Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 51




Kim Gia Hiên 2-C51

THÁNG MƯỜI MỘT 25, 2023 ~ DUONGNGA199615

2 Votes

Chương 51

Tác giả: Từ Từ Đồ Chi

Sau khi xuống dưới tòa nhà, hai người còn đi gặp bảo an để chào tạm biệt.

Thượng Dương hỏi Kim Húc:

– Giờ chúng ta làm gì đây?

– Đi văn phòng thành phố. – Kim Húc xem thời gian, nói, – Viên Đinh và Điền Dung chắc có lẽ đã có phát hiện mời về vụ xác chết trôi rồi.

Thượng Dương nói:

– Giờ em chưa muốn về đó chút nào, không muốn đối mặt với Điền đội, càng không muốn đối mặt với trưởng phòng Hoàng. Nếu như anh ta thật sự phạm sai lầm…

Anh chán chường nói:

– Thế thì con gái của Điền đội phải làm sao đây?

Kim Húc nhìn anh, nói:

– Nếu không em về nghỉ ngơi đi nhé? Một mình anh qua đó cũng được.

Thượng Dương lại nói:

– Thôi…chúng ta đi thôi.

Hai người đi ra ngoài tiểu khu, Kim Húc lấy điện thoại đặt xe, Thượng Dương quay đầu lại nhìn toà dân cư này, hỏi Kim Húc:

– Anh cảm thấy hung thủ của sáu năm trước sẽ là ai? Anh có nghi ngờ ai không?

– Ai anh cũng nghi ngờ hết. – Kim Húc đặt xe xong cất điện thoại đi, nói đùa với Thượng Dương để cho anh được nhẹ nhàng hơn, nói, – Em còn không hiểu anh à? Anh chính là Tào A Man đương đại đấy.

Hai người đều nở nụ cười, áp lực bởi Hoàng Kiến Bình mà thoáng hoà hoãn hơn một chút. Nhưng Thượng Dương vẫn không có tâm tư để nói chuyện khác, vẫn chú ý đến vụ án, nói:

– Sẽ là Khâu Lị phải không? Tình cảm của cô ấy và chị gái rất tốt, cô ấy giết phó giáo sư để trả thù cho chị gái.

Kim Húc nói:

– Khi vụ án xảy ra Khâu Lị còn chưa về nước, đang làm việc tại Thung lũng Silicon.

Thượng Dương lại nghĩ nghĩ, nói:

– Thế là mẹ của họ? Cô giáo Khâu kia coi hai cô con gái như hòn ngọc quý trên tay, ý muốn trả thù chắc hẳn là rất mạnh.

Kim Húc nói:

– Sáu năm trước bà ta 59 tuổi, lại có bệnh nền trong người, sau khi Khâu Linh chết còn nằm viện nửa năm trời. Một người phụ nữ lớn tuổi có tố chất sức khoẻ như thế không thể làm được việc này.

Thời gian phó giáo sư tử vong là tháng năm năm đó, tuy còn chưa tới giữa hè, nhưng máy móc trong phòng thang máy liên tục vận hành, lại không có cửa sổ, nhiệt độ chỉ sợ phải trên 40 độ. Ẩn náu trong không gian nhỏ hẹp với điều kiện khắc nghiệt đó suốt mấy ngày, dù có mang theo thức ăn nước uống duy trì sự sống nhiều nhất cũng chỉ đủ gắng gượng. Sức khoẻ nghi phạm cùng với sức chịu đựng phải mạnh hơn so với người bình thường mới được. Cô giáo Khâu kia chắc chắn là không được.

– Thế bạn trai cũ của Khâu Linh? – Thượng Dương nói tiếp, – Đã bàn bạc đến cưới hỏi rồi, chắc hẳn là vẫn có tình cảm chứ. Liệu có phải là người này sau khi Khâu Linh chết thì hối hận không ủng hộ cô ấy, giúp cô ấy vượt qua khó khăn, thế nên muốn trả thù cho cô ấy?

