Cái đêm mà Trần Vĩ và Lưu Tiểu Huệ gặp nhau, họ đã đụng ngay phải đám nhân huynh*.
Khi đó hai nhà suýt nữa đã kiện nhau ra toà, ai ngờ sau khi Trần Vĩ đến thăm Lưu Tiểu Huệ trong bệnh viện, thì hai người bỗng xích lại gần nhau hơn.
Theo lời của Trần Vĩ, thì đó chính là tiếng sét ái tình, trời sinh một cặp.
Ban đầu thì rất ngọt ngào, nhưng dần dần, Trần Vĩ nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Thỉnh thoảng khi hai người đi mua sắm, Lưu Tiểu Huệ dường như luôn lo lắng điều gì đó, có lúc cô ấy đột nhiên quay đầu lại, hoặc nhìn vào đám đông bên cạnh, như thể đang sợ hãi gì.
Nghe Trần Vĩ nói, trong lòng tôi hơi lo lắng, trạng thái của Tiểu Huệ, không ai quen thuộc hơn tôi, tôi hỏi:
"Tiểu Huệ cũng nhìn thấy những thứ kia sao?"
"Không thể nào, nếu cô ấy có năng lực này, thì đêm đó bọn tao cũng đã không xảy ra chuyện rồi.”
Trần Vĩ cũng từng hỏi cô ấy, rốt cuộc đang nhìn gì thế?
Nhưng Liễu Tiểu Huệ luôn đổi chủ đề, bảo là mình ổn.
Nhưng càng nói vậy thì Trần Vĩ lại càng lo lắng.
Một thời gian sau, Tiểu Huệ giống như thực sự sợ hãi, nói với Trần Vĩ rằng cô ấy nghi ngờ có người đang theo dõi mình.
Trần Vĩ cũng bởi vậy mà đã đặc biệt đến đưa đón cô ấy vài lần, nhưng không thấy có gì lạ, chỉ là Tiểu Huệ vẫn luôn sợ hãi.
Trần Vĩ cho rằng có phải Tiểu Huệ đang giấu mình gì đó không.
Nhưng lần nào hỏi cũng không biết gì hết, hỏi nhiều thì lại cãi nhau.
Trần Vĩ cũng khó chịu, ngày hôm đó lại cãi nhau tiếp vì chuyện này, cuối cùng Lưu Tiểu Huệ bật khóc, nói muốn chia tay.
Bình thường thì Trần Vĩ sẽ lập tức chịu thua, bắt đầu khuyên nhủ, nhưng hôm đó nó thực sự không nhịn được nữa, thế là đáp chia tay thì chia tay.
Sau khi về nhà, Trần Vĩ lại cảm thấy mình quá bốc đồng, định đợi đến Giáng sinh sẽ đi tìm cô ấy.
Nhưng ai ngờ, trên đường về, Tiểu Huệ đã bị tai nạn qua đời.
"Nếu tao biết đó là lần cuối tao và cô ấy gặp nhau, tao còn cãi nhau gì với cô ấy cơ chứ?”
Trần Vĩ lấy từ trong túi ra một đôi găng tay dệt kim đưa cho tôi.
"Đây là găng tay Tiểu Huệ đeo khi đó, còn có tóc, sinh thần bát tự, mày còn cần gì không? Tao đưa mày đi tìm!”
"Đừng đừng…”
Nhìn ánh mắt của Trần Vĩ, tôi có hơi sợ.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao ông Tư lại dặn tôi không được kể với ai về chuyện thấy ma quỷ, một khi mở miệng, cả mớ rắc rối sẽ đến với tôi.
Cuối cùng thân bất do kỷ, càng lún càng sâu.
Trần Vĩ vẫn vô cùng trông mong nhìn tôi.
Sau lưng nó, lại có mấy vị nhân huynh nữa lộ ra ánh mắt thèm thuồng lượn đến.
Bất kể tôi có ra tay hay không, lần này chắc chắn là phiền toái.
Tôi nói với Trần Vĩ:
"Chuyện này rất nguy hiểm."
"Nhưng nếu không được gặp cô ấy lần nữa, cả đời này tao sẽ không thể an tâm.”
…
Hồi cấp hai, vào kỳ nghỉ hè mỗi năm, tôi sẽ về nhà bà ngoại chơi một thời gian.
Sau khi trải qua vụ mượn thọ năm mười tuổi, tôi và ông Tư đã trở nên thân thiết hơn, thỉnh thoảng tôi cũng đến miếu giúp việc, nhân tiện học một số thứ đơn giản.
Về cách thức thấy ma, từ trước đến nay luôn có rất nhiều lời đồn đại.
Nhưng nhìn chung, chỉ có hai loại:
Một là, người này thiên sinh dị đồng, dân quê gọi là có đôi mắt âm dương.
Hoặc người này thân thể hay tinh thần xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, tự xưng rằng đã thấy ma quỷ thật thật giả giả cũng được.
