Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 17: Có Người Vĩnh Viễn Đều Sẽ Ngẩng Mặt Lên Mà Nhìn Sao Trời!





Khi đối mặt báo cáo với người của tổ giám sát văn phòng tỉnh, Kim Húc liền nghĩ thầm, Thượng Dương không tới là đúng, trong tổ giám sát thật sự có người quen.
Là một vị sư huynh ở đại học công an, học trước Kim Húc và Thượng Dương hai khóa, sư huynh là dân gốc của tỉnh lỵ, vì là đồng hương cùng tỉnh, cho nên khi còn học ở trường đại học liền quen biết với Kim Húc.
Sau khi sư huynh tốt nghiệp liền trở lại công tác ở đại đội hình sự thuộc cục thành phố của tỉnh lỵ, sau lại được điều vào trung đoàn công an văn phòng tỉnh, hiện tại đã là chuyên gia hình sự có tiếng trong tỉnh.

Lần này anh ta là chuyên viên giám sát của tổ giám sát, cũng đủ thấy tỉnh coi trọng “Vụ án vứt xác 26.10” này đến như thế nào.
Trong hai năm trở lại đây, Kim Húc thăng chức thăng đến nhanh chóng, trong một năm luôn phải đến văn phòng tỉnh tham dự các cuộc họp hoặc học tập vài lần, lâu lâu cũng có thể gặp vị sư huynh này, cho nên cũng tính là tương đối quen thuộc.
Hắn báo cáo chi tiết tình huống cũng như các manh mối đã điều tra được với tổ giám sát bao gồm cả vị sư huynh này, bày tỏ kế tiếp sẽ điều tra chi tiết khoản giao dịch cuối cùng trong APP thanh toán di động của người chết Giả Bằng Phi.
Thành viên của tổ giám sát ngắn gọn mà thấp giọng thảo luận một lát, quyết định sắp xếp một chuyên gia hình sự, cũng chính là vị sư huynh kia của Kim Húc và Thượng Dương, sẽ cùng trực tiếp tham dự vào công tác phá án, cần phải mau chóng phá án để cho người nhà của người chết một công đạo, cũng cho xã hội một công đạo.
Phó tổ trưởng Kim Húc thuộc Tổ Chuyên Án dẫn đầu, cùng với các chuyên gia của tổ giám sát, đoàn người xuất phát từ cục thành phố đi đến gặp Lịch Kiệt đang khám xét hiện trường vứt xác lần hai.
Mà người liên quan đến vụ án tên là “Chu Ái Quân” kia, đúng lúc lại ở tại địa phương cách hiện trường vứt xác không xa.

Điều này rốt cuộc có phải là trùng hợp hay không, còn phải chờ đến khi gặp mặt nói chuyện trực tiếp mới có thể biết được.
Trên đường, Kim Húc nhắn cho Thượng Dương một tin, đơn giản nói về tình huống hiện tại, hỏi anh có ngại khi phải chạm mặt với sư huynh không, có muốn cùng đến hiện trường hay không, để cho anh tự quyết định.
Chuyên viên giám sát sư huynh ngồi cùng xe với hắn trêu ghẹo, hỏi: “Tiểu Kim, nhắn tin cho ai thế? Có bạn gái rồi à?”
“Còn chưa phải.” Kim Húc tắt màn hình di động, rồi nói chuyện vụ án với sư huynh.
Tại trường học thuộc thị trấn Lộc Minh, trong văn phòng hiệu trưởng.
Thượng Dương nhìn thấy tin nhắn của Kim Húc thì trả lời lại một câu: Không đi, chờ các cậu xong việc thì nói sau.
Có người gõ cửa tiến vào: “Hiệu trưởng tìm tôi?”
Hiệu trưởng già giới thiệu nói: “Thầy Dương, vị này chính là công an Thượng, cậu ấy có việc muốn tìm anh hỏi một chút, về Lưu Vệ Đông.”
Thầy Dương được giới thiệu miễn cưỡng mà bước vào phòng hiệu trưởng.
Theo lời thầy hiệu trưởng già nói, thầy Dương là một trong những học sinh ở trong trấn có quan hệ tốt với Lưu Vệ Đông nhất.
Đây là tình bạn thân thiết của các nam sinh thời còn học sơ trung, hiện tại còn lưu lại sinh sống ở nơi này, cũng chỉ có thầy Dương, và một người bạn học khác đang mở nông trại, tên là Phùng Ba.
Công an đã tới hai lần, thầy Dương cũng biết Lưu Vệ Đông đang bị cuốn vào một vụ án lớn, vị công an trẻ tuổi này còn phải đến gặp Phùng Ba lần nữa, vì vậy chủ động nói với Thượng Dương: “Công an Thượng, buổi chiều tôi không có tiết dạy, vậy để tôi dẫn cậu đến gặp Phùng Ba luôn đi, nhà cậu ta ở ngay bên cạnh thôi.”
Thượng Dương vốn đang nghĩ, chờ nói chuyện với thầy Dương xong, thì có thể còn phải đi tìm Phùng Ba, cho nên lời đề nghị này vậy mà lại thuận tiện không ít.
Trong mấy phút trên đường đi đến nhà Phùng Ba, thầy Dương đã nói đại khái về quan hệ giữa bọn họ và Lưu Vệ Đông một chút.
Khi còn học sơ trung, tất cả mọi người đều đi học ở trường trong trấn này, trường học cũ lúc đó nằm ở phía bên kia của trấn Lộc Minh.