– Nếu được như như vậy thì cảm động quá. – Kim Húc không chút nào “cảm động”, người này từng có kinh nghiệm trong phòng quản lý hồ sơ, chỉ ra vấn đề của trợ thủ, nói, – Em chưa xem kỹ tài liệu đúng không? Sau khi Khâu Linh chết, chưa đến ba tháng người này đã kết hôn rồi.

Thượng Dương: -…

Bạn trai cũ của Khâu Linh hoàn toàn là một người qua đường trong toàn bộ vụ án, trước đó Thượng Dương quả thực cũng không chú ý đến thông tin cá nhân của anh ta.

– Thế không phải là Đổng Bình bại trai của Khâu Lị chứ? – Thượng Dương nói, – Em đọc kỹ thông tin tài liệu về anh ta rồi. Thời điểm người chị Khâu Linh qua đời, em gái Khâu Lị đang yêu đương với Đổng Bình, vậy thì chắc chắn là Đổng Bình có quen biết Khâu Linh.

Kim Húc nói:

– Anh cho rằng không phải Đổng Bình, không nói quá trình ẩn nấp này rất khổ, chỉ đơn giản nói tính chất vụ việc này thì đây chính là giết người, chỉ vì người đó lại là Khâu Linh chị của bạn gái? Động cơ thiếu trầm trọng.

Thượng Dương gật đầu tán đồng, rồi lại sốt sắng lên:

– Nào, nghi phạm đã bị anh loại trừ hết rồi đấy.

– Không. – Kim Húc nói, – Còn có một người.

Thượng Dương sửng sốt, lập tức ngầm hiểu đó là ai, nhíu mày nói:

– Không thể nào là ông ta chứ. Ông ta có năng lực gây án không? Thông qua đủ hành vi của ông ta, liệu ông ta sẽ làm vì Khâu Linh hay sao?

Lúc này đã đi tới bên ngoài tiểu khu, hai người đứng bên đường chờ xe, từ xa đã nhìn thấy chiếc xe taxi mà họ đặt đang từ giao lộ quay đầu xe.

Kim Húc vẫy tay với tài xế, kế đó tiếp tục nói với Thượng Dương:

– Hoặc là đổi một góc độ khác để nghĩ xem, người nào làm chuyện này có thể khiến cho Hoàng Kiến Bình nảy sinh tâm lý đồng cảm?

Thượng Dương vốn đang muốn phản bác, bỗng nhiên ngơ ngẩn cả người.

Chiếc taxi dừng ở trước mặt hai người, Kim Húc kéo Thượng Dương một chút, anh mới bừng tỉnh khỏi cơn bối rối và sốc đột ngột khi mọi thứ đều liên kết với nhau, cúi người chui vào xe.

Hai người đều ngồi ở hàng ghế sau, Thượng Dương nhìn ra ngoài cửa xe, tay nắm lại thành quyền, nắm chặt rồi lại buông ra, ấn ở trên đùi của mình, hoạt động lòng bàn tay tới lui một cách vô thức, đó là dấu hiệu của sự bồn chồn khó yên.

– Em không sao chứ? – Kim Húc hỏi.

Thượng Dương lắc đầu tỏ vẻ mình không làm sao cả, chỉ là trong lòng rất khó chịu rất bức bối, trong phút chốc, cảm giác tuyệt vọng bị những thứ trên thế giới này chọc tức mà bất lực chắn ở trong lồng ngực.

Di động của Kim Húc vang lên, hắn một tay nhận tay kia cầm lấy tay Thượng Dương, làm Thượng Dương giật mình hốt hoảng, lo lắng bị tài xế taxi nhìn thấy, muốn rút về nhưng Kim Húc nắm rất chặt, cuối cùng Thượng Dương đành phải từ bỏ, cố gắng tỏ ra tự nhiên khi được nắm tay, nhưng tâm tình cũng đã khá lên một chút.

Điện thoại là Viên Đinh gọi, nghe Kim Húc nói đang ở trên taxi thì cũng chỉ nói ngắn gọn vài câu.

