Kim Giác Quái Đàm Tập 3: Âm Phụng Hoàn Sào

Chương 5




Chẳng biết tại sao, có đôi khi tôi sẽ nhớ đến Thu Ca.

Tôi từng muốn đến nhà cô ấy xem xem, nhưng nghe nói từ lúc xảy ra chuyện trước kia, rất nhiều người trong thôn thấy người nhà cô ấy đều xa xa lẩn mất.

Nhất là những người đi học, đều không muốn có liên lụy gì đến nhà Thu Ca.

Hôm đó tôi đi cung tiêu xã* mua đồ, lúc ra cửa thì gặp ngay phải thím Trương.

(*Cung tiêu xã: Bộ phận cung cấp và tiêu thụ của hợp tác xã)

Thím Trương là mẹ của Thu Ca.

Năm ngoái lúc tôi thi đậu đại học bày tiệc, bà còn đặc biệt đến nhà tôi hỗ trợ, bận bịu tứ phía, rất nhiệt tình.

Ngoại trừ trồng lương thực, thím Trương còn trồng rau trong vườn nữa, mỗi ngày dậy sớm thức khuya làm lụng, trên giày toàn là bùn đất.

Mấy tháng không gặp, tóc bà bạc hơn phân nửa, eo cũng càng cong, đầy mặt sầu khổ.

Thím Trương nhận ra tôi, cười cười, khắp khuôn mặt là nếp nhăn.

"Triều Dương về rồi hả?”

Nụ cười này chợt khiến tôi có chút áy náy.

Tôi thấy thím Trương đang cõng một bao phân hóa học.

Phân hóa học rất nặng, tôi bèn giúp vác về.

Đây là lần đầu tôi đến nhà Thu Ca.

Vừa vào sân đã ngửi thấy một thứ mùi mốc meo, còn kèo theo cả mùi rượu.

Tôi giúp thím Trương đặt bao phân trên mặt đất rồi chuẩn bị đi.

Nhưng thím Trương lại ngăn tôi, bảo tôi vào nhà nghỉ trong chốc lát, đầu tiên là lấy ít rau trong nhà trồng muốn tôi mang về, sau đó lại hỏi chuyện trong thành.

Tôi thấy nét mặt thím Trương trở nên vui vẻ hơn rất nhiền, đành ngồi nói chuyện với bà một lát.

Chưa nói được mấy câu, thím Trương đột nhiên đứng dậy, vén rèm cửa lên đi vào căn phòng sát vách, rồi lại đi ra nói chuyện với tôi tiếp.

Chỉ là kêu tôi nhỏ giọng thôi.

Tôi nghi hoặc nhìn thoáng qua màn cửa.

Thím Trương nói:

"Sắp thi rồi, đừng quấy rầy con bé học hành.”

Vừa nói còn vừa cười:

"Đợi thi đậu đại học là tốt rồi.”

Lưng tôi tức khắc chợt lạnh.

Bởi vì thím Trương chỉ có một đứa con, đó chính là Thu Ca.



Tôi lập tức cảm thấy căn phòng này có hơi lạnh, toàn thân đều không thoải mái, liền đứng dậy cáo từ.

Thím Trương lại bảo đừng đi vội, khó khăn lắm mới đến một chuyến, ngồi nhiều thêm chút đi.

Ngoài miệng nói, tay cũng nắm cánh tay tôi rất chặt không chịu buông.

Lại chỉ vào trong phòng nói:

"Thu Ca ban nãy còn nói với thím, nó có cái đề không hiểu lắm, kêu con vào dạy nó với.”

Tôi sợ đến mức vội vàng đứng lên toan đi ra ngoài.

Thím Trương nửa cười nửa cầu khẩn, tay tựa như gọng kìm túm chặt cánh tay tôi, nhắc đi nhắc lại:

"Dạy kèm nó đi…”

"Dạy kèm nó đi…”

Tôi sợ đến mức không nói nên lời, nắm lấy khung cửa liều mạng muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên kéo mạnh một cái, cánh tay bị thím Trương cào ra mấy vết máu.

"Mày là sinh viên, dạy kèm cho nó thì sao hả?”

Thím Trương đột nhiên dùng tốc độ quỷ dị nhào đến trước mặt tôi, bóp chặt cổ tôi:

"Thu Ca nhà tao cũng muốn lên đại học! Mày dạy kèm cho nó đi!”

Hét đi hét lại, âm thanh đã biến thành gần như gào thét thảm thiết:

"Tại sao lại không cho Thu Ca nhà tao lên đại học chứ!”

