Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 44




Khâu Lị thây cốt chưa lạnh, người gián tiếp khiến cho cô ấy tự sát lại bị chết đuối? Thế này thì cũng “trùng hợp” quá đi thôi.

– Vé tàu đã đặt chưa? – Kim Húc hỏi, – Hay là…

Thượng Dương vạch trần hắn:

– Anh không cần giả bộ với em, em còn lâu mới tin anh an tâm quay về.

Kim Húc cũng nói:

– Anh cũng cảm thấy em cũng không yên tâm cứ thế mà đi.

Hai người không chút do dự mà đạt thành nhận thức chung, quyết định rời lại hành trình quay về, tới văn phòng thành phố xem tình hình như nào trước.

Hồ phát hiện ra thi thể là một hồ nổi tiếng thế giới.

Lúc đó là khoảng sáu giờ sáng, ngoài những người dân tập thể dục buổi sáng hoặc đi dạo, còn có rất nhiều du khách đến ngắm hồ từ sáng sớm, có người phát hiện ra thi thể nổi lên trên mặt hồ đầu tiên, la hét rất lớn, một số khác vội vàng bỏ chạy, nhưng cũng có người lấy điện thoại di động hoặc máy ảnh ra chụp hình thi thể ẩn hiện giữa lá sen trong những tiếng la hét sợ hãi.

Trên đường đến văn phòng thành phố, Thượng Dương tiện tay lướt mạng, chuyện xác chết trôi trên hồ đã được lan truyền dưới nhiều hình thức khác nhau trên các nền tảng lớn, tuy nhiên, những video và hình ảnh không mã hóa đã bị nhiều nền tảng khác nhau xóa hết, chỉ có thể xem được một vài bức ảnh có độ phân giải cao bị đánh mosaic, nhưng nhiều hơn là nhiều bài đăng kể lại bằng văn bản được nhiều cư dân mạng nhàm chán thêm mắm thêm muối phóng đại để thu hút sự chú ý, liên quan đến sự thật quăng tám sào cũng không tới, lời mở đầu thường thêm vào như thế này:

– Chú tôi đã ở bên hồ vào buổi sáng, nhìn thấy…

– Mẹ tui trên đường đi làm nhìn thấy…

– Tui chính là dân bản xứ đây, nghe nói…

Mà nội dung vô nghĩa, thậm chí danh tính của người đã khuất cũng được bịa đặt theo ý muốn.

Có vẻ như cảnh sát đã làm rất tốt công tác bảo mật, cảnh sát chưa hề tiết lộ một chút nào về việc người chết là người có liên quan đến “sự cố nữ P9 nhảy lầu” gây ra nhiều tranh cãi cách đây vài ngày.

Tuy nhiên tin tức “có người chết trong hồ” nhanh chóng lan truyền, chắc chắn sẽ khiến một số người hoảng sợ, đồng thời cũng sẽ thu hút ruồi trùng không quan tâm đến vụ án mạng mà chỉ muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Hai người vừa đến văn phòng thành phố thì phát hiện cảnh sát ở đây đều đang bận đến phát điên, cuộc gọi của các phòng ban réo liên tục, là các đơn vị khác gọi đến hỏi tình huống, còn có rất nhiều quần chúng nhân dân gọi tới muốn cung cấp manh mối.

Dư luận là thanh kiếm hai lưỡi, một phương diện sẽ giục bộ phận cảnh sát mau chóng phá án, về phương diện khác sẽ khiến cho nơi phát ra tin tức trở nên càng phức tạp, nhân viên phá án càng cần nhiều tinh lực hơn để cân bằng hiệu ứng mặt trái dư luận mang đến, còn phải từ trong mênh mông manh mối để loại giả giữ thật.

– Này cũng thật là…

Thượng Dương nhìn mọi người bận rộn đi lại ra vào nửa ngày cũng không có ai chào hỏi bắt chuyện với hai người, không nghĩ sẽ là như vậy, nói.

– Lần trước ở chỗ Hình Quang phát hiện thi thể bị thiêu cháy, cũng rất đáng sợ, nhưng đồng nghiệp bên đó cũng không bận đến mức như ở bên này.

