Lúc này bố tôi về, ông Tư và mẹ tôi cũng ra ngoài, bắt đầu dọn đồ vào nhà.
Họ chuyển đi chuyển lại, đều là những hộp giấy nhỏ, gần như lấp chật cả phòng khách.
Tôi nằm trên giường hỏi, "Đây là gì thế ạ?”
Mẹ tôi lấy một hộp giấy đến, sau khi mở ra, một mùi hương thơm ngào ngạt phả vào mặt tôi.
Đó là bánh ngọt dâu tây.
Có một tiệm bánh đối diện trường tiểu học, mỗi lần đi học về, tôi đều ngửi trộm mùi bánh bên trong mà ch ảy nước miếng, nhưng mẹ tôi chưa bao giờ mua cho tôi.
Hôm nay không chỉ mua, mà còn mua cả một phòng.
Tôi không nói một lời, lập tức nhào lên cắn một miếng trước đã, khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào chiếc bánh, kỳ diệu đến mức tôi không thể mở mắt ra được.
Thật là cmn ngon quá trời quá đất!
Chiếc bánh dâu tây đầu tiên trong đời tôi, quá ngon!
Ngay lúc tôi chuẩn bị cắn miếng thứ hai, thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lắm…
Tôi đã từng thấy trên TV rồi, có những người trên TV bị mắc bệnh nan y, các bác sĩ sẽ vô cùng thương hại nói:
"Bệnh nhân muốn ăn gì thì cứ cho ăn cái đó đi.”
Muốn ăn gì thì cứ cho ăn cái đó đi…
Thế là tôi lập tức ngoạc mồm khóc nức nở, hóa ra ông Tư cũng chỉ có thể an ủi người ta một chút như vậy thôi.
Ông Tư ở bên cạnh vội vàng dỗ tôi:
"Đào, đừng khóc, đừng khóc, đây là làm sinh nhật cho con thôi!”
Mẹ tôi cũng bảo:
"Hôm nay phải làm sáu mươi cái sinh nhật, ăn sáu mươi cái bánh ngọt đấy.”
“Cái gì?” Lúc đó tôi ngây ra, cứ tưởng mình sốt ngu người rồi.
Ông Tư giải thích cho tôi:
"Lão già kia đã trộm sáu mươi năm tuổi thọ của con, hôm nay con lập tức làm hết sáu mươi cái sinh nhật đó đi, thế là coi như khai mất được cho con rồi.”
Nhìn bầu không khí nghiêm túc xung quanh, tôi cảm thấy có lẽ không nên cười, nhưng nhìn sáu mươi cái bánh ngọt, thì lại không thể nhịn nổi.
Ông Tư lấy từ trong rương hành lý ra một cái thảm rách nát, phủi phủi hai lần, bên trên bám đầy bụi bẩn, còn có cả mùi ẩm mốc.
Lúc trải tấm thảm lên trên mặt đất, tôi mới nhận ra, hóa ra nó lại là một tấm da hổ trắng, nhưng để quá lâu rồi, rất nhiều lông đều đã rụng, bên trên còn vẽ bát quái tinh túc đồ mà tôi xem không hiểu, hoa văn loang lổ.
Ông Tư kêu tôi ngồi khoanh chân trên tấm da hổ, bảo là phải khai mất cho tôi.
Sau khi tôi ngồi xuống, ông Tư đứng trước mặt tôi, hai ngón tay kẹp một lá bùa, vừa lẩm bẩm tụng niệm, vừa cầm lá bùa vẩy quanh đầu tôi, vẩy mấy vòng, phừng một tiếng, lá bùa đột nhiên bốc cháy.
"Mở miệng."
Tôi vừa há mồm, ông Tư đã nhét lá bùa còn chưa cháy hết vào miệng tôi.
Tôi bị sặc đến mức nước mắt trào ra, mỗi lần ho lại bắn cả tia lửa.
Mẹ tôi ở bên cạnh hô:
"Không được phun ra, nuốt xuống đi!"
