Tôi tiếp tục học vẽ ở Đại Phương.
Khi đó, lớp chúng tôi có sáu người, sau khi Trần Vĩ bỏ học, chỉ còn lại tôi là nam sinh, còn lại là bốn nữ sinh.
Ban đầu, tôi vẽ cùng họ, thuận đường về cùng họ.
Nhưng chỉ mấy ngày sau, bọn họ cô nào cũng thành hoa có chủ, mỗi ngày cặp kè cùng với bạn trai, tíu tít bên nhau, tôi hoàn toàn đã không nhận ra.
Rằng tôi lại một mình rồi.
Nhìn người đến người đi trong studio, tôi cảm thấy quần thể ở đây chẳng khác mấy quần thể động vật trong tự nhiên.
Ở độ tuổi sắp trưởng thành này, từng người họ đã tìm được người đối tượng cho mình, thân mật cùng nhau học tập, vẽ tranh, chung sống, hẹn hò và ảo tưởng về tương lai.
Chỉ có tôi là vẫn lẻ loi.
Lúc trước có Trần Vĩ ở bên cạnh, tôi còn chưa cảm thấy gì, giờ Trần Vĩ không tới nữa, tôi mới cảm nhận được sự cô đơn.
Không phải là tôi không muốn yêu đương.
Nhưng khi đối mặt với cô gái mình có hảo cảm, tôi lại không biết giao tiếp thế nào, cũng không thể hiểu được trong lòng cô ấy nghĩ gì, vừa mở miệng đã căng thẳng chứ đừng nói đến việc nhìn thẳng vào cô ấy.
Khi đó còn chưa có từ “trực nam”, nhưng giờ nhớ lại, tôi cứ độc thân mãi, nguyên nhất lớn nhất có lẽ chính là vì tôi là trực nam.
Tối hôm đó, tôi đang chuẩn bị để vẽ tĩnh vật một mình.
Sau khi dựng xong giá vẽ, thấy có một chiếc ghế trống nên tôi ngồi xuống.
"Chỗ này có người ngồi rồi.”
Đây là câu đầu tiên cô ấy nói với tôi.
Tôi quay người lại, nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy không cao lắm, mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ, dáng người gầy gầy, tóc vừa đen vừa dày dài ngang vai, mắt rất to nhưng lông mày trông hơi cương nghị, khuôn mặt trắng lạnh lùng, thoạt trông có vẻ không dễ chọc.
Tôi vội vàng đứng dậy, lấy một cái ghế khác ngồi sang bên phải.
Nhưng như thế thì vị trí ngồi của tôi lại lệch quá, chỉ nhìn thấy mỗi phần tối của tĩnh vật thôi.
Cô ấy ngồi xuống rồi thì liếc nhìn tôi một cái.
Lúc đó chúng tôi chỉ cách nhau khoảng một mét.
“Vẫn còn chỗ đấy.” Cô ấy nói.
Tôi cẩn thận nhích chiếc ghế về phía cô ấy, rút ngắn khoảng cách xuống còn nửa mét.
Cô ấy hơi cạn lời nhìn tôi, hình như còn trợn mắt nữa.
Tôi tức khắc như thêm được chút dũng khí, lại dịch gần về phía cô ấy.
Cuối cùng, chúng tôi cách nhau đến gần 15 cm.
Tôi bắt đầu vẽ.
Thỉnh thoảng, tôi lại dùng khóe mắt liếc cô ấy.
Mái tóc của cô ấy gần như che khuất cả khuôn mặt, không thấy rõ lắm, mỗi lần vẽ một lát thì lại dừng lại, sau đó lấy ra một chiếc Walkman*.
(*Walkman là chiếc máy nghe nhạc di động cá nhân chạy băng cát sét với kích thước nhỏ gọn sản xuất từ những năm 1979)
Cô ấy lôi băng từ của Walkman ra, cắm một cây bút chì vào khe băng rồi cuộn ngược lại, sau đó cho băng vào nghe tiếp.
Walkman vốn có tính năng tua lại băng, nhưng nghe bảo là nếu dùng tính năng đó thường xuyên thì sẽ khiến đầu từ bị hỏng, thế nên chúng tôi đều quen với việc tua băng thủ công bằng bút chì như thế này.
Tôi cúi đầu pha màu, thuận miệng hỏi một câu:
"Cậu đang nghe gì thế?"
Cô ấy liếc nhìn tôi, không nói gì, lại bỏ cuộn băng vào và nhấn nút nghe tiếp.
