Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 5: Em Cảm Thấy Anh Ấy Rất Thích Trêu Chọc Anh!





Đã hơn rạng sáng hai giờ, nhiệt độ ban đêm rất thấp, mưa kèm tuyết rơi không ngừng, rất có khí thế sẽ trực tiếp phát triển thành tuyết rơi đóng thành băng.
Khi cả ba người xuống lầu, Viên Đinh phát ra âm thanh run bần bật.
Thượng Dương cũng nhịn không được rụt cằm vào cổ áo gió, chỉ dựa vào quần giữ nhiệt mà chống đỡ khí hậu rét lạnh của Tây Bắc thì cũng không ổn cho lắm.
Rõ ràng Kim Húc cũng chỉ mặc một cái áo khoác thể thao mùa thu, vậy mà lại thật sự giống như hoàn toàn không lạnh chút nào, còn có khí lực cười nhạo bạn học cũ: “Còn khoác lác nói mùa đông mặc áo ngắn tay nữa sao?”
Thượng Dương: “…… Ha ha.”
Trước khi xuống lầu anh còn đang suy nghĩ, hay là cùng Kim Húc đến đội hình sự xem tiến triển vụ án vứt xác ở vùng ngoại ô, nhưng suy cho cùng anh cũng không phải công an địa phương, tùy tiện nhúng tay vào sẽ có chút không thích hợp.
Chính là bây giờ anh đổi ý, quyết định không đi nữa.

Cái này cũng quá lạnh rồi! Vừa lạnh vừa buồn ngủ, chỉ muốn nhanh chóng chui vào trong ổ chăn ủ ấm mà thôi.
“Nếu cậu bận thì cứ đi trước đi, chúng tôi tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể ngủ một giấc.” Anh nói.
Kim Húc lại nói: “Tôi ở phân cục Gia Chúc Viện, ở ngay bên cạnh thôi, tiện đường đưa các cậu đi luôn.”
Gia Chúc Viện chỉ cách phân cục mấy trăm mét, xe công an từ phân cục lái qua, chỉ cần hai phút liền thấy cổng lớn.
“Cậu đưa chìa khóa cho tôi, nói số nhà, cho chúng tôi xuống ở cổng là được rồi, chúng tôi có thể tự tìm.” Thượng Dương nói.
“Được.

Để tôi nói một tiếng với bảo vệ, người bên ngoài không tùy tiện vào được.” Khi Kim Húc nói chuyện thì đã đến cổng khu Gia Chúc Viện.
Hắn dẫm phanh trực tiếp dừng ngay trước xà ngang điện tử, cũng không sợ cản đường người khác giữa đêm khuya.
Bảo vệ mở cửa sổ nhỏ ra, là một bác trai lớn tuổi, từ cửa sổ nhỏ nhìn ghế phụ trong xe, sau đó nhìn Kim Húc nói: “Tiểu Kim, dẫn bạn gái về à?”
Thượng Dương: “?”
Bởi vì xung quanh tương đối tối, đôi mắt bác trai lại không được tốt lắm, nhìn lầm chủ nhiệm Thượng da trắng môi hồng thành một cô gái.
Kim Húc và Viên Đinh ngồi hàng ghế phía sau đồng thời phát ra tiếng cười khẽ.
Thượng Dương: “……”
Kim Húc nói đơn giản tình huống với bác bảo vệ già, sau đó chỉ cho Thượng Dương mình ở tòa nhà nào rồi mới lái xe rời đi, đi đến đại đội hình sự.
Thượng Dương và Viên Đinh dựa theo số nhà hắn nói, thuận lợi tìm được nơi hắn ở, sau khi dùng chìa khóa Kim Húc đưa mở cửa, Thượng Dương sờ đến công tắc, mở đèn lên.
Viên Đinh kêu lên ngay tại chỗ: “Sạch sẽ dữ vậy?!”
Căn nhà này trông không quá giống nơi ở của một người đàn ông độc thân, sáng sủa sạch sẽ, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy.
Viên Đinh là thiệt tình nghĩ rằng mình sẽ đến “Ổ chó” ngủ tạm một đêm, bất quá khi nhìn thấy cảnh này thì không thể không nghĩ đến, hóa ra trong ba người bọn họ, đại khái chỉ có nhà của cậu ta mới thật sự là ổ chó mà thôi.