Kim Húc từ ghét giàu bay lên thành ghét hồ:

– Đương nhiên, có hồ hay không có ảnh hưởng cũng khác nhau. Nếu việc này phát sinh ở Bắc Kinh, chẳng khác nào có người chết dưới cầu Kim Thủy, em nói xem có nghiêm trọng không.

Thượng Dương: -…..Anh câm miệng!

– Sao anh cái gì cũng dám nói thế? – Ngừng nửa phút, Thượng Dương mới sợ hãi nói, – May là anh không phải học trò của em, bị người ta nghe được sau lưng sẽ nói em không biết dạy anh.

Trợ thủ Kim sửa lại thái độ nghiêm túc, nói:

– Chúng ta đi gặp trưởng phòng Hoàng hỏi tình huống đi? Anh ta chắc đã đến hiện trường rồi.

Thượng Dương nói:

– Được.

Kết quả hai người đi đến văn phòng của Hoàng Kiến Bình lại không thấy người ở đó, hỏi người khác thì không ai biết, Kim Húc gọi cho ông ta còn bị cúp điện thoại.

– Sẽ không phải lại chạy đi điều tra vụ án đấy chứ? – Thượng Dương hỏi, – Anh ta đã không còn làm việc ở đội cảnh sát hình sự nữa, cứ thích nhúng tay vào kiểu này, em lo anh ta sẽ bị vi phạm quy định.

Kim Húc nói:

– Cảnh sát hình sự đến hồ điều tra đã thu đội trở về rồi, tại sao anh ta phải tự mình điều tra? Mà anh ta muốn tra cái gì? Huống chi là nếu vi phạm quy định, manh mối điều tra được cũng sẽ không có giá trị. Anh ta chỉ thiếu kiên nhẫn chứ không phải kẻ ngốc, sẽ không làm ra những chuyện gây thêm rắc rối đâu.

Hai người nhìn văn phòng trưởng phòng không một bóng người, bỗng nhiên cùng nghĩ đến nơi mà Hoàng Kiến Bình sẽ đi…

– Đội trưởng Điền.

Vụ án Khâu Lị là đội trưởng Điền phụ trách, vụ án thi thể trên hồ thoạt nhìn có liên quan đến vụ án Khâu Lị tự sát, rất có thể chị cũng sẽ cũng phụ trách xử lý vụ này.

Hoàng Kiến Bình tám phần là đi tìm vợ mình để nói về vụ án này rồi.

Hai người hỏi lại địa điểm rồi đi đến khu vực văn phòng của đội điều tra nơi đội trưởng Điền làm việc.

Đội trưởng Điền tên là Điền Dung, đến từ học viện cảnh sát tỉnh và đã làm công tác điều tra hơn 20 năm. Mấy ngày qua khi Thượng Dương và Kim Húc làm công tác điều tra nghiên cứu cũng đã từng với cảnh sát khác nhắc đến đội trưởng Điền, tuy không nhiều lắm, nhưng chỉ cần nhắc đến chị, nhóm cảnh sát nam đều dựng ngón tay cái.

Điền Dung nổi danh bá vương hoa trong hệ thống công an tỉnh này. Công tác điều tra rất vất vả, đừng nói cảnh sát nữ, cảnh sát nam có thể kiên trì ở cương vị điều tra nhiều năm như vậy cũng không tính nhiều. Vợ chồng Điền Dung và Hoàng Kiến Bình còn đều là cảnh sát hình sự, bận rộn giống nhau, hai vợ chồng đã hy sinh gia đình nhỏ của mình vì mọi người, lập được nhiều thành tựu to lớn ở cương vị của mình, nhiều lần phá án, cặp đôi cảnh sát này “rất xuất sắc nhưng cũng không dễ dàng”.

Bởi vì Điền Dung có khí chất rất giống với mẹ của Thượng Dương lúc trẻ, Thượng Dương vốn dĩ đã có nhiều thiện cảm với nữ đội trưởng điều tra này rồi, sau khi nghe được tin này, ngay cả Hoàng Kiến Bình anh cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

Đội điều tra chỉ còn hai ba cảnh sát, những người còn lại đều đã phái ra ngoài điều tra, nghe Thượng Dương nói là tới tìm đội trưởng Điền, một cảnh sát trẻ dẫn hai người đến văn phòng đội trưởng, còn chưa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã ở bên trong đó.

