“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
Trần Vĩ nhìn tôi, vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt dần trở nên đầy ấm ức, nó đột nhiên hét to:
"Không biết! Tao không biết! Tao không làm gì Tiểu Huệ cả! Nhưng mọi người không ai tin! Không ai tin hết! Aaaaaa!!!”
Chú Trần nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi vào ấn chặt nó, tôi cũng ở bên cạnh giúp đỡ.
Chú Trần với lấy lọ thuốc, lại định cho nó uống thuốc. Nhưng Trần Vĩ lập tức hất văng thuốc trong tay bố mình đi, những viên thuốc trắng bay tứ tung khắp nơi.
"Con không điên! Con không điên! Con đã gặp ma mà! Sao mọi người không tin lời con nói chứ!”
Tôi vội vàng trấn an Trần Vĩ, rồi bảo chú Trần cứ ra ngoài đi đã.
Chú Trần đi đến cửa, mắt nhắm lại.
"Kim Giác, xin con, giờ nó chỉ nghe lời con thôi.”
Sau khi tôi ngồi xuống, Trần Vĩ lại nói:
"Họ bảo là tao có mưu đồ bất chính với Tiểu Huệ, còn định kiện tao, người nhà muốn đưa tao vào viện An Định, Kim Giác, hôm nay tao chỉ cần một câu của mày thôi…”
Đôi mắt của Trần Vĩ ngậm đầy nước mắt, nói:
“Tao bị điên hay là đụng phải ma quỷ?”
Tôi lưỡng lự một lát rồi đáp:
"Yên tâm đi, mày không điên."
"Vậy hôm đó mày đã nhìn thấy gì trên người Tiểu Huệ?”
"Không có gì, chỉ là một cánh tay thôi.”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lưu Tiểu Huệ, thì đã thấy trên vai Lưu Tiểu Huệ đặt một bàn tay nhợt nhạt tái xanh.
Móng tay rất dài, ngón tay từng nhịp một nâng lên hạ xuống, giống như đang đánh đàn vậy, rất tao nhã.
Trần Vĩ vừa nghe thế thì bật khóc, giống nhưng đã có người hiểu được nỗi oan ngút trời của mình.
"Tao biết đó là một bàn tay mà…”
"Mày thấy được à?”
"Tao không thấy, nhưng lúc Lưu Tiểu Huệ ngồi phía sau vỗ vai tao, tao mới biết ——”
Trần Vĩ mở to hai mắt, nỗi kinh hoàng đêm đó vẫn còn chưa tiêu tan.
" —— Từ đầu đến cuối, cô ấy chưa bao giờ ôm tao, vòng tay đã ôm tao... là một thứ khác!”
…
Trần Vĩ chộp lấy lọ thuốc bên cửa sổ ném xuống đất, liên tục hét lên:
"Tao không điên! Tao không điên!"
Thấy vẻ mặt kích động của Trần Vĩ, tôi vội vàng phụ họa đúng đúng đúng.
Nhưng thực ra tôi vẫn chưa nói với nó…
Khi tôi nhìn thấy Lưu Tiểu Huệ lần đầu tiên, trên vai cô ta có đặt một bàn tay.
Nhưng khi cô ta đi xuống cầu thang, lưng, vai, eo, chân…
Tổng cộng có đến sáu, bảy bàn tay nhợt nhạt xanh tái.
Móng tay rất dài, vừa chảy ra máu, vừa cấu xé thứ gì đó trên người Lưu Tiểu Huệ, giống như mang theo nỗi hận vô tận.
Còn tiếng lạch cạch mà Trần Vĩ nghe thấy khi lái xe.
Nếu tôi đoán không lầm, thì chắc đó là tiếng ngón tay bị nan hoa xe đạp cắt đứt.
Những chuyện này tôi không nói cho nó biết.
Chỉ cần Trần Vĩ biết là tôi cũng nhìn thấy bàn tay kia, thì nó an tâm rồi.
Ít nhất có thể chứng minh rằng nó không hề điên, chỉ là nó đã đụng phải thứ gì đó thôi.
“Thứ đó đã mê hoặc cả mày và Tiểu Huệ.” Tôi nói.
"Mê hoặc? Là sao?”
Tôi liền nói với Trần Vĩ rằng, những thứ đó có ba kỹ năng: Mê hoặc, che giấu và hù dọa.
Cái gọi là mê hoặc, chính là làm cho người ta lú lẫn tin theo.
