Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 70




Chờ đến ngày hôm sau hỏi trong viện, xác định cuối tuần không phải đi công tác, Thượng Dương đặt vé ngay lập tức, sau đó gọi điện cho mẹ hẹn muộn một chút sẽ mang Elizabeth qua.

Làm xong hết mọi chuyện, anh hoàn toàn tiếp nhận sự thật đúng là mình gặp ma thật rồi, anh vì một người ở Tây Bắc xa xôi mà thần hồn điên đảo, như si như say rồi.

Không chỉ có thế, sau khi xác định cuối tuần đi Tây Bắc, cả người anh cứ như được tiêm máu gà, hoàn toàn không còn dáng vẻ vật vờ ý chí sa sút, cả ngày không muốn làm gì cả giống như mấy ngày hôm trước, đột nhiên như được tái sinh, lúc làm việc giống như được thần trợ, chính là cảm giác đầy sức sống lúc Kim Húc còn ở đây đã trở lại, một lần nữa lao đầu vào làm việc hăng say, sức sống này đã đồng bộ với mùa xuân này và cuối cùng đã lan rộng từ sâu thẳm tâm hồn, như những nụ mầm xanh đang nảy mầm.

Buổi trưa ăn cơm ở căng tin đơn vị xong trở về văn phòng, Thượng Dương thông báo tin này cho đội trưởng Kim, trong điện thoại cố tình dùng giọng điệu truyền đạt công việc nói:

– Tối thứ 6, tầm 9 rưỡi em sẽ lên xe, anh không cần phải đi đón, anh có việc bận thì cứ làm việc của anh đi.

Kim Húc ở bên kia đang ăn cơm, nghe tin báo này vừa ăn vừa cười, nhưng lại không nói lời nào.

– Cười cái gì? Ngốc chết. – Thượng Dương nói, – Còn cười nữa em không đi nữa, không chơi với kẻ ngốc.

Kim Húc lại cười một trận, nuốt cơm xuống mới nói:

– Không được, không cho em tới, em biết liều mạng với ai đây.

Mặc dù sự thật là như vậy, nhưng… Thượng Dương giả vờ tức giận nói:

– Anh vừa cái này vừa cái kia, rõ ràng là anh muốn em mới đi.

– Anh không có, anh rất vui. – Kim Húc nói, – Giọng điệu của em hôm nay trở nên dễ thương hơn, hoàn toàn khác với ngày hôm qua.

Thượng Dương cười:

– Hôm qua anh còn làm nũng với em, hôm nay đã biến thành anh trai kiêu ngạo rồi.

Kim Húc giả vờ mất trí nhớ:

– Ai làm nũng? Em nhớ nhầm rồi, em có chứng cứ không?

Đương nhiên không có chứng cứ, trò chuyện điện thoại với người yêu còn cần phải ghi âm hay sao. Thượng Dương tỏ vẻ hờn giận:

– Không đi, em không đi nữa.

– Sao em lại không kiên nhẫn thế? Như vậy làm sao tìm được chứng cứ? – Phạm nhân làm nũng còn ra vẻ dạy dỗ, hiến ngôn hiến kế, – Vẫn nên tới đi thôi, tới rồi còn phải làm nhiều lần tiếp xúc thân mật mới nghi phạm, như vậy mới có cơ hội sưu tập chứng cứ. Đừng có buông tha cho nghi phạm, cần phải vận dụng hết bản lĩnh của em, để anh ta nhìn rõ được sự lợi hại của em.

Thượng Dương: -…

Một hồi tán tỉnh ve vãn yêu đương vô cùng đơn giản xong, anh hỏi công việc của Kim Húc:

– Vụ án tiến triển đến đâu rồi? Cách thứ 6 còn hai ngày nữa, liệu có xong được không?

– Chắc được, bản thân nó đã là nhiệm vụ lâu dài. – Bởi vì bảo mật, Kim Húc chỉ nói qua như thế, nói tiếp, – Ngày thứ 7 chắc không bận gì, nhiều nhất cũng giống như ngày làm việc thôi.

Thượng Dương nói:

– Được ạ, tóm lại vẫn đặt công việc lên hàng đầu… Cuối tuần gặp.

