Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 53: Có Chút Bại Hoại Lại Có Chút Xảo Quyệt!!





Lúc này Thượng Dương đang căng mặt thì Kim Húc lại nhịn cười.
Sau khi trầm mặc một lúc.
Kim Húc cũng phối hợp với cuộc "xem mắt" này của anh.
"Lương mỗi tháng hơn sáu ngàn bảy, gửi ngân hàng chưa đến ba mươi vạn."
"Không nhà không xe."
"Không cha không mẹ."
Thượng Dương: "....."
Kim Húc suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Chiều cao 1m91, cân nặng bình thường trong khoảng 85kg, đã từng bệnh nặng một lần, bác sĩ nói xác suất tái phát không cao lắm."
"Chòm sao kim ngưu, không có sở thích gì đặc biệt, vừa đọc sách liền buồn ngủ, đi du lịch thì cảm thấy thật lãng phí tiền bạc, sinh hoạt bình thường khá là nhạt nhẽo."
"Có thể nấu được vài món ăn gia đình bình thường, không ghét làm việc nhà, trong đám đàn ông thì cũng coi như là thích sạch sẽ….

nhưng không so được với em."
"Trước đó từng yêu đương một lần, là chuyện hồi đại học, sau khi cô ấy tốt nghiệp thì chia tay."
"Dừng!" Thượng Dương ngạc nhiên nói, "Sao em lại nhớ nguyên nhân chia tay là vì anh muốn trở về Tây Bắc? Lúc năm tư đại học, học tỷ còn quay về trường tìm anh nữa mà."
Vị học tỷ đó hơn bọn họ hai ba tuổi, khi đang học nghiên cứu thì theo đuổi ngược lại sinh viên chưa tốt nghiệp là Kim Húc, lúc Kim Húc và Thượng Dương học năm tư thì học tỷ tốt nghiệp, cô ấy vào làm dân sự ở cục pháp chế thành phố.
Lúc đó Thượng Dương và Kim Húc đều không để ý tới đối phương, mấy hiểu biết của Thượng Dương về chuyện này đều là do nghe được từ những nam sinh chung phòng và phòng bên cạnh nói.
Có người nói, bởi vì khi Kim Húc tham gia thi công chức toàn quốc, viết nguyện vọng là muốn quay về Tây Bắc.

Mà học tỷ lại không muốn rời khỏi Bắc Kinh để đến đất khách quê người, vì vậy mà đã đến trường tìm hắn thương lượng, hai người đàm phán thất bại rồi cãi nhau một trận, cuối cùng thì chia tay.
Hai người cãi nhau ở chỗ nào trong sân trường, quá trình cãi nhau ra làm sao, học tỷ hoa lê đái vũ như thế nào, rồi một đôi tình nhân trẻ tuổi bi ai buồn bã ra sao, từ đó về sau uyên ương chia cách, trời nam đất bắc… lời kể sống động như thật, cứ y như là tận mắt chứng kiến vậy.
"Khúc Liệu Nguyên có thể làm chứng, mọi người đều nói như vậy a." Thượng Dương nói.
"????" Lần đầu tiên Kim Húc mới biết được còn có loại tin đồn như vậy, hắn cạn lời nói: "Bản thân anh chia tay khi nào, chẳng lẽ còn không hiểu rõ bằng người khác sao? Sau khi anh báo danh thi công chức, cái lần cô ấy đến trường học đó là đã chia tay được hơn nửa năm rồi.

Cô ấy đến trường là do có việc khác, sau đó đến tìm anh là vì cô ấy nghe được chí nguyện mà anh đã nộp lên, cho nên mới có lòng tốt khuyên anh hãy suy nghĩ lại, dù sao thì sau khi quay về quê nhà rồi, có muốn quay trở lại Bắc Kinh cũng thật không dễ dàng a."
Thượng Dương vừa suy nghĩ một chút liền hiểu được, vị học tỷ đó vô cùng xinh đẹp, nhân phẩm và danh tiếng đều không tồi, dù có nói là nhân vật cấp nữ thần vang danh toàn trường thì cũng không khoa trương một tý nào.
Chuyện nữ thần hạ phàm ưu ái Kim Húc đã khiến hắn kéo ra không ít thù hận đâu.

