Bìa mới của “Yêu ngược” được thiết kế rất táo bạo và bắt mắt, cả trang bìa thuần một màu đỏ thẫm với hai chữ Yêu Ngược một ngược một xuôi.
Hạ Nhất Minh đăm chiêu nhìn cuốn tiểu thuyết mới trên giá.
Tô Bùi là một người đơn giản, chưa bao giờ mưu mô, không thù dai và rất hiếm khi ghen tị. Nhưng một người đơn giản không có nghĩa là cảm xúc và suy nghĩ của anh ta dễ dàng nắm bắt.
Trẻ con có bản tính hồn nhiên nhất nhưng hành động của chúng đôi khi chẳng ai lường trước được.
Điều đó cũng đúng với Tô Bùi.
Đã có rất nhiều lần Hạ Nhất Minh phải vắt óc suy nghĩ xem liệu có phải Tô Bùi đang lảng tránh mình hay không cùng với lý do cho hành động ấy là gì. Cất giấu một bí mật trọng đại giống như gồng gánh cả tảng đá lớn bước đi trên cây cầu độc mộc mà chỉ một rung lắc rất nhỏ thôi cũng cảm nhận rõ ràng. Anh phải phân biệt được, đâu là những rung lắc giả tạo và đâu là dấu hiệu cây cầu sắp gãy.
Nhưng thời gian gần đây không có cuộc tranh cãi nào cả, mọi thứ đều suôn sẻ.
Hạ Nhất Minh nghĩ có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều.
Kế hoạch hiện tại của anh là cắt đứt mọi mối liên hệ giữa Tô Bùi với những người phụ nữ vây quanh. Tô Bùi đang độc thân, còn anh thì chả cần kiêng nể gì đám phụ nữ nhòm ngó đến Tô Bùi ấy cả. Việc anh cần làm là xâm chiếm và cuối cùng là thâu tóm toàn bộ quỹ thời gian riêng tư của Tô Bùi, mối quan hệ cá nhân gần gũi nhất của Tô Bùi chỉ có thể là của mình anh.
Sinh nhật sắp đến, Hạ Nhất Minh quyết chí phải đi chơi với Tô Bùi một chuyến. Lý do đã được soạn xong là để mừng sinh nhật, tăng tiến tình bạn, ôn kỷ niệm xưa, thăm lại chốn cũ.
Hạ Nhất Minh nghĩ, đến tháng sáu sẽ mời lại Tô Bùi lần nữa để lên lịch cho chuyến hành trình.
*
Tái bản sau nhiều năm khiến “Yêu ngược” được độc giả mới đón nhận, Tô Bùi theo dõi một số trang web đọc sách thì thấy phản hồi của “Yêu ngược” tương đối tốt.
Cũng coi như được an ủi phần nào.
Việc này tác động tích cực đến những cuốn sách chưa xuất bản của Tô Bùi, lượng độc giả đón chờ các tác phẩm tiếp theo của anh sẽ gia tăng, tuy không nhiều lắm nhưng đã có một vài người hỏi “Bao giờ sư phụ Tô xuất bản sách mới?” hay “Bây giờ sư phụ Tô chỉ biên kịch thôi, anh ấy không ra sách mới nữa, tiếc thật.”
Bên xuất bản đã quyết định đẩy lịch phát hành cuốn “Ngày dang dở” lên sớm hơn dự định. Lý Nham thông báo với Tô Bùi rằng nhà xuất bản muốn tăng tính quảng bá cho cuốn sách nên đã sắp xếp để anh tham gia một số hoạt động phát trực tiếp tại Hội sách được tổ chức ở Thượng Hải vào cuối tháng tám.
Từ thời sinh viên Tô Bùi đã rất thích hoạt động này — sân khấu, máy quay và ánh mắt dõi theo của đông đảo mọi người, tất cả đều khiến anh hưởng thụ. Tiếc là việc phát trực tiếp vào thời đó không bùng nổ như bây giờ.
Nhưng Tô Bùi của hiện tại thì im hơi lặng tiếng hơn, có lẽ vì anh cảm thấy khi đứng trước ánh nhìn của công chúng, dường như những vết thương chồng chéo xấu xí của mình đã dần bị phơi bày, nhất là trong thời đại mà thông tin cá nhân đều trở nên vô hình trên không gian mạng, tuy nhiên anh lại chẳng thể từ chối sự kiện mà nhà xuất bản đã bố trí.
“Vâng, cháu sẽ tham gia, nhưng phải chuẩn bị kỹ mọi thứ đấy, cháu chưa tham gia live stream bao giờ.” – Tô Bùi nhận lời.
Lý Nham đồng ý, “Chú sẽ liên hệ với bên truyền thông, ngày nay bán sách chẳng dễ dàng gì, cậu thông cảm.” – là một biên tập viên kỳ cựu, Lý Nham đã trải qua đủ những thay đổi của việc xuất bản truyền thống dưới tác động của Internet.
