Tôi và Trần Vĩ đồng thời mở mắt ra, chỉ cảm thấy trước mặt chợt tối sầm.
Thế giới hệt như bị dính liền với nhau, Trần Vĩ sợ tới mức túm chặt lấy tay tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào mu bàn tay nó, ra hiệu cho nó đừng sợ.
Đợi trong chốc lát, trước mắt giống như một cuộn phim vừa tráng xong, dần dần thấy rõ.
Từ trên cao nhìn xuống, chúng tôi quan sát ngã tư dưới ánh đèn đường.
Đây là tầm nhìn của con quạ, nó vẫn đang nhìn chằm chằm xuống dưới, còn không ngừng quang quác với tôi và Trần Vĩ.
“Lưu Tiểu Huệ… Lưu Tiểu Huệ…” Trần Vĩ gọi khe khẽ.
Tôi nhìn thấy một cô gái đang đi xe đạp tới, đó chính là Lưu Tiểu Huệ.
Cô ấy vừa gạt nước mắt vừa đạp xe, chiếc xe trông cũng có vẻ hơi loạng choạng.
“Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!”
Trần Vĩ há to miệng hét lên.
Tôi chợt phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Mặc dù Lưu Tiểu Huệ đã chết ở đây, nhưng đáng lẽ cũng chỉ lang thang qua đây thôi chứ, bộ quần áo mặc trên người cũng phải là bộ lúc cô ấy nhập quan mới đúng, không thể là dáng vẻ như trước mắt này.
Tôi túm chặt tay Trần Vĩ, bảo nó đừng có kích động.
Quả nhiên, Lưu Tiểu Huệ không nghe thấy giọng nói của chúng tôi, đạp xe thẳng qua.
“Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!” Trần Vĩ vẫn hét lên.
Đột nhiên, một chiếc xe tải ở ngã rẽ khác bỗng lao tới.
Lưu Tiểu Huệ rõ ràng đã nhìn thấy xe tải đang đến, nhưng chiếc xe lại bất ngờ bẻ lái, tăng tốc, lao thẳng vào dưới lốp xe.
Một tràng tiếng phanh gấp đinh tai vang lên, cả con đường đều biến thành màu đỏ.
Tôi và Trần Vĩ chỉ mượn tầm mắt của con quạ từ trên đèn đường nhìn xuống thôi, không thể làm gì cả, cứ thế trơ mắt nhìn Liễu Tiểu Huệ bị cuốn vào gầm xe tải.
“Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!” Trần Vĩ đứt gan đứt ruột hét lên.
Mà Tiểu Huệ đang nằm trong vũng máu dường như cũng nghe thấy giọng nói, khó nhọc ngẩng đầu lên, sau khi tìm tòi tứ phía, thì đã nhìn thấy chúng tôi.
"Trần Vĩ?"
Thấy Tiểu Huệ nói chuyện với mình, Trần Vĩ vội vàng hét to:
"Tiểu Huệ! Anh xin lỗi! Anh yêu em!"
Hơn nửa khuôn mặt của Tiểu Huệ bê bết máu, cô ấy ngẩng đầu lên, cố hết sức nở một nụ cười:
"Em cũng yêu anh!"
Miệng của Tiểu Huệ bắt đầu trào ra từng ngụm, từng ngụm máu tươi, dường như cô ấy đã nhớ ra, cô cố hết sức túm chặt mặt đất, hô lên với chúng tôi:
"Trần Vĩ! Đừng điều tra cái chết của em!”
"Tiểu Huệ!"
Tôi cảm thấy tầm nhìn rung chuyển, con quạ đã bay đi mất.
Trần Vĩ nhắm mắt lại, vẫn đang hét lên:
"Tiểu Huệ! Tiểu Huệ!"
Khuôn mặt nó giàn giụa nước mắt, nước mắt vừa rơi xuống là sẽ lập tức phá vỡ liên kết ngay.
Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy.
Tôi thấy bóng dáng của Tiểu Huệ lại lần nữa xuất hiện trong sương mù, cô ấy chầm chậm đạp xe tới, sau khi thấy chiếc xe tải nơi ngã tư, thì lại bẻ lái, chết thêm lần nữa dưới bánh xe tải.
Hình ảnh này ngày càng nhạt dần, nhưng tôi biết, Lưu Tiểu Huệ vẫn đang lặp đi lặp lại chuyện này.
Trần Vĩ ngồi liệt bên đường, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Đột nhiên nó xắn tay áo lên, lấy con dao rọc giấy từ trong túi ra đặt lên cánh tay.