Lúc đó hắn lại rất trầm lặng, cả ngày không thích nói chuyện, cũng không biết cách đối nhân xử thế lắm, các nam sinh có ở sau lưng hắn nói xấu vài câu cũng không phải là chuyện gì quá mức kỳ lạ.
Thượng Dương tò mò hỏi: "Học tỷ vừa tốt nghiệp thì hai người lại chia tay? Tại sao vậy?"
Kim Húc ôm lấy cánh tay, cao lãnh nói: "Đây là vấn đề nên hỏi khi xem mắt sao?"
Thượng Dương nghiêm túc nói: "Đương nhiên rồi, sao lại có thể không hỏi đến những mối quan hệ trước đó chứ, lỡ như anh và học tỷ tình cũ chưa dứt, vậy em được coi là cái gì chứ? Lốp xe dự phòng à?"

Kim Húc bật cười.
Ngón tay của Thượng Dương gõ gõ bàn, ngữ khí thăm dò nói: "Nghiêm túc một chút, mau khai thật đi."
"Được thôi, công an Thượng." Kim Húc nghiêng người về phía trước, khoanh hai tay đặt trên bàn, hắn giống như một học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của thầy giáo, mỉm cười nói: "Trên thực tế là sau khi tốt nghiệp, cô ấy liền nhận được công tác, không bao lâu sau thì đề xuất chia tay với anh.

Những câu chuyện yêu đương vườn trường mà có thể đơm hoa kết trái vốn dĩ là không nhiều a.

Không có cãi nhau, cũng không có nước mắt, anh mời cô ấy ăn một tô mì ở nhà ăn của trường rồi sau đó liền chia tay."
Câu chuyện tình yêu này phát triển có chút không giống trong tưởng tượng của Thượng Dương, nhưng thật ra cũng không khác nhau là mấy.
Anh vẫn luôn nghĩ rằng Kim Húc và học tỷ chia tay nhau là chuyện xảy ra vào năm tư, bởi vì Tây Bắc quá xa xôi, điều kiện nơi đó tương đối gian khổ, cho nên học tỷ mới không muốn lấy gà theo gà lấy chó theo chó, mà yêu xa thì lại không đáng tin cậy, cho nên đoạn tình cảm này có lưu luyến đến đâu thì cũng chỉ có thể là BE thôi.
Tình hình thực sự thì phải lùi thời gian lại một ít, nguyên nhân đại khái cũng không quá chênh lệch, học tỷ muốn ở lại Bắc Kinh làm việc, Kim Húc thì từ khi mới ghi danh vào học tại đại học công an này cũng đã nghĩ xong cả rồi, sau khi tốt nghiệp hắn liền quay về quê nhà, cho nên kết cục chia tay chỉ là chuyện sớm muộn, học tỷ chỉ là lên tiếng trước mà thôi.
Dù là vậy, thanh xuân của con gái so với con trai thì quý giá hơn một chút.

Nếu như anh là vị học tỷ đó, thì đại khái cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy đi.
Con trai thì không cần lo lắng.

Tính chất công việc của anh vốn dĩ là trong một năm thì có đến nửa năm là phải đi công tác ở các nơi trên toàn quốc.

