Tại sao mình say rượu lại “thất đức” như thế? Thượng Dương nhiều lần vô tri vô giác phạm sai lầm âm thầm ghi nhớ, quyết tâm sau này sẽ không chạm vào rượu nữa.
Trước thứ Tư, với vận tốc sinh tử, chủ nhiệm Thượng đã hoàn thành đúng hạn báo cáo kết quả điều tra nghiên cứu lần này, mà trong đó không thể bỏ qua công lao của bộ bàn phím mới kia của anh.
Kim Húc thì vừa tiếp tục nghiêm túc là một trợ thủ vừa không bỏ sót bất cứ bài tập bồi dưỡng nâng cao nào, sự siêng năng cần cù này đã để lại ấn tượng rất tốt cho mọi người ở Viện nghiên cứu.
Thỉnh thoảng Thượng Dương đi công tác ở bộ phận khác cũng sẽ dẫn theo trợ thủ đi cùng, ngồi cùng bàn với những người khác trong căng tin đơn vị, Thượng Dương sẽ đặc biệt giới thiệu hắn với nhiều người hơn. Đương nhiên cái này cũng không thể xem như là sự để tâm “đặc biệt” của Thượng Dương với vị trợ thủ này của mình, mà tất cả các trợ thủ đã từng làm việc với anh cũng đều như vậy cả. Chỉ là chủ nhiệm Thượng đặc biệt thích mang vị trợ thủ này “tiện đường” đến Cục Điều tra Hình sự, và đặc biệt thích “nhân tiện” giới thiệu hắn làm quen với các đồng nghiệp trong Cục Điều tra Hình sự.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, so với miền Bắc ấm áp thì nơi đây lại có tuyết rơi hai lần liên tiếp, một năm sắp kết thúc.
Trước tết, Thượng Dương mang theo trợ thủ đi chuyến công tác cuối cùng trong năm tới ở Quảng Châu, đó là một nơi ấm áp như mùa xuân và sắc màu rực rỡ. Chuyến đi công tác này ấm áp dễ chịu, lại chơi vui ăn ngon, công việc cũng tiến thành thuận lợi.
Sau khi công việc điều tra nghiên cứu kết thúc, trước khi trở về hai người còn có cuộc gặp gỡ nhỏ với một đàn em cũng học đại học công an và đang làm việc tại khu Hoa Đô.
Trên đường đến chỗ hẹn, Kim Húc có chút không vui, hắn không quen biết vị đàn em này, bản thân cũng không có ấn tượng tốt với “đàn em” này. Ai ngờ vị đàn em này rất không tầm thường, chỉ coi đàn anh Thượng là đàn anh, nhưng lại coi Kim Húc là thần tượng. Vừa gặp mặt chào hỏi trong quán trà xong, vị đàn em này tức thì bỏ mặc đàn anh Thượng sang một bên, bám lấy đàn anh Kim mà nói không ngừng nghỉ:
– Liên quan đến vụ án vứt xác kia…
– Còn có cả vụ án tà giáo bán hàng đa cấp kia…
– Em nghe nói trước kia đàn anh còn cùng với đại lão trong Cục Điều tra hình sự tham gia một vụ án lớn…
Hai người trò chuyện hăng say khí thế ngất trời, Thượng Dương không chen vào được một câu, cũng không tiện chơi điện thoại, đành phải ở một bên lặng lẽ uống trà Phổ Nhĩ.
Tối đó, bởi vì uống trà quá nhiều mà bị mất ngủ, trợ thủ nằm cạnh thì lại ngủ rất ngon lành cành đào, Thượng Dương trằn trọc mãi không ngủ được, liền rón rén ra khỏi giường đi xuống dưới sân khách sạn đi dạo, tiện thể ngắm cảnh đêm của Hoa thành.
Bất Dạ Thành danh bất hư truyền, gần mười hai giờ, đường phố vẫn tấp nập xe cộ qua lại, tuy người đi bộ ít hơn ban ngày nhưng cũng không ít, hoàn toàn khác với mùa đông miền Bắc, tất nhiên nhiệt độ ở đây cũng khiến người ta rất thoải mái dễ chịu.
Thượng Dương đi dạo một đoạn rồi đứng bên sông Châu Giang một lúc, bấm vào một bài hát trong ứng dụng âm nhạc để nghe.
Một chàng thanh niên trẻ tuổi đeo một cái túi xách đi qua, lại quay lại nhìn Thượng Dương một chút rồi vòng trở lại hỏi đường anh, nói bằng tiếng Quảng Phổ, nói hai lần Thượng Dương mới nghe hiểu, biểu thị mình không phải người địa phương, hỏi mình không bằng dùng bản đồ còn nhanh hơn. Nam thanh niên kia hỏi anh là người ở đâu, anh nói mình là người phương Bắc.
Nam thanh niên này không tỏ ra gấp gáp, mở to mắt hỏi:
– Phương Bắc lớn lắm, mà cụ thể ở nơi nào của phương Bắc ạ?
Thượng Dương kịp phản ứng, biết đây là muốn làm quen với mình, lúng túng từ chối:
– Xin lỗi mình không phải.
Nam thanh niên nói:
– Nhưng nhìn anh phải mà.
Thượng Dương nghĩ trong bụng, rõ ràng như vậy cơ à? Anh thoáng tò mò hỏi:
– Là có đặc điểm gì à?
– Chỉ là cảm giác thôi. – Nam thanh niên nói, – Anh đến nơi này làm gì vậy ạ?
Thượng Dương nói:
– Mình đi công tác.
Nam thanh niên cười rộ lên:
– Ý em là, anh đứng ở đây làm gì ạ?