– Cuối tuần gặp. – Kim Húc nghiêm trang nói, – Anh cần phải luyện tập kỹ năng làm nũng, tranh thủ doạ em.

Thượng Dương cười cúp điện thoại, lại một mình cười vui vẻ hạnh phúc một lúc, không ngờ trong lòng anh lại thực ra có chút chờ mong.

Hôm đó là thứ Tư, cả hai bắt đầu đếm ngược đến thứ Sáu, vừa hăng say làm công việc của mình vừa háo hức mong chờ ngày hội ngộ hai ngày sau.

Thế nhưng buổi tối thứ Tư lại xảy ra chuyện.

Ban đêm gần 10 giờ, Kim Húc vừa mới bước vào nhà thì nhận được điện thoại của cấp dưới phái đi theo dõi, bên kia trong điện thoại hoảng hốt báo cáo:

– Báo cáo Kim đội, người kia…sắp không xong rồi, bị đâm một dao, trúng điểm yếu hại, tình cảnh khi đó rất hỗn loạn, hung thủ chạy rồi.

Kim Húc yên lặng một lát, tiêu hóa tin tức xảy ra bất thình lình này, hỏi thẳng:

– Giờ đang ở đâu?

– Bệnh viện nhân dân ạ, đang ở phòng cấp cứu. – Đội viên đội an ninh quốc gia bên kia điện thoại nói, – Chỉ còn một hơi thở, bệnh viện đã thông báo cho người nhà, người của phía điều tra hình sự cũng tới, đang hỏi chuyện. Chúng tôi không đi ra báo thân phận, chắc là chưa bại lộ. Giờ phải làm sao đây ạ?

Chuyện này là bí mật, không thể tiết lộ cho cơ quan điều tra hình sự, các thành viên trong đội hiện đang giả làm người qua đường trong bệnh viện, vẫn kiên trì thực hiện nhiệm vụ giám thị của mình.

Kim Húc nhìn thời gian, nói:

– Cứ giữ nguyên hiện trạng như vậy, giám thị cho tốt, mười phút nữa tôi sẽ đến đó.

Nhân vật mục tiêu được cấp trên yêu cầu giám sát thế mà lại bị giết – xong rồi, toàn đội bao gồm cả Kim Húc một người xử lý không tốt chỉ sợ cả đội sẽ bị liên luỵ.

Đây chính là nhiệm vụ mới mà Kim Húc đảm nhiệm đội trưởng của đội, buổi sáng ngày hôm qua vừa mới tiếp nhận, tính toán đâu ra đấy, còn chưa đến hai ngày.

Trong đội phái ra ba tổ tiến hành và liên tục thay nhau giám sát mục tiêu, buổi tối 8 giờ vừa mới thay tổ hiện tại này. Mà đội trưởng Kim đã tăng ca làm việc ngoài giờ ở đơn vị cho đến tận lúc này, cũng đã cùng với những người có trách nhiệm khác liên quan đến vụ việc này mở họp theo dõi thông tin tổng thể về vụ việc này. Vụ án này liên lụy rất rộng, bối cảnh cũng tương đối phức tạp, vốn dĩ mỗi bộ phận, mỗi phân đội chỉ cần thực hiện nhiệm vụ của mình và chịu trách nhiệm về phần mình, cuối cùng cùng nhau thu lưới lại, đến lúc đó chỉ sợ sẽ là một hành động lớn.

Thế nhưng không may mục tiêu mà đội của Kim Húc theo dõi lại xảy ra chuyện, cấp trên chỉ yêu cầu đội họ giám sát theo dõi hướng đi của người này, chưa từng đề cập đến tính mạng của người này sẽ gặp nguy hiểm.

Trên đường Kim Húc chạy đến bệnh viện cũng đồng thời báo cáo tình hình với cấp trên. Vụ án này xảy ra quá đột ngột, nằm ngoài dự liệu của mọi người, cấp trên hiển nhiên cũng bị sự việc này làm cho bối rối, một lát sau mới bảo Kim Húc đến bệnh viện trước xem xem tình hình thế nào.