Nghe nói học đại học công an đều là những người đàn ông thô kệch mà nhỉ? Như thế nào còn có chủng tộc lợi hại cá biệt này?
Cậu ta ba hoa chích choè, bôi nhọ Kim sư huynh: “Anh ấy khá thật, phòng sạch sẽ không khác gì……”
Thượng Dương nói: “Đừng nói hươu nói vượn.

Cậu ta vẫn luôn chính là như vậy.”
Ký túc xá của đại học công an cũng thực hành quản lý quân sự hóa, một đám tân sinh trường công an hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút không thích ứng, người duy nhất không có khuyết điểm trong công cuộc dọn dẹp phòng chưa từng bị nêu tên chính là Kim Húc, cho dù là cuối tuần được nghỉ, hắn cũng chưa bao giờ có chút lơi lỏng, dù chỉ là việc nhỏ không đáng kể ở trong sinh hoạt.
Hắn tựa như lúc nào cũng kéo căng dây cung, năng lực tự ràng buộc bản thân tương đối cường hãn.
Nhưng chính điều này cũng làm cho Thượng Dương của lúc đó rất không thích.
Thiếu niên Thượng Dương càng thích sống một cách tùy ý phô trương, tự do kết giao bạn bè, mà đối với tất cả người hoặc vật mang theo ý vị kiềm chế ép buộc sẽ luôn có tâm lý phản kháng theo bản năng.
Sự kiềm chế của Kim Húc còn biểu hiện ở cách đối nhân xử thế, thanh thiếu niên chỉ mới mười tám mười chín tuổi đều thích nhiều chuyện với bạn bè dù chỉ mới quen sơ, mấy nam sinh trong phòng ngủ trò chuyện về mọi thứ, từ chuyện gia đình đến chuyện cá nhân, duy nhất chỉ có Kim Húc là rất ít khi tham dự, luôn tạo cho người ta cảm giác thật xa cách.
Khi đó ở trong mắt Thượng Dương, người anh em Tây Bắc ngủ giường trên này, đã lạnh lùng lại còn thích ra vẻ.

Nhoáng cái hơn mười năm qua đi, Thượng Dương cũng không còn là cậu thiếu niên trung nhị năm nào, anh đã gặp qua muôn hình vạn trạng đủ loại người, ở trong công tác cũng như trong cuộc sống cá nhân, dần dà cảm nhận được bản thân của mình cũng trở nên giỏi kiềm chế giống như Kim Húc vậy, gặp gỡ kết giao bạn bè cũng đã có chừng mực, thiết nghĩ là một tiến bộ vô cùng đáng khen.
Viên Đinh chủ động nói muốn ngủ ở phòng ngủ phụ, thời gian đã quá muộn rồi, đầu óc của Thượng Dương cũng buồn ngủ đến mức như đống hồ nhão, hai người liền tự đi về phòng mình đã chọn để ngủ.
Vừa mở mắt ra, Thượng Dương bỗng nhiên ngồi bật dậy, nhìn ánh mắt trời chói chang qua rèm cửa, lại liếc mắt nhìn điện thoại, lúc này còn chưa đến 7 giờ 30 phút.
Anh xuống giường, vừa ra khỏi phòng thì nghe được tiếng ngáy của Viên Đinh ở phòng ngủ phụ, lại chợt nhận ra trong phòng khách còn có người khác.
Không biết Kim Húc trở về từ khi nào, hắn đang ngủ ở trên ghế sô pha trong phòng khách, quần áo cũng không thay, trên người chỉ đắp một chiếc áo khoác công an, bởi vì vóc dáng quá cao, bắp chân phải treo lơ lửng ở bên ngoài sô pha, vớ chân màu đen đã bị mài rách một lỗ.
Thượng Dương âm thầm nhìn hắn ngủ, không muốn đánh thức hắn, tay chân nhẹ nhàng đi đến toilet, sau đó trở lại trong phòng ngủ, xếp chăn xong thì kéo màn cửa ra.
Sau nửa đêm mưa nhỏ kèm tuyết đã biến thành tuyết rơi, trên mặt đất bây giờ đã tích được một lớp băng mỏng, dưới ánh mặt trời càng có vẻ đặc biệt sáng ngời.

