Khi Thượng Dương nói lời này vô cùng nghiêm túc, không có ý đùa giỡn.
Nhưng Kim Húc chỉ cười cười không tin, chỉ nói:
– Xin lãnh đạo thu lại nghệ thuật truyền thống, cấm vẽ bánh vẽ.
Thượng Dương: – …
Thượng Dương hiểu rõ tình hình, lẽ nào Kim Húc còn không biết: Nhóm người của Cục Điều tra hình sự này đang âm thầm quan sát hắn, lần này để hắn tham gia vào vụ án này cũng tương đương đang khảo sát năng lực của hắn.
Vừa rồi lúc hỏi chuyện Tỉnh Hiên, vị đồng nghiệp cảnh sát hình sự kia nhìn như khoanh tay đứng nhìn phủi tay mặc kệ, không muốn chọc vào Tỉnh đại công tử, mới để Kim Húc có cơ hội phát huy kỹ xảo và nghệ thuật thẩm vấn, nhưng trong đây khẳng định cũng có tính toán của cấp trên, họ đang cho cảnh sát Kim không gian phát huy năng lực.
Thượng Dương chưa bao giờ làm việc ở vị trí tiền tuyến, nhưng ở đơn vị này anh cũng coi như là người già đời có kinh nghiệm, đã nhìn thấy rất nhiều, bản thân Kim Húc cũng có trình độ xuất sắc, lý lịch hồ sơ cũng rất ấn tượng. Năm đó khi tham gia kỳ thi thống nhất tuyển dụng công an sau khi tốt nghiệp, hắn từng có cơ hội tuyển thẳng vào đơn vị trực thuộc Bộ, là hắn khi đó một lòng muốn về quê, muốn tiếp quản và thực hiện tâm nguyện còn dang dở của cha mình. Qua nhiều năm như vậy, lý tưởng khi đó đã thực hiện được, nhiều năm ở cơ sở cũng đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú, và cũng đã tích lũy tới thời khắc đầy đủ. Vụ án hiện tại này là kết quả của nhiều năm làm việc chăm chỉ và hắn xứng đáng có cơ hội có được.
– Anh cứ coi như em đang vẽ bánh vẽ đi. – Thượng Dương không nói cụ thể hơn, sợ biến khéo thành vụng ngược lại biến thành áp lực, rất nghiêm túc vỗ vai Kim Húc, giở giọng quan nói, – Trước khi quay về làm việc ở văn phòng tỉnh địa phương của anh thì hãy làm tốt công việc kiêm nhiệm ở Cục điều tra hình sự trước đã. Làm tốt vào, lãnh đạo sẽ không bạc đãi anh đâu. Bọn em dù có kỹ năng lãnh đạo truyền thống đến mấy thì cũng chỉ là ngồi không ăn bám, chính là thích việc lớn thích công to, chính là thích áp bức các cảnh sát nhỏ bé như các anh. Chờ anh phá án xong, em sẽ phải đi xin giấy khen cho mình, dù sao cũng là em đích thân lừa anh từ đơn vị địa phương đi lên.
Anh nói mấy câu trêu đùa này, bản thân cũng bật cười vui vẻ.
Kim Húc vẫn khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng như thế, hai tay còn cắm túi đứng ở đó, như là không quen nhìn màn diễn xuất này của lãnh đạo, chờ lãnh đạo nói xong hắn mới nói:
– Em nào có thích việc lớn thích công to? Em chỉ thích háo sắc, còn thích công là anh đây.
Thượng Dương vốn dĩ đang cười, nghe thế thì càng cười không ngừng được.
– Nói cái gì mà vui đến vậy. – Vị đồng nghiệp cảnh sát hình sự kia từ bên trong vội vàng đi tới, hỏi Tỉnh Hiên xong, anh ta cùng với đồng nghiệp khác trao đổi một chút, cũng đồng bộ tin tức trước mắt, cho nên mới ra hơi muộn chút.