Một người rõ ràng chính là Hoàng Kiến Bình, nói phương ngôn địa phương, Thượng Dương nghe không hiểu, có thể thấy giọng điệu của ông ấy rất cáu kỉnh, nhưng lại không có vẻ như đang chửi bới mà dường như đang muốn giải thích điều gì đó.

Ông còn chưa nói xong đã bị đội trưởng Điền Dung dùng giọng địa phương cắt ngang:

– Anh quay về văn phòng của anh đi, buổi trưa nhớ đón con, đừng làm việc không phải việc của mình! Anh đi ra ngoài cho em.

Hoàng Kiến Bình lại nói gì đó, câu này vẫn là tiếng địa phương, vẫn nghe không hiểu, nhưng có thể đoán ra giọng điệu đó có lẽ là đang cầu xin vợ đừng tức giận.

Thượng Dương và Kim Húc: -…

Người cảnh sát trẻ đưa họ đến đây có chút xấu hổ, vội vàng bước tới gõ mạnh cửa để báo hiệu có khách tới.

Cửa văn phòng mở ra, Hoàng Kiến Bình đi ra, nhìn thấy Kim Húc và Thương Dương liền nói:

– Hả? Không phải hai anh nói hôm nay quay về Bắc Kinh mà?

Thương Dương suy nghĩ nên nói thế nào, chả lẽ nói “trợ thủ của tôi quá nghiện xử lý vụ án” à…có vẻ không hợp lý lắm.

Anh còn chưa nghĩ xong, trợ thủ của anh đã cáo mượn oai hùm đi lên, thế nhưng lại nói:

– Trưởng phòng Hoàng, chuyện lãnh đạo không phải việc của anh.

Thượng Dương hai mắt tối sầm, từ lâu anh đã biết trợ thủ của mình là một người kỳ cục đến mấy, trước kia không nói, nhưng hiện tại thật sự là một kẻ thèm đòn mà.

Tuy nhiên Hoàng Kiến Bình và Kim Húc lại có một sự hiểu biết ngầm không thể giải thích được, nghe được hắn nói đùa, liền lịch sự gật đầu với Thượng Dương, lại quay đầu lại nhìn vào trong văn phòng, có lẽ là không có được sắc mặt tốt của Điền Dung mới buồn bực mà bỏ đi như thế.

Cảnh sát trẻ tuổi đi vào báo cáo với Điền Dung, rồi lại ra mời Thượng Dương và Kim Húc:

– Mời hai anh vào ạ.

Hai người đi vào văn phòng, nhìn dáng vẻ của Điền Dung chắc là vừa mới chỉnh trang lại bản thân, vẫn rất coi trọng hai vị “cấp trên” đến cơ sở làm công tác điều tra nghiên cứu.

– Tôi đoán hai anh tới là hỏi vụ xác chết trôi trên hồ đúng không. Lát tôi còn phải ra ngoài một chuyến, không kịp nói cụ thể được, chỉ có thể báo cáo một cách đơn giản mà thôi. – Điền Dung mời hai người ngồi xuống, nói.

Thượng Dương nói:

– Chị không cần phải khách sáo đâu, chúng tôi chỉ muốn biết về tình huống vụ án này thôi.

Điền Dung nói:

– Đã hiểu. Nghe nói hai anh hôm nay sẽ đi về, hôm đến thì Khâu Lị nhảy lầu, lúc đi thì lại gặp diễn biến tiếp theo của vụ án này, đổi lại là tôi thì cũng muốn tìm hiểu rõ ràng. Trên mạng đều lan truyền video và ảnh chụp buổi sáng nay, các anh đã xem chưa?

Thấy Thượng Dương gật đầu, chị mới tiếp tục nói về vụ xác chết trôi nổi.

Sau khi phát hiện thi thể, bên hồ khá náo loạn, có người dũng cảm dự định xuống hồ vớt xác, quay đoạn video ngắn trực tiếp rồi đăng lên mạng. May mắn có quần chúng khác đã kịp thời báo công an, công an của đồn công an gần dó đã có mặt kịp thời sơ tán quần chúng, bảo vệ hiện trường, cũng bảo vệ thi thể không bị hư hại.

