Hơn 9 giờ tối, Thượng Dương đi ra lối ra của sân bay, dự tính một mình đón taxi đi đến nhà bạn trai, thế nhưng bất ngờ lại trông thấy một người đàn mặc đồ đen rất nổi bật ở trong đám đông.
– Anh? – Thượng Dương đi vòng qua hàng rào chắn, đối mặt với đối phương một hai giây, kế đó bật thốt lên hỏi, – Sao anh lại ở đây? Anh bỏ việc tới đón em à? Đã nói là không phải đón em rồi mà?
Người đàn ông mặc đồ đen nhận hành lý từ tay anh, nói:
– Vậy em báo cáo anh đi.
Thấy tình hình đó, Thượng Dương yên lòng, hiểu rõ nói:
– Vụ án xong rồi ạ? Hiệu suất rất cao nha, đồng chí Tiểu Kim…
– Làm phiền lãnh đạo đừng nhắc tới công việc nữa. – Kim Húc bày ra vẻ uy hiếp, nói, – Nhắc đến nữa là anh lại sốt ruột.
Thượng Dương ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo hắn đi đến bãi đỗ xe, hắn bước đi vừa rất nhanh có vẻ rất vội, Thượng Dương không nhịn được nói:
– Anh…đi chậm chút được không. Chân em không dài bằng anh, không theo kịp.
Kim Húc khựng lại, thoáng chậm hơn một chút, không kiên nhẫn quay lại nhìn Thượng Dương còn đang rủa thầm mình, nhưng hai người vừa chạm mắt nhau thì lại cùng cười rộ lên, đều thấy ngượng ngùng, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm chỉnh trên thực tế tâm tư đều giống nhau, hơn nữa còn bị đối phương nhìn thấu, bất kể thế nào cũng không che đậy được, giả vờ không hề giống.
Suốt đường đi không ai nói gì cả, vừa vào nhà Kim Húc đã đặt hành lý sang một bên, nghiêng người chờ, Thượng Dương đóng cửa, bước về phía trước một bước, ngực hai người dán nhẹ vào nhau, Kim Húc hơi cúi đầu, Thượng Dương hơi ngẩng lên, hai đôi môi gặp nhau, tia lửa điện truyền đến trái tim của hai người, hai người lập tức rơi vào nụ hôn say đắm.
Không ai nhớ phải bật đèn lên, hoặc là cố tình phớt lờ nó, ánh sáng mờ ảo từ thế giới xuyên qua cửa sổ phòng khách, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người quấn quýt thân mật không thể tách rời.
Thượng Dương bị hôn đến đầu óc choáng váng, hoàn toàn giao ra chủ quyền, bị hôn bị ôm bị mang vào trong phòng, trong hoảng hốt không biết là năm nào tháng nào, chờ đến khi quen với bóng tối của căn phòng, phát hiện ra trong tầm nhìn của mình có một mặt phẳng màu xanh, chậm nửa nhịp mới phản ứng, đúng rồi, đây là trần nhà màu trắng, bởi vì khúc xạ ánh sáng mà nó trông hơi có màu xanh lam…Đột nhiên anh cảm thấy buồn cười, lúc này còn nghĩ đến này à? Tính làm đề vật lý cấp ba hay sao?
Anh nhắm mắt lại chìm đắm trong nụ hôn. Ngay sau đó anh thấy vạt áo sơ mi vốn nhét ở bên hông mình bị kéo ra, kế tiếp là xúc cảm làm cho anh run rẩy, cơ thể anh giống như một khúc gỗ trôi dạt, không chịu khống chế mà dập dềnh theo sóng, dâng lên chìm xuống, bị nước thấm vào, bị sóng đánh sâu vào.
Di động để bên ngoài đột ngột vang lên, khúc gỗ trôi lơ lửng trên mặt sông ngừng lại.
Tiếng rên khe khẽ của Thượng Dương như bị chặn ở yết hầu phát ra, nhưng âm cuối hiển nhiên mang theo chút bất đắc dĩ.
– … – Kim Húc buột miệng mắng một câu phương ngôn thô tục.