Kim Húc ở địa phương cấp cơ sở thì lại càng bận rộn hơn, dù cho hắn có cơ hội quay lại Bắc Kinh đi nữa, hai người bọn họ cũng không thể nào ở bên nhau giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường được.
Từ nhỏ anh đã lớn lên ở đại viện công an, làm một người công an mà có thể vẹn toàn cả công việc lẫn gia đình, thì thật sự là anh vẫn chưa từng gặp một ai có thể làm được điều đó cả.
Kim Húc vẫy vẫy tay trước mặt anh, hỏi: "Đang nghĩ gì đó?"
"Nghĩ về bạn gái cũ của anh…." Thượng Dương rất khách quan nói, "Chị ấy thật sự rất xinh đẹp."
Kim Húc híp mắt nhìn anh, nói: "Chắc không phải là năm đó em cũng từng hâm mộ anh đấy chứ?"
Thượng Dương cố ý đau xót nói: "Đó là đương nhiên a, mấy khoá trên dưới của chúng ta, làm gì có chàng trai nào chưa từng hâm mộ anh đâu?"
Kim Húc nói: "À, lúc đó thích nhắm vào anh như vậy, cũng là vì nguyên nhân này sao?"
"Em cũng không nhớ nữa, lâu quá rồi." Thượng Dương lúng túng đáp qua loa, bởi vì sự thật là, vốn dĩ ngay từ đầu, anh đã là một thành viên trong hội Những người không thích Kim Húc a, "Năm em vừa đi làm kia, trong một buổi họp hội nghị nội bộ, em còn từng gặp qua học tỷ mấy lần, về sau thì nghe nói chị ấy được gả cho một thanh niên tài tuấn a.

Bất quá, sau khi sinh con thì sức khoẻ không được tốt lắm, vì vậy mà từ chức, bắt đầu ở nhà chuyên tâm hầu chồng dạy con, em cũng không còn gặp lại chị ấy nữa."
Kim Húc nói: "Không biết, hai người bọn anh sớm đã không còn liên hệ nữa rồi.

Bất quá, vào lúc này, có thể đừng nói chuyện về bạn gái cũ của anh nữa không?"
"Vậy thì nói về chuyện gì?" Thượng Dương hỏi.
"Nói về anh, hoặc là em?" Kim Húc nói, "Lúc học đại học, thật sự là em không hề quan tâm đến vẻ ngoài của anh trông như thế nào sao?"

"Ai lại tự dưng đi chú ý đến một người cùng phái chứ." Thượng Dương nói.
Kim Húc nói: "Anh a… Cùng sinh hoạt với nhau vài năm, anh tự dưng lại bắt đầu chú ý, thích quan tâm đến em a."
Trái tim của Thượng Dương đập mạnh, anh hỏi: "Quan tâm đến em cái gì?"
Kim Húc nói: "Để ý xem một tuần, em có mấy ngày thì nằm ì ra không dậy nổi, sau khi đã tắt đèn thì ăn vụng mì gói hay là que cay, lúc gọi điện thoại cho người nhà thì có cãi nhau hay không, cuối tuần lại cùng ai đi tiệm net chơi, lúc đến nhà tắm để tắm rửa, còn trông thấy có mấy nam sinh đang lén lút nhìn em."
Thượng Dương: "....!Anh bớt nói năng bậy bạ lại đi."
"Anh tận mắt nhìn thấy mà, sao lại là nói năng bậy bạ chứ?" Kim Húc nói, "Bất quá, trông em trắng hơn con trai bình thường nhiều, da dẻ toàn thân lại nõn nà như vậy, còn….

Còn vừa vểnh vừa cong nữa, có nhìn em nhiều một chút thì cũng là chuyện bình thường thôi.

Có một học đệ chưa từng gặp qua còn đến phòng ngủ tìm em nữa nga.

Em quả thật là có thiên phú chọc ghẹo con trai nhà người ta làm cho con người ta nhớ mãi không quên a.

Thật sự không phải là anh nghĩ oan cho em đâu."
Thượng Dương thẹn quá hóa giận nói: "Đã để ý em như vậy mà khi học tỷ theo đuổi anh thì anh liền yêu đương với người ta sao, anh khẳng định mình là gay bẩm sinh hả?"
Kim Húc: "...."
"Ai mà biết chứ, lúc đó anh quá ngu ngốc, có rất nhiều chuyện không hiểu a, hẹn hò với cô ấy cũng rất mơ mơ hồ hồ nga." Dường như Kim Húc có hơi rầu rĩ nói: "Không nhìn em thì không nhịn nổi, nhìn rồi thì lại tức giận, anh thật sự đã nghĩ là mình rất chán ghét em a.

