Ôi! Trước đây mười bảy năm, lúc đó ta cho rằng kiếm thuật đã thành đạt, không ngờ dưới hai chiêu của người khác, ta đã không kham nổi.

Thạch Lân ngẩng lên nhìn Mậu Văn nói :

- Lúc đó ta nếu biết hai vị quái khách đó vốn có thiện ý đối với lệnh đường, ta đâu có ra tay.

Mậu Văn cười tiếp lời :

- Chuyện đó gia mẫu cũng từng kể với tiểu điệt.

- Ngươi lấy hai chữ Mậu Văn để đặt tên, có thể...

Mậu Văn liền nói :

- Tiểu đệ vốn có tên Cưu Thứ, đó chính là tên gia phụ đã đặt cho tiểu điệt.

Còn hai chữ Mậu Văn là dùng đại vậy thôi.

Thạch Lân nói thầm trong miệng :

- Cưu Thứ, Cưu Thứ.

Anh ta chợt nói lớn :

- Lão đệ có biết ý của lệnh đường chọn hai chữ đó không?

Cưu Thứ (vốn là Mậu Văn) mở to đôi mắt, lại nghe Thạch Lân nói tiếp :

- Lão đệ, ngươi tuổi trẻ anh phát, giống như phượng giữa đàn gà. Với trí tuệ và võ công như lão đệ sẽ không khó gì khi thực hiện những đại sự kinh thiên động địa trên thế gian này. Nhưng nếu lão đệ lấy tư thù làm trọng, thì lão đệ sẽ nhầm đấy.

Cưu Thứ nhường cao đôi mày kiếm, lớn tiếng :

- Kẻ thù bất cộng đái thiên, không báo thù không phải là người nữa.

- Nhưng lão đệ nên biết, cừu gia của lão đệ lại chính là huynh trưởng trong nội thân của lệnh đường. Lão đệ làm như vậy không sợ làm thương tổn đến tấm lòng của mẫu thân sao?

Cưu Thứ thở hắt ra một cái, hạ ánh mắt nhìn xuống, trầm giọng :

- Thạch thúc phụ, gia mẫu nói mênh mang trong thiên hạ chỉ có thúc phụ là tri kỷ của gia mẫu. Lúc này tiểu điệt mới biết đó quả không sai. Gia mẫu một mực giấu tiểu điệt về chuyện tiên phụ, chính là vì không muốn tiểu điệt phục thù.

Nhưng... Ôi! Bất cứ chuyện gì đều tuyệt đối không thể giấu mãi mãi được. Cái chết thảm khốc của tiên phụ, Cưu nhi này đã biết rồi thì làm sao bỏ qua được. Ta dù biết rằng trái tim của mẫu thân ta rỉ máu, nhưng thù cha không thể không báo.

Thạch Lân hắc giọng cười nhạt, nói :

- Hảo tôn tử, hảo tôn tử...

Thạch Lân liền vươn người đứng dậy, nặng lời :

- Mẫu thân ngươi chín tháng mang nặng đẻ đau, chịu đựng biết bao nhiêu gian khổ, nuôi dưỡng ngươi, ngươi lại không hiếu mẫu, chỉ biết hiếu phụ, còn nói là đạo thiên hạ. Huống gì phụ thân ngươi.. Hừ!

Cưu Thứ xếch ngược đôi mày kiếm, phẫn nộ gằn giọng :

- Phụ thân ta sao?

- Phụ thân ngươi sao, hừ, không nói cũng hiểu.

Thạch Lân thân thiết với Mao Băng từ nhỏ, tình cảm khắng khít, sau đó mọi ước vọng đều tan vỡ, do đó anh ta không khỏi ghen hờn Cưu Độc. Nhưng Thạch Lân là một hán tử quang minh lỗi lạc, bởi vậy tuy trong lòng có ghen hờn, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài.

Cho đến bây giờ, nhiều năm tích hận, mới khiến cho anh ta thốt lên lời đó.

