Kim Kiếm Lệnh

Chương 81: Ngũ Hành kiếm trận




Bao nhiêu bóng đen vừa kéo đến lại tản mát đi, ẩn vào bóng rừng như những u linh, chưa hề động thủ.

Thời gian lạnh lùng trôi qua chầm chậm, chẳng bao lâu đã khoảng canh hai.

Gió núi bắt đầu chuyển mạnh, sương núi lờ mờ, bóng cây thấp thoáng, bốn phía khu rừng chìm lặng trong một màn đen tối.

Mọi người bắt đầu diễn luyện “Ngũ Hành kiếm trận”, tuyệt nghệ trấn sơn của phái Võ Đang, ai ai cũng thấy có cảm giác hân hoan mới mẻ và thêm nhiều tin tưởng hơn trước.

Trong lúc này Lục Phượng Tường, Tôn Hiệu Nam và Giản Vấn Thiên, đều nhắm mắt ngồi trong trận vận dụng nội công mầu nhiệm đem Tam Muội Chân Hỏa xua đẩy cổ độc ra ngoài. Thanh Huy đạo nhân, Thanh Trình Từ, Mai Hoa đạo nhân cũng ngồi sát bên nhau phối hợp điều tức để “Đạo Hỏa Tẩy Tủy”.

Trong suốt thời gian đó, trọng trách bảo vệ đều đặt trên vai những người được phân công trong “Ngũ Hành kiếm trận”.

Về phía địch nhân, trừ Chử Vô Kỵ và Độc Cổ bà bà, mới xuất đầu lộ diện và hiện đang còn ẩn nấp đâu đây, ngoài ra những người khác trước sau chưa hề thấy động tĩnh, vì vậy nên mọi người chưa an tâm vì chưa dò xét được thực lực của đối phương như thế nào.

Trong khi mọi người đang nóng lòng sốt ruột, bỗng đâu từ hai bên khu rừng nổi lên mấy tiếng hú. Hằng mấy chục bóng đen nhất loại kéo ra xông thẳng về phía đang tập trung, trong chớp mắt đã đến gần mấy chục trượng.

Mặc dù bóng đêm dày mịt, nhưng cũng có thề phân biệt chừng ba bốn chục người, người nào cũng dùng khăn đen bịt kín mặt và cứ nhìn theo lối di chuyển nhẹ nhàng mau lẹ cũng có thể đoán được trình độ võ công của họ rất cao cường.

Hình như địch nhân biết rõ phía bên này nhiều người trúng phải cổ độc, đang lo hành công điều tức chống lại độc tố đang bắt đầu phát ra, cho nên thừa dịp này mà tấn công thì quả nhiên thuận lợi cho chúng nhất.

Sau mấy tiếng hú, những bóng đen đã lao vút tới, lẳng lặng chẳng nói một lời, huy động binh khí tấn công như vũ bão.

Chính gặp lúc nguy hiểm đột ngột như thế mới thấy sự nhiệm mầu lợi hại của “Ngũ Hành kiếm trận”.

Cả mười cao thủ bắt đầu phát động trận pháp, trước sau, trong ngoài liên lạc phối hợp chặt chẽ, nên sức một tăng thành mười, thế thủ lẫn thế công diễn tiến mạch lạc như một bộ máy.

Theo quy tắc của “Ngũ Hành kiếm trận”, cứ mỗi người luân phiên lưu động, ứng chiến luân chuyển, cứ một người tấn công, cả mười người yểm trợ, lối liên lạc thực thực hư hư, nối đuôi nhau thay đổi phương vị không ngừng.

Vì vậy nên khi đối phương vừa xông đến đâm chém bừa bãi bỗng chạm phải một làn kiếm ảnh chặt chẽ như tường đồng vách sắt, chỉ trong mấy phút nhiều môn vũ khí đã bị chặt đứt làm đôi. Thỉnh thoảng nhiều tiếng rú vang lên, thây người thi nhau ngã xuống huỳnh huỵch, máu phun có vòi.

Ngay khi “Ngũ Hành kiếm trận” bắt đầu phát động, Giản Dao đã sử dụng thanh “Đoạn Hồng kiếm”, Bạch Phi Yến sử cây “Thanh Nghê kiếm” và Tu Ngọc Nhàn lại sử dụng “Độc Ngô câu”.

Ba thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, mỗi lúc múa lên hào quang chói sáng, hơi lạnh bốc ra rùng mình, chạm thứ gì cắt đứt thứ ấy.