Cảnh sát hình sự và bác sĩ pháp y đồng thời có mặt tại hiện trường, sau khi vớt được thi thể, việc khám nghiệm bề ngoài thi thể được tiến hành ngay tại chỗ, về cơ bản phù hợp với đặc điểm đuối nước, nghĩa là người chết quả thực đã chết đuối. Thông qua dấu vết thi thể mà phán đoán thời gian tử vong không vượt quá mười hai tiếng đồng hồ. Bất kể là bị giết hay là tự sát hay là vô ý ngã xuống hồ, thời gian tử vong đều là tối hôm qua. Kết quả khám nghiệm tử thi tiếp theo vẫn chưa có, tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn xác định tính chất của vụ án.

Việc kiểm tra các camera giám sát bên hồ cần có thời gian, tính đến trước mắt chưa phát hiện manh mối hữu ích nào.

Đội trưởng Điền lời ít mà ý nhiều mà vội vàng giới thiệu xong, cuối cùng nói:

– Mấy ngày hôm trước khi điều tra vụ án Khâu Lị tự sát, chúng tôi đã gặp người chết, vừa thấy là anh ta chúng tôi đều rất bất ngờ…Không ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này, viên cảnh sát trẻ tuổi đã mang trà pha vào, Điền Dung đang tranh thủ thời gian muốn đi làm việc liền dùng tay ra hiệu cho người đó đừng đi ra ngoài, giới thiệu với Thượng Dương và Kim Húc:

– Đây là cảnh sát Trần, muốn biết các chi tiết khác, tôi sẽ để cậu ta giới thiệu với hai anh.

Thời điểm xảy ra án mạng là thời điểm quan trọng nhất, địa điểm xảy ra vụ án này lại vô cùng đặc biệt, là người trực tiếp chịu trách nhiệm, đội trưởng Điền đương nhiên muốn toàn lực tập trung toàn cho vụ án.

Chị đi làm việc rồi, cảnh sát Trần trong đội phụ dù sao cũng ở lại trực không đi, liền ngồi xuống nói:

– Có gì các anh cứ hỏi tôi đi, hiện trường sáng nay tôi cũng có mặt.

Thượng Dương và Kim Húc đều không phải người mới, Điền Dung tuy chỉ nói mấy câu, nhưng cũng đã nói rõ ràng những phần quan trọng, cũng đủ để hai người hiểu được tiến triển trước mắt.

Thượng Dương nhìn Kim Húc, muốn nói là nếu không cứ thế thôi nhỉ. Cơ mà Kim Húc lại hỏi cảnh sát Trần:

– Đội trưởng Điền và lão Hoàng thường xuyên cãi vã nhau vậy à?

Cảnh sát Trần bị hỏi mà ngây người, nói:

– Cũng không ạ…Cái này tôi cũng không rõ lắm.

Chuyện này không liên quan gì đến vụ án, người ta làm sao mà có thể nói sau lưng chuyện nhà đội trưởng của mình được? Thượng Dương quả thực là quá phục Kim Húc, đang muốn mở miệng, lại nghe Kim Húc nói tiếp:

– Nghe nói lúc mà lão Hoàng còn ở trong đội các anh, Khâu Lị thường tới gặp anh ta, anh đã từng gặp Khâu Lị chưa?

Cảnh sát Trần trẻ tuổi lộ vẻ xấu hổ. Xem ra “quan hệ” giữa Hoàng Kiến Bình và Điền Dung không chỉ khiến cho một mình Điền Dung hiểu lầm. Hoàng Kiến Bình chỉ hơn Khâu Lị mấy tuổi, giữa nam nữ tình ngay lý gian, các đồng nghiệp trong nhóm điều tra có thể đã từng xì xào chuyện này sau lưng họ.

Thì ra hỏi vấn đề quan hệ vợ chồng là giả, mục đích chính là cái này. Thượng Dương lúc này thật sự là bội phục Kim Húc sâu sắc, đi đường vòng một chút, có lẽ sẽ có được một ít tin tức lớn—

Giữa Hoàng Kiến Binh và hai chị em sinh đôi tự sát nhà họ Khâu nhất định còn có mối liên hệ nào đó không muốn người khác biết, bằng không một cảnh sát hình sự lão luyện như Hoàng Kiến Bình không đến mức vì vướng vào một vụ án tự sát có tình tiết rõ ràng trong nhiều năm, thậm chí còn sinh ra tâm bệnh đến mức không thể nào tiếp tục làm công việc cảnh sát hình sự nữa.