– Được, lát gặp. – Kim Húc cúp điện thoại, quay đầu nhìn Thượng Dương, Thượng Dương khẩn trương mà quay hẳn người lại.

Kim Húc đầu tiên là nói kết luận của Viên Đinh trong điện thoại:

– Là ông ta.

Sau đó nói ra phỏng đoán của mình:

– Anh nghĩ hai việc này đều là ông ta.

Thượng Dương: -…

“Ông ta” là chỉ bố của Khâu Linh và Khâu Lị, Lâm Đức Sinh.

Hai người trở lại văn phòng thành phố, Viên Đinh đang ngồi trấn giữ ở đội điều tra, đội trưởng Điền Dung đã mang đội đi bắt người.

Viên Đinh thấy hai người trở về thì hồ hởi mà mời hai người ngồi xuống, sốt sắng báo cáo cho hai người tiến triển thần tốc nửa ngày hôm nay là làm thế nào để xác định được nghi phạm.

Buổi sáng nay Viên Đinh vừa đến văn phòng thành phố không được bao lâu thì đồng nghiệp bên này cũng đã thông qua việc kiểm tra từng xe rác ra vào chùa miếu, đã xác nhận được một chiếc khả nghi trong đó.

Chiều cùng ngày xảy ra vụ án, chiếc xe này ra vào chùa, nhưng theo lịch trình, chiếc xe này không được phép rời đi, xe rác là xe chuyên dụng, công nhân vệ sinh phụ trách xe này cùng ngày đã nghỉ, chiếc xe đậu ở trong sân chỗ bảo vệ môi trường của khu thắng cảnh, có thể tiếp xúc với chiếc xe này ngoại trừ công nhân vệ sinh ra còn có nhân viên công tác khu bảo vệ môi trường.

Ngày hôm qua đã kiểm tra hồ sơ của công nhân vệ sinh, không phát hiện có người nào khả nghi. Ngày hôm nay tiến hành kiểm tra hồ sơ của nhân viên công tác, có một người lập tức rơi vào tầm ngắm của cảnh sát.

– Hai anh đoán xem người đó là ai? – Viên Dinh nói.

– Không đoán. – Thượng Dương nói, – Em mau nói đi.

Viên Đinh nhìn ra tâm tình của anh rất tệ, dùng ánh mắt quay sang hỏi Kim Húc: Anh ấy làm sao vậy?

Kim Húc cũng không có tâm trạng đùa giỡn, nói:

– Là Lâm Đức Sinh đúng không?

Viên Đinh nói:

– Lâm Đức Sinh đã tái hôn, con trai của người vợ hiện tại, cũng chính là con riêng của ông ta, làm việc trong khu bảo vệ môi trường của chùa miếu, là một sếp nhỏ ở đó.

Kim Húc gật đầu, nói:

– Thảo nào ông ta muốn vận chuyển thi thể ra khỏi chùa.

Nếu bị phát hiện người đã chết ở trong chùa, rất nhanh sẽ điều tra ra được con riêng của mình làm việc ở đơn vị liên quan, dời thi thể ra khỏi chùa vứt vào trong hồ, phạm vi sẽ được mở rộng gấp mấy chục mấy trăm lần.

– Tiếc là chiếc xe chở rác kia có dấu vết đã được xử lý. – Viên Đinh nói, – Cho nên không tìm được manh mối hữu dụng nào.

Thượng Dương nói:

– Thế Điền đội tại sao lại đi bắt người?

– Bởi vì các đồng nghiệp địa phương vất vả một đêm đã có phát hiện mới. – Viên Đinh vui vẻ nói, – Họ xem vô số lần video giám sát người chết đi đến chùa miếu, cuối cùng phát hiện được một kẻ khả nghi đi xe đạp công cộng, tuy có lúc xa gần nhưng luôn bám theo sau người chết. Điều tra viên khẳng định người này đã theo dõi người chết. Công ty xe đạp này nằm ở địa phương, rất tiện, thế là đã lấy được thông tin của nghi phạm. Chờ bắt được người về rồi, thẩm vấn xong, mọi chân tướng sẽ được giải đáp.