Bất kỳ cảm giác nào trên cơ thể, hoặc nghe thấy ai đó nói bên tai, hoặc cảm xúc tức giận, phấn khích hay sợ hãi không thể giải thích được, đều là mê hoặc.
Đương nhiên, khả năng mạnh nhất chính là mê hoặc tâm trí, khiến con người vô ý gây ra những việc không thể giải thích được.
Sau đó thì là che giấu, tức là làm cho một số thứ mà bản năng của mình có thể cảm giác được, nghe được, thấy được nhưng lại không tác động vào được.
Cuối cùng là hù dọa, đó chẳng qua chỉ là biến thành bộ dạng đáng sợ để hù dọa người khác thôi.
Tóm lại, đều là công kích tâm lý hoặc cảm nhận, nếu không quá để ý thì sẽ không sao, đều là ảo giác cả.
Trần Vĩ nhìn tôi chằm chằm, nói:
"Ảo giác á? Mày có biết tao tỉnh lại ở đâu không? Ở tận huyện Từ rồi, hai bánh của xe đạp cũng cháy đen cả! Loại quỷ nào có thể mê hoặc tao thành nông nỗi đó chứ?”
Lòng tôi thầm kinh sợ.
Tôi biết Trần Vĩ đã gặp phải thứ gì đó, nhưng không ngờ nó lại gặp phải thứ kinh khủng đến vậy.
Những người anh em bình thường không hề có bản lĩnh này.
Trần Vĩ thấy vẻ mặt tôi có chút không đúng thì lại hoảng loạn, sờ lên khắp người.
"Có phải mày đã nhìn thấy gì trên người tao không?”
Tôi không nói gì cả.
Tất nhiên mấy cái tay kia sớm đã không còn trên người Trần Vĩ nữa, nhưng trong nhà nó…
Tụ tập đầy các anh chị em.
Có một người phụ nữ mặc váy màu vàng đang khoanh chân ngồi trên tủ, đầu lưỡi thò ra gần như sắp chạm vào đầu Trần Vĩ rồi, nước bọt không ngừng nhỏ xuống tong tong.
Có một đứa trẻ cứ ở bên cạnh tôi đập một quả bóng, quả bóng đó thật ra là cái đầu của chính nó, vừa đập vừa đếm, tôi sớm đã bị thằng nhóc hư mắt trắng dã này làm phiền muốn chết.
Còn có một đám thiếu niên choai choai, cầm dao bổ dưa chém qua chém lại, chết hết lần này đến lần khác, ruột già xổ hết cả ra ngoài.
Lúc đầu chỉ có một vài kẻ, nhưng sau khi tôi ngồi một lúc lâu, thì càng ngày càng có nhiều kẻ chen chúc đến, còn nhiều hơn cả toa xe du xuân màu xanh lục nữa.
Kể từ khi tôi ở trong studio nói ra từ kia, những thứ này đã phát giác ra tôi.
Chúng không thể làm gì được tôi, giờ thì chúng bắt đầu gây rắc rối cho những người xung quanh tôi.
Nếu tôi còn không ra tay, Trần Vĩ rất có thể sẽ bị những thứ này khiến cho sụp đổ.
Có một số chuyện, ngay từ khi bạn còn chưa nhận thức được, thì thực tế nó đã sớm bắt đầu rồi.
…
Tôi bảo Trần Vĩ lấy đôi giày mà nó đi khi gặp phải “anh em” ra đây.
Đó là một đôi Adidas mới toanh, là món quà sinh nhật mười bảy tuổi của Trần Vĩ. Lúc nó mới diện lên, còn đi đi lại lại trước mặt tôi khoe khoang mấy lần.
Hôm đó đến studio, nó sớm đã có chủ đích rồi, nên mới đặc biệt mang đôi giày đó.
Tôi cầm đôi giày, lật qua lật lại nhìn, trông cũng đẹp đấy.
“Xin lỗi nhá.” Tôi nói.
"Mày định làm gì?”
Trần Vĩ có cảm giác không ổn, đây chính là báu vật của nó đấy.
"Dùng đôi giày này để đổi lấy sự yên ổn của mày.”
Đầu tiên, tôi tháo dây giày bên trái ra, lấy một tờ giấy ghi sinh thần bát tự của Trần Vĩ, nhét vào dưới lót giày, rồi lôi tấm bùa hộ mệnh mà ông Tư đã cho tôi từ cổ áo ra.
