Sau khi ăn xong, cả đám cùng ra cửa, vợ Đại Lý đẩy tôi, còn Đại Lý và Tiểu Lý thì kéo vali.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng họ đang đẩy tôi đến nhà ga xe lửa.
Vợ Tiểu Lý còn liên tục phàn nàn rằng chốn rách nát này không có cả sân bay, muốn ngồi máy bay còn phải đi đến tận Trịnh Châu.
Tiểu Lý ở bên cạnh an ủi:
"Hai tiếng đồng hồ thôi mà, em yêu, kiên nhẫn chút đi, sáng mai chúng ta đến Hải Nam rồi."
Lúc đó, ấn tượng của tôi về đảo Hải Nam vẫn còn trong sách giáo khoa, tôi chỉ biết đó là một nơi xa, rất xa, xa đến mức không chân thật, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ đến đó.
Tôi không biết tại sao họ lại muốn đưa tôi đến Hải Nam.
Hai đứa con nhà Đại Lý và Tiểu Lý tíu tít bàn nhau, đợi đến Hải Nam phải uống nước dừa, ăn hải sản.
Vợ Đại Lý đứng bên cạnh cười nói:
“Hai đứa có tiền đồ một chút được không? Mẹ đưa hai đứa đi du thuyền.”
Hai đứa bé lập tức nhảy cẫng lên sung sướng.
Vợ Đại Lý đột nhiên thở dài, lấy ngón tay chọc vào đầu tôi, bảo:
"Nếu như năm đó lão không sĩ diện hão quá, thì ít nhất cũng thành viện sĩ rồi, muốn gì mà chẳng được? Giờ còn phiền chúng ta phải thuê người.”
Nói xong, vợ Đại Lý lại vòng tay ôm lấy cậu con trai béo, nói:
"Về sau con đừng có học ông cố con cứng nhắc thế nhé, trên đời này thứ tốt trộm cướp lấy còn không kịp, sao chúng ta nhường được?”
Đứa con trai hỏi:
"Sau này chúng ta có định sống ở đảo Hải Nam không?"
"Chúng ta đây gọi là đi nghỉ mát, là cách sống giới thượng lưu, đi chơi mấy ngày thì về, sau này ông cố nội con sẽ ở đó một mình, mỗi dịp Tết chúng ta lại đi thăm.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, họ đã phong ấn tôi vào cơ thể ông Lý, sau đó ném tôi đến Hải Nam, không thể động đậy chờ chết, mỗi tháng cung cấp tiền lương hưu cho đám khốn này.
Vừa nghĩ vậy, tôi chỉ ước mình chết luôn bây giờ cho rồi.
Đám người này đẩy tôi soát vé vào ga, đến sân ga chờ tàu tới, những hành khách khác cũng lần lượt tiến vào.
Di động trên eo Đại Lý bỗng nhiên vang lên.
Vào thời điểm đó, cả Viện Mỏ cũng chỉ có hai cái di động thôi, chia ra dắt trên eo Đại Lý và Tiểu Lý.
Đại Lý nghe điện thoại, khoanh tay lại, ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
"A, tôi là giám đốc Lý đây, làm sao? Nghe không rõ, cậu nói to lên cho tôi!”
Hành khách xung quanh lần lượt liếc lão ta, có người nhẹ giọng thảo luận, còn có mấy cô gái trẻ hâm mộ nhìn sang.
Đại Lý càng hăng hơn, xoa cái đầu bóng lưỡng của mình nghe đối phương nói, thỉnh thoảng ừ ừ mấy tiếng, cuối cùng bảo:
"Được, tôi biết rồi, giao cho cậu làm đấy, nên làm gì thì làm đi, tiền không thành vấn đề."
Sau khi Đại Lý cúp máy, Tiểu Lý nhích lại, hơi lo lắng hỏi:
"Sao thế?”
"Trợ giảng Kim đang tìm một đứa bé trong Viện Mỏ, như bị điên rồi ấy, báo cảnh sát rồi.”
Tiểu Lý càng lo hơn.
“Liệu có tìm thấy không?”
Đại Lý nhếch miệng mỉm cười.
"Tìm thấy mới lạ, cứ để hắn phát điên đi.”
Tiểu Lý tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
"Đáng đời, mượn nhà hắn có tí đồ, xem cả nhà hắn keo kiệt thế nào kìa? Cuối cùng còn không phải là của chúng ta à? Tức chết hắn đi!”
Vợ Tiểu Lý ở bên đánh hắn một cái.
“Được rồi, được rồi, chúng ta đang đi nghỉ mát, đừng nói những chuyện này ảnh hưởng tâm trạng này làm gì, bàn xem lát nữa đến Trịnh Châu thì mua gì đây?”