Tuyết đã ngừng rơi, thời tiết hôm nay có vẻ sẽ nắng nhưng cũng lạnh không kém.
Anh bỗng nhiên nhớ lại, tối hôm qua nằm xuống liền ngủ, hình như cũng không có kéo màn nha?
8 giờ 15 sáng, ba người ra bên ngoài khu Chúc Gia Viện ăn điểm tâm sáng, thuận tiện nghe Kim Húc nói về tiến triển của tối hôm qua:
“Người chết là thôn dân gần đó, cách địa điểm vứt xác không đến hai cây số, người của Ủy Hội Thôn cũng không rõ gã ta rời nhà khi nào, tháng trước vợ gã ta đã trở về nhà mẹ đẻ, hôm nay vợ gã ta sẽ đến nhận xác.”
Thượng Dương nói: “Lưu Vệ Đông, người đã mất liên lạc từng đi qua địa điểm vứt xác, tôi cảm thấy có thể không phải là trùng hợp.

Người chết và gã ta có quen biết sao?”
“Hiện tại còn chưa rõ lắm, người của Ủy Hội Thôn nói, ngày thường người chết thường hay đến khu vực thành thị làm việc lặt vặt, nhà gã ta thường xuyên không có ai, gã ta có qua lại với ai ở trong thành phố, có kết oán với người khác hay không, bọn họ cũng không biết.” Kim Húc nói, lời nói xoay chuyển, “Còn lạnh không?”
Thượng Dương buông tay xoa lỗ tai, nhẹ nhàng kéo áo len bên trong cổ áo gió ra hiệu cho hắn nhìn, nói: “Lấy trong tủ quần áo cậu đấy.”
Kim Húc cười nói: “Được lắm, tôi còn cái hai áo len bị rút nước, đúng lúc cậu có thể mặc được đó.”
Là đang mỉa mai nói anh lùn sao? Thượng Dương lạnh mặt.
Viên Đinh yếu ớt nhấc tay: “Em cũng lạnh, em còn lùn, em có thể mặc.”
Mặt Kim sư huynh hiền từ nói: “Lát nữa vào trong cục sẽ tìm cho cậu áo khoác vải bông nha.”
Viên Đinh: “…… Ồ.”
Tối hôm qua Kim Húc đã sai người đến sở quản lý giao thông để kiểm tra biển số của chiếc van màu trắng chở Lưu Vệ Đông kia.
Vị công an kia đã đi từ sáng sớm, chờ đến khi ba người Kim Húc vừa đến cục, anh ta đã gọi điện thoại đến báo cáo tình hình.
Như Kim Húc đã đoán trước đó, biển số của chiếc xe van này là giả, cố tình mẫu xe này còn là mẫu xe được chỉ định để phụ cấp xuống nông thôn, trong danh sách đăng ký xe tải cùng loại của mấy thôn trấn ở vùng ngoại thành, có hơn hai mươi chiếc.
Còn chưa bao gồm xe không biển số và xe tang.
Kim Húc bảo đối phương gửi danh sách hai mươi mấy chủ xe kia về.
Sau đó hắn lại gọi điện thoại cho phó đồn Trương Chí Minh, hỏi có tra ra được nhật ký trò chuyện của Lưu Vệ Đông không.
“Lão Trương vừa đến công ty viễn thông, cần phải chờ người phụ trách có quyền hạn.” Kim Húc nói, “Đi gặp mặt lãnh đạo cục không? Sau này làm việc cũng tiện hơn.”
Thượng Dương vui vẻ gật đầu, anh cũng nghĩ như vậy, nếu không thì giấy chứng nhận công an cũng vô ích, muốn giúp một chút vẫn phải kiêng kỵ, khó tránh khỏi bó tay bó chân cảm thấy không có năng lực.
Sau khi gặp mặt cục trưởng xong, sở quản lý giao thông và Trương Chí Minh đồng thời đưa tin đến.
Thượng Dương ngồi ở trước bàn làm việc của Kim Húc, dùng máy tính mở file bên sở quản lý giao thông gửi đến, trên bảng biểu có tên, địa chỉ nhà và thông tin liên lạc của nhiều chủ xe tải.
Mà Kim Húc đứng ở một bên, tay chống phía sau lưng ghế Thượng Dương, một bên nghe Trương Chí Minh phản hồi tình huống ở trong điện thoại, một bên hơi hơi cúi người, xem màn hình máy tính.
Thượng Dương kéo động con chuột, xem thông tin liên quan đến chủ xe.
Kim Húc chợt lấy tay đang đặt ở lưng ghế ấn lên trên vai anh, anh lập tức dừng chuột lại, dò hỏi mà nhìn về phía Kim Húc.
Khoảng cách hai người tương đối gần, Thượng Dương cũng có thể rõ ràng nghe được tiếng của Trương Chí Minh trong điện thoại.
Trương Chí Minh ở đầu kia nói: “…… Hai tháng trước khi mất liên lạc, Lưu Vệ Đông liên lạc với số này rất thường xuyên, liên lạc nhiều nhất một ngày đến mấy chục lần, có đôi khi còn là nửa đêm.