Điền Dung hiển nhiên cũng không hiểu được điểm này, hẳn là chị đã từng nghi ngờ nhiều khả năng, cuối cùng các loại nghi ngờ đều dừng ở một loại: Hoàng Kiến Bình ngoại tình tư tưởng với Khâu Lị.

Điều này cũng coi như trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Ngay cả người ngoài như Thượng Dương và Kim Húc đều có thể nhìn ra được, Hoàng Kiến Bình đối với Khâu Lị đừng nói có tình yêu nam nữ gì, ngay cả tình cảm người quen bình thường cũng không hề có.

—— Vậy thì Hoàng Kiến Bình đang làm gì?

Thượng Dương mơ hồ đoán được một chút mấy ngày qua Kim Húc đang nghi ngờ cái gì.

Cảnh sát Trần nói:

– Có từng gặp rồi nhưng chưa nói chuyện bao giờ, Khâu Lị kia cũng không phải tới thường xuyên, hai ba tháng tới một lần, gặp Hoàng đội…Hoàng đội chính là trưởng phòng Hoàng, Khâu Lị đổ tội cái chết của chị gái mình lên người cảnh sát. Hoàng đội khi đó là người phá án, lần nào Khâu Lị tới cũng đều gặp anh ấy gây chuyện, Hoàng đội không ứng phó được, thường xuyên là đội trưởng Điền đi cứu trận khuyên nhủ Khâu Lị. Nữ với nữ có thể là dễ nói chuyện, Khâu Lị chưa từng có sắc mặt tốt với đám cảnh sát nam chúng tôi, chỉ có đối với đội trưởng Điền là hòa khí hơn một chút.

Thượng Dương gật đầu, những điều này nhất quán với những gì Điền Dung đã nói trước đó.

– Trong đội các anh bao gồm cả đội trưởng Điền trước kia có biết Khâu Lị bị bệnh không? Cô ấy luôn tới đây gây sự à? – Kim Húc hỏi.

Thượng Dương không hiểu ý nghĩa của câu hỏi này.

Cánh sát Tiểu Trần nói:

– Không biết, mấy ngày sau khi cô ấy tự sát, Điền đội dẫn người đi tìm hiểu tình hình thì mới nghe người thân của Khâu Lị nói là cô ấy vẫn luôn đi gặp bác sĩ tâm lý, vẫn luôn uống thuốc. Trước kia chúng tôi cũng không biết, Điền đội ngày đó cũng mới biết, còn giật cả mình nữa. Người ta là tiến sĩ lương một năm trên trăm vạn, đám cảnh sát chúng tôi chỉ biết khởi động lại máy tính khi máy tính bị treo, nhưng cũng cảm thấy được cô ấy cảm xúc không ổn định, nhưng mà chưa ai dám nghĩ rằng cô ấy lại có bệnh tâm thần.

Một số bệnh tâm thần chỉ cần bạn uống thuốc đúng hạn sẽ không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống, có một số người bệnh ngay cả đồng nghiệp lẫn người nhà đều không thể nhìn ra đương sự là người bệnh. Khâu Lị là thuộc về loại này.

Kim Húc thâm ý nói:

– Tất cả người trong đội các anh không biết bệnh tình của cô ấy.

Thượng Dương đột nhiên hiểu được ý tứ của Kim Húc khi hỏi câu hỏi này.

Vào ngày anh và Kim Húc đến thành phố, Hoàng Kiến Bình đến trạm tàu cao tốc đón hai người, khi ấy Hoàng Kiến Bình bởi vì sự kiện nhảy lầu mà không tập trung, từng nhắc với họ, người chết nhảy lầu này từng trường kỳ khám bác sĩ tâm lý. Khi đó Điền Dung và những cảnh sát hình sự khác vẫn đang điều tra hiện trường vụ án tự sát, còn chưa đi điều tra thân phận cá nhân của Khâu Lị.

Nói cách khác, thời điểm mọi người còn chưa biết Khâu Lị có bệnh, Hoàng Kiến Bình đã biết rồi.

