Vài ngày sau ca phẫu thuật của Tô Bùi, doanh thu phòng vé của “Bắc tiến” chính thức cán mốc một tỷ, trở thành bộ phim thứ năm có doanh thu một tỷ trong năm nay, với đà này, bộ phim có thể chen chân vào top mười bộ phim ăn khách được tổng kết vào cuối năm.
Trước thành công vang dội của bộ phim, Tô Bùi với tư cách là biên kịch cũng phải tham gia nhiều cuộc phỏng vấn và sự kiện. Thế nhưng hiện giờ anh chỉ có thể nằm yên hồi phục sức khỏe và tạm dừng mọi hoạt động.
Điều đó khiến sự nổi tiếng và náo nhiệt cách Tô Bùi hơi xa.
Nhưng anh không hối hận.
Bây giờ, anh như một vị khách đứng bên bờ sông ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ trên trời đêm, dù xa nhưng vẫn đủ xúc động.
*
Đông bạn bè và thân thích đến thăm Tô Bùi.
Diêu Chí Thành đến thăm anh trước khi phẫu thuật và ghé lại sau khi ca mổ thực hiện xong, còn nhí nhố hỏi anh có cần trực đêm không.
Tô Bùi biết Chí Thành ở lại với mình thì sẽ tự nhiên hơn Hạ Nhất Minh, thế nhưng anh không thể giữ cậu ta lại, con cậu ta mới một tuổi, là thời điểm cần người chăm sóc nhất. Vậy nên anh bảo rằng điều dưỡng viên ở đây chăm sóc rất chu đáo, không cần người gác đêm.
Diêu Chí Thành hỏi thêm về ngày mà anh bị phát bệnh.
Tô Bùi nói, “Hôm đó là tiệc mừng cho bộ phim… nên tôi có uống chút rượu, sau đó cảm thấy khó chịu, may mà có người bên cạnh.”
Anh không nói người bên cạnh ấy chính là Hạ Nhất Minh, cũng không đả động gì về cuộc “tranh cãi” ngày hôm ấy.
Diêu Chí Thành thở phào, “May mà có người bên cạnh đấy. Mà ông đừng uống rượu nữa, giữ gìn sức khỏe, tôi có hai đứa bạn cấp ba bị ung thư rồi, ông đừng làm tôi sợ.”
Tô Bùi cười khổ, “Tôi cũng muốn vậy đâu, sau lần này tôi xin chừa tất cả những yếu tố làm rút ngắn cuộc đời mình.”
Đây chắc hẳn là suy nghĩ của đa số những ai từng mắc bệnh nan y.
Chí Thành đột nhiên hỏi, “Hạ Nhất Minh có tham dự bữa tiệc ấy không? Cậu ta có đến thăm ông không?”
Tô Bùi gật đầu, “Cậu ấy có đến đây… mấy lần.”
Chí Thành không thấy gì bất thường, cười bảo, “Giám đốc Hạ của chúng ta vẫn không thay đổi nhỉ.”
Tô Bùi nghĩ bụng – câu này mình sẽ không đáp đâu.
*
Vào buổi tối khi Hạ Nhất Minh đến viện, cậu đọc các bình luận trên mạng cho Tô Bùi nghe, nhất là những phần về kịch bản của bộ phim.
“Kịch bản có một phong cách đặc biệt, trong nỗi buồn sâu lắng lại lồng ghép bằng những chi tiết dí dỏm bù lại vô cùng hài hòa.”
“Đây thực sự là một bộ phim hay được cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa! Phải may mắn lắm một tác phẩm mới hội tụ đủ những yếu tố xuất sắc cấu thành nên thành công đến thế.”
“Cuối phim tôi xúc động rơm rớm nước mắt lúc nào không hay. Cả đạo diễn và kịch bản đều khép lại bằng một cái kết hợp lý đến khủng khiếp! Tôi muốn lao đến ôm họ quá, Lý Vân Sinh cũng đẹp trai… quên đoạn này đi, phần sau chả còn gì đáng đọc nữa!”
Đối với những lời mê trai tâng bốc Lý Vân Sinh thì Hạ Nhất Minh chẳng đời nào muốn đọc ra.
Cậu liếc nhìn Tô Bùi.
Anh chỉ ngồi im, nhưng trong đôi mắt đầy nét cười.