Cưu Thứ vừa nghe liền nổi cơn thịnh nộ, thậm chí khuôn mặt tuấn mỹ vốn luôn hiền hòa tươi cười của chàng ta, giờ lại đỏ rần lên. Cưu Thứ vỗ bàn trừng nhìn Thạch Lân, trầm giọng :

- Phụ thân ra sao? Phụ thân ta sống cuộc đời quang minh chính trực, lại vì bọn tiểu nhân mà chết. Thạch thúc phụ, ông và gia mẫu tuy là tri giao, vì vậy Cưu Thứ ta cũng có phần kính trọng ông. Nhưng trong lời nói của ông nếu có sự thất kính đối với tiên phụ, thế thì... hừ. Chớ có trách Cưu Thứ này không biết kính trọng tôn trưởng.

Thạch Lân cười nhạt :

- Rất tốt! Rất tốt! Ta muốn xem ngươi...

Anh ta ngước mắt nhìn, thấy trong ánh mắt Cưu Thứ rực lên đầy vẻ căm hận, trong đầu chợt nghĩ đến suốt cuộc đời hành sự của Cưu tiên sinh, bất giác thở dài một tiếng, đang nói nửa chừng liền ngừng lại, thầm nghĩ :

- “Lẽ nào trong võ lâm lại xuất hiện loại ma đầu hành sự khó lường như thế này chăng?”

Thạch Lân từ từ bước ra phía cửa, quay lại nói :

- Ngươi đã như vậy ta cũng không nói nhiều làm chi. Chỉ cần ngươi còn nghĩ đến ân sinh thành dưỡng dục của mẫu thân ngươi là được.

Cưu Thứ lạnh giọng :

- Điều đó đương nhiên.

Chàng đưa tay bưng bình trà. Thạch Lân tiếp lời :

- Ngươi khỏi phải pha trà, ta phải đi thôi. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, lần sau đi đâu trước hết phải tắt đèn và đóng cửa. Nếu không có ta nằm trên giường ngươi giả ngủ, e rằng Mao tiểu thư đã vào thăm dò xem sao rồi.

Cưu Thứ lúc này thầm trách trong lòng :

- Thật hổ thẹn.

Nhưng vẫn nói giọng lạnh nhạt :

- Quả phiền cho các hạ.

- Ngươi cũng chớ nên cảm ơn ta.

Cưu Thứ hỏi :

- Các hạ muốn nói là mấy lời đó hả?

- Còn có một lời ta muốn khuyên ngươi, ngươi sau này nếu che giấu hành tung, nên cải trang tinh vi hơn, chỉ nói rằng mình là con nhà phú gia ở Bách Việt e rằng không ổn.

Dứt lời, Thạch Lân phẩy tay áo bước ra cửa, không ngờ trước mắt bỗng hoa lên, Cưu Thứ đã đứng chắn phía trước, trầm giọng :

- Các hạ nên nói rõ một chút, nói nửa chừng đã bỏ đi...

Thạch Lân nhếch môi cười tiếp lời :

- Nếu ta nói thẳng ra, sợ rằng ngươi phải cám ơn ta.

Cưu Thứ hừ một tiếng trong mũi,Thạch Lân nói tiếp :

- Các hạ tuy là người thông minh, nhưng người khác không phải ngu dốt.

Linh Xà Mao Cao có được địa vị như hôm nay há có phải là may mắn sao? Các hạ niên kỷ còn trẻ, hoàn toàn không quen biết với Hồ Chi Huy, lại hào phóng chi ra mấy mươi vạn lượng bạc. Nếu người ta không có lòng nghi, hừ, họ đều là ngu cả sao?

Cưu Thứ trong lòng cảm thấy thẹn hơn, nhưng miệng lại nói.

- Nghi ngờ cũng làm gì được?

Thạch Lân thầm cười :

- Thật là cha sao con vậy.

Bèn nói tiếp :

- Họ nghi ngờ tất sẽ thăm dò. Nhóm Thiết Kỵ Thần Tiên đội được phân bố khắp vùng Đại Hà lưỡng ngạn, nam bắc Trường Giang, chỉ cần ho đến vùng Bách Việt thăm dò qua, sẽ biết ngay lai lịch giả của các hạ.