Trên ba chục đại hán bịt mặt lăn xả vào trận, gươm rợp trời, máu thịt văng khắp nơi, chưa bao lâu đã chết mất một nửa rồi. Tuy nhiên bon họ như những đàn thú dữ say máu đã đến lúc liều mạng, chẳng còn kể trời đất gì nữa. Nhiều tiếng rú thảm thiết của những kẻ bị tử thương pha lẫn với những tiếng thét của bọn người đang đánh nhau đến độ điên cuồng.

Hễ người đi trước nhào ra, tức thì kẻ đi sau lăn xả vào thay thế ngay tức khắc.

Phía ngoài “Ngũ Hành kiếm trận” đã có hàng mấy chục xác chết nằm ngổn ngang. Từ các đám cỏ bụi cây, chỗ nào cũng có thây nằm vắt ngang, máu đào nhuộm đỏ đất. Từng vũng máu tươi đang từ từ chảy xuống dốc, trước mặt mọi người đã bày ra một cảnh tượng vô cùng dã man tàn khốc.

Bỗng nhiên những tiếng “phằng, phằng, phằng”, nổi lên liên hồi từ trong rừng cây.

Lý Thành Hóa liền gọi lớn :

- Bọn yêu nhân lại hành động gì nữa đây, xin mọi người chú ý đề phòng.

Nói vừa dứt lời, từ hai mé rừng đã nổi lên những tiếng soàn soạt, vèo vèo, tiếng rít trong không khí vo vo, rồi từng tiếng loạt tên sắt xé gió ào ạt bay đến như mưa bấc.

- Lũ tặc tử khốn nạn thật!

Tiếng thét vừa dứt, mọi người đã gầm lên rồi phần ai nấy giữ, án ngữ theo phương vị ngũ hành, vung kiếm loang loáng như sao sa, kết lại thành một màn hào quang sáng rực quét hết những đám tên rơi xuống đất như lá tre.

Tiếng tên bay vèo vèo hòa lẫn với những tiếng lách tách liên hồi, tạo thành một âm thanh kỳ dị nghe đinh tai nhức óc.

- A di đà Phật!

Trí Năng thiền sư vừa niệm xong Phật hiệu, hai ống tay rộng thùng thình đã phất lên, đẩy ra một luồng kình lực mạnh mẽ phi thường.

- Bọn ác tặc đã đến số rồi!

Lăng Vân Phụng bực tức vừa thét xong đã bay vọt lên cao rời khỏi phương vị, tả chưởng vung lên, một luồng tiềm lực của “Vô Tướng thần công” thoát ra như biển réo sóng gầm, thổi mạnh về phía hai bên bờ rừng, nơi những tên cung thủ đang nấp bắn.

Luồng kình phong vừa cuốn tới, đột nhiên những tiếng kêu gào thảm thiết từ hai bên rú lên một lượt. Rừng khuya bỗng vang lên những tiếng kêu la của nhiều người nghe rợn cả gáy.

- Phụng nhi, bọn này chẳng qua là những thủ hạ vô tội, không nên sát hại quá nhiều.

Thôi thị vừa cất tiếng ngăn con, nhưng bọn tặc nhân mai phục hai bên rừng đã bị thương quá một nửa. Số còn lại hoảng kinh nhớn nhác rù nhau chạy tán loạn, rồi tìm đường ẩn trốn không còn một đứa.

Qua hai lần đột kích, rừng khuya lại chìm đắm trong màn đen u tịch!

Các cao thủ lại ngồi xuống hành công điều tức, tiếp tục chống độc.

Một hồi lâu, Lục Phượng Tường quay sang Tôn Hiệu Nam nói :

- Cổ độc của Lão bà tử quả nhiên lợi hại. Mặc dầu anh đã ráng sức vận công chống chọi, nhưng không làm sao trục xuất ra ngoài cơ thể được hết. Bây giờ không còn cách gì nữa. Chúng ta cần có kế hoạch như thế nào phòng bọn chúng tấn công đợt khác nữa.

Thôi phu nhân mỉm cười nói :

- Xin Lục lão tiền bối cứ yên tâm, tiện thiếp còn “Chu sa chỉ” dù quân giặc có hùng mạnh đến đâu cũng có thể ứng phó nổi.

Lục Phượng Tường gật đầu vui vẻ đáp :

- Vậy trăm sự xin nhờ phu nhân tùy liệu giúp cho.

Trong khi đang bàn bạc, từ hai mé rừng cây lại thấp thoáng bóng người. Nhìn kỹ thấy từ hai phía có hai tốp người đang lẳng lặng tiến tới.