Thầy Dương là học sinh lớp hai, Lưu Vệ Đông và Phùng Ba cùng học trong lớp một.
Học sinh ở trên thị trấn ít, giáo viên cũng ít, khi đến tiết thể dục đều là hai lớp học cùng nhau, cho nên cũng thường trộn lẫn chơi với nhau.
Thầy Dương nói: “Mấy năm gần đây rất ít khi liên lạc, khi cậu ta còn làm việc ở công ty gas, thì thường xuyên trở về nơi này, sau khi thầy Lưu về hưu cũng còn nhớ trường học, cho nên cậu ta thường cùng thầy Lưu trở về thăm, lúc cậu ta mới vừa kết hôn cũng từng dẫn vợ mình về đây.

Từ khi cậu ta không còn đi làm, thì không trở về lần nào nữa, cũng không chủ động liên lạc nhiều lắm.”
Làm nhân viên kiểm tra chất lượng ở công ty gas là một công việc có thể diện ở nơi đây, còn cưới được người vợ xinh đẹp làm bác sĩ, cho nên trước đó hai cha con thường xuyên trở về trấn nhỏ này, ít nhiều cũng có chút ý tứ muốn khoe khoang.

Sau đó không còn cái gì hết, tất nhiên cũng không muốn lại trở về.
“Lần trước gặp mặt là khi thầy Lưu qua đời hồi năm ngoái, khi đó trường học tổ chức đến thành phố phúng viếng, vì vậy tôi đã từng gặp lại Lưu Vệ Đông vào lần đó.”Thầy Dương nói, “Còn có chuyện này, trước đó tôi từng nói qua với hai vị công an đến đây, vào đầu tháng này, lúc mới vừa qua lễ Quốc Khánh, khoảng ngày 10, Lưu Vệ Đông có gọi điện thoại cho tôi, nói muốn mượn tôi một ít tiền, chúng tôi đều biết cậu ta thích đánh bạc, cho nên tôi liền không cho cậu ta mượn.”
Khi nói chuyện, cũng đã đến nhà của Phùng Ba.
Phùng Ba mở nông trại kinh doanh, sân rộng thoáng mát, đang vào mùa du lịch ế khách, khi thấy công an lại tới hỏi chuyện thì ngược lại cũng rất phối hợp, còn đi ra tiếp đón và bảo vợ mình pha trà, sau đó dẫn Thượng Dương cùng thầy Dương vào trong nhà ngồi, nhà anh ta có lắp máy sưởi, có thể nhìn ra được điều kiện kinh tế không tồi.
“Lưu Vệ Đông cũng tìm tôi mượn tiền, lúc ấy trên thị trấn đều nghe nói thầy Lưu bị ung thư, cậu ta nói là dùng cho thầy Lưu khám bệnh, tôi cảm thấy có thể giúp được thì nên giúp một chút, vì vậy liền cho cậu ta mượn, chia ra mấy lần, không đến hai vạn, sau đó thầy Lưu không còn, cậu ta cũng không đề cập tới chuyện trả tiền, tôi coi như xong vậy, hai vạn mà nhìn thấy rõ một người thì cũng coi như đáng giá.” Phùng Ba nói như thế.