Cưu Thứ giật thót trong lòng, trầm ngâm một hồi, Thạch Lân nói tiếp :

- Nhưng nhóm Thần Tiên kỵ sĩ đó chưa đến Bách Việt, đã bị tại hạ giết sạch.

Các hạ yên tâm đi.

Thạch Lân chuyển giọng :

- Ta làm như vậy chỉ là vì mẫu thân ngươi mà thôi. Ngươi cũng chớ cảm kích ta. Nếu nói rằng vì phu thân ngươi, hừ, ta không nói ngươi cũng rõ rồi chớ?

Cưu Thứ giương mày tức giận nói :

- Các hạ thi ân ba phần, sau này ta sẽ báo đáp năm phần. Nhưng trong lời nói của các hạ nếu còn xúc phạm đến tiên phụ, thì chớ có trách ta...

Bỗng có tiếng cười lanh lảnh từ ngoài cửa vọng vào, theo đó là lời nói trong trẻo vang lên :

- Làm gì thế, sáng sớm đã nổi giận với ta rồi?

Cả hai cùng giật minh kinh hãi, nghe “cộc cộc” hai tiếng gõ cửa, giọng nói yểu điệu vang vào :

- Tôi vào được chứ?

Cưu Thứ lùi lại mấy bước, Thạch Lân bước tới mở cửa, miệng nói :

- Mao cô nương phải không? Cô nương dậy sớm nhỉ?

- Giờ còn sớm gì nữa?

Một thiếu nữ bước vào, Thạch Lân nhận ra đối phương bất chợt lùi lại ba bước, ngạc nhiên chăm chú nhìn. Cưu Thứ càng cảm thấy kỳ quái :

- Cô ta sao lại đến đây?

Giọng thiếu nữ vẫn cười giòn giã, đôi mắt phượng liếc nhìn Thạch Lân, rồi dừng lại trên mặt Cưu Thứ nói :

- Ngạc nhiên à, chính là ta chứ không phải là Kỳ muội muội của ngươi đâu!

Cô ta nhẹ bước đi đến trước mặt Cưu Thứ, chăm mắt nhìn hỏi :

- Trông mặt ngươi sao tái mét thế? Nói cho ta biết, ai đã khi phụ ngươi, để bổn nương ra tay thay ngươi.

Cưu Thứ trấn định tinh thần, trên mặt liền hiện nụ cười, cúi người đáp lại :

- Tiểu nhân tưởng là ai, thì ra Bách Bộ Phi Hoa Lâm tiên nữ. Hôm qua được chiêm ngưỡng Lâm tiên nữ, vốn khó thể nào quên. Không ngờ hôm nay tiên nữ giá lâm, tiểu nhân vui mừng khôn xiết.

Lâm Kỳ Trinh cười khanh khách, cánh tay ngọc ngà đưa lên chỉ nhẹ vào trán Cưu Thứ, nói :

- Tiểu huynh đệ, ngươi mở lời thật ngọt ngào, đến nỗi khiến cho ta phải ngây ngất cả người.

Giọng điệu cô ta kéo dài ra vẻ lả lướt si mê.

Cưu Thứ mỉm cười nhẹ lời :

- Chỉ có kẻ mù mới không cảm nhận được mỹ dung của Lâm tiên nữ. Lời của tiểu nhân là phát xuất tự đáy lòng. Lâm tiên nữ nếu cho rằng lời tiểu nhân chỉ là chót lưỡi đầu môi, thì quá oan cho tiểu nhân.

Lâm Kỳ Trinh chớp ánh mắt, cười thánh thót :

- Tiên nữ của ngươi đã sắp rụng răng rồi, còn nói đẹp hay không đẹp gì nữa.

Tuy nhiên...

Cô ta đưa tay vuốt mái tóc mượt mà, xoay nhẹ eo, nói tiếp :

- Trong võ lâm thật sự có không ít người nói ta đẹp, ta vẫn cho rằng họ xưng tụng quá lời. Hôm nay ngươi nói lời đó...