Khi anh ta hiểu rõ Thượng Dương chỉ đứng đây hóng gió, mới giải thích:
– Từ bên này vòng qua có một quán bar lớn dành cho người đồng tính nam, rất gần, còn đứng ở chỗ này nghe Trương Huệ Muội hát.
– Nghe Trương Huệ Muội là? – Thượng Dương mù mịt, – Là ám hiệu gì à?
Nam thanh niên nói:
– Cũng không tính, đồn rằng 1 thì nghe Trương Huệ Muội, 0 thích nghe Tôn Yến Tư.
Thượng Dương: – …
Trước khi đi ngủ anh đã tắm rửa, ra ngoài đi dạo cũng ăn mặc rất giản dị, tóc bị gió sông thổi tung bay trước lông mày, khiến anh trông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật.
Nam thanh niên rõ ràng là rất vừa ý với khí chất và tướng mạo của anh, kiên nhẫn muốn bắt chuyện tiếp, hỏi:
– Em trai ơi, em bao nhiêu tuổi vậy?
Thượng Dương: – …
12:30, em trai Thượng Dương bị người ta tưởng là 1 trở về phòng, vừa quẹt thẻ khách sạn đi vào cửa đúng lúc đụng phải Kim Húc đang thay giày chuẩn bị ra ngoài tìm anh, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Kim Húc tóc tai bù xù như quả đầu sư tử, buồn ngủ mắt kèm nhèm nửa nhắm nửa mở, bà xã lớn tướng biến mất, thử hỏi có đáng sợ hay không?
Nhìn thấy anh trở về, Kim Húc hỏi:
– Em đi đâu thế? Làm anh sợ giật cả mình.
– Em ra ngoài dạo một chút. – Thượng Dương buồn cười nói, – Em lớn tướng thế này, chắc chắn là ra ngoài, anh còn tưởng có người vào phòng trộm em đi à?
Kim Húc lại xỏ dép của khách sạn vào, nói:
– Ngủ mơ màng. Mà sao em không gọi anh?
Thượng Dương nói:
– Em đi không xa, ngay ở dưới sân thôi, ban đầu chỉ nghĩ đi chừng mười phút rồi quay về.
Anh kể lại chuyện bị người ta bắt chuyện cho Kim Húc nghe, coi đó là một chuyện rất thú vị.
– Em còn nói chuyện với người ta nửa giờ cơ à? – Kim Húc càu nhàu, – Hình thức người ta đẹp không? Em làm gì mà toàn chiêu ong ghẹo bướm thế?
Thượng Dương: – …
Anh vốn còn muốn tiếp tục trò chuyện với Kim Húc về câu chuyện có chút mới mẻ thú vị này, nhưng khi Kim Húc nói như vậy, anh không muốn nói chuyện nữa, cởi áo khoác ra nói:
– Buồn ngủ, đi ngủ.
Vốn dĩ, theo thông lệ quốc tế, chiếc giường còn lại trong phòng tiêu chuẩn sẽ để trống, Thượng Dương lúc này đây chuẩn bị đi ngủ trên chiếc giường trống đó.
Kim Húc thấy tình hình không ổn, đi theo dỗ dành người yêu, anh là người rất dễ dỗ, dăm ba câu là dỗ được ngay, Kim Húc đến câu thứ tư thì không còn đứng đắn nữa, đợi khi câu thứ năm nói xong bị Thượng Dương không nhịn được nữa nện cho một trận, trận này hai người đều dễ chịu, mới chính thức đi ngủ.
Về Bắc Kinh, tết Nguyên đán nhoáng cái là qua, thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt một cái tết âm lịch cũng đã đến.
Buổi chiều ngày giao thừa, Thượng Dương muốn dẫn Kim Húc về nhà thăm bố mẹ đón chào năm mới. Trước khi xuất phát, hai người thay quần áo mới đón tết ở nhà, Thượng Dương có mua quần áo mới cho cả hai, hai chiếc áo khoác ngoài cùng kiểu dáng, của anh là màu đen tuyền, còn của Kim Húc là màu đỏ sậm.
– Anh không muốn mặc màu đỏ. – Kim Húc tuy ngoan ngoãn mặc vào nhưng nội tâm thì cho rằng Thượng Dương đã mua nhầm màu sắc cho cả hai rồi.
Thượng Dương chỉ muốn hắn mặc đồ gì đó sáng sủa để đón năm mới, khen ngợi thật lòng:
– Anh mặc màu này đẹp lắm, vừa đẹp trai lại vừa gợi cảm.
Khi Thượng Dương cũng mặc xong, màu đen càng nổi bật nước da trắng của mình, nom rất tươi non và mệm mại như củ hành xuân.
Kim Húc nhìn hai người họ trong tấm gương soi toàn thân, chậc chậc:
– Đúng là đôi nam nam xứng đôi ghê.
Thượng Dương dở khóc dở cười nói:
– Anh dùng từ ngữ gì thế? Anh là sinh sau 00 à? Cả ngày học ngôn ngữ mạng gì thế?
Kim Húc đã học được rất nhiều kiến thức mới từ việc lướt mạng, hơn nữa còn học rất nhanh, tháng trước lúc nấu cơm còn ngâm nga “A Trân yêu a Cường”, tháng này chính là “ai nói đứng trên đỉnh vinh quang mới là anh hùng”, gói biểu tượng cảm xúc dùng để gửi tin nhắn cho Thượng Dương liên tục từ jpg chân tình của Lina Belle đến gif của Bingdundun và Xue Rong Rong, cứ như thể kỳ nghỉ đã giúp hắn kết nối với 5G, và điện thoại thông minh của hắn cuối cùng cũng không còn chỉ dùng để ổng hợp những quả dưa hấu khổng lồ nữa.
– Anh rất hiện đại phong cách tây đấy. – Kim Húc nói.
Hết chương 54