Ý của thầy Dương và Phùng Ba đều rất rõ ràng, trong hai năm gần đây bọn họ đều đã cắt đứt liên lạc với Lưu Vệ Đông, Lưu Vệ Đông muốn trốn cũng sẽ không tới tìm bọn họ, bọn họ sẽ không giúp Lưu Vệ Đông chạy thoát khỏi truy bắt của công an, nếu có bất cứ manh mối gì, nhất định sẽ chủ động báo cáo.
Thượng Dương nghĩ những lời này hẳn là bọn họ đã nói qua hai lần với công an điều tra rồi, đã có kinh nghiệm biết công an sẽ hỏi cái gì, cho nên mới nói đến trôi chảy như vậy, hơn nữa trong lòng xác thật cũng không quỷ, vô cùng thẳng thắn nga.
“Được rồi, tôi đã hiểu tình hình.” Thượng Dương hỏi, “Các anh còn nhớ Kim Gia Hiên của lớp hai không?”
Thầy Dương và Phùng Ba đều cùng sửng sốt, nhìn nhìn đối phương, biểu tình chợt thay đổi, rõ ràng không được tự nhiên như vừa rồi.
Thượng Dương nói: “Chuyện này không nhất định sẽ có liên quan đến vụ án, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một câu, các anh không cần phải quá khẩn trương.”
Thầy Dương nói: “Chúng tôi nghe công an hình sự hôm qua đến nói, Kim Gia…… phó cục trưởng Kim hiện tại đang phụ trách điều tra vụ án của Lưu Vệ Đông.”
Thượng Dương: “……”
“Kim Gia Hiên” quả nhiên là cái tên mà Kim Húc từng sử dụng khi còn học sơ trung.
Hiện trường ‘’vụ án vứt xác 26.10’’, các chuyên gia tổ giám sát đã gặp mặt Lịch Kiệt khi đang khám xét hiện trường lần thứ hai.
Kim Húc nói đơn giản một tiếng với Lịch Kiệt về tin tức bên phía Chiết Giang phản hồi, nói: “Nhà của Chu Ái Quân ở ngay thôn gần đây, em qua đó tìm ông ta hỏi thăm tình huống một chút.”
Lịch Kiệt nhíu mày, thấp giọng nói: “Cậu ném tổ giám sát cho tôi đối phó à?”
Kim Húc nói: “Việc tìm manh mối tại hiện trường, anh yên tâm giao cho em sao? Em làm cái này không bằng sư phụ anh đâu.”
“Bản lĩnh mê hoặc lãnh đạo đúng là tôi không bằng cậu.” Lịch Kiệt một câu hai ý mà trào phúng hắn, hỏi, “Thượng Dương đâu?”
Nhắc tới Thượng Dương, Kim Húc liền lộ ra một chút buồn rầu ở trước mặt sư phụ, nói: “Không biết, cậu ta cũng không quan tâm để ý gì đến em.

Có thể là về nhà em ngủ rồi, hai ngày nay cậu ta cũng ngủ không ngon.”

Sau đó Kim Húc lại nói: “Em đi trước, anh cũng tranh thủ thời gian ở bên này, cố gắng đừng để tổ giám sát qua đêm ở Bạch Nguyên nga.”
Lịch Kiệt nói: “Tôi thấy cậu sốt ruột phá cho xong vụ án này để có thể về nhà sớm một chút chứ gì.”
Kim Húc cười: “Mục tiêu nhất trí, anh cũng đừng quan tâm đến động cơ của em làm gì.