Tôi ngồi trên xe lăn bên cạnh nhìn bọn họ, muốn cử động mà không được.
Những lời sau bọn họ nói, tôi không nghe thấy câu nào nữa.
Tôi lo lắng cho ông Tư, lo lắng cho mẹ tôi, lo lắng cho bố tôi, cũng lo lắng cho chính mình.
Tôi chưa bao giờ phẫn nộ đến vậy, cũng chưa bao giờ sợ hãi đến vậy.
Người, sao có thể như thế chứ?
Tôi cảm thấy như tất cả máu trong người mình đều nóng bỏng, hận không thể sôi sùng sục lên.
Nhưng chân tay vẫn bất động như cũ.
Nếu tôi là một Saiyan thì tốt rồi.
Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Saiyan chắc chắn có thể biến thân khi tức giận đến mức này.
Biến thành một siêu Saiyan.
Nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ Hà Bắc đã đánh mất bùa Tôn Ngộ Không hộ thân mà thôi.
Dù có phẫn nộ đến mấy, cũng vô ích.
Chỉ có thể trừng mắt nhìn cả nhà đó hoan hỉ vui mừng, dương dương đắc ý.
…
Trên sân ga có đầy người.
Phát thanh báo rằng tàu sẽ đến hơi trễ, chúng tôi phải đợi thêm một lúc mới được.
Tôi biết, chỉ cần mình lên tàu, tôi sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại, sẽ phải sống trong hình dạng này rất lâu, cuối cùng yên lặng chết đi trong thân xác già nua của ông Lý.
Xung quanh đều là người, nhưng tôi không thể nào nói chuyện với họ được.
Cho dù tôi có nói ra, thì người khác chỉ sợ cũng sẽ cho rằng tôi là một lão già hồ đồ.
Đại Lý và Tiểu Lý nói không sao, nhưng việc họ làm này…
Nhà tôi chết cũng không đối chứng.
“Ác… ác…”
Tôi cứ hét lên trong lòng.
Thật không công bằng!
Nếu trên đời này có thần tiên, bất kể là Phật Tổ Như Lai hay là Khương Tử Nha, Lôi Chân Tử, Na Tra, các người có thể đến cứu tôi được không…
Ai có thể đến cứu tôi được không…
Tôi nghĩ đến Tôn Ngộ Không.
Ông Tư từng nói với tôi, tin vào vị thần nào không quan trọng, quan trọng nhất là phải tin.
Đã tin thì sẽ linh.
Vị thần duy nhất mà tôi tin tưởng trên tấm bùa hộ mệnh của mình, cũng đã bị người ta cướp đi.
Hai đứa con trai của Đại Lý Tiểu Lý chờ đến sốt ruột, hỏi đi hỏi lại khi nào tàu đến, sao tàu còn chưa đến.
Vợ Đại Lý đã có chút mất kiên nhẫn.
Vợ Tiểu Lý đột nhiên nhớ đến gì đó, mở ba lô ra xem.
"Mấy đứa đọc truyện tranh đi! Mẹ nhờ người mua cho đấy.”
Vợ Tiểu Lý lấy mấy cuốn truyện tranh từ ba lô ra.
Bìa màu bạc là tập "Chiến đấu siêu cấp” của “Dragon Ball” mà hôm qua tôi vừa xem.
Con trai Đại Lý khẽ bĩu môi.
"Đã đọc xong từ lâu rồi, có tập sau không?”
Vợ Tiểu Lý cười thần bí, lấy ra năm cuốn "Dragon Ball" bìa đỏ.
"Chắc chắn con chưa đọc cái này đâu.”
Tôi nhớ rõ ràng từng tập của "Dragon Ball", không có cái nào bìa màu đỏ.
Tôi cố ngoẹo cổ sang để xem.
Mặc dù bùa hộ mệnh lúc trước đã không còn nữa, nhưng tôi tin Tôn Ngộ Không, chỉ cần tin, thì sẽ linh.
Hai đứa con trai của Đại Lý Tiểu Lý cùng nhau xem truyện tranh, tôi cố gắng từ từ nghiêng cổ sang xem.
Nhưng không thể nào nhìn thấy.
“Ác… ác…”
Tôi hét to hết sức có thể.
Con trai Tiểu Lý thấy tôi đang cố nghiêng về phía này thì hơi tò mò, thấy tôi cứ chăm chú nhìn vào cuốn truyện tranh trên tay, liền cầm lên đọc.
"Ông cố cũng đọc truyện tranh à?"
Con trai Tiểu Lý nói xong, gom truyện lại cho tôi đọc cùng.
Phải, xem một chút thôi.
Chỉ cần để tôi xem một chút, Tôn Ngộ Không có thể phù hộ tôi rồi!