Thượng Dương vội bày ra dáng vẻ nghiêm túc, nói:
– Không có gì. Bên Quảng Châu nói như thế nào?
Đồng nghiệp nói:
– Vẫn do họ tiếp tục điều tra. Tình huống mới do Tỉnh Hiên cung cấp càng chứng minh vị chủ UP này trong thời gian làm việc tại Bắc Kinh không có thù oán với ai. Việc hạ độc này dù thế nào cũng phải do người thật thực hiện, nếu không thì không thể làm được. Tôi nghe ý tứ của họ, trọng điểm là nghi ngờ nhân viên của phòng làm việc tiếp xúc với người chết, vẫn cần phải sàng lọc lại.
– Tôi cũng nghĩ như vậy, nhân viên của phòng làm việc tương đối có không gian gây án. – Thượng Dương tích cực đưa ra kiến nghị, nói, – Vừa rồi Tỉnh Hiên có nhắc tới một người phụ trách thương vụ của người chết, là tai mắt của cậu ta, người này chưa chắc là hung thủ, nhưng vì báo cáo tình hình cho Tỉnh Hiên, anh ta nhất định sẽ chú ý đến người chết hơn những người khác, thông qua người này có thể có cơ hội tìm ra manh mối nào đó.
Đồng nghiệp gật đầu tán thành nói:
– Cũng rất có lý.
Thượng Dương chỉ đành cười cười, nhìn ra được đối phương chỉ khách sáo phụ họa với anh mà thôi, khả năng mà anh nói nhóm cảnh sát hình sự hẳn là đã nghĩ đến và cũng đã đi điều tra rồi.
Kim Húc nhìn thời gian, hỏi:
– Vụ án nhân viên giao hàng bị sát hại có tiến triển gì không?
Bây giờ là tám giờ tối, cách lúc vụ án xảy ra đã vượt qua 48 giờ.
Đồng nghiệp nói:
– Nói có cũng có, mà nói không thì cũng có thể. Vừa rồi chúng tôi nhận được tin mới nhất, đã tìm được vợ của nhân viên giao hàng rồi.
Thượng Dương phấn chấn lên, Kim Húc lại nói:
– Chị ta có nói gì không? Hay là chị ta không biết gì cả?
– Vừa không biết, cũng chưa nói gì cả. – Đồng nghiệp bất đắc dĩ nói.
Một ngày trước khi người giao hàng tử vong, vợ anh ta cùng đứa con dưới một tuổi chạy về tỉnh, không trở về nhà họ cũng như nhà bố mẹ đẻ, công an địa phương đã khám xét nhà người thân, bạn bè của chị ta nhưng không có kết quả. Hỏi thăm hồi lâu, cuối cùng cũng đã tìm được chị ta trong nhà một bà con xa thân thích, nhà của người họ hàng này nằm ở một vùng nông thôn giáp ranh giữa tỉnh bên cạnh và tỉnh này, đều thuộc quản hạt của bên kia.
Vừa gặp mặt, cảnh sát đã thông báo cho chị ta biết về cái chết của chồng chị ta, chị ta chết lặng tại chỗ, lúc hồi hồn lại thì bắt đầu đòi chết đòi sống, hỏi gì chị ta cũng không trả lời được, chồng mình có thù oán gì với người khác không, chị ta có nghi ngờ người nào không, bình thường chồng mình qua lại với người nào, chị ta đều trả lời không biết.
– Biết đâu là chị ta lẩn trốn. – Lần này liên quan đến lực lượng cảnh sát cơ sở ở hai tỉnh thành phố, Thượng Dương hỏi, – Cái khác không biết, chị ta có nói vì sao chị ta chạy về nông thôn không?
Theo điều tra trước đây của cảnh sát, cho rằng người phụ nữ này hoặc là bởi vì không chịu nổi bạo hành gia đình của chồng, hoặc chồng bạo hành con cái khiến chị ta không muốn tiếp tục sống cùng chồng ở Bắc Kinh nữa.