Hai là, sử dụng các phương pháp đặc biệt.
Có người dùng thôi miên, dùng chất k1ch thích, chúng đều thuộc về loại ảo giác.
Ngoài ra còn có dùng thuật pháp dân gian.
Chẳng hạn như nằm duỗi thẳng hai chân úp mặt xuống, nửa đêm soi gương, bôi nước mắt bò lên mắt, nhưng phần lớn đều chỉ là đồn đại, nếu thật sự dễ dàng như thế thì ma quỷ đã chẳng còn nơi để trốn nữa rồi.
Lúc đó ông Tư bảo sẽ dạy tôi cách thấy ma quỷ dễ nhập môn nhất, tôi bảo là không cần, chỉ cần tôi mở to mắt thì không muốn thấy cũng phải thấy.
Ông Tư lại nói, những gì tôi thấy chủ yếu đều là cô hồn dã quỷ năng lực yếu, giống như một cái radio vậy, tôi chỉ có thể bắt được sóng của đài Trung ương, đài Hà Bắc, còn chiêu ông dạy tôi này, thì có thể bắt được luôn cả đài của kẻ địch.
Vừa nghe thế, tôi vội gật đầu đồng ý học.
Cách ông Tư dạy tôi là thế này:
Tìm một con quạ già đã sống hơn sáu mươi năm, nhắm mắt nuốt mắt con quạ xuống, khi mở mắt ra lần nữa, thì có thể thấy các nhân huynh ngay trước mặt, hiệu quả có thể kéo dài đến vài phút.
Phương pháp này mặc dù đơn giản, nhưng con quạ sáu mươi tuổi rất khó tìm, thế nên sau đó, ông đã kết hợp với một số pháp thuật khác để tạo ra cải tiến.
Tôi hỏi, pháp thuật cũng có thể cải tiến được ạ?
Ông Tư đáp, pháp thuật ấy à, nói thẳng ra cũng giống ma thuật thôi, chỉ cần tôi hiểu được nguyên lý, thì tự mình cũng có thể phối hợp tạo ra vô số hoa lá cành khác, đại đa số các tông sư khai môn lập phái đều làm như thế.
Hôm nay tôi định sử dụng phương pháp cải tiến mà ông Tư đã dạy cho tôi, thế nên tôi nói với Trần Vĩ:
"Có một cách, nhưng tao không biết mày có chịu nổi không nữa.”
"Mày nói đi.”
"Đầu tiên, tao cần một khối thịt trên thân thể mày.”
Trần Vĩ sửng sốt, tức khắc ngừng nói.
Tôi cầm xiên thịt dê nướng vẽ một vòng tròn ước lượng lên người nó.
"Không nhiều đâu, tầm này thôi… bằng một miếng mì phay* ấy.”
(*Mì phay: một loại mì người Tây Sơn TQ rất thích, lát mì được dùng dao để thái lát, mỏng, hình dạng như lá liễu.)
Hồi xưa tôi xem phim Hồng Kông, các đạo sĩ khi trừ tà sẽ đột ngột cắn rách đầu ngón tay giữa để vẽ bùa, khi đó tôi chỉ cảm thấy quá ngầu.
Nhưng sau này, khi tôi được học qua một lần, tôi mới biết việc đó khó đến nhường nào.
Chỉ mỗi việc cắn đầu ngón tay giữa sao cho chảy máu ra thôi, đã rất cần kỹ thuật và nghị lực rồi.
Tôi không những không cắn rách nổi da, mà còn đau đến mức la oai oái.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng, chỉ mỗi sự nhẫn tâm khi cắn đầu ngón tay thôi là đủ để dọa chạy con ma rồi.
Làm việc gì cũng phải có dũng khí trước đã, có dũng khí mới có thể trừ tà.
Thấy Trần Vĩ không nói gì nữa, tôi bảo:
"Không phải tao làm khó mày đâu, đây là cách dễ nhất mà tao biết đó.”
Trên thực tế, tôi không chắc đây có phải là cách dễ nhất hay không, nhưng chắc chắn là cách thuyết phục nhất.
Trần Vĩ lại nốc một cốc bia, không nói gì, bảo muốn đi mua gói thuốc lá.
Nhìn vẻ mặt nó thì có vẻ sợ rồi, tôi định đợi nó quay lại sẽ tiếp tục khuyên nó từ bỏ ý định gặp Tiểu Huệ.
Đợi hồi lâu, Trần Vĩ bỗng loạng choạng quay lại, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái nhợt, run rẩy ném một túi giấy dính máu lên bàn.
Có một lát thịt trong túi giấy.
Tôi nhìn con dao rọc giấy vẫn nằm trong tay Trần Vĩ, hóa ra ban nãy nó đi mua dao để cắt thịt.
“Đủ chưa?” Trần Vi run rẩy đôi môi hỏi tôi.
Tôi tức đến mức suýt nữa gào lên:
“Sao mày không tiêm thuốc tê hả!”