– Anh đi nghe đi. – Thượng Dương đẩy hắn, – Đã muộn thế này rồi, cũng chỉ có đơn vị tìm anh thôi.
– Tại sao lại có con dê nhỏ xấu xa như em chứ? Có phải muốn nhân cơ hội nói anh không hoà hợp với tập thể không? – Kim Húc hùng hổ cáu giận, nhưng cũng đành phải dứt ra đi nghe điện thoại, vừa đi còn vừa dậm chân bùm bụp.
Thượng Dương nói:
– Anh nhớ nói năng đàng hoàng cho em đấy!
Bên ngoài bật đèn tìm được di động, Kim Húc nghe điện thoại, giọng rất nghiêm chỉnh, đúng là có người tìm anh nói về công việc.
Thượng Dương nằm ở bên trong, vừa mới thoáng bình ổn lại, Kim Húc đã cầm di động đi vào, điện thoại đã cúp.
– Có việc à? – Thượng Dương nói.
– Ừm…không có. – Kim Húc đi tới nằm xuống bên cạnh anh, vòng tay ôm anh, hôn anh lần nữa, tay kia cầm điện thoại di động của mình gửi tin nhắn cho người khác.
Chờ hắn gửi xong, Thượng Dương mới hỏi:
– Rốt cuộc là có hay không? Có phải ra ngoài không?
Kim Húc nói:
– Không cần, có một chút việc nhỏ muốn hỏi anh thôi, hỏi xong rồi…Tiếp tục nhé.
Hắn muốn tiếp tục, Thượng Dương lại không muốn làm ảnh hưởng công việc của hắn, nói:
– Chờ đối phương hồi âm rồi làm sau.
Kim Húc đành phải dừng lại, cầm di động chờ hồi âm, thế nhưng chỉ sau vài giây hắn đã mất kiên nhẫn, tiến tới hôn lên cằm và cổ của Thượng Dương, hôn đến mức Thượng Dương đã ngứa ngáy, cảm thụ này từ vẻ mặt của anh có thể nhìn ra được. Kim Húc thấy vậy càng thêm làm càn hơn, hắn nhất định là người ở trên thế giới này biết làm thế nào làm cho Thượng Dương thả lỏng hoặc khẩn trương, chỉ cần trêu chọc nhẹ nhàng vài cái cũng đủ đạt được hiệu quả lớn. Thượng Dương hơi ngửa đầu ra sau, trên cổ trắng nõn, quả táo hơi lăn, đôi mắt hình quả hạnh hiện lên vẻ mê hoặc, đôi chân vốn buông thõng cũng trở nên căng chặt lên.
Điện thoại Kim Húc vang lên có tin nhắn, Thượng Dương cố gắng nghiêm túc hỏi:
– Tin trả lời…anh đúng không?
– Nói là việc nhỏ thôi. – Kim Húc liếc nhanh một cái, xác nhận không có việc gì thì ném thẳng điện thoại sang một bên.
Thượng Dương nghĩ bụng điều đó thật tuyệt, là thật sự không có việc gì cả.
Kim Húc không còn tâm tình mà thưởng thức phản ứng của anh nữa, vừa hưng phấn vừa tự hào, lay lắc anh, lại tiếp tục thưởng thức phản ứng mới, cuối cùng đưa ra kết luận rất kiêu ngạo:
– Không có anh em không sống nổi.
– … – Thượng Dương chớp chớp mắt, nói, – Thế anh còn không mau cứu em đi.
Rạng sáng, Kim Húc nấu hai bát mì làm bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm rồi bưng ra, Thượng Dương cũng đã sấy xong tóc, mặc áo ngủ ngồi xuống bàn chờ được ăn.
– Thơm quá đi. – Thượng Dương hít hà khen bát mỳ trước mặt, nói tiếp, – Vừa rồi có việc gì thế? Em thấy hình như anh gửi tin cho Lịch Kiệt? Là Bạch Nguyên xảy ra chuyện gì à?
Thầy Lịch Kiệt của Kim Húc làm việc trong đội điều tra hình sự thành phố Bạch Nguyên thuộc thành phố cấp tỉnh trực thuộc tỉnh này, vụ án mà văn phòng thành phố phụ trách sẽ không tìm anh ấy, trừ phi là có vụ án ở Bạch Nguyên cần có sự can thiệp của văn phòng thành phố.