Ông ta biết khi nào? Thông qua con đường nào mà biết? Là bản thân Khâu Lị nói với ông ta? Ông ta đã che giấu điều gì đó liên quan đến Khâu Lị, thậm chí ngay cả nhóm cảnh sát hình sự làm công tác điều tra cũng không phát hiện ra.

Điều này có thể giải thích, vì sao nhóm cảnh sát hình sự trong đội điều tra bao gồm Điền Dung đều hiểu lầm Hoàng Kiến Bình và Khâu Lị có quan hệ không bình thường. Nghe thế, thậm chí Thượng Dương lẫn Kim Húc cũng có những nghi ngờ tương tự.

Trò chuyện một lúc, Thượng Dương hỏi thăm tình hình cá nhân của cảnh sát Tiểu Trần. Tiểu Trần đã tốt nghiệp hai năm, chuyển làm cảnh sát hình sự mới được mấy tháng, một người mới bị cấp trên hỏi chuyện cá nhân, tự nhiên sẽ cảm thấy lo lắng, nhưng đồng thời cũng có cảm giác được tổ chức coi trọng. Tiểu Trần ngồi thẳng tắp, hận không thể đứng lên trả lời các câu hỏi của chủ nhiệm Thượng.

Kim Húc hỏi chuyện được vị “đàn em” này rồi, liền mặc kệ hai người đang nói chuyện gì, đứng lên nhìn cờ thưởng và giấy khen treo trên tường, toàn bộ đều là vinh dự cá nhân của Điền Dung, vinh dự tập thể thì được treo ở khu vực công cộng bên ngoài. Hắn lại đi đến bên cạnh bàn, nhìn một khung ảnh được đặt trên bàn, bên trong là ảnh gia đình, Điền Dung và Hoàng Kiến Bình đứng ở hai bên, ở giữa là một cô bé tầm mười sáu, mười bảy tuổi, so sánh với hai vợ chồng cố bày ra nụ cười tươi trước ống kính thì cô bé này có vẻ hờ hững hơn nhiều.

– Đội trưởng Điền các anh có mấy đứa con vậy? – Kim Húc đột nhiên chen vào hai người, hỏi.

Tiểu Trần:

– Họ có một con gái ạ.

Kim Húc chỉ tấm ảnh kia, nói:

– Học cấp ba rồi nhỉ? Vẫn còn phải đưa đón à?

Vừa rồi khi họ tới, có nghe Điền Dung bảo Hoàng Kiến Bình đi “đón con”.

Thượng Dương nghĩ thầm, bây giờ có nhiều học sinh cấp 3 phải đón đưa cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

– Con gái của Điền đội….- Tiểu Trần nói, – Tai không nghe được, tự về nhà không an toàn.

Thượng Dương sửng sốt, sau đó nghĩ: Quả nhiên vẫn không thể tự động hợp lý hoá hết thảy vấn đề, vẫn cần phải hỏi nhiều hơn.

Kim Húc lại hỏi:

– Bẩm sinh à?

– Không phải ạ. – Tiểu Trần thở dài.

Vợ chồng Điền Dung và Hoàng Kiến Bình đều là cảnh sát hình sự, có một năm khi đang điều tra một vụ án đã đắc tội người ta, bị trả thù, lừa con gái của họ lúc đó đang học tiểu học đi, may mà không làm hại đứa trẻ, chỉ dạy cho hai người họ một bài học, ném đứa bé ở xuống gầm cầu vượt đường sắt. Khi tìm thấy cô bé, bởi vì do quá sợ hãi và tiếng ồn liên tục từ đường ray mà thính giác của đứa trẻ đã bị tổn hại không thể phục hồi.

Sau đó, tất cả những kẻ làm ác đáng bị trừng phạt, nhưng mà đứa trẻ lớn lên đã phải đeo máy trợ thính suốt đời.

Lúc này Thượng Dương mới hiểu tại sao cảnh sát địa phương trước đó khi nhắc về Điền Dung lại nói rằng cặp đôi cảnh sát hình sự này “rất giỏi” ra nhưng còn thêm một câu “rất không dễ dàng”. Rất nhiều cảnh sát sẽ gặp nguy hiểm do nghề nghiệp mang lại, trong đó lớn nhất và cũng khó khắc phục nhất là nhiều đồng nghiệp không thể bảo vệ tốt gia đình mình.