Thỉnh thoảng anh sẽ quên mất mối quan hệ của mình và Hạ Nhất Minh đang vi diệu nhường nào, nhưng Hạ Nhất Minh luôn kịp thời nhắc anh nhớ về điều đó.
“Cũng khá muộn rồi, cậu về đi,” – Tô Bùi nói, “Hai hôm nữa là anh xuất viện, có điều dưỡng viên ở đây là đủ rồi, mấy ngày này cậu còn mệt hơn anh đấy.”
Hạ Nhất Minh bận bịu công việc vào ban ngày, tối lại đến trông Tô Bùi cả đêm, thực tế chẳng ngủ được là bao.
Nghe Tô Bùi nói vậy, Hạ Nhất Minh gật đầu, cậu nghĩ anh đang nằm đây và có thể chạy đi đâu được chứ.
“Được rồi, đêm nay em về, chiều mai vào với anh sau.” – khi nói điều này, kỳ thực Hạ Nhất Minh đang rất muốn đặt một nụ hôn lên trán anh.
Cậu đã cố kìm nó, nhưng không thể.
Thế là cậu cúi người chạm nhẹ lên trán anh một cái nhanh như chảo chớp.
Vì tốc độ quá nhanh mà khi Tô Bùi mới nghệt ra thì Hạ Nhất Minh đã hôn xong rồi.
“Chúc anh ngủ ngon.” – cậu nhẹ nhàng nói.
“Ừm, cậu ngủ ngon.” – anh lí nhí.
*
Sáng hôm sau, Tô Bùi thực hiện thêm mấy cuộc kiểm tra cuối cùng, bác sỹ khẳng định anh đang khôi phục rất tốt và có thể xuất viện vào ngày mai, Tô Bùi nhẹ nhõm hẳn.
Buổi trưa, Tô Bùi nằm trên giường vừa nghe sách điện tử vừa thiu thiu ngủ, đang mơ màng thì có ai đó chạm nhẹ vào mặt mình.
Tô Bùi không biết là mơ hay thực, dư âm từ nụ hôn của Hạ Nhất Minh tối qua dường như vẫn vương vấn đâu đây.
“Hạ Nhất Minh… đừng vậy mà…” – Tô Bùi mơ màng.
“Hạ Nhất Minh làm sao?” – một giọng nữ lạnh lùng đột ngột vang ngay bên tai.
Tô Bùi giật mình choàng tỉnh, đứng bên giường không phải Hạ Nhất Minh mà là Thẩm Lam và Bích Quy.
Bích Quy vô tư không hiểu gì, con bé háo hức nhìn bố, “Bố ơi, con thấy bố ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy.”
Tô Bùi rất vui khi thấy con gái mình, nhưng vẻ mặt Thẩm Lam thì hiện rõ rằng cô đang có chuyện muốn nói.
Tô Bùi nói, “Ngồi xuống đi.”
Thẩm Lam ngồi xuống ghế. Cả mùa hè này cô đều tất bận chuẩn bị cho đám cưới, là người cầu toàn nên từ váy cưới, ảnh cưới, tiệc cưới hay tuần trăng mật đều do đích thân cô lo liệu. Thậm chí, cô còn cảm thấy Tô Bùi đưa Bích Quy đến chỗ mình vào thời điểm này là có chủ đích.
Thế nhưng cô không phàn nàn gì trước ca phẫu thuật cả, hiện giờ Tô Bùi đã mổ xong, cô dẫn Bích Quy đến nhân thể xem rốt cuộc anh làm sao.
Không ngờ lại nghe được câu nói mớ kia của Tô Bùi.
Dù anh đã không phải người chung chăn gối với mình từ lâu nhưng sự hiếu chiến trong máu cô vẫn bừng bừng trỗi dậy.
Cô ngồi xuống, quan sát từng đồ vật trong căn phòng bệnh, không bỏ lọt thứ gì.
Tô Bùi quá hiểu Thẩm Lam, sắc mặt anh cũng lạnh dần đi.
Bích Quy vốn đang rất háo hức khi bố mẹ gặp nhau, nhưng con bé nhanh chóng nhận ra bầu không khí không ổn trong phòng, song chỉ cần bố mẹ không cãi vã thì con bé vẫn có thể cố gắng được.
Bích Quy tựa vào người bố, nói bằng giọng ngọt ngào đáng yêu hơn, “Bố ơi, lần này bố khỏi thật chứ ạ?”