– Không phải, Bạch Nguyên không có việc gì cả. – Nhưng Kim Húc nói, – Mà là vụ án anh với Chu Ngọc hai ngày qua vẫn làm. Em ăn trứng gà rán không? Anh rán một quả nhé.
Thượng Dương ngăn hắn lại:
– Đừng, em không đói, em buồn ngủ, ăn xong rồi ngủ luôn.
Hai người ăn mì, Thượng Dương lại quan tâm đến công việc:
– Sao Lịch Kiệt lại cuốn vào vụ án của bọn anh?
Kim Húc: – …
– Em không hỏi nữa. – Thượng Dương cho rằng là nội dung bí mật, không thể nói.
– Anh không muốn nhắc đến công việc thôi. – Kim Húc tỏ vẻ buồn bực, – Buổi sáng hôm qua đã chuyển giao vụ án cho đội điều tra hình sự rồi, bọn anh rút ra rồi. Cả ban ngày anh lo lắng đề phòng, cứ nghe thấy nói về vụ án này trong lòng lại nảy bộp lên, không yên lòng.
Thượng Dương lo lắng:
– Vụ án phức tạp lắm ạ? Anh vừa về đã xử lý vụ như này rồi, liệu có rắc rối gì không?
Kim Húc muốn nói không phải là thế, mà là:
– Anh chỉ sợ họ tìm anh tăng ca thôi.
Thượng Dương: – …
– Nhất là buổi tối, – Kim Húc rầu rĩ, – Trong lòng anh vẫn cầu nguyện thần phật, cầu trời đất, đừng bắt anh làm thêm giờ, ít nhất hãy để anh có một đêm tự tại chứ.
Thượng Dương: – …
– Bố em nói đúng. – Thượng Dương cảm xúc ngổn ngang nói, – Yêu đương làm anh không cầu tiến, có đúng không?
Kim Húc lại nghe ra trọng điểm khác:
– Anh nói rồi mà lị, ngày hôm qua em về nhà sao lại không ăn cơm với cô chú chứ, cãi nhau với chú à?
Thượng Dương:
– Không cãi, chỉ phản ứng hai câu thôi, không có chuyện gì đâu.
Kim Húc nhíu mày:
– Là bởi vì anh? Chú nói anh không cần tiến?
– Không phải, bố nói em. – Thượng Dương không muốn nói đến chuyện này nữa, – Thật sự không có chuyện gì đâu, bố em vẫn luôn như thế, em không để ý đến bố là hết chuyện.
Kim Húc biết anh không muốn thảo luận về bố mình, nên không nhắc đến nữa, vô vị nói:
– Thực ra không phải anh không cầu tiến, anh chỉ đi làm bình thường thôi, lúc mà chưa yêu em, chẳng phải anh vẫn luôn như vậy à?
Thậm chí nếu không phải vì theo đuổi chủ nhiệm Thượng, bản thân hắn cả đời ở Bạch Nguyên cũng rất thoải mái. Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng nói, mình theo đuổi người ta, cũng không thể trách người ta đứng quá cao.
– Thực ra muốn nói ai cầu tiến nhất, – Kim Húc nói, – Thì đó chính là chỉ đạo Cổ.
Thượng Dương bật cười lên.
Hai người ăn xong mỳ, Kim Húc đi rửa bát, lúc ra thì Thượng Dương đã lên giường ngủ, hắn cũng lên giường theo, Thượng Dương buồn ngủ đến mơ màng, nhưng vẫn biết ai đang ôm mình, mơ màng nói:
– Bố nói em làm vướng chân anh…Ảnh hưởng đến tốc độ rút súng của anh.