Ai ngờ, giọng điệu cảnh sát hình sự cũng phức tạp nói:
– Chị ta chưa nói gì cả. Nhưng mà, khả năng chị ta cũng không phải lẩn trốn, lúc cảnh sát tìm được chị ta, chị ta đang bế con cho người ta mua, đã nói xong giá rồi.
Kim Húc: – …
Người mua cái gì cơ? Đứa bé nào? Thượng Dương mất một lúc mới hiểu được, ngỡ ngàng nói:
– Chị ta muốn bán con á?
Cảnh sát hình sự nói:
– Chị ta không chịu trả lời, vừa nghe nói chồng đã mất, ban đầu còn đòi sống đòi chết, bị tra khảo xong, cả người choáng váng, hỏi gì cũng đều nói không biết. Là người họ hàng của chị ta nói, gánh nặng cuộc sống trong gia đình chị ta quá nặng, đứa con thứ tư còn quá nhỏ, chị ta không thể ra ngoài làm việc, hai vợ chồng ngày nào cũng cãi vã, đánh nhau, nguyên nhân cũng là do người đàn ông một mình kiếm tiền, không nuôi nổi gia đình. Ba đứa trẻ trong nhà đều đang đi học, hai người già thì bệnh tật phải thuốc thang liên tục, cho nên muốn bán đứa thứ tư đi, nhờ người cũng đã liên hệ được với gia đình tốt, đứa con thứ tư có thể có cuộc sống tốt, sau này chị ta cũng có thể làm việc kiếm tiền, bằng không thì sẽ không nuôi nổi mấy miệng ăn trong nhà.
Thượng Dương: – …
– Việc chị ta về quê để bán con. – Kim Húc nói, – Người chết có biết không?
Cảnh sát hình sự nói:
– Cũng không chắc lắm. Người phụ nữ này hiện tại không thể trả lời câu hỏi một cách chính xác, người khác cũng không biết rõ.
Kim Húc nghĩ nghĩ, nói:
– Hãy đề nghị công an bên đó tăng cường công tác, thăm hỏi họ hàng, bạn bè, hàng xóm của hai vợ chồng, hỏi càng chi tiết càng tốt. Lẽ nào hai vợ chồng này thật sự không có chút quan hệ nào với Tỉnh Hiên, nhân viên giao hàng chỉ thuần túy là vì xui xẻo mới đụng phải hung thủ giết hại Tỉnh Hiên? Dù sao nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ lạ.
– Chúng tôi sẽ cho thẩm vấn lại. – Cảnh sát hình sự tán đồng kiến nghị quan trọng này, nói, – Tôi sẽ báo cáo với cấp trên về suy nghĩ của anh.
Thượng Dương lại lo lắng cho đứa bé kia, hỏi:
– Đứa bé kia thì sao? Hiện đang ở đâu?
Cảnh sát hình sự nói:
– Đang được cảnh sát nhân dân bên kia chăm sóc, không sao cả, khỏe mạnh, nghe nói rất xinh xắn đáng yêu.
Thượng Dương đã xem ảnh chụp hai vợ chồng người giao hàng, diện mạo bình thường, nghĩ bảo đứa bé này rất xinh xắn chắc cũng là xinh xắn không đến nỗi nào, nhưng mà hầu hết trẻ sơ sinh vốn dĩ rất dễ thương đáng yêu, đứa bé này hiện đang được cảnh sát chăm sóc tạm thời, vậy sau này phải làm thế nào đây? Bố đã mất, mẹ bị bắt quả tang lừa bán trẻ em, kế tiếp còn phải bị truy cứu trách nhiệm, cho dù xét hoàn cảnh khách quan và xử lý nhẹ nhàng thì việc nuôi bốn đứa con này của chị ta cũng quá khó khăn, dù cho dựa vào cứu trợ giúp đỡ người nghèo vẫn không giải quyết được vấn đề căn bản.
Vị cảnh sát hình sự này phải về báo cáo công việc, Thượng Dương và Kim Húc liền tan làm về nhà.