Anh thật sự là quá quê mùa rồi, đồng tính luyến ái gì đó đều là những thứ mới lạ chưa từng nghe qua đâu.

Em có nhớ lần em nói chuyện yêu đương trên mạng bị chàng trai đó lừa không? Đó là lần đầu tiên anh nghe nói đến chuyện con trai còn có thể qua lại với con trai đấy."
Thượng Dương: "...."
Kim Húc nhìn anh, nói: "Cái đêm hai chúng ta đánh nhau trên sân thượng đó, anh nói với em chuyện của anh, em cũng nhìn anh như thế này a."
"Như thế nào?" Thượng Dương cũng không rõ bản thân mình lúc này và lúc đó có gì khác nhau nữa.
Kim Húc nói: "Chính là vừa nhìn thôi đã muốn cưới em rồi."
Thượng Dương: "...."
Trước ngày hôm nay, cảm giác của anh đối với mối quan hệ này còn mơ hồ, vẫn ảo tưởng rằng bản thân mình sẽ có cơ hội làm "lão công" nữa chứ.
Khi ở trong nhà của Bách Đồ quan sát bá tổng Lương, anh đã hiểu đôi chút về "ánh mắt" mà Kim Húc từng nói đến là gì, lúc này “ánh mắt” của Kim Húc cũng là như thế.
Không biết phải hình dung như thế nào, nhưng trong lòng của anh đã dần tiếp nhận hiện thực bản thân mình chắc phải làm “thụ” rồi.

Hai người họ lại nói một lúc về những chuyện hồi đại học, có rất nhiều chuyện mà Thượng Dương đã nghĩ rằng mình không còn nhớ nữa, nhưng kỳ lạ là mỗi khi được Kim Húc nhắc sơ qua một chút, thì anh lại có ấn tượng mang máng nha.

Mà những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể của anh trong bốn năm đó, Kim Húc lại còn nhớ rõ hơn cả chính bản thân anh nữa.
Gần 12h.
"Anh buồn ngủ chưa?" Thượng Dương nói, "Không phải đi huấn luyện bị thiếu ngủ sao? Đi ngủ sớm đi."
Kim Húc cười với anh, nói: "Buồn ngủ, nhưng lại không muốn ngủ lắm, anh thích xem mắt với em hơn."
Thượng Dương quyết đoán vỗ bàn nói: "Xem mắt xong rồi, giải tán."
Kim Húc giả vờ kinh hãi: "Mới như vậy đã xong rồi? Vậy em nhìn trúng anh chưa?"
"Trở về đợi tin tức đi." Thượng Dương giống như một HR nói, "Làm gì có chuyện hỏi ngay mặt chứ."
Kim Húc hỏi: "Phải đợi bao lâu?"
Thượng Dương cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời: "Kiểu gì cũng phải đợi một….

nửa phút a."
Kim Húc bật cười rồi đứng dậy rời khỏi bàn, hắn hôn một cái lên môi của Thượng Dương, nói: "Ngủ thôi, buồn ngủ quá rồi, đi tập huấn mỗi ngày còn chưa được ngủ đến sáu tiếng nữa."
Thượng Dương nói: "Anh có tò mò muốn nghe kết quả không?"
Kim Húc cầm tấm thẻ ngân hàng của Thượng Dương lên rồi búng một cái, nói: "Đây cũng đâu phải là thi đề mở? Nộp giấy trắng thì em cũng cho anh điểm tối đa thôi."
Anh ném thẻ về chỗ Thượng Dương rồi chuẩn bị lên sofa ngủ.
"Lên giường ngủ đi," Quan hệ cũng đã phát triển đến mức này rồi, Thượng Dương mỉm cười mời hắn, "Giường của em thật sự rất lớn a, có thể ngủ hai người được."
Quả thực là giường rất lớn nha.
Hai người mỗi người ngủ một bên, ở giữa có thể nhét thêm một người nữa cũng không thành vấn đề a.
Chính là buổi sáng khi tỉnh lại, không biết từ lúc nào mà bọn họ đã ôm lấy nhau.
Cũng không biết là ai tỉnh dậy trước, nụ hôn chào buổi sáng nhẹ nhàng liền biến thành nụ hôn quấn quít không rời, thiếu chút nữa đã không thể dứt ra được rồi.
Kim Húc nhảy xuống giường, suýt chút nữa đã đâm sầm vào tủ quần áo, hắn lảo đảo vài bước rồi lại nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh.
Còn Thượng Dương thì trước đó đã bị hắn ấn xuống mân mê chà sát một trận, còn chưa có tỉnh táo lại a.