Tôi hơi xấu hổ nên cứ coi như chưa nói gì, tiếp tục vẽ, thậm chí liếc cũng không dám liếc cô ấy nữa.
“Nè.”
Cô ấy nói với tôi.
Tôi quay đầu lại, thì thấy cô ấy đang cầm tai nghe đưa cho tôi.
Bàn tay của cô ấy rất nhỏ, ngón tay thon dài lại trắng nõn, giống hệt như bàn tay của thiếu nữ trong tranh Công Bút Họa*, vô cùng đẹp.
(*Là một thể loại tranh của Trung Quốc được vẽ rất tỉ mi công phu và chi tiết, chú trọng vào kỹ thuật)
Tôi sững người ra.
Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên có cô gái đưa tai nghe cho tôi.
Tôi liếc nhìn cô ấy, vẫn vẻ mặt lạnh lùng đó, lại nhìn tai nghe trên tay cô ấy, cẩn thận cầm lấy, chầm chậm đút vào tai trái.
Cảm giác tai nghe này có chút ấm.
Đó là độ ấm của cô ấy.
Hơi nóng cũng nhanh chóng truyền sang tai tôi.
"Không quên được lần đầu tiên tôi nhìn thấy em.
Đôi mắt quyến rũ ấy.
Bóng hình em trong tâm trí tôi.
Bồi hồi không tan.
Nắm tay em cảm nhận sự dịu dàng của em.
Thật sự có đôi chút không thể thở được."
Đây là bài "Tình Yêu Bất Đắc Dĩ”.
Năm đó Vườn Sao Băng đang thịnh hành, ca khúc này cũng thành hit, tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Nhưng đều không hay bằng lần này.
Cảm giác cứ như tai nghe tích điện vậy.
Dòng điện ê ẩm chạy qua người tôi hết lần này đến lần khác.
“Nghe hay nhỉ?” Cô ấy đột nhiên hỏi.
Sau đó thì không nói gì nữa, chúng tôi lại tiếp tục tự vẽ tranh của mình, cùng nghe nhạc.
Lúc khóa học sắp kết thúc, tôi nhìn thấy chữ ký của cô ấy ở góc dưới bên phải của bức tranh.
Ba chữ viết rất thanh tú: Lục Tiểu Lôi.
Hóa ra tên cô ấy tên là Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi khẽ liếc nhìn khuôn mặt của tôi, sau đó lại nhìn vào bức tranh tôi vẽ.
Tôi tức khắc hiểu ra, vội vàng viết vào góc dưới bên phải của bức tranh: Kim Giác.
Tiểu Lôi sửng sốt một chút, tưởng mình đọc nhầm, bèn nghiêng người nhìn lại.
"Kim Giác?"
"Ừ…”
Khuôn mặt của Tiểu Lôi vẫn lạnh lùng, nhưng dường như lại không lạnh lùng tiếp được nữa.
Cô mím môi, rõ ràng đang cố nén cười, hỏi lại tôi:
“Nghệ danh hả?’
"Tên thật, là do ông Tư đặt cho mình, người dưới quê ấy mà…”
Trên mặt Tiểu Lôi hiện lên một vệt ửng hồng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ở trên ghế che miệng cười nghiêng ngả.
Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy mà sững sờ một lúc, không hiểu sao người này lại có sự tương phản dữ dội như vậy.
Sau khi cười xong, Tiểu Lôi vuốt ngực, cố gắng trấn tĩnh lại, đỏ mặt nói:
"Ừm, thật ra cái tên này cũng hay mà, Kim Giác… ha ha ha Kim Giác Đại Vương…”
Cô ấy lại bắt đầu cười.
Từ nhỏ đến lớn, tôi thường bị trêu chọc vì cái tên này.
Nhưng tôi không giận Tiểu Lôi.
Bởi vì cô ấy thực sự đã rất cố gắng kìm nén tiếng cười của mình rồi.
Chỉ là không kìm nổi nữa thôi.
Cười xong cô ấy lại hỏi:
"Vậy tối mai cậu có đến không? Kim Giác.”
“Có.”
…
Đang ăn, mẹ nhìn tôi rồi đột nhiên nói:
“Trả tiền cho con đi học vẽ là để vẽ chứ không phải để tìm đối tượng đâu!”
Tôi hơi sợ, tim đập thình thịch.
Trong mười năm đầu đời, tôi luôn cảm thấy như mẹ mình có năng lực siêu nhiên vậy.