Tôi vội ngửa cổ nuốt lá bùa, rồi mẹ tôi mở một chiếc bánh ngọt khác, là vị xoài.
"Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười một!"
Mẹ tôi chưa bao giờ nói những lời thế này với tôi, nên chẳng có tí cảm xúc nào cả.
Nhưng tôi mặc kệ, cầm lấy chiếc bánh, chỉ hai ba miếng đã ăn sạch, thật sự ăn quá ngon, ăn ngon đến độ tôi còn li3m sạch cả cái đ ĩa nhựa đựng bánh nữa.
Mẹ tôi ngồi cạnh nhắc tôi:
"Bớt bớt đi, tí còn phải để bụng nuốt bùa nữa, cắn một miếng cho có là được, đợi con khỏe lại rồi thì cho con hết.”
Tôi vừa ăn bánh ngọt, vừa nuốt bùa, còn phải nghe những lời chúc mừng sinh nhật vô cảm của mẹ nữa, ăn mãi đến nửa đêm, bụng hơi trướng lên, cảm giác như muốn nổ tung vậy, tôi vội nói:
"Mẹ, không được rồi... Con muốn đi nặng!"
…
Mẹ tôi giận dữ mắng to:
"Lúc nào rồi mà còn không nhịn được hả? Bây giờ mới đến bốn mươi thôi, đợi đến bảy mươi rồi đi!"
Cảm giác “nỗi buồn muốn phun trào" của tôi tức khắc bị mẹ dọa cho nghẹn lại.
Tôi dùng toàn bộ nội lực kẹp chặt mông, tiếp tục ngồi trên thảm nuốt bùa và ăn bánh.
Ông Tư thấy bụng tôi đã to như quả bầu rồi, mỗi lần đốt bùa đều chỉ để lại mảnh vụn to bằng đầu móng tay, ngay cả bánh ngọt tôi cũng không ăn nổi nữa, chỉ li3m một miếng cho đủ nghi thức, cuối cùng mới coi như ăn xong.
Mẹ tôi bấm đốt ngón tay tính toán, không đúng.
"Cái nãy mới là sáu mới chín thôi, cái thứ bảy mươi đâu?”
Ông Tư vỗ trán, nhớ ra cái đầu tiên tôi ăn đã quên đốt bùa rồi.
Bố tôi nói:
"Có cần đi mua thêm cái nữa không?"
Nhưng mẹ tôi lại hơi xót của, đống bánh này là tiền lương mấy tháng của bà lận, sau đó bà cầm chiếc bánh sinh nhật lần thứ năm chín mà tôi vừa li3m lên.
"Cái này được không ạ?"
Ông Tư do dự một hồi, rồi bảo thôi được.
Làm xong sinh nhật lần thứ sáu mươi, tôi cảm thấy bụng rất lạnh, kem bơ ở bên trong cuộn trào cả lên, cứ như có thể trào ra khỏi cổ họng tôi bất cứ lúc nào vậy.
Lúc đứng dậy, tôi mới nhận ra rằng chân mình đã sớm tê rần, bố mẹ phải giúp tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Thời gian đó vẫn còn dùng xí xổm, mẹ tôi lấy hai chiếc ghế dài nhỏ đặt hai bên bồn cầu để kê mông tôi.
Ông Tư còn dặn đi dặn lại:
"Từ từ thôi, nhớ kỹ, chỉ có thể đi nặng chứ không được nôn ra đâu đấy!”
Ông ấy còn chưa nói xong, tôi đã nhịn không kịp, tức khắc phẹt phẹt phẹt, cảm giác như muốn bắn vọt lên trời luôn.
Tuy là phân nhưng lại hòa quyện cả mùi thơm ngọt ngào của bánh ngọt trái cây.
Tôi đã ăn sáu mươi cái bánh sinh nhật trong một đêm, từ đó về sau, tôi không bao giờ nghĩ đến việc ăn bánh ngọt nữa.
