Sau khi tôi quen bạn gái, không ngừng có chuyện lạ xảy ra.
Đầu tiên là mỗi đêm đều mơ thấy cô ấy đến tìm mình, sau đó là các cô gái cùng khối liên tiếp chết một cách kỳ lạ.
Mẹ tôi vẻ mặt đại biến: Bạn gái con không phải người, tìm cơ hội cắn vào xương quai xanh của cô ta xem!
...
Năm mười tuổi, tôi gặp phải tà thuật “sinh hồn mượn thọ”.*
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của ông Tư mà tôi mới may mắn trốn thoát, nhưng cũng bị lưu lại mầm bệnh.
Dương mệnh thì không sao, nhưng lại bị tổn hại âm mệnh.
Nếu bảo là gần đất xa trời rồi thì có hơi quá, nhưng nếu nói đã nửa chân bước vào quan tài lại vẫn còn lạc quan chán.
Tình tiết cụ thể, rất hiều năm sau tôi đã viết nó thành truyện đầu tiên trong “Kim Giác Quái Đàm Tập” – “Ông Lý”.
Sức khỏe yếu, may mắn kém, những điều đó còn chưa tính là gì cả.
Điều đáng sợ nhất là, tôi dần dần có thể nhìn thấy rất nhiều “người anh em”.
Từ kia, tôi không dám nói rõ, ai hiểu thì hiểu.
Trông thấy các anh em cũng không sao, nhưng tôi lại không thể nói, không thể nghĩ, càng không thể kể với người khác được.
Bởi vì một khi tôi có điều phản ứng, thì tôi sẽ lập tức có liên kết gì đó với những thứ kia.
Chỉ cần vừa liên kết là tôi coi như đã thành kẻ có một chân hoàn toàn tiến vào “thế giới kia”.
Ông Tư đã đặc biệt đưa cho tôi lá bùa hộ mạng quý giá nhất của ông ấy, bảo là chỉ cần nó có thể bảo vệ tôi bình yên vô sự sống đến tuổi trưởng thành, thì sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Kể từ đó, tôi dần trở nên lạnh lùng ít nói hơn.
Bất kể các anh em có đáng sợ tà ác đến thế nào, tôi cũng nhắm mắt làm ngơ, coi như không nghe thấy.
Nhịn xuống sự kích động giao tiếp với họ.
Nhịn mãi.
Nhịn mãi.
Nhịn mãi cho đến năm mười bảy tuổi…
Thì không nhịn được nữa.
Lý do tôi không thể nhịn nổi nữa, chính là vì thằng bạn thân chết tiệt của tôi.
Nó không quản nổi th@n dưới của mình, chọc phải tà ma.
Ông Tư biết chuyện thì cười khổ một tiếng.
“Ngày phòng đêm phòng, đào hoa khó phòng, Kim Giác, kiếp nạn này con đành nhận lấy thôi.”
…
Năm 2001, tôi học cấp ba, đã 17 tuổi rồi, tôi và Trần Vĩ cùng đến Đại Phương Studio học vẽ.
Studio này nằm trong một nhà xưởng bỏ hoang, tổng cộng có hai tầng và hơn mười phòng học.
Mặc dù nằm ở một nơi hẻo lánh, nhưng tỷ lệ đăng ký học khá cao, là studio mỹ thuật lớn nhất thành phố thời bấy giờ.
Ngày đầu tiên chúng tôi tới, cả hai đều choáng váng.
Thời đó, học vẽ là một con đường tắt để thi vào đại học, rất nhiều học sinh cấp ba nửa chừng đã chuyển sang học mỹ thuật.
Nhưng không ngờ, cả thành phố lại có lắm người học mỹ thuật đến vậy.
Càng không ngờ, trong số những cô gái học mỹ thuật, lại có nhiều người xinh đẹp thế.
Vốn từ của tôi kém, chỉ có thể nói thầm một câu: Mỹ nữ như mây!
Trần Vĩ đầy mặt nghiêm túc huých vai tôi:
"Đừng nghĩ mấy thứ vô dụng nữa, chúng ta chỉ còn thừa hai tháng thôi.”
Lúc đó đã là tháng mười một, sau Tết Nguyên Đán, nhiều cao đẳng đại học đã bắt đầu thi chuyên nghiệp, thời gian rất eo hẹp.
Tôi nhanh chóng gạt bỏ mọi ý nghĩ không nên có, nói:
"Ừ, mau đi học vẽ đi."
“Ý tao là tìm đối tượng ấy!” Trần Vĩ nghiêm túc hơn.
"Hở?"
Trần Vĩ nhìn tôi với ánh mắt như giáo viên chủ nhiệm nhìn học sinh yếu, cay đắng nói:
"Sau Tết này mày đã mười tám rồi, nếu còn không tìm được đối tượng nữa thì đời này mày sẽ không có mối tình thanh xuân đâu, sao mày không vội tí nào vậy!”