Em đi đây.”
Đến nhà Chu Ái Quân, chỉ có khoảng hai cây số, dọc theo quốc lộ nông thôn bên cạnh hiện trường vứt xác đi thẳng một đường là đến.
Con đường này cũng không quá thông thuận.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Kim Húc khi đến cổng thôn có nhà của Chu Ái Quân.
Từ khu vực cỏ hoang là hiện trường vứt xác đến đây, dọc hai bên đường đều có camera phi công nghiệp thông thường, nếu nhân lúc trời tối mà từ thôn trang này lái xe xuất phát, đem thi thể ném vào vùng đất đầy cỏ hoang kia, chỉ cần cẩn thận tránh người đi đường thì sẽ không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, tắt hết đèn xe chạy từ từ một đường, mấy cái camera bên đường cũng không quay lại được rõ ràng.
Nếu Chu Ái Quân không phải là một người tàn tật, với manh mối hiện tại mà nói, ông ta chính là người có hiềm nghi lớn nhất.
Vì di chứng khi bị trúng gió để lại Chu Ái Quân bị liệt nửa người đã nhiều năm, nửa người trên không thể cử động được, đến nói chuyện cũng đều nói không rõ ràng lắm, điều kiện kinh tế của gia đình rất bình thường, con trai con dâu đã đến phía nam làm công, con gái thì học ở trường sư phạm của tỉnh lỵ, còn mấy sào ruộng thì chỉ có thể dựa vào một mình bạn già của ông ta trồng trọt.
Hai vợ chồng Chu Ái Quân đều không có smart phone, trong nhà chỉ có một cái điện thoại cũ dành cho người già sử dụng, dùng để liên lạc với bọn nhỏ.
Kim Húc hỏi Chu Ái Quân có từng đăng ký qua Alipay hay không, hai vợ chồng già đều rất mờ mịt, căn bản không biết đó là cái gì, sau khi Kim Húc giải thích nói đó là một ví tiền ảo có thể mua hàng ở trên mạng thì bọn họ mới thoáng hiểu đôi chút, nhưng cũng tỏ vẻ chưa từng đăng ký qua.
Kim Húc lại hỏi: “Từng cho ai mượn chứng minh thư sao? Có từng làm thẻ ngân hàng không?”
Bạn già của Chu Ái Quân nói: “Không có, chứng minh thư , loại giấy tờ quan trọng này, còn có thể cho người khác mượn được sao.”
Chu Ái Quân “A a a” muốn nói chuyện, bạn già của ông ta nói: “Nói không rõ thì đừng nói, đồng chí công an đang bận chính sự, không nói chuyện phiếm với ông được đâu.”
Bà ta nhìn Kim Húc giải thích nói, ngày thường trong nhà ít có người tới, bản thân Chu Ái Quân chỉ có thể suốt ngày nằm trên giường, thỉnh thoảng có khách đến liền lôi kéo người ta ở lại nói chuyện không ngừng, “Không một câu nào có ích cả.”
Tuy rằng bà ta nói năng khó chịu, nhưng nhìn trên người Chu Ái Quân sạch sẽ, nằm trên giường đã mấy năm cũng không có bệnh hoại tử gì đó, khuôn mặt cũng hồng hào, có thể thấy được bà ta đã chăm sóc chồng mình rất tốt.
Chu Ái Quân lại bỗng nhiên nóng nảy, dùng tay trái cử động được đánh chân bạn già, mơ hồ không rõ nói: “Chứng minh thư…… Chứng…… Mượn qua…… Mượn qua!”
Bạn già: “Cái gì?”
Kim Húc vội hỏi: “Có phải đã từng cho người ta mượn chứng minh thư không?”
Hơn nửa ngày Chu Ái Quân mới nói rõ ràng được, vài năm trước, trong thôn có người tới tìm ông ta mượn chứng minh thư, nói là muốn mở xưởng gia công, bởi vì Chu Ái Quân có chứng tàn tật, nếu thuê người tàn tật thì có thể được giảm miễn thuế, vậy nên đã bảo Chu Ái Quân cho người đó mượn chứng minh thư để làm giấy chứng nhận, sau đó sẽ trả lại cho Chu Ái Quân hai ngàn tiền trà nước.
Bạn già kinh ngạc nói: “Sao ông không nói việc này với tôi?”
Điều kiện trong nhà không tốt, con gái vừa học vừa làm gia sư dạy thêm, còn làm thêm ở cửa hàng.


Chu Ái Quân nhận hai ngàn kia, chờ con gái nghỉ hè trở về thì lén đưa cho cô, không có nói với bạn già.
Bạn già ông oán giận vài câu: “Học phí đều là quốc gia lo, trường học còn phát sinh hoạt phí (* trợ cấp của sinh viên sư phạm), ông cho nó làm cái gì? Ông có tiền mua thuốc uống không?”
Kim Húc nói: “Người mượn chứng minh thư để mở xưởng gia công là ai?”
Chu Ái Quân ngọng nghịu nói, Kim Húc nghe không rõ.
Bạn già nghe hiểu, thay ông ta nói: “Trong thôn chúng tôi có một xưởng gia công thực phẩm, là ông chủ nhà xưởng đó mượn.”
Kim Húc và công an hình sự đi ra khỏi phòng mà Chu Ái Quân đang nằm.
Ở trong sân, hắn hỏi bà Chu: “Đã nộp đơn xin trợ cấp sinh hoạt chưa? Hai người nhớ đóng bảo hiểm y tế đúng hạn đấy.”
“Có, đều có, cán bộ thôn đều giúp đỡ làm tốt.”
Kim Húc gật gật đầu, tạm biệt rồi rời đi.
Trấn Lộc Minh.
“Thầy Lưu là thầy chủ nhiệm của lớp hai, môn ngữ văn của cả hai lớp đều do ông ấy dạy.