Cô ta lại ấn nhẹ tay lên trán Cưu Thứ, nói :

- Ta mới thật sự có chút tin.

Thạch Lân hừ một tiếng trong mũi, phẩy tay áo bước đi bỗng nghe làn hương thơm phảng phất qua. Lâm Kỳ Trinh đã đứng chắn trước mặt, tay trái chống ở eo, tay phải chỉ vào Thạch Lân, hỏi :

- Ngươi hừ gì? Có lẽ nhìn không quen loại người này hả?

Cô ta nghiêng mắt nhìn sang Cưu Thứ, nhấn giọng :

- Tiểu huynh đệ, nói cho ta biết, vừa rồi hắn ta gây sự với ngươi phải không?

Cưu Thứ thoáng qua dòng suy ngẫm, liền à một tiếng, bước tới nói :

- Tiểu nhân quên giới thiệu với Lâm tiên nữ, vị này chính là...

Lâm Kỳ Trinh ngắt lời :

- Ngươi không cần giới thiệu ta đã biết hắn ta là ai rồi. Những năm gần đây ta thường nghe trong võ lâm có một tay kiếm khách là đệ tử Võ Đương, tên gọi Thạch Lân, quanh năm phiêu đãng trong giang hồ, chuyện gì cũng đặt ngoài tai.

Ta nghe tên Thạch Lân rất quen, nhưng nghĩ không ra là người nào. Hôm nay gặp ở đây, ta mới rõ là anh ta, trước đây đã gặp ở nhà Mao đại ca...

Cô ta cười lộ hàm răng trắng như ngọc, nói tiếp :

- Lúc đó anh ta suốt ngày vấn vít bên Băng muội. Vừa rồi ta tưởng các ngươi đang gây gổ, thì ra là bằng hữu.

Lâm Kỳ Trinh lùi lai một bước, hạ giọng :

- Vậy ta không cản đường nữa.

Đôi nhãn châu long lanh như hạt minh châu, mỗi câu nói của cô ta đều kéo dài ra nghe thật quyến rũ.

Nhưng Cưu Thứ nghe những lời đó, trong lòng không khỏi chấn động thầm nghĩ :

- “Thì ra Thạch Lân và mẫu thân là....”

Cưu Thứ nhìn chăm Thạch Lân. Thạch Lân cũng ngước ánh mắt nhìn lại chàng. Bốn ánh mắt chạm nhau phát lửa, không biết là hận nhau, phẫn nộ, hay là có tình cảm gì khác nữa?

Thạch Lân thở một tiếng dài thườn thượt, quay người bước đi.

Cưu Thứ nhìn theo hình bóng Thạch Lân khuất ngoài cửa. Lâm Kỳ Trinh với dáng bộ thướt tha đi đến đặt nhẹ tấm thân nõn nà xuống ghế, cười lả lơi nói :

- Tiểu huynh đệ, ngươi khép cửa lại, đến đây cùng tiếp chuyện với ta được chứ?

Cưu Thứ xoay chuyển dòng duy nghĩ, miệng lai hiện nụ cười, thuận tay đóng cửa lại, tự nói một mình :

- Không biết Kỳ cô nương đã thức dậy chưa? Nếu thức dậy cô ta nhất định qua đây.

Cưu Thứ tư nói để một mình nghe, kỳ thực chàng đang nói với Lâm Kỳ Trinh.

Lâm Kỳ Trinh tiếp lời :

- Ngươi suốt ngày cứ nhắc đến Văn Kỳ, ngươi biết cô ta thức dậy nhất định sẽ qua đây sao?

Cô ta bưng bát trà không đặt vào tay Cưu Thứ.

Cưu Thứ mỉm cười cầm lấy, nói :

- Văn Kỳ nếu thức giấc nghĩ rằng ắt sẽ qua đây.

Lâm Kỳ Trinh ánh mắt gợn sóng như làn nước mùa thu, nhếch đôi môi son đỏ mộng, nói :

- Đỏ chỉ là một mình ngươi nghĩ vậy thôi, chứ người khác không nghĩ như thế.

- Vậy Lâm tiên nữ nghĩ sao?