Cuộc gọi ngày đó gã ta nhận trước khi xuống xe buýt đường dài, cũng là do số này gọi cho gã ta.”
Thượng Dương nghi hoặc mà nhìn Kim Húc.

Kim Húc nói vào điện thoại: “Anh vừa mới nói chủ số máy tên gì?”
Trương Chí Minh: “Giả Bằng Phi.”
Kim Húc và Trương Chí Minh nói ngắn gọn rồi cúp điện thoại, sau đó ý bảo Thượng Dương nhìn máy tính, tay cũng trực tiếp đặt lên mu bàn tay đang di chuyển chuột của Thượng Dương.
Thượng Dương: “?”
“Cậu xem đi.” Kim Húc như là không nhận thấy có gì không ổn, chỉ tập trung vào công việc.
Thượng Dương nhìn theo con trỏ đến một hàng trong bảng biểu, trong đó có một chủ xe tải cũng tên là Giả Bằng Phi.
Kim Húc nói: “Là cùng một người, số di động giống nhau.”
Ngay sau đó, hắn lại nói: “Người này, chính là người chết đã bị phát hiện ở vùng ngoại ô ngày hôm qua.”
Thượng Dương: “!!!”
Toàn bộ lực chú ý của anh tập trung lên sự trùng hợp khác thường này.
Kim Húc lấy tay trở về, cẩn thận mà đút vào túi quần.
Trong lòng Thượng Dương nhanh chóng sơ lượt lại rõ ràng mạch lạc thông tin đang nắm giữ trước mắt.
Người chết Giả Bằng Phi và Lưu Vệ Đông, cả hai người vốn không hề cùng đồng thời xuất hiện.
Nhưng trong hai tháng gần đây hai người lại có liên hệ mật thiết, cuộc gọi cuối cùng trước khi Lưu Vệ Đông mất liên lạc chính là của Giả Bằng Phi gọi cho gã, chiếc xe van mà Lưu Vệ Đông lên trước khi mất liên lạc, đúng lúc Giả Bằng Phi lại có một chiếc.
Tám ngày trước, khi Lưu Vệ Đông lên xe, người điều khiển chiếc xe van kia vô cùng có khả năng chính là Giả Bằng Phi.
Hiện tại Giả Bằng Phi đã chết, thời gian tử vong là ba ngày trước.
Nếu tài xế chở Lưu Vệ Đông rời đi chính là Giả Bằng Phi, vậy tám ngày trước, Lưu Vệ Đông và Giả Bằng Phi đã cùng đi ngang qua địa điểm vứt xác sau khi Giả Bằng Phi chết, một khu cỏ hoang.
Năm ngày sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Hung thủ giết người sẽ là Lưu Vệ Đông sao? Mất liên lạc chỉ là giả, sau khi giết người sợ tội chạy trốn mới là thật?
“Đừng nghĩ nữa, chờ Viên Đinh sư đệ trở về, chúng ta sẽ cùng đến đội hình sự xem, chắc vợ của Giả Bằng Phi cũng đã tới rồi.” Giọng điệu của Kim Húc nhàn nhạt nói.
Vừa rồi hắn viết cho Viên Đinh tờ giấy, bảo Viên Đinh đến chỗ hậu cần mượn quần áo vải bông.
“Sao cậu lại bình tĩnh như vậy?” Thượng Dương không hiểu nói, “Mấy năm nay không có vụ án mạng nào xảy ra trong khu vực quản lý của cậu, gần đây lại xảy ra một vụ án lớn như vậy, cậu không cảm thấy lo chút nào sao?”
Kim Húc nói: “Sao lại không lo? Trong lòng tôi đang gào thét, còn lớn hơn tiếng cậu la khi gặp chuột nữa kìa.”
Thượng Dương: “……”
“Hiện tại cậu còn sợ chuột không?” Kim Húc nói.
Thượng Dương giận chửi hắn: “Có sợ hay không liên quan cái rắm gì đến cậu! Hiện tại là lúc nói cái này sao?”
Kim Húc tay đút túi quần, nghiêng ngồi ở bên cạnh bàn, nói: “Chuyện đã xảy ra, khẩn trương lại bất lực cũng không phá được án.