Xả mãi đến rạng sáng, cuối cùng mới coi như xong, tôi cũng đã kiệt sức.
Lúc chùi đ*t đau muốn xỉu.
Bố đỡ tôi nửa nằm lên giường, mẹ nấu cháo kê cho tôi uống rồi bảo tôi đi ngủ, nhưng trước khi ngủ, mẹ đột nhiên nghiêm mặt nói với tôi:
"Tí nữa phải hủy tên họ con đi, khi tỉnh dậy thì con sẽ không gọi là Kim Đào nữa, phải đổi cái tên khác, mẹ gọi con là gì con cũng phải đáp đấy.”
"Thế con tên gì ạ?”
"Ngủ trước đã!"
Lúc đó tôi cũng kiệt sức rồi nên ngủ thiếp đi.
Lần này tôi ngủ đến không biết trời trăng gì nữa, cảm giác như mình đang nằm trong một cái máy giặt đầy nước đen ngòm, nó loảng xoảng quay đi quay lại, thỉnh thoảng còn mơ hồ ngửi thấy mùi hương nến, không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng gọi:
“Kim Giác… Kim Giác…”
…
Tôi tưởng Tây du ký đang chiếu trên TV, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Rồi tôi nhìn thấy mẹ.
Bà đầy mặt lo lắng gọi tôi: “Kim Giác! Kim Giác!”
Tôi vừa định phá lên cười thì bỗng bị bà bịt miệng lại, sau đó tát vào trán tôi một cái, lại hô:
"Kim Giác!”
Tôi sực nhớ ra tên của tôi đã bị hủy rồi, tên mới là Kim Giác.
Từ điển Tân Hoa* nhà tôi không còn từ nào nữa rồi à? Sao lại lấy tên của yêu quái thế hả?
(*Một loại từ điển phổ biến của người Trung, kiểu như từ điển Tiếng Việt của mình ý)
Nếu đến trường, chẳng phải sẽ bị bạn học cười chết sao?
Tôi vừa tủi thân vừa căng thẳng, vô cùng đáng thương nhìn mẹ, thầm nghĩ: “Mẹ không thể đặt lại một cái tên khác được sao?”
Thấy bộ dạng thẫn thờ của tôi, mẹ càng lo lắng hơn, túm lấy tôi lắc lắc, gọi tiếp:
“Kim Giác! Kim Giác!”
Tôi rơm rớm nước mắt:
“Dạ!”
Mẹ buông tay ra, toàn thân nhẹ nhõm hẳn đi, mỉm cười.
Tôi đã khóc.
"Tại sao không thể gọi tên khác được ạ?”
"Kim Giác, con đừng có không biết điều, tên này là do ông Tư của con lật hết sách cổ mới tìm được đấy, bên trên ứng thần, là đệ nhất Thanh Long Thất Túc, sau này con chính là trư đầu long giác, cả đời bình an.”
Ông Tư và bố tôi mỗi người xách theo một cái xô nhựa lớn vào phòng tôi, trông như muốn chọc tiết lợn vậy.
Tôi hơi căng thẳng, nhìn mẹ.
Mẹ bảo tôi đừng sợ, sau đó vén chăn lên.
Lúc này tôi mới phát hiện ra mình đang hoàn toàn khỏa thân, trên người che đầy những nét vẽ.
Hình như là dùng chu sa vẽ, cong vẹo không nhìn ra được là vẽ gì, có chút giống đường đi, bên trên có viết những ký tự kỳ lạ nữa.
Ông Tư nói:
“Chúng ta ăn cũng ăn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, đến lúc phải chịu chút tội rồi.”
…
Tôi nghe vậy càng sợ, hỏi mẹ:
“Đây là để làm gì ạ?”
Mẹ tôi thở dài nói:
"Trước kia con không quản được miệng mình mà ăn đồ của người ta, bây giờ phải trả lại cho người ta, để con nhớ lâu vào, cũng để lão già kia nhớ lâu nữa.”