– Được. Tôi đã đến bệnh viện rồi. – Kim Húc dừng xe bên ngoài khoa cấp cứu.

Vào bệnh viện, hắn gặp ba thành viên trong đội đang đợi ở đó, từ xa nhìn thấy có hơn chục cảnh sát đang tụ tập trong phòng cấp cứu, đều mặc đồng phục và thường phục, có lẽ là cảnh sát khu vực và cảnh sát điều tra hình sự phái tới thăm hỏi động viên.

Đội viên chào anh, lắc đầu với anh, thấp giọng nói:

– Đã chết rồi.

Kim Húc: – …

– Báo cáo cụ thể sự việc cho tôi xem. – Hắn bảo hai đội viên khác quan sát tại chỗ, mình thì gọi đội viên phụ trách kia sang một bên, nói, – Chuyện xảy ra như thế nào? Khi sự việc xảy ra các anh đang ở đâu? Hiện trường có tình huống khả nghi không, có để thiếu sót gì không.

Đội viên cũng biết sự việc nghiêm trọng, bèn thuật lại toàn bộ sự việc lại một lần.

Hơn bảy giờ tối, nhân vật mục tiêu tan làm trở về nhà, đúng 8 giờ, nhóm trước và nhóm này hoàn thành việc đổi ca bên ngoài khu dân cư nơi đối tượng sinh sống. Tầm 8 giờ 20 phút, mục tiêu ra khỏi nhà, lái xe đến địa điểm mà đã xảy ra sự việc, ba đội viên đội an ninh quốc gia bám theo, mục tiêu đậu xe ở bãi đậu xe công cộng bên ngoài một trường trung cấp dạy nghề ở thành phố này.

Kim Húc đã đọc thông tin của người này vô số lần trong hai ngày qua, thuộc làu làu trong đầu, biết người này có một đứa con trai, là học sinh năm nhất trường trung học dạy nghề này, trọ ở trường, mục tiêu lâu lâu sẽ đến trường đưa chút đồ cho con trai và gặp con trai. Vừa rồi trong phòng cấp cứu có rất nhiều người, nhưng Kim Húc lại không thấy người nhà nào ở đó, người nhà có lẽ vẫn chưa đến, điều đó có nghĩa là khi mục tiêu bị giết, anh ta và con trai chắc hẳn vẫn chưa gặp nhau.

Quả nhiên, những gì thành viên trong đội nói đều trùng khớp với suy đoán của hắn:

– Mục tiêu vừa đỗ xe xong, còn chưa đi vào trường mà đi đến siêu thị ngay bên cạnh để mua đồ cho con trai, cầm theo túi ra ngoài, ngay trên đường từ siêu thị đến cổng trường thì xảy ra chuyện.

Các quán ven đường trước trường tương đối dễ kinh doanh, bình thường bắt đầu từ buổi chiều tối sẽ được bày bán như một chợ đêm nhỏ. Buổi tối hôm nay có hai người bán đồ ăn vặt không hiểu vì sao lại cãi nhau, càng cãi càng dữ dội, đến cuối cùng còn động tay động chân đánh nhau, dẫn tới rất nhiều người vây đến xem, có giáo viên có học sinh, cũng có nhiều người qua đường khác.

Nhân vật mục tiêu bị đội viên An ninh quốc gia theo dõi đang đến gần cổng trường, đi ngang qua chợ đêm ở cổng, thấy ở đó có rất nhiều người tụ tập, người này cũng chen vào xem là có chuyện gì, dòng người ba tầng trong ba tầng ngoài chen chúc xô đẩy, lại là thời điểm ánh sáng ban đêm không tốt, đội viên An ninh quốc gia chỉ hoa mắt trong một hai giây, đúng vào giây phút đó, mục tiêu bị hung thủ từ sau lưng thọc một dao, cú đâm này vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, người chết thậm chí không kịp kêu một tiếng nào đã ngã xuống.

