Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 59: Đồ Ngủ Của Em Là Tơ Tằm Sao





Trong thời gian chờ Thượng Dương, Kim Húc đã gọi xe xong, hiện tại, hắn thản nhiên nắm tay của Thượng Dương một đường đi thẳng đến bãi đỗ xe ngầm, vừa đi vừa hẹn địa điểm với tài xế trên app gọi xe.
Lúc đầu Thượng Dương còn có chút ngại ngùng, cho dù là đang yêu đương, nhưng hai người đàn ông công khai nắm tay nhau đi một đường như thế này, cũng không phải là thường gặp a.
Nhưng rất nhanh, cái loại ngượng ngùng này đều bị anh quên sạch, tất cả lực chú ý của anh đều bị bóng lưng cao lớn của Kim Húc hấp dẫn.
Sao lại có người ngay cả cái ót cũng soái như vậy chứ? Đây là ai a? À, ra là người yêu của mình nha.
Kim Húc nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm cùng mê luyến của Thượng Dương.
Trên tay hắn dùng sức, kéo Thượng Dương đi nhanh về phía trước, vốn là một trước một sau, hiện tại liền thành hai người cùng sóng vai nhau mà đi.
Thượng Dương không nghĩ ra nên nói cái gì đầu tiên, cho nên cố hết sức tự nhiên mà nhắc đến chuyện trên đường: "Con trai của Phàn Tinh sư tỷ rất đáng yêu a."
Kim Húc nói: "Chắc là nó cũng biết em rất khả ái, nên mới ôm cổ của em không chịu buông đó.

May mà nó chỉ mới sáu tuổi, nếu nó hơn tám tuổi thì anh sẽ ghen đó."
Thượng Dương buồn cười nói: "Làm gì có nhóc con hơn tám tuổi nào, còn muốn người lớn ôm."
"Có anh nè, "Kim Húc nói, "Lại đây, ôm anh một cái đi."
Hắn thực sự đưa tay ra muốn ôm tới, Thượng Dương vội vàng quát bảo ngưng lại: "Anh đừng có làm bậy."
Kim Húc thu tay lại, hắn chỉ muốn đùa một chút thôi, cũng không thật sự muốn làm chuyện khoa trương như vậy ở nơi đông người như thế này.
Hai người đi vào thang máy xuống bãi đỗ ngầm, trước khi thang máy đóng cửa, có một người qua đường cũng đi vào, hai người bọn họ tự động lui về phía sau.
Người qua đường kia kinh ngạc nhìn thoáng qua bàn tay đang đan vào nhau của bọn họ.
Thượng Dương rũ mắt, không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ.
Vẻ mặt của Kim Húc như kiểu nhìn cái gì, rồi càng nắm chặt tay của Thượng Dương hơn.
Tới địa điểm hẹn trước với lái xe, xe còn mấy phút nữa mới đến, xung quanh cũng có hơn mười vị khách vừa xuống máy bay cũng đang chờ xe.
Thượng Dương rút tay mình về, đút vào trong túi áo.
Kim Húc không hài lòng nhìn anh.
Cả người Thượng Dương đều không được tự nhiên, hỏi: "Khách sạn anh đặt cách chỗ này xa không?"
"Không xa, khoảng nửa giờ." Kim Húc dừng một chút, đè thấp giọng xuống hỏi lại, "Không nhịn được rồi hử?"
Thượng Dương: "..."
Anh không muốn nói chuyện với Kim Húc, quay đầu nhìn xem xe đến chưa.
Kim Húc nhìn sườn mặt anh một lát, nói: "Em..."
Thượng Dương: "Cái gì???"