Dừng một chút, nó lại nghiêm túc nói:
“Kim Giác, người có thể không kết hôn, nhưng không thể không có mối tình thanh xuân được!”
"Có câu nói này hả?"
"Phí lời!"
Đây là câu cửa miệng của Trần Vĩ. Tất cả những lời nghi ngờ quan điểm của nó, trong mắt nói đều là phí lời cả, nó nói tiếp:
"Mày nhìn xem, tại sao trong xã hội lại có nhiều ông già giàu có đi bao nuôi học sinh cấp ba thế? Mày thật sự cảm thấy chỉ vì thích tuổi trẻ của họ sao?”
Tôi hỏi, lẽ nào không phải sao?
Nó đáp, có cái r*m ấy!
"Non choẹt như thế làm sao mà bằng phụ nữ thành thục được? Bọn họ chỉ muốn bù đắp tiếc nuối khi không có mối tình thanh xuân thôi! Nhưng có tiêu bao nhiêu tiền cũng không thể bù đắp được sự tiếc nuối đó. Nếu bỏ lỡ thì chính là vĩnh viễn bỏ qua đó!”
Lúc đó tôi mới có 17 tuổi, vô cùng trong sáng, chỉ cảm thấy Trần Vĩ đang nói vớ nói vẩn.
Nhiều năm sau, khi tôi thấy một phú hảo trung niên tay trắng lập nghiệp thế mà lại kết hôn với một cô hoa khôi hot girl mạng, tôi mới nhận ra rằng những gì Trần Vĩ nói không hề giả dối tí nào.
Lúc tôi bàn với Trần Vĩ xem nên đi học vẽ tĩnh vật hay chân dung, thì Trần Vĩ lại rối lên:
"Phí lời gì thế? Tất nhiên là chọn cái nào có nhiều nữ sinh rồi!”
Nhìn bóng lưng gấp gáp th ô tục của nó, tôi rất là khinh bỉ, miệng lẩm bẩm một câu:
"Mày mà tìm được đối tượng thật thì đúng là gặp ma rồi!”
Sau đó, tôi đã rất hối hận vì khi ấy đã nói câu này.
Thậm chí vẫn luôn không thể nào hiều được:
Tại sao cái từ mà lẽ ra tôi không bao giờ nên nhắc đến, lại đột nhiên thốt ra khỏi miệng tôi vào ngày hôm đó?
Có lẽ đó thực sự giống như lời ông Tư từng nói:
Thế giới phúc họa đều có mở đầu, người ta gọi đó là duyên khởi.
…
Tối hôm ấy, tan học, tôi đến kêu Trần Vĩ về nhà cùng, thì phát hiện nó đang tíu tít với một cô gái tóc dài mặc áo khoác lông vũ đỏ.
Cô gái đeo kính, khuôn mặt rất trắng, đôi chân dài đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người, trông rất xinh đẹp.
Trần Vĩ còn không quên ném cho tôi một cái nhìn tự mãn.
Lúc đó tôi còn ghen tị nữa, lòng thầm nói nó lợi hại vậy sao? Mối tình thanh xuân quả nhiên là một môn học cần kỹ thuật à.
Trong lúc đang thất thần, cô gái chợt quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái.
Không biết có phải do ánh sáng hay không, mà tôi cảm thấy sắc mặt cô ấy đột nhiên tối sầm xuống.
“Hì hì hì…”
Cô ấy không mở miệng, nhưng từ trên người cô ấy phát ra một tràng cười nhỏ.
Vừa bén vừa nhọn.
Nét mặt và tiếng cười đó chỉ nháy mắt thoáng qua.
Lúc tôi phản ứng lại, Trần Vĩ đã đùa giỡn vui vẻ cùng cô gái đó xuống lầu rồi.
Khi đó có rất nhiều người tan học, tôi sợ mình nhìn nhầm, liền vội vàng đi xuống.
Chen lấn qua đám đông, tôi đuổi kịp Trần Vĩ với cô gái đó, chặn trước mặt họ nói:
"Cùng về đi!”
Cái bóng đèn này bật quá đột ngột, Trần Vĩ đầy mặt ghét bỏ nhìn tôi, không biết nên nói gì nữa.
Cô gái không nói lời nào, yên lặng đứng phía sau Trần Vĩ.
Cô ta cúi đầu, mái tóc xõa dài, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhìn không ra bất kỳ biểu cảm nào.
Nhưng tôi biết cô ta đang nhìn tôi.
“Hì hì hì…”
Âm thanh đó lại vang lên.