Con trai Lưu Vệ Đông của ông ấy chuyển từ thành phố đến đây hai tháng trước khi bắt đầu khai giảng, lại còn là con trai của thầy giáo ngữ văn, một đứa trẻ thành phố chính hiệu, đương nhiên là không giống mấy con dế nhũi chúng tôi quê mùa.

Chính bản thân cậu ta cũng biết, bộ dạng người ta sạch sẽ, mang phong cách tây, nói tiếng phổ thông còn hay như vậy, mấy đứa nhỏ trong thôn có ai đã từng gặp qua chứ.” Phùng Ba nói, “Không khoa trương mà nói, lúc ấy học sinh trong hai lớp chúng tôi đều xem cậu ta như hoàng tử, đều muốn chơi cùng cậu ta.”
Thầy Dương nói: “Đúng vậy, chúng tinh phủng nguyệt, một chút cũng không khoa trương.”
Lưu Vệ Đông lớn lên trong hoàn cảnh như thế, từ từ trở nên kiêu ngạo, nghiễm nhiên trở thành thống soái của cả hai lớp.
Gã bởi vì chuyện cha mẹ ly hôn nên luôn có quan hệ không tốt với thầy Lưu, tâm lý phản nghịch quấy phá, cũng không chịu khó học tập mà cả ngày chỉ lo chơi bời, còn cố tình gây sự với bạn học khác, điều này khiến cho thầy Lưu tức giận đến không chịu nổi.

Bất quá, bởi vì sau khi ly hôn, ông ấy luôn cảm thấy mình thiếu nợ đứa con trai này, cho nên cũng không nỡ đánh nó, có tâm muốn quản lại quản không được.
Người duy nhất có thể quản Lưu Vệ Đông cũng thúc thủ vô sách, cho nên Lưu Vệ Đông cũng liền ngày một càn quấy.
“Kim Gia Hiên học rất giỏi, con người cũng thành thật không gây chuyện, chính là có hơi không biết điều.” Thầy Dương nói, “Lúc kiểm tra trắc nghiệm, Lưu Vệ Đông muốn đáp án của cậu ta, nhưng cậu ta không cho, từ đó Lưu Vệ Đông liền mang thù với cậu ta.”
Đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, tam quan còn chưa hình thành ổn định, lúc ngoan thì giống như những thiên thần nhỏ, một khi hư rồi thì hành động ác liệt làm người ta phải kinh sợ còn hơn cả ác ma.
Khi đó, cha mẹ ruột của Kim Gia Hiên đã sớm qua đời.
Mẹ hắn mất sớm vì bệnh phụ khoa mãn tính, bởi vì điều kiện kinh tế của gia đình không tốt nên vẫn luôn không dám đi khám, cơ hồ xem như là thoi thóp kéo dài hơi tàn mà sống cho tới lúc chết.
Hai năm sau thì cha hắn cũng không còn, ông ấy bị ung thư gan, khi người bị bệnh ung thư qua đời thì tứ chi sẽ sưng tấy, trong thôn không ít người lớn đến hỗ trợ đều nhìn thấy, trở về nhà nói chuyện cũng không né tránh trẻ con.
Có một học sinh ở cùng thôn với Kim Gia Hiên, ước chừng là vì lấy lòng Lưu Vệ Đông nên đem chuyện nghe được từ chỗ người lớn nói với Lưu Vệ Đông.
Con người Lưu Vệ Đông này, bởi vì cha là giáo viên ngữ văn, trong nhà có không ít sách vở văn học, khi gã còn nhỏ cũng coi như là nuốt cả quả táo mà xem qua mấy quyển sách, ngày thường khoác lác nói bản thân mình có kiến thức uyên bác rồi còn thích tự viết sách nữa.
“Cậu ta nói với người khác,” Phùng Ba xấu hổ mà nhớ lại nói, “Cha của Kim Gia Hiên mắc bệnh như vậy, mẹ của cậu ta bị bệnh cũng là do cha của cậu ta gây ra……”
Thượng Dương không hiểu, nói: “Cái gì? Nói cha cậu ta lây bệnh gì cho mẹ cậu ta?”
Thầy Dương nói: “Không phải, cậu ta chính là đang cười nhạo cái tên Kim Gia Hiên, muốn nói Kim Gia Hiên cũng di truyền tật xấu từ cha của cậu ta, tương lai cũng sẽ hại chết vợ của mình.”
Đơn giản là vì Lưu Vệ Đông đã từng xem qua tiểu thuyết《 Bạch Lộc Nguyên 》(*), trong đó có một nhân vật tên là Bạch Gia Hiên.