Kim Húc nhấp nhấp môi, mới nói: "Hôm nay em đẹp thật."
Thượng Dương không vui nói: "Chỉ hôm nay mới đẹp thôi à?"
Nhưng thật ra anh lại rất vui vẻ, biết Kim Húc ở bên mình, còn vì mình mà điên cuồng động tâm.
Hơn nửa giờ sau.
Đến cửa phòng khách sạn, Thượng Dương kéo hành lý vào.
Kim Húc khóa cửa phòng, đem áo khoác của hai người mắc lên giá áo.
Dọc theo đường đi hai người gần như không nói chuyện.
Nội dung nói chuyện của hai người, hoặc là có liên quan đến nghề nghiệp, hoặc là có liên quan đến tình yêu, đều là mấy đề tài không thích hợp để tài xế trên app đặt xe nghe thấy.
"Lúc nói chuyện với Phàn Tinh sư tỷ ở trên máy bay," Thượng Dương định nói một vấn đề nghiêm túc trước, "Chị ấy nói..."
Kim Húc đóng cửa tủ quần áo rầm một cái, ngữ khí không tốt nói: "Có thể đừng nói về người khác hay không?"
Thượng Dương: "..."
Kim Húc bước qua đây, anh không kiềm được mà có chút khiếp sợ, lùi về sau nửa bước, lại bị Kim Húc nhanh chóng cầm lấy cổ tay kéo anh đến trước mặt mình ôm lấy.
Hai người gần nhau trong gang tấc, hô hấp lần lượt thay đổi.
"Còn nói chuyện không?" Kim húc cọ cọ chóp mũi anh, nhẹ giọng nói, "Đến, nói tiếp đi."
Ngực Thượng Dương phập phồng, thắt lưng căng chặt, nói: "Nhìn dáng vẻ này của anh, có chút nào là muốn nghe em nói không?"
Kim Húc nói: "Quả thật là không muốn nghe em nói, muốn nghe em rên hơn."
Hắn nói xong thì bắt đầu hành động.
Thượng Dương nội tâm giãy dụa, cũng muốn nhanh một chút bắt đầu, nhưng lại có chút khiết phích nên còn muốn tắm rửa trước, "Chờ chút, anh đừng...!Em..."
Kim Húc hôn anh, không cho phép anh tiếp tục nói.
Trong khoảnh khắc anh bị hôn đến đầu óc choáng váng, không tự giác mà phối hợp lại, bất tri bất giác đã bị lột s4ch sẽ, dùng một loại góc độ xấu hổ mà nằm lên gối.
Trước nay anh vẫn chỉ biết phát ra tiếng rên rất nhẹ, không để ý đến mấy câu hỏi kỳ quái gọi là tình thú của Kim Húc, khi bị hỏi đến nóng nảy, còn có thể cắn người.
Nhưng Kim Húc không ngại vẫn kiên trì hỏi, thậm chí còn có xu thế hỏi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu xa.
Đây là lần thứ bảy, đối với hai người mà nói đều có chút đặc biệt.
Thượng Dương không có cách nào tắm rửa trước khi bắt đầu, sau khi kết thúc thì có chút canh cánh trong lòng, ửng hồng trên mặt vẫn còn chưa rút bớt, anh liền tức giận đá văng Kim Húc, một mình đi tắm.
Kim Húc lại nhất thời nảy lòng tham, cho ra một cái phát hiện mới: gương to, rất thú vị nha.
Một lát sau, Thượng Dương từ phòng tắm đi ra, quấn khăn tắm bước đến vali hành lý của mình, sau đó ngồi xổm xuống tìm áo ngủ mà mình mang theo để thay.
Kim Húc lắc lư chân ngồi trên giường, chuyên chú nhìn anh.
Anh tìm được đồ ngủ, cởi khăn ra.