“Mày điên rồi!” Tôi lập tức chộp lấy con dao.
"Tao muốn gặp Tiểu Huệ! Tao muốn gặp Tiểu Huệ!"
Tôi túm lấy cổ áo nó, quát:
"Tao đã nói rồi, biện pháp này chỉ có thể dùng một lần, không bao giờ có lần sau nữa!”
Trần Vĩ cúi đầu, nặng nề th ở dốc, không nói gì nữa.
"Trần Vĩ, tao cảnh cáo mày! Cho dù mày có tự sát thì mày cũng không thấy được cô ấy nữa đâu, thế giới bên kia phức tạp lắm!”
Trần Vĩ hơi sững sờ, lẩm bẩm:
"Tại sao Tiểu Huệ lại lặp lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó?”
Trần Vĩ bỗng nhận ra, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Có phải là cô ấy…”
Tôi biết chuyện này không giấu được nữa, nhưng cũng không biết giải thích thế nào với nó, nếu sớm biết chuyện này thì tôi đã không để nó nhìn thấy rồi.
“Có phải cô ấy sẽ phải chịu đựng cảnh đó hết lần này đến lần khác không?” Trần Vĩ hỏi tôi.
Tôi khẽ gật đầu, không dám nhìn vào mắt nó.
“Aaaaaaaaa…”
Trần Vĩ đau đớn ôm đầu ngồi bệt xuống đất.
"Tại sao lại là cô ấy chứ!"
Trần Vĩ như phát điên túm lấy áo tôi hét lên:
"Mày cứu cô ấy đi! Làm ơn cứu cô ấy đi!”
“Mày từ từ đừng nóng vội.” Tôi vội vàng trấn an Trần Vĩ, “Mặc dù phải lặp đi lặp lại chuyện trước khi tự sát, nhưng mỗi lần tự sát xong, cô ấy sẽ quên luôn, nên không đau đớn như mày tưởng tượng đâu, tao sẽ tìm người đến giúp Tiểu Huệ giải thoát, mày yên tâm.”
Rồi nói thêm:
"Hơn nữa mày cũng nhìn thấy rồi đấy, cái chết của Tiểu Huệ không phải vì mày, cô ấy vẫn còn yêu mày.”
Trần Vĩ nhìn tôi chằm chằm.
"Vậy là bởi vì ai? Cô ấy bảo tao đừng điều tra chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc là cô ấy bị thứ gì hại chết?”
…
Tôi và Trần Vĩ cùng ngồi bên lề đường, nhất thời không nghĩ ra manh mối nào cả.
Trần Vĩ nghi ngờ rằng cái chết của Tiểu Huệ có liên quan đến việc họ gặp ma khi lái xe đạp hồi trước.
Lúc trước Lưu Tiểu Huệ cứ nghi thần nghi quỷ suốt, chắc chắn vì đã cảm nhận được gì đó.
Cô ấy không dám nói cho Trần Vĩ biết, có lẽ là vì, việc này người khác thực sự không giúp gì được cô ấy, mà sẽ chỉ rước họa vào thân.
Trần Vĩ đột nhiên hỏi tôi:
"Gặp phải kẻ xấu còn báo cảnh sát được, nhưng gặp phải chuyện này thì biết tìm ai đây?"
"Trong thế giới động vật, nếu sư tử ăn thịt cừu, thì cừu biết tìm ai hả?”
"Chẳng lẽ không có công lý gì cả sao? Giống như trong sách nói ấy, nhân quả báo ứng?”
Tôi bất lực cười cười.
"Trên đời có câu thiện ác hữu báo, nhưng cũng có câu, giết người phóng hỏa eo dắt bạc triệu, tu cầu sửa lộ không chốn chôn thây.”
Trần Vĩ lập tức im lặng, nó học ở trường cảnh sát, có lẽ cũng đã nghe thấy rất nhiều chuyện bất công.
Tôi nói tiếp,
"Trật tự chỉ hữu ích trong cùng một chủng quần thôi. Thế giới bên ngoài đều là mạnh được yếu thua, tao từng đọc một số quyển thuật pháp, có hại người, có gạt quỷ, có mua chuộc thần thánh, nhưng làm gì có trừ ác phục thiện đâu…”
Trần Vĩ không nói gì nữa.
Tôi vỗ vỗ vai nó.
"Nhưng tao vẫn muốn thử."