Ông Tư nói:
"Vốn không cần tốn sức như thế, nhưng kẻ hạ chú con thật độc địa, hắn làm cho thứ kia không thể đi ra từ miệng, không thể đi ra từ hậu môn, cũng không thể thoát ra từ mũi, tai, mắt được.”
"Hả? Vậy nó có thể ra được không?”
Dù tôi có ngốc, cũng biết trên người tổng cộng chỉ có thất khiếu* thôi.
(*Bảy lỗ)
"Có thể ra hay không, lát nữa sẽ biết. nhưng nói trước, nếu nó từ thất khiếu đi ra thì xong việc rồi.”
Nói xong, ông Tư lấy ra mấy tấm vải đỏ, có lớn có bé, bên trên vẽ bùa, muốn dùng mấy tấm vải đó bịt vào thất khiếu của tôi.
Bố tôi hơi lo lắng, nói:
"Bịt vào rồi sao nó thở được?”
Mẹ tôi túm lấy một cuộn vải đỏ nhét vào mông tôi, nói:
"Thế nên mới bảo làm nhanh lên!”
Nháy mắt, hậu môn, lỗ mũi, lỗ tai của tôi đều bị bịt lại, mắt cũng bị một tấm vải đỏ bịt kín, trước khi nhét vải đỏ vào miệng tôi, mẹ nói:
"Khẩn trương lên, hít sâu một hơi đi."
Hít vào xong, miệng tôi cũng bị bịt.
Tôi nằm trên giường, tay chân bị bố mẹ đ è xuống, sau đó cảm thấy đầu ngón tay của ông Tư chà đi chà lại trên người mình.
Mơ hồ nghe thấy mẹ nói: “Tìm thấy rồi!”
Trong bụng như có một con chuột đang trốn vậy, nó rục rịch di chuyển.
Tôi cảm thấy đầu ngón tay của ông Tư lê dài về phía thứ đó, lúc này bụng tôi rất đau, như kiểu bị bỏng, phồng lên thành một cục rõ to, ở trên người tôi chạy qua chạy lại, chạy đến đâu thì nơi đó đau đớn bỏng rát đến đó.
“Hu hu hu…”
Tôi vừa đau vừa ngạt, tay chân bắt đầu vùng vẫy, bố mẹ sống chết đè chặt tôi lại.
Thứ trên người tôi hình như liều mạng, có lúc nhảy lên cổ họng, có lúc lại chạy xuống hậu môn, cảm giác khó chịu không sao tả nổi.
Trận giày vò này khiến tôi nghẹn đến mức mắt nổi đầy sao.
Mẹ tôi cũng bắt đầu sốt ruột, cứ không ngừng hô nhanh lên nhanh lên.
Ngay lúc tôi cảm thấy mình sắp ngất đi, ông Tư đột nhiên hét lớn: "Ra ngoài!"
Phốc một tiếng, trên bụng tôi chợt đau nhói, cảm thấy như lỗ rốn của mình bị nổ tung ra vậy.
Mẹ vừa giật lá bùa nhét trong miệng mũi tôi ra, tôi lập tức thở hổn hển, oa một tiếng ngồi dậy, hai tay ôm bụng xem xét.
Bụng tôi chỉ bởi vì thở hổn hển mà phình ra đôi chút, rốn có vẻ không sao cả, chỉ hơi đỏ lên tí thôi.
Ông Tư đang cầm cái chiếc bình gốm nhỏ trên tay, bịt kín miệng, bên trong có thứ gì đó không ngừng va chạm, phát ra tiếng lạch cạch.
"Tôi sẽ giải quyết thứ này trước, anh chị lấy cho thằng bé cái thùng đi,”
Tôi còn chưa hiểu ra sao, thì bỗng cổ họng trào lên gì đó.
“Ọe ——”
Tôi nôn hết cả ra.
Trận này còn dữ dội hơn hôm qua, miệng tôi cứ như vòi cứu hỏa, không ngừng nôn ọe.