Tốp bên trái đi đầu có ba người là Chử Vô Kỵ, Văn Tử Thần và Xà Cư Sĩ. Sau lưng họ trên hai chục người cầm giáo mác hăm hở, lặng lẽ bước theo.

Tốp bên phải, đi đầu là một lão bà mặt mày nhăn nheo, mắt sâu mũi quằm, mình mặc áo đen, rõ ràng là Mông sơn Độc Cổ bà. Người thứ hai cao ngất nghểu như tòa cổ tháp, tay phải cầm một chiếc trống bằng đá nặng chình chịch, người thứ ba mặc chiếc áo lông dài đến đầu gối, hai chân đỏ như son tàu, quả nhiên là Thạch Cổ Triều Chúc Thanh va Xích Cước Tiên Cổ Lôi, hai người trong số Trường Bạch tam tiên. Tiếp sau lưng họ là hai chục người nữa, người nào cũng vạm vỡ, tay cầm binh khí sáng ngời.

Hai tốp người từ từ tiến tới theo thế gọng kềm, mỗi lúc một siết dần tới kiếm trận.

Chử Vô Kỵ vừa liếc mắt thấy Giản Dao đã trầm giọng nói :

- Uyển nhi, hãy lui ra cho mau, muốn chết sao mà đứng mãi đấy?

Bạch Yến Nhi không đợi nói hết lời đã quát lớn :

- Lão tặc, chính mày mới là người muốn chui đầu vào cõi chết còn hỏi ai nữa?

Tống Thu Vân lẳng lặng không nói một lời, ngầm dùng ba hạt cương châu, vận khí bắn đúng ngay người Chử Vô Kỵ.

Chử Vô Kỵ nghe tiếng gió thoáng qua đã lẹ làng bước sang một bên tránh khỏi rồi trợn mắt quát hỏi :

- Đứa nào dám cả gan ám toán lão gia?

Vạn Vũ Sinh cười hà hà nói :

- Đó là Vạn nhị gia, đã sao chưa?

Nói dứt lời đã đảo lộn thanh trường kiếm dùng thế “Phi Bộc Liên Tuyển” đâm vút vào ngực Chử Vô Kỵ.

Hỏa Ảnh Tử không ngờ đối phương ra tay quá gấp, vừa giận vừa tức, cười lạt một tiếng nói :

- Chúng mày chết đến nơi rồi mà còn hung hăng.

Miệng nói, cổ tay xoay nhẹ một vòng phát chưởng đập ngay vào thân kiếm.

Đến giờ phút này mới thấy được sự lợi hại phi thường của Ngũ Hành kiếm trận. Chỉ cần một người ra tay, toàn trận đã chuyển động và biến hóa vô cùng.

Chử Vô Kỵ vừa vung chưởng đẩy thanh kiếm của Vạn Vũ Sinh sang một bên, thình lình có bóng người thấp thoáng, một luồng kiếm quang xanh lè bỗng nháng lên rồi rạch thẳng xuống cánh tay trái.

Vốn là người nhiều kinh nghiệm, kiến thức sâu rộng, Chử Vô Kỵ vừa liếc mắt nhìn qua ánh kiếm đã đoán ngay là lợi hại, nên vội vàng thu ngay tay lại.

Nhưng lúc vừa mới nhỏm lên tránh luồng kiếm của Bạch Phi Yến thì Lục Phượng Tôn đã vung kiếm đánh vút lên.

Trong nháy mắt bị bốn phương tấn công liền liền, không còn cách nào tránh né kịp, liền hét lên một tiếng, vận dụng đầy đủ chân lực vào hữu chưởng, đánh về phía Lục Phượng Tôn.

Chưởng lực của Hỏa Ảnh Tử có một uy lực phi thường, mạnh như sấm sét, ào ạt như nước trào, hơn nữa vì khoảng cách quá gần nhau, khó bề né tránh.

Ngờ đâu Lục Phượng Tôn chỉ phớt đều qua không cần né tránh, nhát kiếm vừa chém đã thu lại rồi lướt nhẹ qua một bên như cánh bèo trôi êm trong dòng nước.

Ngay khi đó, một nữ lang khác mình mặc áo tím, hai bím tóc thả ngang bờ vai, đã nhảy ra chặn đường.

Chưởng phong của Hỏa Ảnh Tử vừa đánh hụt, Lục Phượng Tôn đã dồn hết về phía nữ lang như một cơn gió trốt.

Nữ lang này chính là Lăng Vân Phụng.