…
Hồi nhỏ, tôi ở nông thôn lớn lên, cũng thường theo người lớn đi cúng thần.
Nhưng chuyện này đối với tôi thì chỉ là đi xem náo nhiệt, những vị thần tiên kia rốt cuộc làm gì, tôi cũng không biết.
Nhưng lần này, tôi chưa bao giờ sùng kính đến thế, dùng niềm tin lớn nhất của mình nhìn vào cuốn truyện tranh.
Vì lúc trước Tôn Ngộ Không đã bảo vệ tôi, lần này chắc chắn cũng sẽ bảo vệ tôi!
Con trai Tiểu Lý đặt cuốn truyện tranh trước mặt tôi.
Bây giờ mắt phải tôi không nhìn được, mắt trái cũng mờ mờ, sau khi nhìn rõ, tôi định cầu nguyện nhưng lại chợt bật khóc.
Tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu tiên mình nhìn thấy trang bìa đó.
Trên tấm bìa đỏ, Tôn Ngộ Không bày ra vẻ vĩnh biệt, đầu có vầng hào quang, trên đó viết mấy chữ:
"Vĩnh biệt, Songoku!”
Tôi hơi sững sờ, nhìn sang bìa một cuốn khác, trên đó vẽ toàn thân Tôn Ngộ Không, trên đầu không chỉ có vầng hào quang mà sau lưng còn có đôi cánh thiên thần.
Tên của tập này là "Cái chết của Songoku".
Con trai của Tiểu Lý ở bên cạnh nói to với tôi:
"Songoku đã chết rồi, chết cùng với Cell!"
Chết ư?
Tôn Ngộ Không… cũng sẽ chết?
Tôi rất hối hận khi đọc cuốn truyện này.
Hóa ra, Tôn Ngộ Không cũng sẽ chết.
Mặc dù anh ấy có thể phá hủy cả địa cầu bằng một chưởng, nhưng cũng sẽ chết.
Anh ấy vốn không phải là một vị thần.
Các vị thần sẽ không chết.
Vợ Tiểu Lý thấy con trai đang cho tôi xem truyện tranh, thì vội vàng lấy lại nó.
"Cẩn thận nước miếng của ông cố chảy ra đấy, mau cất đi, con không thấy hôi sao? Tránh xa ông ra."
Dưới chân tôi rung chuyển, xa xa có tiếng còi báo hiệu đoàn tàu sắp vào ga.
Những người trên sân ga bất giác lùi lại một chút.
Đại Lý đẩy tôi lùi lại vài bước.
"Được rồi, chuẩn bị lên tàu."
Tôi nhìn đoàn tàu phía xa dần tiến tới, sợ đến mức tuyệt vọng ngả người ra sau, lưng va nhẹ vào thành xe lăn.
Tôi không đi! Tôi không đi! Tôi không đi!
Tôi liều mạng vùng vẫy lui về phía sau.
Vợ Đại Lý hình như nhận thấy thân thể tôi đang run bần bật, cúi xuống dịu dàng vuốt mặt tôi, ghé miệng vào tai tôi nói khẽ:
"Ông nội, đừng sợ, khi còn trẻ ông đã vất vả cả đời rồi, bây giờ ông hãy thành thật sống cho tốt đi, sống mãi vào, giống như con rùa đen ngàn tuổi ấy, dưỡng lão tống chung cho chúng con luôn nhé.”
Tôi trợn mắt trái giận dữ nhìn bà ta, gân xanh trên cổ nổi cả lên.
Vợ Đại Lý thấy tôi như vậy thì càng cười vui vẻ.
"A ha ha ha ha, xem ra ông nội của chúng ta thật sự càng già càng dẻo dai, vậy không cần thuê bảo mẫu cho ông rồi.”
Tôi rời mắt, không muốn nhìn bà ta nữa.
Một cơn gió lạnh đột ngột thổi từ bên phải tới.
Cái lạnh thấu xương bỗng chốc lan khắp người, tôi hơi rùng mình.
Một giọng nói đột nhiên từ bên cạnh truyền tới:
"Xin lỗi."
Tôi lập tức sửng sốt, cố nhìn xem là ai, nhưng xoay cổ mãi mà không được.
“Hồi trẻ chỉ biết làm lụng, không dạy dỗ tốt bọn trẻ, khiến bọn nó hại khổ con rồi.”
Giọng nói ấy lại cất lên, khàn khàn mang theo chút bất lực.
Giọng nói này thật quen thuộc.
“Ông Lý?”
…
*Cho bạn nào thắc mắc thì Songoku là tên tiếng Nhật của Tôn Ngộ Không á, tác giả lấy hình tượng nhưng không xây dựng theo cốt truyện Tây Du Ký thôi.