Kim Húc: – …
Nhưng Thượng Dương cũng không biểu đạt nội dung mang tính thực chất gì, chỉ cảm thấy tủi thân, nói câu đó với Kim Húc chỉ để trút nỗi buồn, kế đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng thứ Bảy, Kim Húc hôm nay không đi làm, hơn 7 giờ đã dậy, ôm Thượng Dương còn đang ngủ say, cảm thấy cuộc sống như này quá hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này dần dần biến chất, hắn nhịn một lát để rồi cuối cùng không nhịn được nữa, làm xằng làm bậy lên, Thượng Dương buồn ngủ muốn chết lại nói không nên lời, cũng không muốn từ chối, nửa mơ nửa tỉnh để mặc hắn.
– Còn ngủ nữa không? – Kim Húc hỏi, đã gần 10 giờ rồi, hắn ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ chuẩn bị ra ngoài, nói, – Nếu không em cứ ngủ đi nhé, anh ra ngoài một chuyến.
– Không. – Thượng Dương nằm trên giường mở mắt ra, nửa phần không muốn cử động, nhưng càng không muốn ở một mình ở nhà, với tay túm lấy góc áo của Kim Húc, nói, – Anh đi đâu mang em đi cùng?
Kim Húc nói:
– Anh đi xử lý chút việc cho thầy anh.
Thượng Dương đầu óc bất động, yên lặng chừng nửa phút mới nhớ ra ngày hôm qua từng nhắc đến Lịch Kiệt, thấy lạ hỏi:
– Đừng nói là có liên quan đến vụ án anh đang xử lý nhé? Sao anh ấy lại để anh đi làm? Là chuyện gì?
Kim Húc giải thích với anh một chút.
Trong vụ án Kim Húc và Chu Ngọc trước đó đã cùng nhau điều tra nhưng hiện tại không nằm trong tầm kiểm soát của Kim Húc nữa, camera giám sát tại hiện trường vụ án đã bắt được hình ảnh Lịch Kiệt, trước hơn hai mươi phút khi vụ án xảy ra, Lịch Kiệt từng xuất hiện tại hiện trường vụ án.
Nhưng trước khi bộ phận kỹ thuật phóng to màn hình giám sát xác nhận điều này, Lịch Kiệt đã báo cáo với đơn vị mình đã từng đi qua đó, anh ấy lúc ấy chỉ đi ngang qua, không hề mục kích đến hiện trường, anh ấy xem tin tức mới biết được sau khi mình đi thì nơi đó đã xảy ra án mạng.
Tối hôm qua là người của bộ phận điều tra hình sự văn phòng thành phố đánh tiếng về việc này với Kim Húc, dẫu sao Lịch Kiệt cùng Kim Húc là quan hệ thầy trò. Kim Húc biết rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, với tính cách và sự chuyên nghiệp của Lịch Kiệt, nếu nhận thấy có điều không bình thường, hoặc là ngay khi vụ án xảy ra vừa lúc có mặt ở hiện trường, thì đã tích cực trợ giúp cung cấp man mối thậm chí hỗ trợ điều tra rồi. Cho nên hắn cũng chỉ gửi tin cho Lịch Kiệt hỏi tình huống như thế nào, cũng chỉ thế mà thôi.
Hai ngày trước Lịch Kiệt có tới tỉnh công tác và cũng thăm người thân, tiện thể ghé qua trường trung học dạy nghề để gặp một học sinh đang học ở đó, nhà của học sinh cũng ở Bạch Nguyên, người nhà nhờ Lịch Kiệt cầm chút đồ cho con trai, đưa đồ xong rồi Lịch Kiệt đã ngay trong đêm bắt xe về Bạch Nguyên.
Ngày hôm qua Kim Húc gửi tin hỏi anh ấy, anh ấy hỏi rõ tình hình xong, vừa lúc lại nhờ Kim Húc một việc, nói rằng cậu bé đang học trung học dạy nghề đã sử dụng điện thoại di động quá lâu, hỏng rồi, không thể dùng được nữa, nhờ Kim Húc đi mua chiếc điện thoại mới, nếu không bận gì thì mang đến trường đưa cho cậu nhóc hộ mình.
Tổng cộng chỉ ở bên này có hai ngày, Thượng Dương không muốn ở nhà một mình, thế nên rời khỏi giường, cùng Kim Húc cùng nhau đi mua một chiếc điện thoại di động rồi đến trường trung học dạy nghề đưa cho cậu nhóc kia.
Hết chương 73