– Có việc sẽ điện thoại cho anh. – Đồng nghiệp dặn dò Kim Húc, – Đừng tắt máy, nạp pin đầy đủ đấy.
Kim Húc khựng lại một chút mới đáp:
– Được.
Văn phòng thành phố cách nhà họ không xa, đi bộ một đoạn là có thể về, nhưng Kim Húc muốn ăn món xương dê hầm, thế là rẽ vào góc khác.
– Sắp 9 giờ rồi, ăn hai đũa cũng là lúc đóng cửa. – Thượng Dương nói, – Mình ăn tạm bát mỳ được không, nếu không thì về ăn mỳ gói, trong nhà còn có mỳ tôm cá mà anh thích nhất.
Kim Húc nhìn anh cười, cũng không đòi hỏi nữa, nói:
– Cũng được. Anh chỉ là…tâm tình thấy tốt thôi.
Thượng Dương chớp chớp mắt, liên tưởng chuyện vừa rồi, tức thì hiểu ngay: Đồng nghiệp cục Điều tra hình sự bảo hắn đừng tắt máy, có việc sẽ tìm hắn, hắn thông qua chi tiết này cũng hiểu, bộ phận liên quan thực sự muốn hắn tham gia chi tiết.
– Vậy thì ăn xương dê hầm. – Thượng Dương nói, – Tâm tình em cũng rất tốt.
Vui vẻ ăn xương dê hầm xong, về đến nhà, dọn dẹp xong chuẩn bị đi ngủ, cảnh sát Kim tâm tình tốt lại đưa ra yêu cầu, hôm nay anh muốn làm cái này muốn làm cái kia, cái này thì rất được, cái kia thì khó khăn.
Thượng Dương nói:
– Có thể như vậy, không được như này, trước 11 rưỡi phải đi ngủ, nhỡ đâu chưa ngủ được mấy anh đã bị gọi đi thì sao?
– Sẽ không đâu. – Kim Húc dựa vào kinh nghiệm, rất chắc chắn, – Tình hình hai vụ án này buổi tối không có gì điều tra, công việc đều làm ban ngày.
Thượng Dương nói:
– Thế nếu đội điều tra kỹ thuật tăng ca, nửa đêm có phát hiện mới chỗ vật chứng thì sao?
Kim Húc nói:
– Vậy thì cũng phải chờ đến sáng mai mới hành động được. Không được lảng nữa, cho anh câu trả lời chắc chắn đi.
– Thế… – Thượng Dương vốn dĩ cũng chỉ sợ hắn nửa đêm nửa hôm phải ra ngoài, muốn hắn nghỉ ngơi sớm, nghe hắn nói năng hùng hồn lý lẽ phân tích như thế có vẻ rất có lý, nói, – Thế chỉ một lần thôi đấy.
Kim Húc sướng rơn lập tức vào đề, cũng điền vào chỗ trống một nửa lời của Thương Dương:
– Anh biết rồi, một lần, lại một lần, cuối cùng toàn bộ lại một lần.
Thượng Dương: –???
Cái gề thế.
Kim Húc nói:
– Không được thì kêu dừng.
Thượng Dương:
– …Cũng…cũng…không phải không được.
Kế hoạch 11 rưỡi đi ngủ hoàn toàn bị ngâm nước nóng, kéo dài tới tận 12 giờ.
Kim Húc dọn dẹp xong, chuẩn bị đi ngủ, nhưng chợt nhớ ra mình còn việc phải làm, liền đi treo chiếc áo sơ mi mà Thượng Dương sẽ mặc vào ngày mai nhanh chóng ủi phẳng phiu. Năm ngoái lúc hắn vừa tới còn chưa biết dùng bàn là cây, giờ thì đã vô cùng thuần thục rồi.
– Anh thật là tốt. – Thượng Dương nằm bất động nhìn hắn làm việc, miệng ngọt ngào, – Chờ anh về Tây Bắc, em không còn được hưởng phước nữa. Yêu đương thật tốt, có bạn trai thật tốt.
Kim Húc chỉ vừa là áo vừa cười, sắc mặt đỏ hồng giống như vừa uống mấy chén rượu.