Giọng nói của thím Trương bén nhọn cao vút, giống từng cây kim sắt đâm vào thân thể tôi, tấm gương trên tường đột nhiên vỡ tan, mọi thứ trong phòng dường như đều rung chuyển theo.

Trong cơn kinh hoàng, tôi nhìn liếc qua chỗ gương vỡ ——

Thu Ca mặc một chiếc váy cưới đỏ tươi, buông thõng tóc dài bám vào trên lưng tôi, trong tay cầm một cây bút, đang viết gì đó vào lưng tôi.

Cô ấy đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt chảy ra máu, mỉm cười với tôi.

Ngay lúc tôi ngây người, cổ chân chợt siết chặt, tôi đã bị thím Trương túm ngược kéo lê đi.

Hai tay tôi hoảng loạn quơ cào trên mặt đất, hai chân đạp đá loạn xạ.

Cửa phòng đột nhiên bật mở, Thạch Đầu thúc vừa mới vào xem một cái, lập tức tóm lấy cổ áo thím Trương, tát luôn cho mấy bạt tai.

Bốp bốp bốp một trận, sau đó thím Trương như khôi phục lại thần trí, hoảng hốt nhìn tôi, cười một tiếng:

"Triều Dương mới về hả?”

Tôi sợ đến mức không dám nói lời nào, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Thạch Đầu thúc lạnh mặt tiễn tôi đến ngoài cổng sân.

"Thím con giờ tinh thần không tối, đừng tới k1ch thích bà ta nữa.”

Lúc nói chuyện, tôi ngửi thấy từng trận mùi rượu trong miệng ông ấy.

Thím Trương cũng từ trong nhà ra, đứng ở sân vẫy tay với tôi:

"Sao vừa đến đã đi rồi thế, ngồi chơi đã, thím cho con chút rau dưa trong nhà…”

Tôi vội vàng rời đi.

Sau khi ra ngoài, Thạch Đầu thúc nhanh chóng đóng cổng lại.

Trong khoảnh khắc cổng sân đóng lại, tôi thấy như có bóng người phía sau cửa sổ đang nhìn mình.

Lóe lên rồi lại không thấy nữa.



"Sao em cảm thấy, hình như trong thôn cái gì cũng đã thay đổi vậy?”

Lúc uống rượu, tôi đột nhiên hỏi Kim Hiểu Văn.

Hiểu Văn cười một cái, nói:

"Không phải trong thôn thay đổi, là cậu thay đổi.”

Rồi nói thêm:

"Bây giờ cậu là sinh viên đại học rồi, sau này chỉ cần ở trong thành sống là được, không cần để ý đến người trong thôn."

Hiểu Văn là một người anh trong họ nhà tôi, cũng là bạn học, từ nhỏ đến lớn rất thân thiết, năm ngoái anh ấy còn thi cùng với tôi, nhưng thi rớt.

Sau khi tôi lên đại học, còn chuyên môn gửi cho anh ấy mấy cuốn tư liệu ôn tập lấy trong thành, nhưng năm nay vẫn thi rớt.

Lần này tôi mang thêm cho anh ấy ít tài liệu, mua cả đồ ăn vặt, muốn cổ vũ anh ấy năm sau thi tiếp.

Hiểu Văn cười khổ:

“Còn chưa biết hả? Năm sau thay đổi chính sách rồi, qua hai lăm thì không được thi nữa.”

Hiểu Văn năm nay vừa hai mươi lăm tuổi.

"Cái gì gọi là mệnh? Đây là mệnh.” Hiểu Văn tự mình uống cạn một chén.

Tôi nhất thời không biết nên an ủi anh ấy thế nào.

Hiểu Văn lại bảo:

"Không có việc gì, năm nay thành thân, đến lúc đó để con trai anh học hành cho tử tế, anh không được làm sinh viên đại học, nhưng nó phải được, anh sẽ bắt nó học từ nhỏ, không tin không thi đậu!”

Tôi vội vàng gật đầu.

Hiểu Văn càng nói càng kích động:

"Anh sẽ sinh năm đứa, giống nhà họ Điêu ấy, làm một phát ngũ tử đăng khoa!”

Hiểu Văn uống say rồi, tôi cũng vậy.

Tôi lại hỏi chuyện về Thu Ca.

Hiểu Văn đỏ hoe mắt nhìn tôi.

"Triều Dương, cậu thật sự không biết chuyện gì sao?”

Tôi bảo tôi không rõ.

Hiểu Văn dựa vào kháng, nhìn tấm ảnh trên tường.

Trên ảnh tôi đứng chính giữa, Hiểu Văn và Thu Ca đứng hai bên, ba người vui vẻ cười.