Đôi mắt của Trần Vĩ bất ngờ sáng lên, lập tức muốn đứng dậy, tôi nhắc nhở nó:
“Nhưng tao phải nói trước, không có lần sau đâu đấy!”
“Mày yên tâm!”
Nhiều năm sau tôi mới phát hiện, hễ việc nào nói không có lần sau, nhưng đã có lần một thì sẽ chẳng có cách nào ngừng lại được.
…
Khi đèn đỏ bật sáng, tôi chạy đến chỗ ngã tư ngồi xổm xuống xem xét, Trần Vĩ cũng chạy theo.
Đây là nơi Lưu Tiểu Huệ bị tai nạn hôm đó, vết máu trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, người qua đường đi đi lại lại, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ dấu vết nào.
"Xe đạp đâu? Chiếc xe mà Tiểu Huệ đi khi xảy ra chuyện ấy?” Tôi hỏi.
"Nó bị nghiền nát rồi, nhưng sau đó bố của Tiểu Huệ đã đem đi thiêu, có việc cần à?”
"Tao cảm thấy, lúc Tiểu Huệ đâm vào xe tải ấy, vẻ mặt không đúng lắm, có trong nháy mắt hình như rất sợ hãi, giống như đã nhìn thấy thứ gì vậy…”
Tôi chợt nhớ Trần Vĩ vẫn còn giữ đôi găng tay Tiểu Huệ đã mang, nên vội bảo nó đưa cho tôi xem.
Tôi cầm găng tay đi đến trước một cửa hàng đồng giá mười tệ, cẩn thận quan sát nó dưới ánh đèn, Trần Vĩ cũng nhích tới xem.
Đây là một đôi găng tay dệt kim rất bình thường, có dính một ít máu, bên trên còn có vài vệt đen.
Tôi ngửi thử, có mùi bụi giấy, hơi quen thuộc, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.
Sau khi loay hoay lật qua lại vài lần, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ các dấu vết trên đó.
Đó là dấu vết của hai bàn tay.
Khi Tiểu Huệ bị xe tải đâm chết, chính đôi bàn tay này đã bẻ tay lái của cô ấy rẽ vào góc cua.
Có hai kiểu tự sát, một là người đó thực sự không muốn sống.
Còn một loại nữa, chính là bị mê hoặc đến vô cớ muốn tự sát, đây là loại mà Trần Vĩ đã gặp phải.
Lưu Tiểu Huệ đã tự tử vì nguyên nhân này à?
"Làm sao thế? Nhìn thấy gì rồi hả? Tro đen ở trên này là gì?" Trần Vĩ sốt ruột hỏi không ngừng.
Nhưng đầu óc tôi đang rối bời, tôi thực sự không nghe thấy nó nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào dấu tay màu đen trên đôi găng tay.
Dấu tay này rất quen thuộc với tôi.
Nhưng điều tôi không hiểu là: Dấu tay xuất hiện trên bậu cửa sổ nhà tôi, tại sao cũng ở đây chứ?
Hạ thủ với Vương Diễm và Chu Lâm thì tôi còn có thể hiểu được, nhưng tại sao cô ấy lại còn phải hại cả Lưu Tiểu Huệ nữa?
Tôi nhét đôi găng tay vào túi áo khoác, bảo Trần Vĩ về nhà trước đi.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Trần Vĩ càng cảm thấy chuyện rất nghiêm trọng, nó nói:
"Cần phải làm gì thì mày cứ việc nói cho tao biết, tao đã học tán thủ* một tháng rồi đấy.”
(*Tán thủ: Một môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc)
"Không, chuyện bây giờ, tán thủ của mày không xử lý được.”
Tôi kêu Trần Vĩ về trước, việc còn lại cứ để tôi, nhưng trước khi đi, tôi lại nói với nó:
"Trước đây mong ước lớn nhất của mày là gặp được Lưu Tiểu Huệ, còn bây giờ thì sao?”
"Điều tra ra sự thật và trả thù cho cô ấy."
"Được, giữ vững đi, chỉ cần mày có suy nghĩ đó, thì không thứ gì có thể dụ mày nghĩ quẩn được.”
“Rốt cuộc mày định làm gì?” Trần Vĩ lại hỏi tôi.
"Tìm người hỏi một chuyện."
Sau khi lên xe, tôi quay đầu lại hỏi nó:
"Có phải vì mối tình đầu đều sẽ không có kết thúc tốt đẹp không mày?"
Trần Vĩ suy nghĩ một lát, rồi đáp:
"Chưa chắc, mọi chuyện phụ thuộc vào nỗ lực của mỗi người.”