Kim Húc huýt sáo một tiếng.
"Bệnh thần kinh à, " Thượng Dương thật sự là không muốn hiểu cái lạc thú này của hắn, "Cũng không phải là anh không có?"
"Không giống mà." Kim Húc nói, tầm mắt chuyển động lên xuống, nói: "Em thật sự rất trắng đó."
Thượng Dương hiểu được cái ý tứ kia của hắn chính là không đủ, nhưng kế tiếp còn đến ba ngày hai đêm, anh nói sang chuyện khác: "Anh còn chưa có thành thật khai báo, rốt cuộc là có phải anh bỏ việc tới đây không? Không phải đã nói là không tìm được ngày nghỉ sao?"
Kim Húc chẳng những xin nghỉ phép được, mà còn vừa lúc có người quen muốn đi du lịch tết nguyên đán, muốn đi về phía nam, từ Bạch Nguyên trực tiếp lái xe đến sân bay tỉnh rồi lên máy bay, cho nên hắn liền đi nhờ xe của người ta, một đường dùng tốc độ cao chạy đến sân bay, vừa kịp trước khi Thượng Dương xuống máy bay, tới nơi rồi đứng chờ để đón người yêu.
Chủ nhiệm Thượng cài chặt nút áo ngủ, cố ý phát ra quan uy thật lớn, nói: "Cục phó Kim, sao trong điện thoại không nói hả? Nếu em không cẩn thận đổi sang đi tàu lửa, ngồi tàu lửa đi rồi thì ai sẽ chịu trách nhiệm trong chuyện này đây?"
"Không phải là cố ý không nói," Kim Húc nói, "Mấy phút trước khi tan tầm mới xác định được, vốn là nguyên đán còn phải trực nữa."
Nhiệm vụ trực ban ở cấp cơ sở là một cây củ cải cũng là một cái hố, hắn xin nghỉ phép, chắc là đã tìm được người trực thay cho hắn.
Thượng Dương nói: "Ngày lễ lớn như vậy, người khác cũng muốn về nhà với người thân, như vậy có được không?"
Kim Húc nói: "Không được, anh cầu ông nội xin bà nội, còn đồng ý lúc về sẽ mời cơm, nợ một vòng ân tình lớn cuối cùng mới tìm được người đồng ý trực thay anh đó."
Thượng Dương: "..."
"Tưởng thật à?" Kim Húc cười cười nói: "Không đùa em nữa, mấy đồng nghiệp của anh lòng dạ đều rất tốt, sợ anh cô độc cả đời, vừa nghe nói em đến, một đám liền tranh nhau muốn trực thay anh."
Thượng Dương chậm một nhịp mới phản ứng lại: "Nghe nói em đến? Bọn họ cũng biết? Anh...!Anh come out rồi sao?"
Đến lúc này anh đột nhiên nhớ lại, lần trước ở Bạch Nguyên nhìn thấy nhóm đồng nghiệp của hắn, đặc biệt là vị Lịch Kiệt đứng đầu đội hình sự kìa, thái độ đối với anh, khó trách lại như vậy, thì ra...?!
"Không tính là come out, mấy người quan hệ thân mới biết được." Kim Húc nói.
Thượng Dương xấu hổ, lại không nhịn được nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Kim Húc nhướng mày, hỏi: "Em không muốn để cho người khác biết sao?"
Thượng Dương chỉ là có chút sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến công việc và tiền đồ của Kim Húc, còn bản thân anh thì không sao cả.
Anh còn chưa kịp biểu đạt ý nghĩ này, Kim Húc đã đổi thành ngữ khí khó chịu nói: "Anh hiểu, chủ nhiệm Thượng, anh biết nên làm thế nào rồi."
Thượng Dương nghi ngờ hỏi: "Tức giận sao? Em cũng không nói là không cho anh nói với người khác mà."
"Dù sao thì chờ lần sau em đến Bạch Nguyên lần nữa," Kim Húc nói, "Anh sẽ nói trước với bọn họ, bảo bọn họ giả vờ không biết em là lão bà của anh."
Thượng Dương: "..."
Trong mắt Kim Húc hiện lên ý cười, không nói giỡn nữa, nghiêm mặt nói: "Biết là em lo lắng cho anh, không có việc gì, không có ảnh hưởng gì đâu."
Tình hình mấy năm gần đây, chỉ cần đừng quá mức công khai, không làm ảnh hưởng đến công tác, thì ngược lại quả thật là không có vấn đề gì cả.
Kim Húc không sao cả nói: "Cho dù lỡ như có, anh cũng chịu được."
"Vậy," Thượng Dương có chút cảm động, nhưng lại cố ý trêu chọc nói, "Chờ khi đến Bạch Nguyên lần nữa, em cũng giả vờ không biết bọn họ cũng biết.


Chỉ cần em không xấu hổ, thì người khác sẽ lúng túng nga."
Kim Húc nói: "Ừm."
Thượng Dương nói: "Buổi chiều ngày thứ ba em sẽ bay về."
Anh thảo luận với Kim Húc một chút ba ngày này sẽ làm gì, anh đã tới tỉnh thành này mấy lần, nhưng đối với địa phương này cũng không quá quen thuộc.