Nàng không thèm quan tâm đến ngọn chưởng của Chử Vô Kỵ. Nàng điềm nhiên cài thanh kiếm trên vai rồi bàn tay ngọc khẽ phắt một cái rất nhẹ nhàng.

“Bình” một tiếng, Chử Vô Kỵ cảm thấy chưởng lực của mình đang cuồn cuộn tuôn ra như sóng triều, bỗng nhiên gặp phải một luồng tiềm lực vô hình chặn lại. Chưởng phong chẳng những không tiến tới được, mà còn bị dội ngược lại, khiến lồng ngực như bị tảng đá nghìn cân chặn phải, cơ hồ nghẹt thở.

Cả thân hình cao cao xương xương của Hỏa Ảnh Tử như bị trúng luồng gió mạnh lảo đảo về phía sau gần tám bước, khí huyết cơ hồ đảo ngược suýt nữa ngất xỉu.

Chử Vô Kỵ toát mồ hôi dừng chân, vận khí thử nhưng vẫn bình thường không bị thương.

Văn Tử Thần tay vung cây quạt xếp cười lạt nói :

“Ngũ Hành trận pháp” mà có gì đáng phô trương.

Vạn Vũ Sinh hét lên một tiếng, trợn mắt nói :

- Văn Tử Thần, mày có giỏi hãy xông vào xem sao?

Chử Vô Kỵ thấy Văn Tử Thần nói đến “Ngũ Hành kiếm trận” nên để ý nhìn lại quả thấy mười người trong trận đứng theo phương vị ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, chia thành hai nhóm một ngoài một trong, mỗi người tay cầm trường kiếm, sát khí đằng đằng, thủ thế chực sẵn.

Lão tự nghĩ thẹn thầm, nếu không có sự cảnh giác này không khéo lỗ mãng ra tay, cơ hồ hư cả đại sự.

Văn Tử Thần cười dài nói :

- Ngũ Hành kiếm trận chưa hẳn là môn học tuyệt thế, làm sao có đủ khả năng chận được Văn mỗ.

Ngay khi ấy, Chử Vô Kỵ đã vung hai tay lên trời hít hơi hú lên một tiếng thật dài.

Tiếng hú vọng lên cao vút, vọng đi thật xa, có lẽ là một ám hiệu để tấn công địch.

Tiếng hú vừa chấm dứt thì ngay bên cạnh Ngũ Hành kiếm trận đã xuất hiện đủ mặt Độc Cổ bà, Thạch Cổ Triều Chúc Thanh, Xích Cước Tiên Cổ Lôi, Văn Tử Thần, Xà Cư Sĩ đồng thời phân tán ra xung quanh Ngũ Hành kiếm trận, định bao vây lại.

Lý Thành Hóa trông thấy bọn ma đầu đang chuẩn bị tấn công, tay phải cầm kiếm khoa lên một vòng cười nói :

- Hà hà, nếu chúng mày muốn nếm tài Ngũ Hành kiếm trận thì cứ việc ra tay, cần gì phải phô trương nữa.

Độc Cổ bà cười lên như quỷ rú :

- Lý Thành Hóa, mày hãy tiếp thử một chưởng của Lão bà tử sẽ biết ra sao.

Nói xong đánh ra một chưởng.

Lý Thành Hóa biết rõ công lực của Độc Cổ bà rất hùng hậu, nếu mình không chống đỡ nổi thì Tu Ngọc Nhàn làm sao đương cự được.

Nghĩ vậy nên ngấm ngầmm vận dụng nội công, bao nhiêu khớp xương chuyển động nghe lách tách liên hồi tung chưởng ra đón lấy.

Hai luồng chưởng lực đụng nhau, Lý Thành Hóa cảm thấy tay trái tê rần, thân hình lạng đi một vòng, đầu óc choáng váng và nghĩ thầm :

- “Lão bà này công lực quá cao siêu, đối với bà ấy không nên dùng sức”.

Nghĩ vậy liền đề khí thân hình nghiêng nghiêng, né sang một bên.

Độc Cổ bà hơi sửng sốt, định tấn công luôn, tức thì từ chỗ trống, Tư Ngọc Nhàn đã bay vọt ra, thanh Ngô Câu độc kiếm đã vung lên soạt soạt liên hồi, bảy đường kiếm quang của

“Tu La thất kiếm” vừa phát ra, đã đẩy dồn Độc Cổ bà đi giật lùi mãi về phía sau một khoảng xa.

Xem tiếp hồi 82 Lửa mình tự thiêu mình