Cậu làm lãnh đạo, kỹ năng giả vờ sao còn không bằng tôi? Gặp chuyện mà hoảng hốt, thăng quan sẽ ngâm nước nóng đấy, hiểu không?”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc nghiêm trang nói: “Nếu không cậu cho rằng tại sao tôi thăng chức nhanh như vậy? Còn không phải là giả bộ trâu bò cho tốt đó sao.”
Thượng Dương: “……”
Viên Đinh mặc đồng phục vải bông đến gõ cửa phòng phó cục Kim, nói: “Em ổn rồi! Các sư huynh thế nào?”
Thượng Dương và Kim Húc một trước một sau ra tới.
Thượng Dương nói: “Chẳng ra gì.”
Kim Húc nói: “Tôi lại khá tốt.”
Viên Đinh: “……”
Đại đội hình sự của phân cục Nguyên Bắc.

Vợ của người chết Giả Bằng Phi đã đến nhận xác, xác nhận thân phận người chết một lần nữa, nhóm công an hình sự đã lập biên bản người trong gia đình cho cô ta.
Theo như lời cô ta nói, bởi vì bị Giả Bằng Phi bạo lực gia đình thời gian dài, tình cảm hai vợ chồng không tốt, tháng trước sau khi chị ta bị đánh thì mang theo con nhỏ 6 tuổi trở về nhà mẹ đẻ, ngày quốc khánh và tết trung thu đầu tháng này, Giả Bằng Phi đến nhà mẹ đẻ của cô ta thăm con một lần, tặng cho con nhỏ chút đồ ăn vặt cùng mấy món đồ chơi, sau đó thì không gặp nữa, cũng không gọi điện thoại.
Bị bạo lực gia đình cùng với tình cảm vợ chồng không tốt, ngày hôm qua cán bộ Ủy Hội Thôn cũng đã nói tình huống này, đây là tình hình thực tế.
Người phụ nữ này đối với cái chết của Giả Bằng Phi cũng không cảm thấy đau buồn, vẻ mặt trông như cuối cùng đã được giải thoát rồi.
“Tôi đã muốn ly hôn từ lâu nhưng gã ta không chịu, vừa nói tiếng ly hôn liền đánh tôi gần chết mới thôi, sau đó lại giả vờ quỳ gối ở đầu thôn không để cho tôi đi, bảo đảm nói sẽ không có lần sau.