Thượng Dương và Kim Húc đều không nói gì, niềm vui sắp phá được vụ án không thể bù đắp được sự buồn bã do một sự việc khác gây ra.

Bên ngoài ồn ào, Viên Đinh đứng lên đi ra ngoài xem rồi lại trở vào ngay nói với hai đàn anh:

– Điền đội bắt được người rồi.

Thượng Dương và Kim Húc cũng đứng dậy đi ra hành lang, văn phòng đội trinh sát ở tầng hai, hai người nhìn xuống sân bên dưới, Điền Dung đã dẫn đội trở về, phía sau chị là hai cảnh sát áp tải một người đàn ông tóc hoa râm, nhìn ra được tuổi tác khá lớn, chiều cao và thân hình trung bình, khác hoàn toàn với tưởng tượng của Thượng Dương là trông trẻ hơn và yêu thích tập thể hình.

– Ông ta kinh doanh một quán trà nhỏ, bình thường cũng chỉ đi về hai điểm là quán trà và nhà mình. – Thượng Dương thoáng nhớ lại thông tin cá nhân của Lâm Đức Sinh, kinh ngạc nói, – Thoạt nhìn người này không mấy cường tráng, thế mà có thể…có thể làm được hay sao?

Hơn sáu năm trước, ông ta chịu đựng cái nóng, cái đói, trốn trong phòng máy thang máy mấy ngày, hôm trước đã đẩy một nam thanh niên vào hồ nước chết đuối, còn thông qua phương thức nào đó vận chuyển thi thể vứt xuống dưới hồ, một người đàn ông hơn 70 tuổi thật sự có thể độc lập hoàn thành hai vụ án giết người yêu cầu thể lực này hay sao?

Khi mà Kim Húc nhìn thấy Lâm Đức Sinh cũng có chút dao động, nghĩ một chút, nói:

– Hình như từng nghe nói hồi trẻ ông ta từng làm việc ở đâu đó.

– Đúng vậy. – Thượng Dương cũng nhớ lại, Lâm Đức Sinh từng bạo hành vợ cũ là cô giáo Khâu bởi vì đã nghi ngờ cô giáo Khâu không chung thuỷ, nguyên nhân là bởi ông ta quanh năm suốt tháng bận rộn không mấy khi về nhà, hàng xóm thiếu đạo đức đã loan tin đồn nhảm nhí lung tung.

– Trong hồ sơ tài liệu chưa từng nói ông ta đã từng làm công việc gì thì phải? – Kim Húc ngạc nhiên nói, – Là do cảnh sát thẩm vấn không hỏi, hay là cố tình không hỏi?

Viên Đinh nghe thế lập tức lật hồ sơ, tìm thấy hồ sơ cảnh sát thẩm vấn Lâm Đức Sinh. Quả nhiên là không hề hỏi đến, nhưng cũng không phải cảnh sát cố tình không hỏi, mà là Lâm Đức Sinh luôn hướng chủ đề về mối quan hệ của ông với con gái mình, bản thân cảnh sát cũng đang cố gắng tìm hiểu những vấn đề liên quan đến con gái ông ta, không nhận ra rằng mình đã bị ông ta dẫn đường.

Lâm Đức Sinh nhấn mạnh rằng ông không liên lạc với các con gái của mình sau khi chúng trưởng thành, còn luôn chế nhạo hai đứa con gái đều là đại tiến sĩ, coi thường người cha không có văn hóa của mình.

Một vài hành động và những lời công kích khác của ông ta đối với hai con gái, Thượng Dương và Kim Húc đều đã được nghe cảnh sát thuật lại. Khi đó nghe vậy cũng chỉ cảm thấy người cha này thật là khiến người ta rất ghét. Bây giờ xem lại ghi chép này – từng câu từng chữ, chính là để đắp nặn hình tượng một người bố cực kỳ đáng ghét. Hay nói thẳng hơn là phá vỡ hình tượng của một người bố. Một người bố không có dáng vẻ của người bố, thì làm sao sẽ trả thù cho con gái?