Cưu Thứ ngạc nhiên hỏi.

Lâm Kỳ Trinh liếc mắt một cái, giả bộ hờn dỗi :

- Ngươi còn gọi ta là Lâm tiên nữ, ta sẽ không nói cho ngươi đâu, để cho người hồ tư loạn tưởng.

- Vậy nên gọi thế nào?

- Ngươi... nên gọi ta là thư thư, còn ta... gọi ngươi là tiểu huynh đệ, như vậy có vẻ dễ nghe hơn, và gần gũi hơn không nào?

Trong ánh nắng ban mai chiếu rọi ở khóe mắt cô ta tuy đã hiện nếp nhăn, nhưng dung nhanh vẫn kiều diễm không thua kém gì năm xưa.

Lâm Kỳ Trinh nhấp một ngụm trà, cười lả lơi nói :

- Ngươi chớ vội, để thư thư nói cho ngươi biết. Văn Kỳ sau khi tỉnh dậy, không những không qua đây, mà còn đi đâu chẳng biết nữa.

Thị lắc đầu nhè nhẹ, nói tiếp :

- Đáng thương, đáng thương. Vị tiểu huynh đệ của ta lại hoài công ở nơi này để đợi cô ta. Ôi, ra đi sao không nói một lời?

Thị liếc mắt đưa tình nhìn Cưu Thứ.

Cưu Thứ trong lòng vô cùng kinh ngạc.

- Nàng đã đi rồi, không nói với ta một lời từ biệt. Vì sao?

Chàng vội bước về phía cửa, đinh đi xem thử thế nào. Nhưng nghĩ lại Bách Hộ Phi Hoa chắc rằng sẽ không dối chàng.

Chàng liền dừng bước, quay trở lại bàn, nghĩ không ra vì sao Mao Văn Kỳ lại bỏ đi.

Mấy hôm nay Cưu Thứ xác định rằng Mao Văn Kỳ đã lọt vào lưới tình của mình. Lọt sâu vào như thế, với bản chất ngây thơ và thuần khiết nàng, nàng sẽ nghĩ về những ngày tháng hạnh phúc của tương lai. Nàng hầu như không muốn trở về với sư phu, mà chỉ muốn theo chàng.

Nhưng lúc này nàng đột ngột bỏ đi. Một chuyện khiến cho người ta nghe thấy phải sững sờ. Trong lòng Cưu Thứ giờ đây lại cảm thấy trống vắng, như có cái gì đã mất đi.

Cưu Thứ tự hỏi với lòng mình :

- Lẽ nào vì nàng biết ta đã lừa dối nàng, bởi vậy mới bỏ đi chăng? Lẽ nào nàng đã biết ta là người đến đây tầm cừu báo thù hay sao?

Cưu Thứ đứng chết lặng người, bên tai nghe giọng của Lâm Kỳ Trinh cười lanh lảnh, nói :

- Sao lại ủ rũ như vậy, đến ngồi xuống đây để thư thư an ủi ngươi. Cô ta đi thì thôi, có can hệ gì. Thiếu nữ trong thiên hạ đã chết hết đâu mà lo. Văn Kỳ cũng chỉ là một con nha đầu mà thôi, có gì tuyệt vời lắm đâu?

Cưu Thứ hé môi cười. thầm nghi :

- Xem ra Mao Văn Kỳ không hẳn vì biết được ý đồ của ta mà bỏ đi, nếu không thì Lâm Kỳ Trinh sao lại đối với ta như vậy?

Vì thế nụ cười trên khuôn mặt chàng càng hé rạng lên.

Lâm Kỳ Trinh khi mới bước chân vào giang hồ, tuổi xuân vừa hé nở, lúc đó Thần Kiếm Thủ Tạ Giám thuộc phái Điểm Thương, sư huynh của thị vừa tạ thế, thị đã lao vào cuộc sống buông tuồng phóng đãng.

Sau này thị cũng có kiềm chế vài năm, nhưng không lâu sau thị lại càng phóng đãng hơn, thậm chí càng đáng sợ hơn. Những hào khách trong giang hồ đa số đều có nằm trong vòng tay tình ái của vị Bách Bộ Phi Hoa này.