Lúc đầu cha mẹ tôi còn đứng về phía tôi, cùng nhau mắng gã ta, nhưng sau đó cũng không đứng về phía tôi nữa, tôi về nhà mẹ đẻ sống cũng không tốt, làm trâu làm ngựa, chị dâu và em dâu của tôi ở cử đều do một tay tôi chăm sóc.

Dù sao cũng tốt hơn ở nhà chờ bị Giả Bằng Phi đánh chết, tôi nói gã ta muốn đánh chết tôi, ba tôi nói tôi là tự tìm đường chết, không biết chăm sóc chồng cho tốt, về nhà làm khổ hai ông bà già bọn họ.

Giả Bằng Phi chết đúng lắm, nếu gã ta không chết, về sau chính là tôi chết.”
Tập thể công an trong phòng im lặng.
Kim Húc đưa ảnh chụp của Lưu Vệ Đông ra, hỏi: “Cô có từng gặp người này không?”
Chị vợ họ Giả nhìn nhìn, nói: “Gặp rồi, Giả Bằng Phi gọi gã ta là anh Đông, tên đầy đủ là tên gì tôi cũng không biết.”
Kim Húc và Lịch Kiệt trao đổi ánh mắt, Lịch Kiệt tiếp tục hỏi: “Giả Bằng Phi và người trong hình có quan hệ gì? Cô từng gặp mấy lần? Đều là ở đâu?”
Chị vợ họ Giả: “Không biết, hình như quen biết lúc chơi mạt chược.

Từng gặp hai lần, có một lần ở nhà, hơn nửa đêm Giả Bằng Phi dẫn người này về nhà uống rượu ăn cơm, nửa đêm còn bảo tôi xào cho gã ta hai món.

Còn có một lần là ở trên thị trấn, Giả Bằng Phi đánh bài, bảo tôi đến đưa tiền cho gã ta, anh Đông này cũng ở trên bàn bài.”
Lịch Kiệt nói: “Chỉ gặp qua hai lần, sao cô vừa nhìn thấy ảnh là có thể nhận ra ngay?”
Chị vợ họ Giả: “Đây đều là chuyện của một hai tháng gần đây, trí nhớ của tôi cũng không phải không tốt như vậy.”
Chị ta lại nghĩ nghĩ, nói: “Lần thứ hai chính là tháng trước, khi tôi gặp ở trong phòng đánh bài, Giả Bằng Phi chê tôi đến chậm, còn tát tôi hai bạt tay, vợ anh Đông này là người tốt ra mặt che chở cho tôi, hung hăng mắng Giả Bằng Phi một trận, Giả Bằng Phi có chút sợ người này, chị dâu kia mắng gã ta y như mắng chó vậy, gã ta cũng cúi đầu khom lưng, cuối cùng là anh Đông khuyên giải, tôi thấy không có chuyện gì nên rời đi, trở về liền thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ.”
Thượng Dương thầm nghĩ, ở đâu ra ‘’ vợ’’ của Lưu Vệ Đông thế nhỉ? Là cô vợ trước bị gã làm phiền, nữ bác sĩ Trần Tĩnh sao? Hay là bà chủ cửa hàng bán hoa cho gã mượn bảy vạn kia?
Kim Húc vào dự thính hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, hắn lướt vòng bạn bè của người nào đó, cuối cùng click mở một tấm ảnh chụp rồi đưa cho vợ của Giả Bằng Phi xem.
“Cô nói là người phụ nữ này sao?” Kim Húc hỏi.
“Không phải.” Chị vợ họ Giả nói.
Hỏi xong những thứ nên hỏi, Lịch Kiệt dẫn cô ta ra ngoài, còn phải làm thủ tục liên quan.
Thượng Dương hỏi Kim Húc: “Cậu cho cô ta xem là ảnh chụp của Trần Tĩnh à?”
Kim Húc vừa gửi tin nhắn vừa nói: “Tôi cũng không quen biết người phụ nữ mở cửa hàng hoa kia.”
Thượng Dương nói: “Cậu và vợ trước của Lưu Vệ Đông, quan hệ cảnh dân làm đến không tồi nhỉ, còn thêm bạn WeChat nữa.”
Khóe mắt Kim Húc ngó anh, nói: “Lãnh đạo, thêm WeChat của phụ nữ không thể tính là vấn đề tác phong mà nhỉ? Trừ khi cậu chưa từng thêm ai cả.”
Thượng Dương nói: “Tôi không thêm WeChat của nữ quần chúng.”
“Chính là nói đã thêm không ít nữ công an sao?” Kim Húc thoáng híp mắt, nói, “Hay là thích hoa khôi công an hơn?”
Thượng Dương cảm thấy lời nói của hắn có ác ý, cũng không yên ổn mà trả lời nói: “Ai mà không thích hoa khôi công an chứ?”
Kim Húc bỗng nhiên cười, nói: “Cũng đúng.”
Thượng Dương không hiểu ý nụ cười này của hắn.
Lúc này, di động của Kim Húc rung lên một chút, hắn vừa thấy thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Thượng Dương không rõ nguyên do nên đành phải đi theo.
Sau khi ra đến, Kim Húc gọi Lịch Kiệt đang dẫn người nhà của người chết từ xa, đi nhanh qua, lại bảo vợ của Giả Bằng Phi xem một tấm ảnh chụp nhận người.
Là ảnh bà chủ cửa hàng bán hoa hắn mới bảo đồng nghiệp gửi đến.
Chị vợ họ Giả gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là chị ấy.”
Kim Húc hỏi: “Sao cô lại biết cô ta là vợ của anh Đông? Tự bọn họ giới thiệu như vậy à?”
Chị vợ họ Giả nói: “Không có giới thiệu, tôi thấy hai người họ đeo nhẫn giống nhau, phía trên chiếc nhân còn có hột kim cương, đó còn không phải là nhẫn cưới sao?”
Bên trong viện của đại đội hình sự.