Bất quá mùa đông rất lạnh, anh cũng không muốn ra ngoài chơi lắm, nhưng chung quy cũng không thể cứ ở lỳ trong khách sạn ba ngày được.
Kim Húc xuyên tạc ý tứ của anh, cũng có thể là cố ý, nói: " Vậy còn kì kèo cái gì? Không còn kịp rồi, mau đến đây chúng ta lại làm một lần nữa nào."
Có thể nói cách nói năng thô bỉ này, khiến cho sắc mặt của Thượng Dương đột nhiên hồng thấu, còn hồng hơn cả lúc làm thực tế, anh cứng họng nói: "Anh nhất định phải dùng mấy loại từ này sao?"
Kim Húc biết anh cũng không phải thật sự để ý, tùy ý thay đổi cách nói: "Vậy do thêm một lần."
Lại nói: "Đồ ngủ của em là tơ tằm thật à? Cởi ra đi, anh sợ sẽ xé hư đó."
Hôm sau, ngày đầu tiên của năm mới.
Buổi sáng chín giờ, Thượng Dương có chút khó khăn nhưng cuối cùng cũng thành công rời giường.
Kim Húc tán thưởng: "Tố chất thân thể của chủ nhiệm Thượng tốt thật đấy."
Bị Thượng Dương ngồi đối diện đập cho hai quyền.
Hai người đi ăn buffet sáng, Kim Húc tuân mệnh đi lấy đồ ăn, Thượng Dương tìm một cái ghế sô pha mềm ngồi xuống, xem tin tức hôm nay, không có phát sinh chuyện gì lớn.
Trong lúc ăn tết, nhóm đồng nghiệp trực ban đều tích cực làm việc, đảm bảo cho quần chúng nhân dân được yên vui vượt qua ngày nghỉ dài hạn.
Anh còn nghĩ, lần sau sẽ chọn thời điểm không phải ngày lễ để đến Tây Bắc gặp người yêu mới được.
Nhưng nhịp độ công việc ở cơ sở của Kim Húc không giống anh, là anh không suy xét cẩn thận.
Anh lại lướt mấy tin tức khác, chợt có một tiêu đề hấp dẫn sự chú ý.
Kim Húc rất nhanh đã bưng hai dĩa đồ ăn về, thấy Thượng Dương đang cau mày nhìn di động, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thượng Dương đưa điện thoại cho hắn xem, là một kênh truyền thông tin tức của chính phủ đưa ra công văn chính thức về "vụ án nữ võng hồng bị giết", được đăng vào sáng nay, miêu tả lại toàn bộ tình tiết vụ án, còn có hình phạt kèm theo, cùng với tiến triển trực tiếp mới nhất của đội hình sự.
Vừa vặn là tiển triển mới nhất, tính đến ngày hôm qua, khi Thượng Dương rời khỏi Bắc Kinh, còn chưa có tiến triển mới được công khai a.
Hành vi phạm tội giết người hủy xác của hung thủ Cố Thiên Kỳ, đã là ván đã đóng thuyền, khó tránh khỏi pháp luật.
Nhưng Cố Thiên Kỳ vẫn một mực kiên trì nói là dưới tình huống mất lý trí nên đã lỡ tay gi3t ch3t Nhạc Hiểu Văn, không phải là chủ mưu giết người.
Đồng thời, gã không phủ nhận vấn đề mình ở trên mạng tìm hiểu cách dùng axit để hủy xác, thừa nhận chính mình đúng là mua axiclohidirc phi pháp, cũng thừa nhận đúng là gã đã tự tay hòa tan rồi đổ hết lên thi thể của Nhạc Hiểu Văn.
Hành vi logic của gã lại lộ ra điểm kỳ lạ, làm cho đội điều tra hoài nghi, để gã tiến hành xét nghiệm nước tiểu cùng với tóc, kết quả cho ra là gần đây đã có hành vi sử dụng m4 tuý.
Nhưng Cố Thiên Kỳ lại khăng khăng là bản thân gã không có tiếp xúc với m4 tuý, cũng chưa từng sử dụng qua loại thuốc gì có tính gây nghiện.
Trong nhà của gã và trong công ty, cũng không có bất kỳ dấu vết của loại chất gây nghiện cùng m4 tuý nào cả.
Trước mắt, công an cho rằng, rất có khả năng là dưới tình huống không hay biết gã đã bị Nhạc Hiểu Văn dụ dỗ hút m4 tuý, ví dụ như cho gã hút thuốc lá trộn m4 tuý chẳng hạn.
Bởi vì công an từng điều tra qua hoàn cảnh sống và vật phẩm mà người bị hại Nhạc Hiểu Văn từng sử dụng qua, lại ngoài ý muốn phát hiện, Nhạc Hiểu Văn đã hít m4 tuý trong một thời gian dài.
Bạn trai chính quy của cô ta cũng đã xác nhận, khi hai người còn đi du học ở Bắc Mỹ, Nhạc Hiểu Văn từng vì tham gia cuộc thi triển vọng mà sử dụng "thuốc thông minh" (một loại m4 tuý dạng bột), bản thân anh ta cũng cho là cô ta chỉ vì muốn nâng cao thành tích trong thời gian ngắn nên mới sử dụng, hơn nửa chỉ dùng một lần, cũng không có hình thành hiện tượng nghiện m4 tuý.