Thượng Dương cũng nghĩ mình có vẻ như không có cống hiến gì, chỉ ngồi hưởng thụ phúc lợi cũng không tốt cho lắm, vì thế bù đắp nói:
– Cũng may là anh yêu đương với em, chứ nếu…nếu tìm được một 0 thân thể không tốt thì anh làm sao đây?
Kim Húc: – …
Thượng Dương nói xong bản thân cũng phì cười, rồi lại có chút ngượng ngùng, là khen Kim Húc phương diện kia lợi hại, nhưng cũng là tự khen mình.
Kim Húc là quần áo xong rồi đi ngủ, vừa vén chăn ngồi lên giường đã chạm vào mắt Thương Dương bên cạnh, Thượng Dương lập tức quay mặt sang bên kia, bởi vì vừa rồi mới ý thức được mình vừa nói câu trêu chọc dữ dội đến mức nào.
– Nếu để anh nói, – Kim Húc nói, – Chờ anh về rồi, không ai làm việc nhà cho em là việc nhỏ, không ai hầu hạ em là việc lớn.
Giọng điệu của hắn như đang thảo luận vấn đề nghiêm túc thâm tình, Thượng Dương vội nói:
– Em nói đùa thôi, anh cũng đừng đêm khuya emo, ảnh hưởng đến giấc ngủ, ngày mai phải đánh lên tinh thần phá án vào cho em.
Kim Húc lại nói:
– Không phải emo, điều anh muốn nói chính là, có 0 thiếu rèn luyện yếu muốn chết, có 0 có thể một quyền hạ gục anh, cũng không biết vì sao mà 0 này mềm như nước, vừa chạm vào đã kêu, còn nhạy cảm hơn cả Elizabeth phát ra tiếng món đồ chơi, 0 này là ai, anh không cần phải nói.
Thượng Dương: – …
– Nhanh tắt đèn để em ngủ, cẩn thận em một quyền đánh bay anh bây giờ.
Quả nhiên, cho đến tận sáng sớm hôm sau, di động của Kim Húc cũng không hề có động tĩnh, lúc ăn sáng, vị cảnh sát hình sự hôm qua gửi tin nhắn cho Kim Húc, bảo hắn đúng giờ đến đơn vị thì đến thẳng văn phòng của Cục Điều tra hình sự luôn.
Kim Húc khóa điện thoại, khoe khoang:
– Chủ nhiệm ơi, có việc vặt vãnh gì em tự làm đi, trợ thủ phải phụng chỉ đi làm rồi.
Thượng Dương quan tâm vụ án hơn cả, hỏi:
– Không nói là chuyện gì à?
– Đi sẽ biết. – Kim Húc nói, – Anh đoán là có điều tra ra được gì đó ở quê người giao hàng.
Khi hắn đến gặp mặt nhóm cảnh sát hình sự, sự thật đúng như hắn dự đoán. Đề nghị ngày hôm qua của hắn nói nên tiến hành điều tra chi tiết hơn quê của người chết, cấp trên cũng tán thành cho rằng nên làm như thế.
Cảnh sát nhân dân địa phương suốt đêm thăm hỏi những người dân địa phương, tập hợp tất cả những tin tức hữu dụng lên trên.
Người chết vốn luôn làm công việc chân tay liên quan đến thể lực, những người như họ từ trong thôn ra ngoài làm việc là cần cù chịu khó chịu khổ nhất, vợ anh ta trước khi sinh đứa con thứ tư cũng làm công nhân dây chuyền lắp ráp trong một nhà máy một thời gian dài, về sau bởi vì sắp sinh cho nên mới thôi việc về quê sinh con.
Đây là thông tin có được từ các cuộc điều tra trước đây, ở trong gia đình nông dân đi làm công nhân là chuyện rất bình thường, khiến cho cảnh sát chú ý chính là ——
Nhà máy điện tử nơi vợ của người chết làm việc là ở Quảng Châu.
Hết chương 60