Tô Bùi xoa đầu con gái, “Bố sắp được xuất viện rồi, sau đó chỉ cần về nhà nghỉ ngơi thêm một tháng là khỏi hẳn, nên Bích Quy đừng lo nhé.”
Bích Quy nói, “Bố ơi, bố ăn trái cây không ạ? Hay bố ăn bánh quy không? Mẹ con con mang nhiều bánh đến lắm!”
Tô Bùi cười đáp, “Con ăn đi. Bác sỹ chưa cho bố ăn, phải một thời gian nữa mới ăn được.”
Anh phải kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn thậm chí cả lượng nước uống sau khi phẫu thuật nên trông hơi tiều tụy, nom gầy hơn trước khi phẫu thuật, chẳng trách Bích Quy cảm thấy bố hãy còn yếu lắm.
“Bích Quy,” – Thẩm Lam cất tiếng, “Vừa rồi con đòi ăn kem mà đúng không?” – rồi cô bảo con bé ra siêu thị của bệnh viện mua.
Bích Quy vừa đi, Thẩm Lam liền hỏi, “Trong lúc anh nằm viện, chắc Hạ Nhất Minh chăm chỉ đến lắm nhỉ?”
Tô Bùi im lặng một lát rồi hỏi lại cô, “Em hỏi làm gì?”
Thẩm Lam muốn xác nhận suy đoán của mình, cô nói, “Thì lúc nào mà cậu ta chẳng quan tâm chuyện của anh nhất còn gì. Trước đã thế, giờ vẫn vậy, luôn luôn là thế.”
Tô Bùi điềm nhiên nói, “Chúng tôi là bạn.”
Thẩm Lam nhìn anh mỉa mai, “Anh chột dạ cái gì chứ?”
Tô Bùi không muốn thảo luận chuyện này với vợ cũ, anh thẳng thừng chuyển đề tài, “Hôn lễ vào tháng mười, anh vẫn chưa chúc mừng em.”
Thẩm Lam nói, “Em còn tưởng anh cố ý.”
Tô Bùi không rõ, “Cố ý gì?”
“Cố ý phẫu thuật, cố ý đưa Bích Quy đến chỗ em, ngay đêm trước lễ thành hôn.” – Thẩm Lam nói.
Tô Bùi hiểu ý của Thẩm Lam.
Quả là nó rất giống một hành động cố ý phá rối cuộc tái hôn của cô.
Nhưng mọi chuyện chỉ trùng hợp, anh không hề có ý ngăn cản Thẩm Lam. Ham muốn và những quyến luyến dành cho cô đều đã biến mất và không bao giờ quay lại nữa.
Ngay cả khi cuộc sống sau này có ổn định thì anh và cô cũng không thể hàn gắn lại như xưa.
“Anh rất tiếc vì đã làm phiền em chăm sóc Bích Quy trong thời gian này, khi nào khỏe hơn anh sẽ đón con bé về ngay. Anh sẽ không xen vào cuộc sống của em, anh hy vọng em được hạnh phúc.”
“Vì Hạ Nhất Minh ư?” – cô nói không to, nhưng có tiếng uất nghẹn trong đó.
Tô Bùi nghĩ, quả nhiên Thẩm Lam đã biết từ lâu, khi mà anh còn chưa nhận ra thì cô đã coi Hạ Nhất Minh là kẻ thù giả tưởng của mình.
“Không liên quan đến Hạ Nhất Minh,” – anh nói, “Tốt hơn hết là chúng ta không nên can thiệp vào cuộc sống của nhau.”
Bất kể anh và Hạ Nhất Minh sẽ đi tới đâu thì anh cũng không muốn bị ảnh hưởng bởi Thẩm Lam.
*
Hạ Nhất Minh đang trên đường đến bệnh viện.
Tối qua, “Thất tinh trụy” chính thức công chiếu, bộ phim được xưng là bom tấn mùa hè, thế nhưng kết quả vừa ra mắt đã bị công chúng chê tơi bời, đến cả Thu Nhược Dương đang nổi như cồn cũng không gánh nổi, thậm chí chất lượng phim còn kéo ngược danh tiếng của diễn viên xuống.
Có lẽ Chương Mông đã sớm nghe được phong thanh phản ứng của người xem nên hắn ta vừa dốc hết vốn liếng thuê người nâng “Thất tinh trụy” dìm “Bắc tiến” vừa ra một loạt các thông báo khác nhau.