Đám đông đang tụ tập xem đánh nhau mới đầu còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, thấy có người ngã xuống thì tránh ra khỏi khu vực người đó ngã xuống, kế đó mới đến gần hơn để xem, có người tinh mắt nhìn thấy chuôi dao cắm sau lưng người chết. Có người la hét, có người sợ hãi bỏ chạy, có người không hoảng sợ và nhanh chóng chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè. Nhưng theo tiếng la hét “giết người rồi” ầm ĩ, hiện trường tức khắc trở nên hỗn loạn, căn bản không nhìn thấy có người ngã xuống đất, quần chúng không rõ nội tình cũng bị làm cho hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

Các thành viên đội An ninh quốc gia muốn xem xét kỹ hơn tình hình nhưng đã bị đám đông lấn át, nhất thời không thể lại gần, mặt khác còn có quần chúng báo cảnh sát, xe cảnh sát tuần tra phụ cận đến rất nhanh. Các đội viên biết nhiệm vụ của mình đặc biệt, suy nghĩ kỹ liền lui về khoảng cách an toàn, tuân thủ nguyên tắc làm việc là theo dõi và giám sát, chỉ đứng ở nơi không xa không gần quan sát diễn biến của tình huống để tránh cho bị chú ý. Sau đó xe cứu thương tới và đưa mục tiêu vào bệnh viện gần nhất. Xác định mục tiêu bị đâm vào nơi yếu hại, đang trong tình trạng nguy kịch, các thành viên trong đội lập tức báo cáo tình hình cho Kim Húc.

– Hoàn toàn không nhìn thấy người nào khả nghi? – Kim Húc hỏi, – Mục tiêu ra khỏi nhà, trên đường đi ngoại trừ xe và người của chúng ta, có người khác bám theo anh ta không?

Đội viên khẳng định:

– Không, chỉ có chúng ta thôi.

Thế này thì lạ quá. Kim Húc ban đầu lo lắng liệu những người khác liên quan đến vụ án này đã giết người hay không. Động cơ là rất có thể tổ chức của bọn chúng phát hiện người chết bị đội An ninh quốc gia theo dõi cho nên đã giết người diệt khẩu, ở ngay trước mặt bao người mà giết người, hơn nữa một dao là chết. Thủ đoạn giết người này thật sự phù hợp với bản chất tổ chức liên quan đến đối tượng mục tiêu.

Thế nhưng nếu như cảm giác của các đội viên trong nhóm là đúng, không có những người khác đang theo dõi mục tiêu ngoài đội An ninh quốc gia, thì suy đoán này thiếu căn cứ logic, hung thủ làm sao biết được tối nay người này sẽ đến trường thăm con trai chứ? Làm sao mà chuẩn xác “phục kích” được mục tiêu ở ngay hiện trường tranh chấp hỗn loạn ồn ào?

Kim Húc hỏi:

– Anh ta ở siêu thị đã mua gì? Có tiếp xúc với người nào ở siêu thị không?

Hắn cũng có chút nghi ngờ, phải chăng “gặp con trai” chỉ là một cái cớ, mục đích là hẹn người khác gặp mặt tại đây, mới là mục đích người chết tối nay đi tới nơi này?

– Anh ta không tiếp xúc với ai cả, cũng chỉ mua chút đồ, mà những đồ đã mua rất bình thường. – Đội viên nói, – Mấy gói bánh quy và khoai tây chiên, một hộp Anmuxi, một hộp dâu tây và một hộp anh đào, tôi nhìn anh ta thanh toán hóa đơn, không có gì khác.

Nghe có vẻ như chỉ mua đồ ăn vặt cho con trai học sinh ký túc xá. Kim Húc cũng không thể nghĩ ra điều gì khả nghi khác, tuy rằng bản thân luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.

Anh cùng với đội viên đang nói chuyện với nhau thì cấp trên gọi điện thoại tới, có lẽ là đã thảo luận xong cùng với mấy lãnh đạo khác, kêu Kim Húc mang đội trở về, người đã chết rồi, cũng không cần phải đợi ở đó nữa, bất kể anh ta bị công an người nhà mình hay tội phạm đối thủ chú ý thì đều sẽ có những rắc rối không cần thiết, hiện tại nếu để lộ an ninh quốc gia đang theo dõi người chết, điều này sẽ gây hại nhiều hơn là có lợi cho toàn bộ vụ án.

