Kim Giác Quái Đàm Tập 2: Tiểu Lôi

Chương 6




Một chiếc xe cấp cứu từ bên ngoài chạy tới, đèn xanh đèn đỏ lấp loáng hắt vào mặt chúng tôi.

Hai bác sĩ khiêng Đại Long lên cáng, bạn gái của Đại Long thì ở bên cạnh la hét như chọc tiết lợn.

Nhìn xe cấp cứu lái đi, tôi lại lo lắng nói với Tiểu Lôi:

"Lần sau đừng như vậy nữa."

"Yên tâm đi, hắn không có lần sau đâu.”

Khi Tiểu Lôi nói câu đó, trông hơi đáng sợ.

Nhưng tôi thích lắm.

Tôi định đi về nhà, thì Tiểu Lôi lại nắm lấy tay tôi.

"Kim Giác, không phải đã nói rồi sao? Phải thành thật với chính mình.”

Tôi sửng sốt, không rõ ý cô ấy là gì.

Tiểu Lôi không nói gì nữa, chỉ chớp mắt nhìn tôi.

Tim tôi lại đập dữ dội, dường như đã đoán được ý của cô ấy.

Tôi lấy đủ dũng khí, trịnh trọng nói:

"Tiểu Lôi, mình thích cậu."

"Chỉ là thích thôi sao?"

“Mình… yêu cậu.”

“Kim Giác.” Tiểu Lôi cau mày nhìn tôi.

"Có thể nói cho hết lời đi được không?”

Tôi đề cao âm lượng.

"Tiểu Lôi, anh yêu em."

Lời còn chưa dứt thì cô ấy đã ôm lấy tôi, cả khuôn mặt đều dán vào ngực tôi.

"Anh là heo sao, bây giờ mới nói… Nhưng mà, em sẽ tha thứ cho anh.”

Đây là cái ôm đầu tiên của chúng tôi, trái tim chúng tôi đều đập rất nhanh.

Với lại, cô ấy rất gầy.

“Yêu bao nhiêu hả?” Tiểu Lôi lại hỏi.

"Ừm… Yêu nhiều lắm.”

Tiểu Lôi nghiêng đầu nhìn tôi, như thể chưa hài lòng.

Tôi cũng hơi bối rối, cảm thấy câu trả lời này không ổn.

Lúc trước tôi vẫn luôn chuẩn bị tỏ tình, không ngờ lại đột ngột nhảy đến tận bước này, thật sự là vượt quá tiêu chuẩn rồi. Tôi hoàn toàn không có chuẩn bị trước, chợt nhớ tới những lời tán tỉnh Trần Vĩ từng bày cho tôi, nên nói:

"Anh… Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em!”

Tiểu Lôi nghiêng đầu và nhìn tôi.

"Vậy anh có thể chết vì em không?”

Tôi sững người một lúc, rồi thuận miệng đáp:

“Có.”

Tiểu Lôi lập tức mỉm cười, lại vòng tay ôm tôi.

"Trêu anh thôi, sao em nỡ chứ?”

Tiểu Lôi lại đột nhiên bật khóc.

"Em sợ quá…”

"Sợ gì cơ?"

"Sợ mất đi anh."

"Không đâu, vừa mới ở bên nhau, sao em lại nghĩ đến cái này chứ?”

Tiểu Lôi lại cười.

"Là em nghĩ nhiều quá, Kim Giác bây giờ là của em rồi, không ai có thể cướp đi từ tay em, không một ai…”

“Ừ.”

Tiểu Lôi kiễng chân lên, tôi cảm thấy như một làn gió nóng nhẹ nhàng thổi tới từ trong khóm hoa.

Nụ hôn này rất nhẹ, nhẹ đến mức tôi gần như không thể cảm giác được.

Lúc hôn xong tôi mới nhận ra, nếu không tính đến ảnh Vương Tổ Hiền trên tạp chí thì đây có lẽ là nụ hôn đầu tiên của tôi, thời khắc lịch sử trong đời tôi.

Sau khi phản ứng lại, trái tim tôi chợt đập điên cuồng, cũng ôm chặt lấy Tiểu Lôi hôn lại.

Tôi động tác rất vụng về, thậm chí còn quên cả hít thở, rất nhanh đã bắt đầu thiếu dưỡng khí, trời đất quay cuồng, cảm thấy như muốn thăng thiên luôn.

Đầu lưỡi đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức, tôi rụt lại, Tiểu Lôi vẫn ôm tôi không buông, cô ấy đã cắn tôi.

Dường như qua rất lâu sau, chúng tôi mới tách ra, đầu lưỡi Tiểu Lôi chầm chậm li3m vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt mê ly nhìn tôi.

Tôi bịt miệng lại, không thể nói nên lời, trong miệng toàn là mùi máu tanh.

Tiểu Lôi nghiêng đầu nhìn tôi, vô cùng đáng thương.

“Xin lỗi… Ban nãy em… không khống chế được bản thân.”

“Ừ ừ, không sao đâu.”