Hôm nay, Chương Mông đăng đàn một bài viết liên quan đến Tô Bùi, lời lẽ mập mờ ám chỉ hắn và Tô Bùi có quan hệ “yêu hận tình thù” với nhau, kể lể thời sinh viên họ từng từ bạn thân biến thành đối thủ nhưng sau cùng Tô Bùi vẫn “trân trọng và quyến luyến” hắn.
Hạ Nhất Minh đọc mà tức cười.
Chương Mông xứng được “yên hận tình thù” với Tô Bùi ư! Tô Bùi còn chẳng thèm ngó đến hắn! Hắn bâu vào Tô Bùi lúc này không phải dựa hơi mà là hút máu!
Hạ Nhất Minh gọi ngay cho Vu Thanh Tuyền.
Vu Thanh Tuyền nói rằng cô sẽ xử lý việc này, nhưng cô cũng nhạy bén cười hỏi, “Giám đốc Hạ quan tâm bộ phim này quá nhỉ, việc cỏn con này cũng nhúng tay! Vậy chị có nên xử lý luôn mấy bài viết về Lý Vân Sinh không?”
Hạ Nhất Minh dửng dưng, “Tùy chị.”
Vu Thanh Tuyền đã manh nha phỏng đoán, nhưng Hạ Nhất Minh không nói, cô cũng chẳng tội gì vạch trần. Theo cô thấy thì Hạ Nhất Minh quan tâm người bạn cũ còn hơn với ngôi sao trẻ hiện thời.
Chậc, cô nghĩ, không ngờ Hạ Nhất Minh chung tình đến vậy.
*
Và giờ, Hạ Nhất Minh đang đến bệnh viện với tinh thần khấp khởi phấn chấn.
Tối qua cậu đã có một giấc ngủ ngon lành đánh bay mọi mỏi mệt tích tụ suốt thời gian qua. Sáng nay thì đọc được trò xàm xí của Chương Mông mà lát nữa cậu sẽ kể chúng cho Tô Bùi nghe. Tất thảy đều cho thấy một dấu hiệu tốt.
Hạ Nhất Minh đi thang máy, vừa đến tầng của Tô Bùi thì thấy một cô bé con cầm kem đứng bên hộ sĩ.
“Bích Quy?” – Hạ Nhất Minh gọi.
Bích Quy chạy đến, “Chú Hạ.”
Cậu dắt con bé về phía phòng bệnh, “Cháu tới đây với ai? Sao lại đứng một mình ngoài này?”
Bích Quy nói, “Mẹ cháu bảo cháu đi mua kem, mẹ muốn nói chuyện với bố.”
Trái tim Hạ Nhất Minh trùng xuống, cậu sải bước đi về phía phòng của Tô Bùi, Bích Quy đi theo sau.
Cậu mở toang cửa, Thẩm Lam đứng phắt dậy nhưng không kịp lau nước mắt.
Thấy Hạ Nhất Minh, cô quay đầu đi, dùng khăn tay ấn lên khóe mắt và cánh mũi.
Hạ Nhất Minh liếc nhìn cô rồi đi đến bên giường Tô Bùi.
“Anh không sao chứ?” – cậu hỏi Tô Bùi.
Anh lắc đầu, “Không, anh có thể làm sao chứ.”
Tuy nói vậy nhưng Hạ Nhất Minh vẫn cứ cảm thấy sắc mặt Tô Bùi nhợt nhạt hơn trước, dường như đang khó chịu.
Thẩm Lam chứng kiến Hạ Nhất Minh thân mật chăm chút Tô Bùi thì cắn răng nói, “Hạ Nhất Minh, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Hạ Nhất Minh lạnh lùng nói, “Vừa hay tôi cũng có lời muốn nói với cô.”
Rồi họ ra ngoài như đã ngầm hẹn trước.
Tô Bùi không thể ngăn được thì vừa bực vừa sốt ruột, anh sợ Hạ Nhất Minh sẽ làm gì đó với Thẩm Lam, tinh thần của cậu ta dạo này không được ổn định lắm.
Chỉ còn Bích Quy ở trong phòng với anh, con bé nhỏm qua cửa sổ nhìn một chốc rồi tường thuật lại, “Con thấy rồi, mẹ với chú Hạ đang đứng trong vườn hoa.”
*
Vườn hoa bên dưới bệnh viện là không gian đi lại của đa số bệnh nhân và điều dưỡng viên. Giữa màu xanh ngát của cây cối, mọi người thủng thẳng bách bộ thư giãn.