Chuyện bí mật đó đã trở thành công khai, nhưng mọi người đều không muốn nói ra.

Loại dâm đãng như Lâm Kỳ trinh, thấy Cưu Thứ tuổi trẻ anh tuấn, lẽ nào không xao động trong lòng?

Còn Cưu Thứ thì sao? Chàng sao lại không biết dụng ý của Lâm Kỳ Trinh được. Nhưng chàng vẫn thầm nhủ rằng đầy là một cơ hội rất tốt, nhân vậy chàng làm như vẻ một người vô tâm, cùng trò chuyện tư nhiên với Lâm Kỳ Trinh.

Nhưng trong đầu vẫn luôn tự hỏi :

- Mao Văn Kỳ sao lai đột ngột biến mất?

Mặt trời dần dần lên cao, tên tiểu nhị gõ cửa phòng, nhè nhẹ bước vào, đặt bình trà xuống bàn, rồi cũng nhè nhẹ bước đi. Tuy gã ta cố kiềm chế trong lòng, nhưng thỉnh thoảng cũng đánh mắt nhìn lén Lâm Kỳ Trinh, thầm nói trong bụng :

- Tên tiểu tử này thật diễm phúc, đêm qua là cô nương, đêm nay lại là đại nương.

Một lát sau gã mang tiếp bình trà vào, chẳng qua là muốn trộm mắt nhìn sắc đẹp của Lâm Kỳ Trinh mà thôi.

Đến khi tên tiểu nhị dâng bình trà vào lần thứ ba, khi đi ra, Lâm Kỳ Trmh hơi nhíu đôi mày liễu mỉm cười nói :

- Ta nán lại ở đây là muốn cùng ngươi nói chuyện thoải mãi yên tĩnh. Nhưng... người xem đấy, đâu yên tĩnh được. Giờ thế này, tiểu huynh đệ nếu rảnh thì hãy cùng ta tìm một nơi khác để uống vài bát rượu nồng, sau đó...

Cưu Thứ thừa hiểu dụng ý của đối phương, nhưng vẫn tươi cười đáp lại :

- Hôm nay tiểu đệ sẽ phụng hồi thư thư một ngày đầy khoái lạc, ngày mai tiểu đệ còn đi Hà Bắc, phụ thân có cơ nghiệp ở đó, trông tiểu đệ về để sắp xếp công việc.

- Nếu tiểu huynh đệ thật sự làm cho thư thư tận hưởng được khoái lạc, ngày mai thư thư sẽ tiễn tiểu huynh đệ đến Hà Bắc.

Cưu Thứ nghiêng mắt nhìn sang, thấy đôi má đào của cô ta đã ửng hồng, trong lòng thầm nhiếc mắng :

- Thứ dâm phụ vô sỉ.

Trên mặt vẫn hiện nụ cười, dịu giọng.

- Có thư thư cùng đi, tiểu đệ rất yên tâm.

Cưu Thứ thanh toán tiền cho khách điếm xong, hai người cùng ra khỏi phòng.

Ra đến cổng Cưu Thứ mỉm cười quay lại, thấy sắc mặt Lâm Kỳ Trinh đột ngột thay đổi. Chàng nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy bên đường có một lão nhân đang ngồi trên ngựa, ánh mắt sắc lẹm đang nhìn xoáy vào mình, thì ra lão ta chính là Tả Thủ Thần Kiếm Đinh Y.

Lão ta ngồi yên như pho tượng đá, nét mặt cũng không có biểu hiện gì, chỉ có ánh mắt phát ra tia nhìn rừng rực.

Sắc mặt Làm Kỳ Trinh biến đổi trong giây lát, lập tức trở lại bình thường, chầm chậm bước lên, mỉm cười hỏi :

- Đinh tứ ca, lão sao cũng đến đây? Không phải lão cùng Mao đại ca trở về Hàng Châu sao?