Đây là một mẩu xương chân hổ trắng, bên trong có giấu huyết thư bí phù, sau hơn trăm năm đeo bên người, nó đã biến thành giống như một miếng ngọc đỏ hồng ấm áp.
Tôi ngậm bùa hộ mệnh trong miệng, bắt đầu niệm chú. Lúc niệm chú, cảm thấy bùa cũng theo đó khẽ rung lên, đồng thời dùng một sợi dây đỏ thắt giày lại thành một nút chết.
Niệm xong chú, tôi cầm giày đi ra ngoài, tìm đến một bãi đất trống, đặt mũi giày hướng về phía Tây, sau đó đốt giày bằng cành bách.
Đây là phương pháp hài độn* mà ông Tư đã dạy cho tôi, có thể tiễn đi được tất cả những người anh em bình thường.
(*Cởi giày để tráo đổi nhằm trốn thoát hoặc vứt bỏ gì đó, chưa tìm được từ thay thế nên để nguyên)
Lúc đốt giày, cả tôi lẫn Trần Vĩ đều có thể nghe thấy tiếng chít chít kẽo kẹt trong làn khói, còn có cả mùi tanh hôi.
"Được rồi, sau này sẽ không có chuyện gì nữa đâu."
Nhưng tôi còn phải đưa ra hai yêu cầu với Trần Vĩ:
Thứ nhất, tạm thời đừng có xem trộm loại VCD xxx rồi “tự sướng”, gây tổn thương dương khí, hiện giờ thân thể nó không chịu nổi.
Trần Vĩ bảo đảm nói tuyệt đối sẽ không xem.
Thứ hai, lấy hết tất cả những thứ lúc trước tôi đã đưa cho nó, thật ra cũng chỉ có mấy quyển truyện tranh thôi, trả hết lại cho tôi, đốt sạch đi.
"Tại sao chứ?”
Tôi không nói với nó là tại sao, tóm lại, trước mắt chúng tôi đừng gặp nhau nữa, tốt cho cả hai.
Sau khi Trần Vĩ về nhà, nó lập tức cảm thấy căn phòng sạch sẽ sảng khoái hơn rất nhiều, chú Trần nhìn thấy bộ dạng nó như thế cũng rất vui.
Trần Vĩ xúc động nói với tôi:
"Thật không ngờ, bình thường mày nhìn nhát gan như thế mà lúc làm loại chuyện này, lại thật sự có phong phạm quỷ thần chớ gần.”
Tôi đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có.
Hồi xưa tôi nghe nói nhà Trần Vĩ có chút quan hệ với học viện cảnh sát, nếu có thể, tôi đề nghị nó thi vào học viện cảnh sát, nơi đó thích hợp với nó hơn.
Trước khi đi, Trần Vĩ đột nhiên nói:
"Kim Giác, mày cũng đừng đến studio Đại Phương nữa, tao cứ cảm thấy chỗ đó có gì không ổn lắm ấy.”
"Được rồi, tao sẽ đi các studio khác xem tình huống thế nào.”
Nhưng lúc đó tôi đã đóng hai tháng học phí rồi, tìm nơi khác sẽ phiền phức hơn, hơn nữa tỷ lệ đỗ của Đại Phương rất cao nên vẫn muốn vẽ tạm trước đã.
Dù sao đây cũng là studio lớn có mấy trăm người lận, giữa thanh thiên bạch nhật lẽ nào còn có anh em dám xuất đầu lộ diện sao.
Tôi không hiếm lạ nhất là mấy thứ đó.
Sau khi rời khỏi nhà Trần Vĩ, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, như thể những cảm xúc bị kìm nén trong nhiều năm nay đều đã được giải phóng.
Hàng năm tôi thường về quê vào những ngày lễ, học vài món nghề loại này từ ông Tư, nhưng mỗi lần ông Tư đều dặn đi dặn lại tôi, những thứ này phải đợi đến khi tôi trưởng thành mới có thể sử dụng.
Thấy mình sắp thành niên rồi, có lẽ thử một chút cũng không sao...
Tôi đang đạp xe định đi thì bỗng có tiếng răng rắc truyền ra từ cổ.
Tôi tháo tấm bùa hộ thân mà ông Tư tặng cho mình ra thì phát hiện mặt trên xuất hiện một vết nứt nhỏ màu đỏ, ẩn hiện còn có âm thanh xèo xèo nghe như tiếng xì hơi.