Tôi nuốt ngụm máu lại vào miệng, đầu lưỡi vừa nóng vừa rát, nhưng lại có cảm giác sung sướng phức tạp khó bề miêu tả.

“Nhưng mà như vậy…” Tiểu Lôi vẻ mặt ngượng ngùng, “Kim Giác sẽ vĩnh viễn không quên nụ hôn đầu tiên của chúng ta.”

Tiểu Lôi dựa đầu vào ngực tôi.

"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau.”

"Ừ, mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau.”

Khi đó tôi chỉ mới sắp mười tám tuổi, hoàn toàn không hiểu được, mãi mãi nghĩa là gì.



Có lẽ là do tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi tỏ tình, hoặc có thể là do chuyện của Đại Long quá căng thẳng, nên lúc về đến nhà, tôi cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào.

Sau khi ăn xong, tôi gục đầu trên giường rồi ngủ thiếp đi.

Ngủ không biết bao lâu, đang mơ mơ màng màng, cửa bỗng nhiên mở.

Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy một bóng người đang đứng trước giường, lúc đầu tôi còn tưởng là mẹ, nhưng mẹ tôi béo hơn người này rất nhiều, nhìn lại lần nữa thì suýt nữa kêu lên tiếng.

"Tiểu Lôi?"

Tiểu Lôi bước ra khỏi bóng tối với nụ cười trên môi, ngồi trên đầu giường, chống cằm nhìn tôi.

Tôi thẫn thờ nhìn cô ấy.

"Làm sao em tới đây được?"

"Vừa nãy không phải nói rồi sao? Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi mà.”

Lúc đó tôi chỉ mặc có mỗi một cái quần đùi, nhất thời có hơi xấu hổ, Tiểu Lôi lại không để ý, không nói gì khẽ nghiêng người nằm trên giường.

“Kim Giác à, đừng nói anh không nhớ em nhé.”

“Anh… anh nằm mơ cũng nhớ đến em.”

Tiểu Lôi bật cười, trong bóng đêm, ánh mắt của cô ấy sáng đến khác thường.

“Nhớ gì về em?”

Khuôn mắt tôi tức khắc đỏ bừng, hối hận lúc trước mình đã không học tập Trần Vĩ nhiều hơn, lúc muốn tỏ tình tôi đã nghèo từ rồi, đừng nói đến những lúc như thế này.

"Nhớ… nhớ hết!” Hồi lâu sau, tôi mới thốt ra được một câu như thế.

Tiểu Lôi hai tay bò lên người tôi, từng chút một cọ sát vào người tôi, chu môi, vẻ mặt tủi thân.

“Anh chỉ nhớ em thế thôi à.”

Mặc kệ đi!

Tôi cũng lật người, ôm chặt Tiểu Lôi.

Nhưng tiếp theo nên làm gì thì tôi không biết.

Chỉ còn sót lại có căng thẳng.

Tiểu Lôi vươn hai cánh tay trắng nõn, chầm chậm luồn qua cổ tôi, ôm lấy tôi.

Làn da cô ấy mát lạnh, thân thể tỏa ra một mùi thơm rất đặc biệt.

Tôi dần dần bị cô ấy ôm vào lòng, toàn thân đều phát run.

Thân nhiệt này, cảm giác này, mùi thơm này…

Tôi cuối cùng cũng hiểu, cổ nhân nói “ôn nhu hương*” rốt cuộc nghĩa là gì rồi.

(*Ôn nhu hương: là một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội)

Tiếp theo, chỉ cần làm theo mấy tình tiết trong phim cấm thôi nhỉ?

Nhưng Tiểu Lôi lại bật cười.

“Được rồi, Kim Giác, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ đi nào.”

Tôi nhắm mắt lại, đầu óc ong ong, đầu tiên thật sự là không ngủ được, trong đầu toàn là nụ cười của Tiểu Lôi, giống như uống say vậy, chìm vào giữa vòng tay hoa ngọc của Tiểu Lôi, cứ thế bồng bềnh trôi…

Tôi bị mẹ vừa hô vừa đánh cho tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra tôi đã thấy trời sáng, muộn giờ học rồi.

Mẹ tôi vẫn đang quát:

“Hét không biết bao lần dậy đi dậy đi, miệng thì cứ vâng vâng dạ dạ mà có thấy mày dậy đâu!”

Tôi chợt bừng tỉnh, sợ đến mức nhìn quanh thì thấy trong phòng không còn ai khác ngoài tôi và mẹ cả.

Sờ lên mặt, nửa bên đều là nước miếng, cái gối cũng ướt mất một khoảng lớn. Trong chăn càng ẩm hơn, toàn thân đổ mồ hôi.

Chuyện đêm qua… là mơ ư?

Chỉ có vết thương nơi đầu lưỡi là vẫn còn nhức nhối, nhói lên mãi.

Mẹ tôi nhìn vào giường, cũng cảm thấy có gì đó không ổn lắm, hỏi:

"Tối qua con làm gì đấy?”

Tôi ngáp lên ngáp xuống.

“Con ngủ chứ còn làm gì ạ.”