Rõ ràng là chuyện tôi lén lút trộm làm, nhưng dường như bà ấy luôn biết được, thậm chí có lúc tôi không hề mở miệng, bà cũng biết tôi định nói gì.
Tôi vội giả ngu nói:
"Tìm đối tượng gì chứ ạ?”
Mẹ tôi trợn trắng mắt, không thèm nhìn tôi nữa, bảo:
"Không tìm đối tượng hẹn hò thì vừa rồi sao lại cười?"
Tôi càng sợ hơn, bởi vì vừa rồi tôi thực sự đang nhớ đến Tiểu Lôi.
Gia đình tôi là một kiểu gia đình không hề tồn tại không khí lãng mạn.
Cha mẹ tôi hồi còn trẻ chưa bao giờ hẹn hò, vừa đến tuổi thì được người quen giới thiệu rồi kết hôn luôn.
Cuộc sống nhạt nhẽo nhàm chán, thỉnh thoảng lại ồn ào náo nhiệt, gà bay chó sủa.
Cái gì mà tình yêu, cái gì mà lãng mạn, nhà tôi đều không hứng thú lắm.
Nhưng không ngờ, cảm giác của mẹ lại nhạy bén đến vậy.
Khi đó, mặc dù tôi và Tiểu Lôi gặp nhau mỗi ngày, nhưng cũng chỉ cùng nhau nghe hát, thỉnh thoảng nói hai ba câu, những chuyện khác ấy hả, nhiều lắm thì tôi cũng chỉ tưởng tượng thôi.
Mà tôi cũng chẳng dám tưởng tượng quá đà nữa.
Hôm nay đột nhiên mẹ nói ra lời này, lòng tôi ngược lại lại có chút khấp khởi, kiểu như được khai sáng vậy.
Hóa ra tôi đây cũng coi là hẹn hò rồi sao?
Bố tôi ở một bên nhìn mẹ tôi thế trận căng thẳng, bật cười, cảm thấy con trai cũng lớn rồi, không có chút suy nghĩ nào mới không bình thường ấy.
Nhưng mẹ tôi không phục không theo, bảo, với đầu óc của tôi á, yêu đương và học tập chỉ có thể chọn một thôi.
Bà còn bảo, con gái trong thành phố bây giờ đều rất cuồng, lỡ như mà xảy ra chuyện gì đó thì sao, tóm lại là không cho phép.
Tôi lắc đầu như trống bỏi, khăng khăng rằng mình không yêu đương gì hết, không cần phải lo lắng đâu.
Thấy mẹ tôi như lâm đại địch, bố tôi nửa đùa nửa thật bảo:
“Này là mình về quê xem mệnh cho nó rồi hả? Vận đào hoa sắp đến à?”
Mẹ tôi hừ một tiếng.
"Cái này còn cần phải tính hả? Mệnh của Kim Giác vốn…”
Mẹ nhìn tôi lần nữa.
"Tự con không ý thức được à?”
"Con không ý thức được chỗ nào ạ?”
Tôi biết mẹ đang nói đến chuyện kia, nhưng bao nhiêu năm rồi, tôi đã thấy rất nhiều “anh em”, hù thì cũng có kẻ hù được tôi, nhưng chỉ đến vậy thôi, sau này khi tôi theo ông Tư học được mấy thuật pháp đơn giản, thì tôi đã không còn sợ nữa.
So với đám anh em này, tôi còn sợ bọn côn đồ trong trường hơn.
Mẹ cũng chẳng buồn nói tiếp với tôi mà chỉ cắt luôn tiền tiêu vặt của tôi.
"Chuyện này thì liên quan gì đến tiền tiêu vặt của con ạ?”
Từ nhỏ đến lớn, bất cứ chuyện gì của tôi, bà ấy cũng có thể kéo lên đến tiền tiêu vặt được.
Mẹ tôi cười lạnh.
"Đến lúc đó tiền mua nước ngọt cũng không có, không tin con còn hẹn hò được!”
Tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn bố, ai biết ông lại hùa theo, nói:
"Cũng được, để con sớm nếm thử sự khốn khổ của tình yêu đi.”
Lúc đó tôi càng tức hơn.
Hai tục nhân này, tự mình biến cuộc sống của mình thành như này thì thôi, cho rằng tôi cũng sẽ vậy sao?
Đã thế tôi lại càng muốn chứng minh cho họ thấy đấy.
Tình yêu của tôi, không liên quan gì đến tiền bạc hết.