Ba người cũng đã xuống dưới tầng, Lâm Đức Sinh được đưa vào phòng thẩm vấn, Điền Dung và đội trưởng đang chuẩn bị liên kết thẩm vấn nghi phạm.

– Tổ giám sát các anh ai sẽ tham gia? – Đội trưởng hỏi.

– Viên Đinh. – Kim Húc không muốn lấn át khách nên đẩy Viên Đinh lên. Viên Đinh kinh nghiệm thẩm vấn không nhiều lắm, có thể đi theo lão tướng đội trưởng học tập, đương nhiên không có ý kiến.

Kim Húc lại nói với đội trưởng:

– Còn có một việc…

Hắn và Thượng Dương, đội trưởng đều biết rõ, ba người không hẹn mà cùng nhìn Điền Dung.

Điền Dung không hề phát giác, còn đang chỉnh lại tai nghe, có lẽ tối hôm qua không được nghỉ ngơi mà vành mắt thâm đen, nhưng mà bắt được nghi phạm, vụ án sắp phá được mà sự hưng phấn bộc lộ rất rõ trên người vị hình cảnh lão luyện này.

– Điền đội. – Thượng Dương ra hiệu Kim Húc với đội trưởng đi sang bên cạnh, anh mới nói với Điền Dung, – Hôm nay trưởng phòng Hoàng có tới không?

Kim Húc kéo đội trưởng sang một bên, thấp giọng nói chuyện.

Điền Dung không chút nghi ngờ, còn cười nói:

– Hôm nay là chủ nhật, tính chất công việc hiện tại của anh ấy không phải đi làm, hiện đang ở nhà cơm nước cho con gái. Đáng lẽ nên chuyển công việc cho anh ấy sớm hơn mới phải, không thì hai chúng tôi thật sự không có thời gian ở bên con cái.

Thượng Dương tâm tình phức tạp, nói:

– Vợ chồng anh chị thật sự không dễ dàng.

– Nói gì vậy chứ. – Điền Dung có lẽ đã nghe câu nói như này rất nhiều lần rồi, cũng không để trong lòng, ngược lại còn nói với Thượng Dương về hành động bắt giữ người lần này, nói, – Các anh không thể tưởng được là chúng tôi đã bắt được Lâm Đức Sinh ở đâu đâu.

Thượng Dương cũng bị tò mò hỏi:

– Ở đâu vậy ạ?

Điền Dung nói:

– Trong tiểu khu của nam P9 kia. Lâm Đức Sinh chắc là đang đi nghiên cứu địa hình, có lẽ là nghe được nội tình, biết mình đã giết nhầm người nên muốn ra tay với đầu sỏ gây tội thật sự này. Lát nữa phải hỏi rõ ông ta, nếu như chúng ta đến chậm một bước, kế hoạch của ông ta như thế nào, giết người như thế nào.

Thượng Dương: -…

Kim Húc cùng đội trưởng thảo luận xong rồi, sắc mặt đội trưởng nghiêm trọng đi tới, nói với Điền Dung:

– Việc thẩm vấn…chị đừng nên tham gia nữa.

Điền Dung sửng sốt, ngờ vực hỏi:

– Tại sao vậy? Tôi bắt người về mà không cho tôi thẩm vấn?

Đội trưởng cũng khó mở miệng, ngập ngừng:

– Chị…chị…về nhà…và mang lão Hoàng đến đây đi.

Điền Dung ngẩn người, còn muốn hỏi nữa đột nhiên ý thức được gì đó, nhìn Thượng Dương và Kim Húc, cuối cùng lại nhìn mọi người chung quanh, mọi người đều không đành lòng đối mặt với chị, chỉ có Viên Đinh còn chưa biết có chuyện gì, nhưng cũng nhận ra được bầu không khí kỳ lạ này.