Thẩm Lam nói trước, “Cậu với Tô Bùi ở bên nhau từ bao giờ?”
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, xem ra Tô Bùi không hoàn toàn phủ định mối quan hệ mập mờ của họ với Thẩm Lam.
Anh thản nhiên nói, “Chuyện của chúng tôi không cần thiết phải báo cáo với cô. Tô Bùi chưa bao giờ có lỗi với cô khi hai người chung sống cả, tôi nghĩ cô rõ điều đó hơn ai hết.”
Thẩm Lam cười khẩy, “Đúng rồi… nhưng cứ nghĩ đến việc cậu luôn rình rập bên cạnh như loài rắn rết khi chúng tôi chung sống hạnh phúc bên nhau lại khiến tôi phát ốm!”
Hạ Nhất Minh mặc kệ cô muốn nói gì thì nói.
Anh nói, “Là tự cô từ bỏ mà, đánh nhẽ ngay từ khi ly hôn với Tô Bùi thì cô phải nghĩ đến ngày hôm nay rồi chứ.”
Thẩm Lam ngửa đầu nhìn Hạ Nhất Minh cao hơn mình một cái đầu với cái nhìn trào phúng, “Chỉ cần hai người công khai là tôi sẽ công bố cho truyền thông biết hai người lén lút quan hệ trong thời gian chung sống với tôi, tôi bị lừa gạt, phải chịu phận chồng chung. Liệu đây có trở thành scandal rúng động với một tác giả nổi tiếng hay một giám đốc công ty lớn không nhỉ?”
Hạ Nhất Minh nghe mà xóc óc, anh hoàn toàn có thể túm cổ Thẩm Lam lên chỉ với một tay rồi lắc thật mạnh cho cô ta tỉnh.
Nhưng anh chỉ siết chặt nắm đấm lại rồi từ từ nhả ra mà không làm gì cả.
Anh đồ rằng Thẩm Lam đang cố ý chọc tức mình, nếu anh ra tay với cô ta, đó mới là vụ lùm xùm thực sự.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, “Cô cứ tự nhiên, nhưng hãy nghĩ đến hậu quả trước khi làm. Liệu chồng mới của cô có vui vẻ khi biết vợ mình vẫn chưa dứt tình với chồng cũ không? Có khi hắn ta còn muốn xen vào chuyện này ấy chứ? Cả bố mẹ cô nữa, họ sẽ nghĩ sao nhỉ? Một khi cô tung tin đồn là tôi có thể đưa cô ra hầu tòa ngay. Tin tôi đi, với tiềm lực tài chính và luật sư của tôi, cô sẽ không kham nổi vụ kiện này đâu.”
Thẩm Lam cứng họng.
Hạ Nhất Minh chắc chắn rằng Thẩm Lam chỉ đang cố tỏ ra đắc ý mặt ngoài, anh nói, “Nếu cô muốn hủy hoại hồi ức đẹp cuối cùng của mình trong lòng Tô Bùi thì cứ việc. Đằng nào người chịu thiệt cũng chẳng phải tôi.”
Thẩm Lam không thể cãi lại, cô chỉ giựt một chiếc lá và vò nát nó.
*
Sau khi Thẩm Lam dắt Bích Quy rời đi, Tô Bùi hỏi Hạ Nhất Minh, “Cậu nói gì với cô ấy vậy?”
Anh đã lo sợ hai người họ lời qua tiếng lại với nhau, thế nhưng trông cả hai lại rất bình thản khi quay trở lại như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hạ Nhất Minh thoải mái nói, “Em chỉ nói sự thật và lý lẽ thôi, chắc sau này cô ta sẽ không quấy rầy chúng ta nữa đâu. Nhưng anh, tại sao anh không nói với cô ta rằng chẳng có chuyện gì giữa chúng ta cả?”
Tô Bùi đáp, “Vấn đề không phải là thừa nhận hay phủ nhận, anh chỉ nói với cô ấy rằng đừng can thiệp vào mối quan hệ của chúng ta. Anh và cô ấy đã ly hôn, nên anh không có nghĩa vụ phải giải thích mọi chuyện với cô ấy.”
Hạ Nhất Minh cũng đoán là thế, nhưng cậu vẫn khẽ khàng hỏi, “Chỉ vậy ư?”
Tô Bùi lảng tránh ánh mắt cậu, đáp, “Chỉ vậy thôi.”