Sau khi về nước, anh ta bận rộng công việc, quan hệ với Nhạc Hiểu Văn càng ngày càng lạnh nhạt, hơn nữa cuộc sống của Nhạc Hiểu Văn ngày đêm điên đảo, hai người chia phòng ngủ cũng đã mấy tháng, anh ta cũng không phát hiện ra Nhạc Hiểu Văn lại sử dụng m4 tuý.
Ngược lại là chủ nhà của bọn họ, phản hồi nói có một lần đi thu tiền nhà, cảm thấy Nhạc Hiểu Văn giống như người bị bệnh thần kinh, biểu hiện giống như vừa mới hút xong m4 tuý vậy
Thượng Dương thật sự là không còn gì để nói, "Bạn trai của cô ta, sao mà không biết cái gì hết vậy? Bọn họ còn đang yêu nhau, vậy mà cậu ta còn không biết nhiều bằng chủ nhà nữa."
Kim Húc nói: "Chia phòng ngủ, bạn gái còn không quan tâm đến cậu ta, công việc của cậu ta rất bận rộn, anh thấy trong tin tức khác cũng có nói qua, mỗi ngày thanh niên này đều tăng ca đến rạng sáng, mỗi tháng đi công tác hơn mười lần, có khi một hai tháng cũng chưa chắc có thể gặp mặt bạn gái được một lần, không biết tình hình cũng có thể cho qua.

Ngược lại là..."
"Cái gì?" Thượng Dương hỏi.
"Ngược lại là Phàn Tinh," Kim Húc nói, "Tình cảm giữa cô ấy và Cố Thiên Kỳ rất tốt, Cố Thiên Kỳ hút m4 tuý, sao cô ấy có thể không phát hiện?"
Thượng Dương nói: "Cố Thiên Kỳ cũng tăng ca...!không chỉ tăng ca, còn yêu đương vụng trộm, sư tỷ nói cũng đã lâu không ăn cơm với gã rồi, bản thân thì chăm sóc con nhỏ, trên cơ bản chính là cuộc sống của một người góa chồng a."
Kim Húc nói: "Cố Thiên Kỳ ngoại tình đến nửa năm, cô ấy thật sự không phát hiện ra một chút gì? Em đừng quên, Phàn Tinh cũng không phải là cậu bạn trai lập trình viên suốt ngày đối mặt với máy tính kia của Nhạc Hiểu Văn, Phàn Tinh đã từng là công an xuất sắc đấy."
Thượng Dương: "...."
Anh chần chờ hỏi Kim Húc: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh đang nghi ngờ sư tỷ nói dối?"
Anh nghĩ đến lời Kim Húc nói với anh "phá án chính là phải nghi ngờ tất cả", cách nói chuyên ngành này anh có thể tiếp thu.
Nhưng Kim Húc nói: "Cô ấy không đáng ngờ sao? Em có nhớ tối hôm qua cô ấy đã nói cái gì không."
Thượng Dương hỏi: "Anh nói câu nào?"
Kim Húc nói: "Đại học, chơi bóng rổ."
Khi Phàn Tinh biết hai người bọn họ yêu nhau, cô đã nói, thì ra là thế, khó trách hồi đại học khi các nam sinh chơi bóng rổ, mỗi lần Kim Húc ghi điểm, ánh mắt đầu tiên của hắn đều sẽ nhìn Thượng Dương.
Ý tứ là, thì ra khi đó Kim Húc đã có tâm tư khác với Thượng Dương rồi.
Người đầu tiên nam sinh đưa mắt nhìn khi đánh bóng vào rổ, đó chính là không giấu được tình cảm yêu thích.
Thượng Dương: "..."
"Cô ấy rất thông minh, cũng rất nhạy cảm, trí nhớ còn tốt hơn so với đại đa số mọi người, lần trước anh gặp cô ấy trên máy bay, cô ấy nói về chuyện thời còn đi học, ngay cả số hiệu công an của huấn luyện viên cô ấy vẫn còn nhớ rất rõ ràng." Kim Húc nói, "Một người như vậy, chồng mình ngoại tình hơn nửa năm, sao cô ấy không phát hiện được chứ?"
Thượng Dương không thể không đồng ý với kết luận này, hỏi: "Vậy sao trước đó anh không nói?"
Kim Húc nói: "Cái này cũng không có gì hay để nói.

Cô ấy phát hiện chồng mình ngoại tình nhưng không muốn vạch trần, việc này cũng không khó hiểu, đối với một bà nội trợ toàn chức mà nói, ly hôn cũng không phải kết quả tốt.

Hơn nữa, Cố Thiên Kỳ giết người chứng cứ đầy đủ, không thể trở mình được, Phàn Tinh muốn bảo vệ mặt mũi của mình, cần gì phải vạch trần để khiến cho cô ấy khó chịu hơn? Với lại..."
Kim Húc nói: "Anh không muốn em nói chuyện với cô ấy, em rất dễ đồng cảm với phụ nữ, cô ấy còn xinh đẹp như vậy.

Anh không hi vọng em tiếp tục chú ý đến cô ấy, có thời gian thì nghĩ đến anh nhiều hơn một chút, như vậy không phải sẽ tốt hơn à?".