– Được. – Điền Dung vốn dĩ đã mang lên tai nghe cần phải dùng trong phòng thẩm vấn liền tháo xuống, nói, – Tôi về nhà một chuyến…Là có hiểu lầm gì, đúng không?

Mọi người lại yên lặng. Cuối cùng Kim Húc nói:

– Là gì thì phải xem anh ấy lựa chọn thế nào.

Điền Dung chấn động, không nói gì nữa, cầm chìa khoá xe hấp tấp rời đi.

Kim Húc về cơ bản là đang tiết lộ vấn đề cho chị, để chị về nhà cho Hoàng Kiến Bình có cơ hội chuẩn bị tư tưởng và quyết định như thế nào, còn có thể tranh thủ một con đường sống.

Đội trưởng gọi một sĩ quan cảnh sát trung niên khác cũng tham gia điều tra vụ án đến thay Điền Dung cùng mình đi thẩm vấn Lâm Đức Sinh. Viên Đinh với tư cách là đại diện của Tổ giám sát, có thể giam gia thẩm vấn, cũng đi theo tiến vào phòng thẩm vấn.

Thượng Dương và Kim Húc thì vào trong phòng điều khiển có thể xem được hình ảnh hiện trường, cùng với mấy cảnh sát hình sự khác vừa dự thính vừa quan sát cuộc thẩm vấn này.

Lâm Đức Sinh bị bắt, biết không thể chối cãi, đã lập tức thừa nhận khi mình nghe nói con gái Khâu Lị nhảy lầu bỏ mình đã vô cùng căm phẫn uất hận, lại biết được Khâu Lị tự sát là bởi vì do người chết ở trong diễn đàn công ty chỉ trích Khâu Lị quấy rối tì.nh dục gây ra.

Sau đó, để thực hiện kế hoạch trả thù, ông đã tìm hiểu và biết người chết thường chạy bộ đêm, không biết bơi, liền nảy ra ý định bám theo người chết chạy bộ ban đêm, đánh anh ta bất tỉnh ở một nơi vắng vẻ rồi ném xuống hồ, tạo biểu hiện giả người chết rơi xuống nước và chết.

Kết quả sau cái chết của Khâu Lị, người chết bị lương tâm cắn rứt, liên tiếp mấy ngày không ra khỏi nhà, Lâm Đức Sinh canh giữ phụ cận nhà người chết mấy ngày, cuối cùng vào buổi chiều ngày hôm đó, người chết ra ngoài, ông ta liền bám theo người chết đến bên hồ, người chết tâm tình buồn bực mà đi dạo dọc theo bờ hồ một lát rồi đổi sang chạy bộ đi về hướng chùa miếu.

Lâm Đức Sinh bám theo người chết vài km đến chùa, đã nghĩ tới một kế hoạch giết người khác thăng cấp hơn. Con riêng của ông ta làm việc trong bộ phận bảo vệ môi trường của chùa này, trước đây ông ta cũng đã đến vài lần, có hiểu biết nhất định về công việc thường ngày của con mình.

Sau khi người chết đi vào chùa, Lâm Đức Sinh giả mình tới đây thắp hương tiện đường thăm con riêng, nói chuyện với con riêng một lúc thì lấy trộm đồng phục vệ sinh và chìa khóa xe rác, đi vào chùa, ăn mặc đồng phục nhân viên bảo vệ môi trường đi lại khắp nơi quan sát, cuối cùng lựa chọn hồ nước nơi người chết chết đuối, kế đó dịch chuyển camera đi, tạo thành góc chết của camera.

Làm xong tất cả mọi việc rồi, Lâm Đức Sinh giả thành công nhân vệ sinh đến bắt chuyện với người chết, dụ người chết đi đến bên hồ nước, sau đó thì xuất hiện cảnh tượng mà camera quay được, người chết bị đẩy vào trong hồ, thi thể lại bị vớt ra. Lâm Đức Sinh sử dụng xe chở rác chở xác chết đã được phủ bằng lá cây và các vật liệu khác mang thi thể ra khỏi chùa.

Đội trưởng hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người đều tò mò:

– Anh đã làm thế nào mà đưa thi thể ra hồ rồi vứt xuống đó được?