Đinh Y hừ một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Cưu Thứ, nói :

- Ta biết ngươi chọn đúng tên tiểu tử này, bởi vậy mới không chịu cùng bọn ta trở về Hàng Châu.

Lâm Kỳ Trinh nét mặt trầm hẳn xuống, nhấn giọng :

- Đinh tứ ca, lão nói gì? Tôi thích ai tùy tôi, có ai ngăn cản được?

Đinh Y nét mặt dịu lại, gượng cười nói :

- Thất muội, ngươi chớ nổi giận.

Cưu Thứ cười thầm.

- Tả Thủ Thần Kiếm xem ra cũng có phần sợ bà ta.

Lâm Kỳ Trinh bèn hỏi :

- Vậy lão đến đây làm gì?

Đinh Y ném ánh mắt nhìn Cưu Thứ một cái, trả lời :

- Mười hôm sau Mao đại ca tổ chức một cuộc anh hùng thịnh hội ở Hàng Châu. Thịnh hội lần này mời đầy đủ các anh hùng danh trên sáu mươi ba tỉnh phía Bắc và bảy tỉnh phía Nam. Do đó bảo ta đến đây báo cho thất muội biết.

Đại ca.. đại ca sợ thất muội ham chơi đến quên cả chính sự.

Nhân lúc này, Cưu Thứ liền bước lên cúi đầu chào Đinh Y, rồi quay sang nói với Lâm Kỳ Trinh :

- Lâm đại nương đã có chính sự, tiểu đệ xin cáo từ. Dù sao thời gian còn dài, một ngày gần đây tiểu đệ nhất định sẽ hầu tiếp đại nương vài ngày cho thỏa lòng mới được.

Chàng cúi đầu chào rồi quay người lớn bước đi, chỉ còn nghe sau lưng giọng của Lâm Kỳ Trinh thốt lên :

- Ngươi.... người...

Lâm Kỳ Trinh chỉ gọi được hai tiếng, Cưu Thứ đã đi xa. Đinh Y nói :

- Đại ca đang đợi chúng ta ở Hàng Châu, lần này võ lâm thịnh hội, nếu thất muội chậm trễ là điều đáng tiếc.

Cưu Thứ đắc ý vừa đi vừa cười thầm, nghĩ rằng Lâm Kỳ Trinh dù da mặt có dày đến đâu, cũng không thể giữ chân chàng được. Lần này bị Đinh Y giữ chân, Lâm Kỳ Trinh đừng mong tìm ra chàng lần thứ hai. Nhưng sau này Cưu Thứ cần đến thị, sẽ dễ dàng tìm gặp thị. Trong đầu đã định ra một chủ ý, Cưu Thứ tự cười một mình...

Đến ngang đường rẽ, một tay đại hán giả dạng thương nhân đánh chiếc xe ngựa đỗ ngay trước mặt. Chỉ thấy hai người cùng đánh mắt thị ý, sau đó Cưu Thứ ngồi vào xe. Tay đại hán vung roi, chiếc xe quay bánh lăn nhanh.

Đi được một đoạn, Cưu Thứ cất giọng hỏi :

- Việc hôm qua ta dặn bảo các ngươi đều hoàn thành rồi chứ?

Gã đại hắn cung kính đáp :

- Tiểu nhân đã bảo Hoằng Tiểu Đao tốc trình suốt đêm đến Hàng Châu, độ ba ngày sau sẽ có tin tức về Mao Cao.

Cưu Thứ hừm một tiếng, tay đại hán nói tiếp :

- Tên họ mập tính Hồ hôm qua vẫn còn ở lại nơi này uống rượu đến tối mới đi. Có ba tên thuộc nhóm Thiết Kỵ Thần Tiên đội ra khỏi thành tiến về phía đông.

Trần Thiết Đồng bám sát theo dõi. Ba tên đó không biết sao lai nằm chết ở ngoại thành, trên người chỉ bi một nhát kiếm, rõ ràng người ra tay rất tài tình và chớp nhoáng. Trần Thiết Đồng xem rất kỹ, cũng không biết là ai giết?

Cưu Thứ ồ một tiếng, thầm biết rằng chính là do Thạch Lân ra tay.