Năm ngoái tôi thi đỗ đại học, thôn trưởng Điêu nhị thúc đặc biệt gọi thợ chụp ảnh trong tổ tuyên truyền thôn đến chụp ảnh lưu niệm, nhưng tôi không nhớ đã từng chụp tấm này.

"Bởi vì khi đó cậu uống nhiều quá.” Hiểu Văn nói.



Hôm đó, cha tôi bày mấy bàn tiệc rượu trong sân.

Rất nhiều người tới mời rượu tôi, hết chén này đến chén khác.

Tôi đã uống nhiều quá.

Một cô gái chen tới, cũng nâng chén rượu lên.

Tất cả mọi người bật cười, bảo nữ mà lại mời rượu nam à?

Cô gái có hơi say, không để ý gì cả, chỉ hỏi tôi:

"Anh Triều Dương này, có phải Đại Liên có biển không?”

Tôi đáp có.

Trong mắt cô gái như có thứ gì đó lấp lánh.

"Anh à, em cũng muốn thấy biển!”

"Em thi lên đại học cũng có thể thấy rồi.”

“Vâng, học cùng đại học với anh.”

"Được thôi, đến lúc đó chúng ta cùng đi khai giảng nhé!”

Nói xong lời đó, tôi và cô gái kia cạn ly.

Tôi cổ vũ cô ấy, muốn lên đại học thì phải chịu khó, phải nỗ lực học hành.

Cô gái cười nói:

"Không sợ, dù học hành có khổ, thì cũng không khổ bằng trồng trọt.”

Ngày đó tôi nói nhiều lắm, kể với cô gái đó rất nhiều chuyện trong thành.

Căn hộ đơn vị chia cho, cao ốc bách hóa, công viên, vũ hội…

Thật ra những chuyện này cũng đều là tôi nghe nói, nhưng tôi cảm thấy hay nên kể cho cô ấy nghe.

Người lớn trong thôn cũng nói, mộ tổ nhà tôi bốc khói xanh rồi, kiểu gì cũng phải ra được mười người tám người sinh viên đại học.

Nếu có thể có nữ sinh viên, chắc chắn Thu Ca là người đầu tiên!

Thu Ca nghe xong càng kích động, nói

"Chờ em thi đậu, chúng ta cùng nhau đi khai giảng nhé!”

Tôi cũng lớn tiếng đáp:

"Cùng đi nha*!"



Tôi cầm chén rượu, thất thần nhìn Hiểu Văn.

"Em đã nói lời đó à?”

Hiểu Văn đỏ hoe mắt nhìn tôi, nhẹ gật đầu.

"Chính là câu nói kia khích lệ cô ấy, Thu Ca mới bất kể ngày đêm học tập, cô ấy muốn thi đỗ trường đại học kia của cậu.”

Tôi cúi đầu không nói gì hồi lâu.

Hiểu Văn nói tiếp:

"Sau khi thi rớt, Thu Ca trộm viết cho cậu mấy phong thư nhờ anh đi gửi, sao cậu lại không trả lời thư của người ta vậy?”

Tôi giật mình, vì tới giờ tôi chưa từng nhận được bất kỳ lá thư nào của cô ấy.

Hiểu Văn mờ mịt cười cười:

"Bây giờ có nói mấy cái này cũng vô dụng.”

"Cô ấy vốn dĩ không nên nghe lời cậu.”

"Ban đầu cô ấy ở trong thôn lấy chồng sinh con là được rồi, cậu lại kể cho cô ấy nghe chuyện trong thành, kể học đại học tốt đẹp thế nào, cho cô ấy những suy nghĩ không nên có, khiến cô ấy cố gắng hết sức muốn thi đậu.”

"Nhưng loại chuyện này, không phải cứ cố hết sức là được.”

"Mệnh cậu mang Văn Xương, cậu thi đậu, nhưng người khác thì không nhất định.”

Cuối cùng Hiểu Văn gần như bật khóc nói với tôi:

“Cậu đã hại Thu Ca rồi!”

Hiểu Văn nằm bò trên bàn khóc lóc.

Tôi lại nhìn tấm ảnh trên tường.

Tôi đứng ở chính giữa, Hiểu Văn và Thu Ca đứng hai bên, đôi mắt của Hiểu Văn không nhìn về phía ống kính, mà là nhìn về phía cô ấy.

Hiểu Văn thích Thu Ca.



*Câu Triều Dương nói với Thu Ca giống y câu đám người giấy nói lúc trước đó, dịch khác tí thôi =)))

*Truyện cua bể đầu luôn á mấy má, đội mũ dần đều điii