Lâm Đức Sinh đáp:

– Dùng thuyền.

Trong phòng giám sát, Thương Dương nhỏ giọng nói với Kim Húc:

– Thật đúng là dùng thuyền.

– Nhưng lại không để lại chút dấu vết gì. – Kim Húc vẫn rất khó hiểu, nói, – Cũng quá thần kỳ đi.

Phòng thẩm vấn, đội trưởng cũng hỏi:

– Thông qua phương thức gì? Là du thuyền à?

– Là thuyền hoa. – Lâm Đức Sinh nói, – Tôi bó chặt anh ta lại, dùng một đầu dây thừng móc vào đáy thuyền hoa, khi thuyền đưa chúng tôi ra giữa hồ, tôi cởi dây cho anh ta rồi thả xuống hồ. Kế đó tôi lại bơi theo thuyền hoa trở lại lên bờ là được.

Mọi người: -…

Lâm Đức Sinh cười, có chút đắc ý nói:

– Hơn ba mươi năm trước, tôi là thuỷ thủ, làm việc trên thuyền hàng viễn dương ở Chu Sơn.

Ông ta đang giải thích lý do mà mình có kỹ năng bơi lội tuyệt vời. Thời kỳ đó, buôn lậu vận chuyển hàng viễn dương là phổ biến nhất, chẳng trách trong hồ sơ của Lâm Đức Sinh không ghi chép thời trẻ ông ta đã làm nghề gì, chính bản thân ông ta cũng nói một cách mơ hồ không rõ ràng.

Đội trưởng tiện hỏi:

– Ồ? Thời đại đó, thuyền hàng ra biển điều kiện rất không tốt nhỉ.

Lâm Đức Sinh nói:

– Không tốt chút nào, một khi ra biển phải lênh đênh mấy tháng, chịu không nổi, có lúc còn muốn nhảy xuống biển cho xong.

Đội trưởng đổi chủ đề:

– Không biết so với ở trong phòng máy điều khiển thang máy thì cái nào khó chịu đựng hơn?

Lâm Đức Sinh sửng sốt một chút, rồi sau đó cười rộ lên, ông ta cũng không giấu nữa, mà mang theo một sự giải thoát nhẹ nhàng nói:

– Tôi cho rằng lúc đó không bị phát hiện, và sẽ không bao giờ bị phát hiện ra chứ.

Vào ngày đó của tháng năm sáu năm trước, Lâm Đức Sinh nửa đêm lẻn vào trong nhà phó giáo sư, cũng mang theo hung khí với ý định giết người, không ngờ phó giáo sư trong lòng có quỷ vừa thấy nửa đêm trong nhà xuất hiện một người xa lạ, đã bị doạ mà chết ngay tại chỗ.

Lâm Đức Sinh đỡ phải ra tay, dựa theo kế hoạch ban đầu trốn trở lại phòng máy thang máy. Ông ta đã trốn ở trong đó bốn ngày. Có người ở bên ngoài nói chuyện, hình như dần dần đến gần phòng máy tính, là hai viên cảnh sát.

Lâm Đức Sinh trả thù thành công cảm xúc đã gần như phát điên, môi trường không thể chịu nổi trong phòng máy gần như đã tra tấn ông ta đến phát điên, khiến cho người thủy thủ già đã trở lại cuộc sống bình thường này đã lâu nhớ đến năm xưa trôi dạt trên con tàu dường như vô tận kia, thậm chí còn nghĩ, bắt được thì bắt đi, dù sao cũng trả thù xong rồi, không có gì quan trọng nữa.

Nhưng mà một người cảnh sát vừa mới đến gần lại đột nhiên quay người rời đi, cũng gọi đồng nghiệp đi theo mình.

Lâm Đức Sinh chỉ nghĩ là mình gặp may, thậm chí còn nghĩ con gái Khâu Linh đã bảo vệ bố mình.