Cúp điện thoại, Kim Húc biểu cảm khó coi, đội viên lo lắng hỏi:

– Đội trưởng, anh có bị phạt không ạ?

– Ai phạt? – Kim Húc cười lạnh nói, – Gọi hai đồng đội Ngoạ Long Phượng Sồ của anh đi, thu đội, về văn phòng.

Trên đường trở về, ba đội viên bị đội trưởng Kim phê bình chỉ trích gay gắt, ba đôi mắt nhìn chằm chằm, thế mà để cho mục tiêu bị giết ngay dưới mi mắt của mình, mà hung thủ là ai còn không có đầu mối, một manh mối cũng không có, đúng thật là bị chửi cũng không oan.

Có điều là Kim Húc mắng chửi thật sự là làm người khác sợ rụt cổ, toàn những lời khó nghe chưa từng nghe thấy bao giờ, ba người đều gằm đầu xuống, vô cùng mất mặt.

Đội viên nhỏ tuổi nhất trong đội phản bác lại một câu:

– Tình huống khi đó đột ngột quá ạ, hiện trường rất hỗn loạn, không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Kể cả nếu Kim đội có mặt cũng chưa chắc đã phát hiện manh mối được ạ.

Đội viên phụ trách nháy mắt với cậu ta ra hiệu đừng có cãi lại sếp, đồng nghiệp trẻ tuổi kia vẫn lộ vẻ không phục.

Kim Húc liếc cậu ta:

– Cậu nói có vẻ rất có lý đấy. Vậy tôi hỏi cậu, hai người bán hàng đang đánh nhau và thu hút người xem là nam hay nữ, và họ bán cái gì vậy?

Đội viên trẻ tuổi không trả lời được, ngập ngừng nói:

– Tôi chỉ nhìn chằm chằm mục tiêu thôi.

– Mục tiêu bị đâm ngã xuống, – Kim Húc nói, – Túi đồ chứa đầy thứ mà anh ta mua từ siêu thị đang ở đâu rồi.

Đội viên trẻ tuổi:

– Cái này…

Cậu ta cứng họng không trả lời được, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, nghe đội trưởng Kim nêu hai vấn đề thì cũng đã thông suốt, người bán hàng rong cãi nhau rất có thể là giả ở cố ý tạo ra hỗn loạn, trong túi mua hàng không chừng có vật chứng gì đó, mong là không bị người ta nhân hỗn loạn lấy đi mất.

Kim Húc lại nói tiếp:

– Cậu làm thế nào mà vào được đội của tôi vậy? Tôi làm trong ngành chưa bao giờ thấy một sĩ quan cảnh sát ngu ngốc như cậu cả, An ninh quốc gia tuyển người không có tiêu chuẩn phải không?

Các đội viên đều cúi đầu, dọc theo đường đi không ai dám nói một câu nào nữa.

Trở lại văn phòng, tất cả thành viên có liên quan đều được gọi về tăng ca, khu vực văn phòng làm việc của bộ phận An ninh quốc gia không chút nào giống như đêm khuya, người còn đông hơn cả ban ngày.

Cấp trên trực tiếp nhìn thấy Kim Húc cùng người của mình trở về liền mắng ụp đầu:

– Các anh làm ăn kiểu gì thế? Nhiệm vụ giao cho các anh còn chưa được hai ngày, không tiến triển thì thôi đi, người còn bị giết chết nữa. Đã làm việc thì làm cho tốt, không làm được thì cởi áo mà cút đi đi.

Ba thành viên trong đội có mặt tại hiện trường im re nghe chửi, sắc mặt xám xịt ủ rũ.

– Là vấn đề của tôi. – Kim Húc nói, – Do tôi sắp xếp không tốt, nghỉ ngơi nửa năm, đầu óc hoạt động không tốt. Nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm thì cứ tính hết lên tôi đi.

Chung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người đều mang biểu cảm khác nhau.

Cấp trên nhìn thấy tình huống này liền nói:

– Không tính lên anh thì lên ai? Đừng nhiều lời nữa, lát họp lập tức báo cáo cụ thể tình hình xem thế nào.

Hết chương 70