Viên Đinh có mặc trang phục vải bông nên không lạnh, đứng ở bên ngoài hành lang nói chuyện phiếm với một vị công an hình sự già , vừa nói chuyện vừa gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt tràn đầy dáng vẻ mở mang kiến thức.
Thấy các sư huynh từ bên trong đi ra, liền nghênh đón hỏi: “Thế nào? Hỏi ra được cái gì không?”
Sau đó nhỏ giọng: “Có phải người phụ nữ đó và Lưu Vệ Đông liên thủ giết chồng chị ta không?”
Thượng Dương: “…… Cậu đang nói cái gì thế?”
Viên Đinh nói: “Chị ta bị bạo hành gia đình thời gian dài, vì vậy không thể nhịn được nữa, nổi cơn giận mà giết chồng, vụ án như thế này rất nhiều.

Vừa rồi vị tiền bối kia nói với em nhiều lắm.”
Cậu ta quay đầu muốn chỉ vị công an hình sự già kia, kết quả người ta vừa thấy phó cục đi tới, tự biết đi làm không được nói chuyện phiếm, cho nên đã sớm bôi dầu vào chân chạy mất dép rồi.
Thượng Dương mất mặt nói: “Tôi dẫn cậu đến đội điều tra hình sự, là để cậu nghe chuyện xưa à?”
“Cấp bậc của em lại không giống chủ nhiệm anh, có thể cùng Kim sư huynh phá vụ án này, một thực tập sinh ở tầng dưới chót như em, xem các anh phá án có gì khác so với nghe chuyện xưa đâu?” Viên Đinh đang trong kỳ thực tập, không có chức vụ chính thức, tự nhiên cũng không có tư cách chấp hành pháp luật hành chính, chỉ có thể đi theo xem cuộc vui.
“Tự cậu trở về đi.” Thượng Dương nói, “Ngày hôm qua đã bảo cậu đi rồi, cậu một hai muốn ở lại xem, xem đủ rồi còn không đi? Còn muốn chuyển lên chính thức không?”
Anh cũng là vì muốn tốt cho Viên Đinh, anh có ngày nghỉ, nhưng Viên Đinh không có, thực tập ở đơn vị bọn họ cũng không phải là đi lướt qua, mỗi năm hồ sơ thực tập sinh bị trả về cũng không phải là ít.
Nhưng những lời này của anh cũng thật không dễ nghe.
Kim Húc chen vào nói: “Chủ nhiệm Thượng, cậu cũng quá vô tình rồi.”
Viên Đinh lập tức dùng ánh mắt tỏ vẻ đồng tình.
Kim Húc nói: “Tốt xấu gì cậu cũng phải đặt vé cho sư đệ chứ.”
Viên Đinh giận dữ ôm quyền: “Hai vị sư huynh thật đúng là tuyệt phối, bách niên hảo hợp nha.”
Thượng Dương như nghe được truyện cười, ngược lại trào phúng nói: “Cậu chúc hai chúng tôi sớm sinh quý tử, không phải là tốt hơn sao?”
Kim Húc quay lưng lại, nhấc chân rời đi.