Tay đại hán còn nói thêm :

- Công tử bão tiểu nhân dò la hành tung của tên vận trang phục màu xanh nhạt, tiểu nhân không nắm được, đêm qua mới bám sát hắn được nửa đường, chớp mắt một cái hắn đã biến mất. Công tử, tên đó thân thủ thật kinh người.

Ngưu Tam Nhãn này chưa từng thấy ai như hắn.

Cưu Thứ mỉm cười tiếp lời :

- Người đó ta đã biết, ngươi khỏi phải theo dõi.

Tay đại hán có tên Ngưu Tam Nhãn tỏ ra bội phục. Cưu Thứ liền hỏi :

- Vị cô nương hôm qua cùng đi với ta, ngươi có thấy đâu không?

Ngưu Tam Nhãn trợn mắt nói :

- Đêm qua cô ta không phải cùng nghỉ lại với công tử trong khách điếm sao?

Suốt đêm không thấy cô ta ra khỏi khách điếm.

Cưu Thứ “à” một tiếng, nhíu mày thầm nghĩ :

- “Vậy thì nàng đi đâu?”

Chàng cúi đầu trầm mặc, Ngưu Tam Nhãn cung kính nói :

- Hiện tại tiểu nhân còn có năm huynh đệ ở vùng này, đang nghỉ chân ở Tăng thị gia từ, phía ngoại thành, công tử nếu có dạy bảo gì, tiểu nhân sẽ báo với họ ngay lập tức.

- Mấy hôm nay làm khổ ngươi nhiều.

Cưu Thứ lấy từ người ra một tờ ngân phiếu, cũng chẳng cần để mắt xem thử bao nhiêu, đưa cho Ngưu Tam Nhãn, bảo :

- Ít bạc này ngươi cầm lấy để xài tạm.

Ngưu Tam Nhãn trợn to mắt nhìn, vỗ tay vào túi lớn tiếng.

- Công tử làm gì vậy? Lần trước đã đưa cho tiểu nhân cả ngàn lượng bạc, cả mấy huynh đệ tiêu không hết. Giờ còn đưa làm gì nữa. Công tử, tiểu nhân hành sự đâu phải vì tiền. Lương đại ca thường nói anh hùng trong thiên hạ trừ công tử ra sẽ không có người thứ hai, đại ca bảo tiểu nhân luôn theo bên cạnh công tử, đây cũng là một sứ mệnh mà tiểu nhân phải làm tròn.

Cưu Thứ dúi tờ ngân phiếu vào trong tay Ngưu Tam Nhãn, mỉm cười nói.

- Điều đó ta cũng hiểu, có điều ít bạc này ngươi cứ cầm lấy, ngươi không cần nhưng mấy huynh đệ có lúc lại cần.

Cưu Thứ chuyển giọng :

- Ta cũng muốn đến Tăng thị gia từ xem thử thế nào, nhân tiện ta cần tìm một người chuyển thư báo cho Lương đai ca của ngươi và ba huynh đệ tính Long, nói với họ nội trong mười ngày đều phải có mặt ở Hàng Châu.

- Bây giờ đã ra khỏi thành, Tăng thị gia từ còn cách phía trước không xa.

Ngưu Tam Nhãn thúc ngựa lao đi nhanh hơn.

Gã ưỡn ngực hứng làn gió xuân vẻ rất hứng thú.

Đến một cánh đồi hoang, gã bỗng cho xe dừng lại vểnh mũi ngửi ngửi mấy cái, reo lên :

- Mùi thơm, thùi thơm. Bọn này không biết nướng thịt chó ở chỗ nào nghe thơm thật. Công tử có khi nào dùng thịt chó chưa, người nào dùng nó rồi thì không thể quên được.

Cưu Thứ mỉm cười lắc đầu, ngước mắt nhìn thấy xung quanh tĩnh mịch vắng lặng, cỏ hoang mọc đầy. Đằng sau những cây dương liễu lưa thưa là bức tường cũ kỹ, nghĩ rằng đó chính là Tăng thị gia từ.