Điền Dung mang theo Hoàng Kiến Bình tới. Điền Dung hai mắt đỏ bừng, Hoàng Kiến Bình thì lại rất bình tĩnh như là đã chấp nhận việc phán xét.

– Tôi đã nhìn thấy anh ta. – Hoàng Kiến Bình nghe được lời khai của Lâm Đức Sinh, nói tiếp, – Anh ta từ khe cửa phòng máy thang máy nhìn lén tôi, tôi nhận ra anh ta chính là bố của Khâu Linh.

– Tôi biết anh ta trả thù cho con gái.

– Nếu tôi là anh ta, tôi cũng sẽ trả thù cho con gái mình.

– Những tên côn đồ đã mang con bé tới dưới gầm cầu đường sắt kia chỉ vì còn thiếu mấy ngày nữa là đủ mười tám tuổi mà chỉ bị phán một năm rưỡi, ra tù cũng không ảnh hưởng đến việc thi đại học.

– Nhưng con gái của tôi mới có bảy tuổi, mà phải trở thành một người khiếm thính suốt đời.

Lâm Đức Sinh trong phòng thẩm vấn nói:

– Từ khi rời xa họ, tôi chỉ có làm bố được hai ngày.

– Sáu năm trước là một ngày, hôm trước là một ngày.

Bên ngoài phòng thẩm vấn Hoàng Kiến Bình nói tiếp:

– Tôi không làm được gì cả, cũng không thể làm được gì cả.

– Một phút ở bên ngoài phòng máy điều khiển thang máy kia, tôi hy vọng một người bố khác có thể làm được.

Chạng vạng, Tổ giám sát kết thúc công tác, ném lại toàn bộ những việc còn lại xử lý cho chuyên viên Viên Đinh, Thượng Dương và Kim Húc hết việc làm thong thả đi ra ngoài.

Dưới bầu trời nửa mây nửa trong, nó trông giống như một hồ nước vô tận, và đường chân trời được bao quanh bởi những ngọn núi xanh phía xa.

Mua hai cốc Americano, Kim Húc uống không quen nhưng không phản đối, biểu cảm rất ngầu mà bỏ thêm hai túi đường vào trong ly. Hai người ngồi xuống chiếc ghế dài bên hồ, dùng cà phê cụng ly, bất kể thế nào thì cũng chúc mừng công việc kết thúc thuận lợi.

– Cũng lạnh thật đó. – Kim Húc nói.

– Em còn tưởng anh không sợ lạnh chứ. – Thượng Dương cười, còn vén áo gió lên khoe miếng dán giữ ấm của mình, Kim Húc chẳng chút khách sáo thò tay vào trong đó, phủ lên miếng dán giữ ấm.

Nơi đây khách du lịch rất nhiều, có đủ loại người, bọn họ không có gì đặc biệt.

Gần đó có người đang chơi kèn harmonica bài “Bên bờ hồ Baikal”, chơi ở mức trung bình, thiếu vài nốt, nhưng một đứa trẻ trong khán giả đã hét lên:

– Hay quá đi!

Người lớn nói:

– Mua cho con một cái để học nhé.

Đứa bé:

– Sao mẹ lại hại con thế?

Khiến cho Thượng Dương và Kim Húc nghe được mà buồn cười. Mà đứa bé cuối cùng có phải mua hay không có tránh được một kiếp hay không cũng không biết.

Sau khi âm thanh Harmonica dừng, Kim Húc huýt sáo thổi một khúc, hắn huýt sáo rất giỏi nhưng thường không thích thể hiện.

– Nghe hay lắm. – Chờ hắn huýt sáo xong, Thượng Dương khen ngợi, còn nói, – Bạn bè trong vòng bạn bè có người nói, Bắc Kinh có tuyết rơi rồi.

Kim Húc uống cà phê ngọt, vừa lòng nói:

– Ngày mai về nhà đắp người tuyết cho em chơi.

Gió lạnh phất qua, mang theo hơi thở của đầu mùa đông.

Vụ án thứ ba: Bạn đến muộn như mùa đông – Kết thúc

Hết chương 51