Anh nghiêng người sang một bên, đỏ mặt, không bao lâu sau lại tự mình khiến cho bản thân kêu lên be be vài tiếng.
Hai ngày cuối tuần, chính là thế giới ngọt ngào của hai người đang yêu nha.
Ngày đầu tiên.
Họ cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn, Kim Húc làm cơm.
Buổi chiều thì ngủ một giấc đến khi trời tối, buổi tối thì kéo màn rồi tắt đèn, xem phim tình cảm trên sofa của Thượng Dương.
Nhân vật chính hôn nhau, bọn họ cũng hôn nhau, nhân vật chính hôn xong rồi, bọn họ vẫn hôn không chịu ngừng.
Ngày thứ hai.
Đi cửa hàng dạo phố, mỗi người mua một bộ quần áo, đều là do Thượng Dương chọn, bọn họ còn thanh toán phần của đối phương, xem như là quà tặng.
Giữa trưa thì ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài, còn gặp được nữ trang đại lão Trang Văn Lý mặt mày bầm dập đang ăn uống cùng bạn bè, hai vị công an nghe thấy gã luôn oán hận nói công an nhiều chuyện, vạch trần hành vi tra nam của gã ở trước mặt bạn gái, hai cô gái này cũng không hiền lành gì, mỗi người đều tự gọi một đám chị em của mình đến, chặn gã ở trong nhà đập cho một trận, cứ như thế gã liền bị đánh thành đầu heo đâu.
Buổi chiều không có việc gì làm, hai người bọn họ đến quán cà phê mà Bách Đồ mở ở gần đó để ngồi tâm sự, hai bé mèo lúc trước từng gặp qua vẫn đang nằm ngủ say sưa ở quầy bar.
Lại nhìn thấy trưởng tiệm đi ra nhận bưu kiện, trong đó chính là thức ăn dành cho mèo con mà quản lý đặt mua, hai người hiếu kì hỏi, thì quản lý nói là ông chủ vừa mới nhận nuôi một bé mèo con, nó bị chút thương tích nên phải ở trong bệnh viện, qua mấy ngày nữa là có thể đến tiệm để "làm việc" rồi.
Quá giờ trưa vào một ngày mùa đông thì ánh mặt trời cũng không quá gay gắt nữa, cách một tấm kính, ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng ấm áp tràn đầy mùi hương cà phê thơm lừng.