Trần Vĩ cũng đần ra, mở to mắt nhìn tôi:
“Có thể tiêm thuốc tê hả?”
"Tao không nói là không thể tiêm mà…”
“Tổ sư mày, sao không nói sớm!”
…
Tôi đưa Trần Vĩ đến phòng khám để băng bó vết thương trước đã, rồi lại tới chợ mua nửa cân thịt băm, chúng tôi cùng nhau đến ngã tư nơi Tiểu Huệ gặp tai nạn.
“Tiểu Huệ giờ vẫn còn ở đây sao?” Trần Vĩ hỏi.
"Hồn ma đi ngàn dặm, không có nơi ở cố định, nhưng đây là nơi dễ tìm nhất."
Nói thật, trong lòng tôi có hơi bồn chồn.
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng phương pháp này, nếu không hiệu quả, Trần Vĩ chắc đoạn tuyệt với tôi mất.
Tôi bảo Trần Vĩ, trước tiên cắt nhỏ thịt của nó, trộn với thịt băm rồi đặt bên vệ đường chờ quạ đến ăn, lúc quạ ăn đến một nửa thì xua quạ đi, chúng tôi sẽ ăn phần thịt còn lại, sau đó niệm thần chú, mượn đôi mắt của quạ là có thể nhìn thấy, thời gian sẽ kéo dài từ ba mươi giây đến một phút, nếu muốn nói gì vào lúc đó thì nhất định phải nhanh lên.
Nhớ kỹ, tuyệt đối không được khóc, nước mắt vừa lấp, âm dương phân cách, mối liên hệ cũng sẽ đứt đoạn.
Trần Vĩ làm theo lời tôi, đặt thịt băm ở ngã tư, hai chúng tôi ngồi xổm trên bãi cỏ ven đường chờ đợi.
Trần Vĩ nhích lại gần tôi, hỏi:
“Kim Giác, mày học mấy thứ này ở đâu vậy?”
"Đừng nghĩ nũa, chuyện này không có lần sau đâu, đến ngày nào đó mày làm cảnh sát rồi, thì đừng có tìm tao giải quyết mấy cái này nữa.”
"Sao mà được chứ? Mày cứ làm như đội cảnh sát dễ vào thế ấy?”
Trần Vĩ chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi:
“Không đúng… Thành phố này có quạ không vậy?”
"Mày yên tâm, chỉ cần quạ còn chưa tuyệt chủng trong khu vực của chúng ta, thì nó sẽ đến.”
Tôi bắt đầu huýt sáo khe khẽ.
Tiếng huýt rất khó nghe, nhưng có lực xuyên thấu mạnh, có thể truyền đi rất xa, nó gọi là Phượng Hoàng Tiêu, chuyên dùng để gọi chim.
Chẳng mấy chốc, những con chim sẻ và ác là đuôi xanh từ khu rừng xung quanh lũ lượt bay đến, còn có một con cú đậu xuống, đợi hồi lâu sau, thì một con chim lớn màu đen bay đến.
Khi đó Trần Vĩ rất phấn khích.
“Quạ kìa!”
Con quạ hình như ngửi thấy mùi gì đó, đậu trên cành cây nhìn quanh, cuối cùng nhìn thấy túi thịt băm ở ngã tư đường, thế là bay xuống bắt đầu ăn.
Thấy con quạ ăn cũng hòm hòm rồi, tôi và Trần Vĩ lập tức chạy tới.
Con quạ vừa thấy người liền muốn ngậm túi ni lông bay đi, tôi và Trần Vĩ sợ muốn chết, không ngờ nó còn biết đóng gói mang đi nữa, nếu mà để nó mang đi rồi thì chẳng phải chúng tôi phí công vô ích sao.
Trần Vĩ nhặt một hòn đá nhỏ ném qua, thấy có người tấn công, con quạ hoảng sợ, túi ni lông rơi xuống đất, nhưng nó không dám cắp lấy nữa, quàng quạc quàng quạc bay đi.
Tôi bước tới nhặt túi ni lông lên, đầu tiên bốc một ít thịt băm bỏ vào miệng, sau đó đưa cho Trần Vĩ một ít, vừa tanh vừa mỡ.
Hai chúng tôi lập tức nhắm mắt, nhịn cơn buồn nôn xuống, vừa nhai miếng thịt vừa niệm:
“Thiên thanh địa linh, âm trọc dương thanh, mượn đôi mắt nhữ, nghe sắc lệnh ta!”
Nhai đủ bảy lần, tôi hô lên một tiếng:
“Mở!”
…
*Nhân huynh là kiểu xưng hô với huynh đệ xưa ấy, giờ bên kia dùng để chỉ ma quỷ, thật ra bên mình có từ "anh em" nghe hiện đại và hợp nghĩa đó nhưng ma thì có cả ma nữ, trong bản gốc để là "nữ nhân huynh" thì tôi không biết dịch sao, "nữ anh em" thì hề lắm nên thôi giữ nguyên