(*)Bạch Lộc Nguyên" đã kể lại câu chuyện của hai gia tộc lớn họ Bạch và họ Lộc ở thôn Bạch Lộc.

Người dòng họ Bạch làm tộc trưởng của thôn, cha truyền con nối.

Vai chính Bạch Gia Hiên suốt cuộc đời lấy 7 người vợ, 6 người vợ trước đều chết sớm sau khi thành thân, chỉ còn người vợ cuối cùng là ở bên cạnh.
Thượng Dương: “……”
Phùng Ba cho rằng anh còn chưa hiểu rõ, đơn giản nói: “Lưu Vệ Đông thêm mắm thêm muối nói là mẹ của Kim Gia Hiên bị cha của cậu ta gi3t ch3t từng chút một mỗi ngày.”
Thượng Dương: “……”
Phùng Ba nói tiếp: “Chỉ là…… Mỗi ngày đều dẫn mấy người đến bắt nạt cậu ta.

Khi đó, Kim Gia Hiên thật lùn, đánh cũng đánh không lại, trong nhà lại không có người lớn, việc này cũng không thể mở miệng nói với thầy giáo.

Cậu ta còn bị nhốt ở trong WC rồi bị tưới nước xuống, nghe nói còn thường xuyên bị lột quần…… Bất quá, tôi thật sự cũng không có dính dáng gì với những việc này đâu.”
Nói thì nói như vậy, nhưng từ biểu tình của anh ta, Thượng Dương không quá tin tưởng anh ta đã không tham dự vào.
Thầy Dương thì lại thản nhiên hơn rất nhiều, trong giọng nói còn mang theo vẻ bội phục: “Sau này trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, Kim Gia Hiên là người duy nhất trong trấn đỗ vào trường cao trung của thị trấn vào năm đó, lúc tôi đang học năm ba ở trường cao trung, thì nghe nói cậu ta đã đổi tên mình, sau đó còn vào được đại học ở Bắc Kinh.”
Thượng Dương nói: “Cậu ta…… đã rất cố gắng.”
Phùng Ba nói: “Công an Thượng, đừng trách tôi lắm miệng, Lưu Vệ Đông sống không thấy người chết không thấy xác, không phải đã bị giết rồi đó chứ?”
Thượng Dương nhíu mày, nhìn anh ta một cái.
Thầy Dương nói: “Phùng Ba, đừng nói lung tung.”
Phùng Ba có lẽ thật sự nghi ngờ điều này, không được tự nhiên mà xê dịch vị trí, nói: “Nếu như tôi bị bắt nạt như vậy, dù có trả thù lại cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Tôi nghe Lưu Vệ Đông nói, sau khi cậu ta làm quan, còn làm luôn vợ của Lưu Vệ Đông.”
Thượng Dương hít vào một hơi.
Thầy Dương đánh mắt ý bảo Phùng Ba đừng có nói hươu nói vượn nữa.
Phùng Ba không phục nói: “Nói đại thôi, cũng có phạm pháp đâu.”
Thượng Dương đứng dậy, nói: “Cảm ơn các anh, có tình huống gì thì nhớ kịp thời liên hệ với công an.”
Thầy Dương nói: “Công an Thượng, cậu đi sao?”
Trước khi xoay người rời đi, khóe mắt Thượng Dương nhìn Phùng Ba, nói: “Kim Gia Hiên không phải loại người như anh nghĩ, có người sống ở cống ngầm, cả đời chỉ có thể thấy mấy con chuột dơ bẩn.

Nhưng, cũng có người, mặc kệ là ở đâu, vĩnh viễn đều sẽ ngước lên nhìn sao trời, tâm hướng về ánh sáng.”.