Đến tìm Lịch Kiệt nói chuyện.
“Sớm nhất cũng chỉ có vé máy bay từ tỉnh lỵ đi Bắc Kinh vào tối mai.” Thượng Dương mở ra app đặt vé xem, nói, “Mua cho cậu? Trở về biểu hiện cho tốt, đừng làm mất mặt tôi.”
Viên Đinh nói: “Vâng.”
Thượng Dương đặt vé, Viên Đinh nói: “Chủ nhiệm, anh có cảm thấy Kim sư huynh có hơi…… Cái kia không?”
Thượng Dương nói: “Cái nào?”
“Chính là……” Viên Đinh một không dám xác định, hai không dám nói rõ, sợ bị đánh, nói, “Em cảm thấy anh ấy rất thích trêu chọc anh.”
Thượng Dương không để bụng, nói: “Cậu ít giao tiếp với cấp cơ sở, lưu manh thường là bệnh chung của công an ở đây, khi ở cấp cơ sở lâu rồi, cả ngày giải quyết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, không nói mấy câu cợt nhả để giết thời gian thì cả người sẽ khó chịu.”
Viên Đinh nghĩ thầm anh nói là đúng rồi, về sau đừng trách em không nhắc nhở anh đấy nhé!
“Đừng cho là tôi không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, bớt suy nghĩ vớ vẩn đi, hồi đại học Kim sư huynh của cậu đã từng có bạn gái rồi.” Thượng Dương gửi hình chụp chuyến bay cho Viên Đinh.
“Cảm ơn chủ nhiệm.” Viên Đinh lại hỏi, “Bạn gái anh ấy cũng học đại học công an sao?”
Thượng Dương nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu, bớt hỏi thăm nghe ngóng thì có thể bớt ăn hành, nhớ kỹ đấy.”
Nói chuyện với Lịch Kiệt xong, Kim Húc đến kêu hai người bọn họ: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Thượng Dương hỏi.
Anh tùy ý nhìn về phương hướng Kim Húc đi ra, Lịch Kiệt ở bên trong, còn vẫy tay chào tạm biệt anh từ xa, thái độ đối với anh rất thân thiện, rõ ràng nhiệt tình hơn so với lúc mới gặp mặt vừa rồi.

Có lẽ do Kim Húc đã nói với anh ta mình là “Phía trên đến” chăng?
Anh cũng vẫy tay cười với Lịch Kiệt, theo Kim Húc, cùng với Viên Đinh, ba người đi đến xe công vụ.
Kim Húc khởi động xe, nhìn Thượng Dương giải thích nói: “Vụ án vứt xác Giả Bằng Phi và vụ Lưu Vệ Đông mất liên lạc, xác nhập hai vụ án điều tra cùng nhau.”
Thượng Dương nói: “Cũng đúng.

Cậu và sư phụ cậu bàn bạc nửa ngày, chuẩn bị điều tra thế nào?”
“Điều tra từng bước một.

Đến gặp bà chủ cửa hàng hoa, người tình của Lưu Vệ Đông kia trước.” Kim Húc nói, “Khi Trương Chí Minh tìm cô ta, cô ta không nói thật, cái này có chút thú vị rồi đây.”.