Thông tin này cũng khiến Kim Húc có chút kinh ngạc, hắn không ngờ lại có nội tình như vậy.

Điện thoại cố định trên bàn Điền Dung vang lên, Tiểu Trần vội vàng đứng dậy nghe máy, là cuộc gọi từ bộ phận điều tra kỹ thuật, kết hợp với kết quả khám nghiệm tử thi, bộ phận điều tra kỹ thuật đã đưa ra kết luận khoa học về quá trình tử vong của thi thể nổi trên mặt hồ: Người chết không có ngoại thương, càng không có vết thương trí mạng, xác định là do chết đuối. Tuy nhiên, tảo cát trong máu, đường hô hấp, đường tiêu hóa và các cơ quan khác nhau của người chết hít phải trước khi đuối nước có mô tế bào hoàn toàn khác với tảo cát trong hồ. Từ đó có thể suy ra người chết đã chết đuối xuống nước ở nơi khác, rồi thi thể anh ta lại bị người ta ném xuống hồ.

Là giết người hay là tai nạn ngoài ý muốn thì còn chờ nhóm cảnh sát hình sự tiếp tục xác minh thêm, nhưng người chết cho dù là trượt chân rơi xuống nước tử vong, thì vẫn có nghi phạm vứt xác trong vụ án này. Hơn nữa, mục đích của nghi phạm rất rõ ràng, hắn muốn tạo ảo giác rằng người chết đã trượt chân và rơi xuống hồ.

Kết luận này không vượt ngoài dự đoán của Kim Húc và Thượng Dương.

Sau khi xác nhận sự tồn tại của nghi phạm, cảnh sát Tiểu Trần cũng bận rộn lên, công việc chính của nhân sự ở lại trực là báo cáo theo thời gian thực, hoàn thành việc trao đổi thông tin giữa các phòng ban và hỗ trợ cấp trên trong việc điều hành.

Hai người rời khỏi đội điều tra trước.

– Lạnh ghê.  – Trong sân của văn phòng thành phố, gió cuối thu thổi qua, Thượng Dương rụt cằm vào cổ áo gió cài cúc nói, – Bên này sao giống như không có mùa thu thế? Trưa ngày hôm qua còn mặc được áo ngắn tay.

Kim Húc nói:

– Vào trong nhà để tránh gió thôi, nếu không lát em sẽ lại bị đau bụng.

Hai người bước vào tòa nhà chính của văn phòng Thành phố, ngồi xuống ghế cạnh tường.

Các cảnh sát đều bận rộn ra vào làm nhiệm vụ, mấy ngày nay cảnh sát trực ban thường xuyên nhìn thấy hai người họ, cho nên cũng không đến kiểm tra giấy tờ tùy thân, tùy tiện ngồi là được.

Hai người đều ngồi phát ngốc một lúc, mỗi người đều đang suy nghĩ về một vài chuyện.

– Không ngờ vụ án tự sát lại mở rộng thành vụ án giết người. – Thượng Dương nói, – Là chồng của Khâu Lị à? Anh ta muốn trút hận cho Khâu Lị?

– Không biết, đội trưởng Điền chắc chắn sẽ điều tra tất cả các nghi phạm. Chị ta có kinh nghiệm phong phú. Chỉ là anh cảm thấy…- Kim Húc chỉ bắt đầu, nhưng không tiếp tục.

Thượng Dương nói:

– Cái gì? Anh đừng úp úp mở mở chứ. Vừa rồi em đã muốn hỏi anh rồi, anh đang nghi ngờ trưởng phòng Hoàng à?

– Anh vẫn chưa nghĩ ra, chỉ là cảm giác thôi. – Kim Húc còn chưa có kết luận cụ thể về Hoàng Kiến Bình, vì vậy hắn nói cái khác trước, – Em cho rằng đây là một vụ án mạng không? Anh cảm thấy không phải.

Hắn nhấn mạnh ở câu “một vụ”.

Thượng Dương hiểu ý của hắn, nhưng lại không xác định:

– Không phải anh đang nghi ngờ…vị phó giáo sư của sáu bảy năm trước cũng bị chết oan đấy chứ? Nhưng mà pháp y đã kết luận rõ ràng anh ta bệnh tim phát tác rồi.