Thượng Dương và Kim Húc cùng nhau ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, thấp giọng thì thầm trò chuyện, lúc ánh mắt giao nhau, không hề giấu giếm chút nào tia sáng trong ánh mắt mà chỉ có những người đang yêu nhau mới có.
Trong quán cà phê đang mở một bản tình ca nhẹ nhàng chầm chậm, ngoài cửa sổ là con phố nhỏ, người qua đường cùng những chiếc xe đạp cũng đang chậm rãi lướt qua.
Bên cạnh bàn có một ảnh tường phong cách Lomo, một tờ trong số đó có viết một câu thơ___
Bạn phải tới nhân gian một chuyến, bạn nên nhìn ngắm thử ánh mặt trời.
Buổi tối cuối cùng trong tuần.
Trong nhà của Thượng Dương, ở phòng tắm có vách thủy tinh.
Kim Húc cúi đầu xuống, Thượng Dương đang đứng trước mặt hắn, anh đổ dầu gội đầu vào lòng bàn tay rồi giúp hắn gội đầu.
Hắn buông lỏng ánh mắt, từ ngón chân của Thượng Dương, chần chừ nhìn thẳng dần lên, trái tim đập nhanh đến nỗi giống như trở lại mùa hè năm mười tám tuổi kia.
Vào một ngày của năm đó, lần đầu tiên hắn đến nhà tắm của trường đại học, chỉ mang theo một cục xà phòng và một cái khăn lông.
Mở nước nóng cọ rửa cơ thể từ trên xuống dưới, trong lòng hắn dâng lên cảm giác vui sướng vô cùng như được sinh ra lần nữa.
"Bạn học… Kim? Cậu dùng xà phòng để gội đầu à?"
Hắn khẩn trương mở mắt ra, bởi vì hắn biết dáng vẻ của mình không được người khác yêu thích lắm.
Một thiếu niên đang đứng ở trước mặt hắn, làn da trắng đến mức như phát sáng, lại có mái tóc và một đôi mắt đen tuyền, thiếu niên đó đang tò mò nhìn hắn, trong tay còn cầm một chai dầu gội đầu nho nhỏ, hình như là muốn đưa cho hắn.
Lúc này, hắn nói: "Lúc đó anh xấu hổ không dám nhìn em, cũng không muốn để em nhìn thấy mình."
Thượng Dương nói: "Hử?"
Kim Húc nói: "Anh vẫn luôn nghĩ rằng… rất xấu xí."
Thượng Dương kinh ngạc một lúc mới hiểu ra được là hắn đang nói cái gì, bọn họ chưa từng nói chuyện về trấn Lộc Minh, nhưng Kim Húc thông minh như thế, chắc hẳn là đã sớm biết anh từng đến nơi đó rồi đi.
"Cho nên lúc đó anh mới quay lưng đi?" Thượng Dương nói.
"Ừm." Kim Húc nói, "Không phải là anh không muốn đón nhận ý tốt của em, chỉ là sợ sẽ doạ đến em thôi, lúc đó anh vẫn luôn cho rằng mình chính là quái vật đâu."
Thượng Dương giúp hắn lau tóc, nói: "Anh không phải, trước giờ vẫn luôn không phải."
Kim Húc tiện tay vuốt mái tóc ướt vài cái, hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Dương chăm chú, cùng với cơ thể của Thượng Dương.
Thượng Dương biết ánh mắt này là có ý gì, nhưng mà anh vẫn chân thành nói: "Không xấu đâu, anh…..rất đẹp."
Kim Húc mỉm cười với Thượng Dương, khẽ nói: "Đã chuẩn bị tâm lý xong chưa?"
Lúc nãy có chút nước bắn tung toé lên trên mặt của Thượng Dương, đúng lúc này có một giọt nước theo gò má của anh chảy xuống cằm, muốn nhỏ giọt xuống nhưng vẫn đọng lại ở nơi đó.
"Em mới là đẹp đấy." Kim Húc lại nhìn cơ thể anh lần nữa, nói: "Bây giờ anh chỉ muốn phạm tội thôi."
Thượng Dương: "...."
Kim Húc tới gần anh, nói: "Xin hỏi anh có thể xâm phạm em không?"
Hô hấp của Thượng Dương như ngừng trệ, anh vừa mong chờ lại sợ hãi, cuối cùng nói: "Có thể, nhưng mà…"
Vẫn là anh khuyết thiếu kinh nghiệm tiếp xúc với các phần tử tội phạm a, không hiểu các thành phần bại hoại sẽ tương đối xảo quyệt đâu.

Kim Húc hoàn toàn không cho anh cơ hội để nói hết câu "nhưng mà".

Hơn nữa khi kinh nghiệm phạm tội đã được tích lũy thì đối phương sẽ trở nên rất vô lại và khốn kiếp a.
Hôm nay là thứ hai nên chủ nhiệm Thượng phải đi làm, anh mang theo sự mệt mỏi rã rời sau khi đã khổ chiến suốt nửa đêm với phần tử tội phạm, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong, mang theo cảm xúc vừa căm hận lại có chút ngọt ngào mà viết ra tổng kết ra bài báo cáo thực tiễn.
Vụ án số 2: Theo đuổi bóng hình trong giấc mơ(END).