Trần Vĩ không biết gì cả, chỉ quay đầu lại nhìn cô gái như muốn hỏi ý kiến cô ta.
Cô gái vừa ngẩng đầu thì đã lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn.
Biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi nhanh đến mức rợn cả người.
"Được chứ được chứ!"
Giọng nói của cô ta hóa ra rất dễ nghe, so với tiếng cười vừa rồi thì cứ như là hai người khác nhau vậy.
Trần Vĩ gãi đầu, bảo xe đạp của mình đậu bên ngoài, chúng ta gặp nhau ngoài cổng nhé.
Lúc đó đông người, Trần Vĩ và cô gái theo dòng người đi ra ngoài, tôi cũng vội vàng đi tìm xe đạp của mình.
Khi ấy trong lòng tôi hơi hoảng loạn, chỉ cảm thấy rằng tối nay mình nhất định phải đi về cùng nó.
Đi được hai bước, tôi bỗng cảm thấy sau lưng hơi lạnh nên quay lại nhìn.
Giữa đám đông, cô gái cũng đang quay đầu nhìn lại tôi.
“Hì hì hì…”
Cô gái quay đi, tiếp tục đuổi theo Trần Vĩ.
Tôi chỉ cảm thấy từ đầu đến chân rét run cầm cập.
Trong studio có rất nhiều người, xe cũng đậu lộn xộn, tôi vội vàng lôi xe ra, đạp xe đến cổng.
Nhưng lại không thấy Trần Vĩ và cô gái đó ở ngoài.
Đợi một lúc sau, người trong studio đã về gần hết, tôi mới chợt nhận ra:
Mọe nó nữa! Đôi cẩu nam nữ này thế mà dám bỏ tôi lại chạy rồi!
…
Tôi liều mạng đạp xe, đuổi dọc theo đường Quang Minh.
Đây là con đường mà chúng tôi thường đi cùng nhau.
Liên tục đuổi theo mấy ngã tư, cũng không thấy bóng dáng Trần Vĩ đâu.
Có lẽ nó đã theo cô gái kia đi đường khác, nhưng rốt cuộc là đường nào thì tôi cũng không biết.
Tôi thầm mắng Trần Vĩ là đồ thấy sắc quên bạn, rồi lại cảm thấy, mặc dù thằng nhóc kia trọng sắc khinh bạn thật nhưng xét trên quan hệ của hai chúng tôi, sao nó lại lừa tôi được chứ?
Chỉ là nghĩ lại, trước đây nó chưa từng lừa tôi, có thể là vì nó chưa đủ xem trọng thôi.
Tôi thầm cầu nguyện, mong rằng vừa rồi chỉ là tôi bị hoa mắt thôi, hoặc là bị lé gì đó.
Chuyện này xảy ra vào tối hôm thứ sáu.
Suốt cả ngày hôm sau, Trần Vĩ với cô gái kia đều không đến studio.
Tôi thấy hơi bất an nên bịa đại một lý do để gọi điện hỏi thăm.
Người nhận điện thoại là bố của Trần Vĩ, chú ấy bảo Trần Vĩ có chuyện phải đi ra ngoài rồi.
Sau khi cúp máy, tôi tự an ủi mình, chắc cuối tuần nó rủ cô gái kia đi chơi thôi, thằng oắt này thật là có thủ đoạn.
Tuần sau, tôi trở lại trường học văn hóa, Trần Vĩ vẫn không đến.
Tôi lại gọi điện đến hỏi thăm, nhưng vẫn là bố của Trần Vĩ bắt máy, chỉ bảo là Trần Vĩ bị ốm, hai ngày nữa sẽ đi học trở lại.
Giọng điệu của chú Trần bình thản, nhưng tôi cứ cảm thấy, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Cả tuần đó, Trần Vĩ không đi học.
Lại đến thứ hai tuần sau, chú Trần bỗng một mình tới trường.
Chú Trần hỏi tôi Trần Vĩ ngồi đâu, sau đó thì thu dọn tất cả tài liệu ôn tập ở đó lại muốn mang đi, suốt buổi chú cúi đầu không nói gì, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
Tôi giúp chú Trần dọn dẹp rồi tiễn chú xuống lầu.
Ra khỏi cổng trường, tôi hỏi:
"Chú ơi, Trần Vĩ còn đi học không ạ?"
Chú Trần không nói gì, cúi đầu rời đi.
Đi được vài bước, chú lại quay người lại, do dự một lúc, rồi cuối cùng lấy hết can đảm nói:
"Kim Giác à, Tiểu Vĩ luôn coi con là người bạn thân nhất, nếu con có thời gian, thì đi thăm nó đi.”
…
*Chi tiết về vụ "Sinh Hồn Mượn Thọ" của Kim Giác ở trong bộ "Ông Lý"