Kim Húc nói:

– Người đàn ông bị chết đuối ngày hôm nay không có ngoại thương gì, cũng xác nhận là chết đuối, có thể dễ dàng coi là một tên xui xẻo trượt chân rơi xuống hồ chết đuối.

Ngoại trừ những người có kiến ​​thức liên quan, người bình thường thường không nghĩ rằng những người chết đuối ở những vùng nước khác nhau sẽ hít vào cơ thể lượng tảo cát khác nhau.

– Lần này đã có điều tra kỹ thuật cẩn thận và bác sĩ pháp y đủ chuyên nghiệp. – Kim Húc nói, – Nếu phó giáo sư năm đó cũng chết vì một vụ giết người có thể ngộ nhận là bệnh tim phát tác, nhưng pháp y thời điểm đó không phát hiện ra thì sao?

Thượng Dương chất vấn:

– Có phương thức này hay sao? Anh ta chết ở ngay tại nhà mình vào nửa đêm, trong nhà còn có người nhà, một không trúng độc, hai không có ngoại thương.

– Anh không biết. – Kim Húc cũng không hề khoe khoang, thành thật thừa nhận mình không biết, nói, – Nhưng người chị Khâu Linh tự sát, và phó giáo sư vạch trần mối quan hệ thầy trò của cô ấy đã chết vì đau tim. Em gái Khâu Lị tự sát, nam cấp dưới nói cô ấy quấy rối tì.nh dục mình cũng bị chết đuối.

Thượng Dương bị hắn dẫn vào logic này, không khỏi kinh hãi.

Kim Húc giải thích:

– Hai chị em lần lượt tự sát, có thể nói là hiệu ứng Werther. Nhưng những người gián tiếp khiến họ tự sát cũng đã chết. Điều này chỉ có thể là…

Thượng Dương khẩn trương nhìn hắn.

– Có….ma… – Kim Húc đột nhiên thay đổi giọng điệu và vẻ mặt trở nên trầm trầm.

Thượng Dương: – …

Đừng nói anh là một người vô thần, cho dù anh thực sự tin vào thần linh và ma quỷ, trên tường bên cạnh anh có một huy hiệu cảnh sát cực lớn treo trên tường, hiệu quả hơn bất kỳ lá bùa nào khác, ma quỷ có thể dọa được ai?

Kim Húc buồn bực nói:

– Em không thể cười chút được à?

Hắn nào muốn dọa người ta, là muốn trêu người ta, hiển nhiên là thất bại.

Thượng Dương nói:

– Chờ lần này quay về anh đi học chỗ lớp trưởng đi. Em thấy anh rất hợp thức đêm làm bài tập đấy.

Kim Húc: – …

Thượng Dương vui vẻ nói:

– Cái này còn đáng sợ hơn anh giả ma chứ?

Hai người nói đùa vài câu, làm giảm đi không ít căng thẳng khi thảo luận vụ án, nhưng sau khi nói xong lời này, vẻ mặt Kim Húc liền trở nên nghiêm trọng.

–? – Thượng Dương hỏi, – Anh làm sao vậy? Em nói đùa thôi mà, em không đuổi anh đi đâu, hơn ba mươi rồi còn thức đêm làm bài thật là đáng sợ.

Kim Húc lại liên tưởng đến cái khác, nói:

– Trên đời này chắc chắn không có ma quỷ, ban ngày ban mặt giả ma cũng không dọa được em.

– Nhưng nếu như hơn nửa đêm đêm khuya tĩnh lặng, người trong nhà đều đang ngủ, – Hắn nhìn Thượng Dương, đặt ra giả thiết tình huống, – Có người ẩn núp trong nhà em, khi mà em đi ngang qua, hắn đột nhiên nhảy ra giả ma dọa em, em sẽ bị dọa không?

Thượng Dương: -…

Vào ngày mà vị phó giáo sư kia tử vong là nửa đêm dậy đi vệ sinh, nếu lúc ấy có người nấp trong nhà vệ sinh, đột nhiên nhảy ra dọa anh ta…Một người đàn ông trung niên bản thân có bệnh tim bị dọa đến phát bệnh mà chết tại chỗ…

Hết chương 44