Việc biên kịch trong đoàn phim mới đang diễn ra tương đối thuận lợi, tiến độ không bị trì hoãn. Tổ biên kịch của Tô Bùi sẽ viết xong vào giữa tháng chín để có được bản thảo kịch bản đầu tiên.
Thế nhưng nếu anh muốn đi Thượng Hải tham gia Hội sách thì phải mất ít nhất là hai ngày, thời gian đó trùng với kỳ nghỉ hè của Bích Quy nên anh muốn đưa con bé đi du lịch luôn, vậy là mất thêm mấy ngày nữa. Như vậy, tầm cuối tháng bảy đầu tháng tám, anh mất kha khá thời gian cho việc riêng.
Chưa kể Hạ Nhất Minh còn muốn anh đi du lịch với cậu ta vào sinh nhật nữa…
Tô Bùi không thể phớt lờ, anh chỉ đang cố kéo dài thời gian mà thôi.
Anh có thể dễ dàng từ chối Tiểu Nhan, nhưng lại không thể làm thế với Hạ Nhất Minh.
“Tôi biết mình không nên đi du lịch một mình với cậu ấy.” – Tô Bùi tâm sự với bác sỹ tâm lý.
Không có biểu hiện gì trên khuôn mặt bác sỹ, “Tại sao?”
“Vì như thế nghĩa là tôi đang dung túng cho cậu ấy. Nếu lúc đầu tôi biết cậu ấy có tình cảm như vậy thì tôi đã từ chối ngay, không để cậu ấy nuôi dưỡng suy nghĩ đó và để cậu ấy đi tìm hạnh phúc riêng. Tôi càng níu kéo chỉ càng khiến cậu ấy không thể bắt đầu một mối quan hệ mới. Khi tôi nghĩ cậu ấy dành hơn mười năm theo cách này, tôi cảm thấy thật tội lỗi…”
Bác sỹ động viên anh, “Đó không phải lỗi của anh, đó là sự lựa chọn của anh ta.”
“Nhưng bởi vì bây giờ tôi đã biết, nếu tôi còn níu kéo thì tôi chỉ càng thấy có lỗi hơn mà thôi.”
“Vậy anh đã sẵn sàng để đối diện với anh ta chưa, đã sẵn sàng để từ chối chưa?” – bác sỹ nhẹ hỏi.
Tô Bùi mông lung lắc đầu, “Tôi… không.”
Bác sỹ dợm ngừng rồi hỏi, “Tại sao?”
Tô Bùi đáp, “Cậu ấy không giống những người khác.”
Hạ Nhất Minh khác biệt với những người bình thường khác, cậu ấy không phải một người bạn tầm thường, cậu ấy đã hòa vào cuộc sống của anh.
“Anh thấy đấy, nếu anh biết anh ta có tình cảm như vậy từ đầu thì anh đã từ chối đúng không nào, thế nhưng đã hơn mười năm trôi qua rồi, mười năm là quãng thời gian mọi thứ dung hòa vào nhau mà anh không thể nhận ra được, nên anh mới đồng cảm sâu sắc với anh ta, thậm chí đến mức độ cộng sinh nhất định, việc loại bỏ sẽ rất khó khăn và đau đớn. Vậy nên hãy cứ bĩnh tĩnh, cho mình thời gian đủ để sẵn sàng mọi thứ. Tôi khuyên anh nên nghĩ nhiều hơn cho bản thân thay vì giả định cảm xúc của đối phương – dù sao thì anh cũng không phải anh ta, chưa chắc anh ta đã dằn vặt như anh tưởng, đừng để bản thân bị trói buộc vào những giả thiết ấy.”
Tô Bùi hiểu ý của bác sỹ, suy cho cùng anh mới là bệnh nhân và bác sỹ chỉ cần có trách nhiệm với riêng anh mà thôi.
Cuộc nói chuyện kết thúc tại đây, bác sỹ Hứa nói, “Sư phụ Tô, có chuyện này tôi muốn giải thích với anh. Tôi muốn chuyển trường hợp của anh sang đàn chị của tôi, cô ấy là một bác sỹ rất giỏi, tôi nghĩ cô ấy phù hợp với anh hơn.”
Tô Bùi ngạc nhiên, anh chỉ bị trầm cảm nhẹ kèm chút rối loạn cảm xúc, đó hẳn không phải trường hợp phức tạp gì.
Bác sỹ chủ động giải thích, “Vì tôi có những trải nghiệm thực tế nên tôi sợ rằng điều đó sẽ ảnh hưởng chủ quan đến quá trình chữa trị cho anh. Ban đầu tôi nghĩ mình đảm nhiệm được, nhưng rồi… những băn khoăn của anh lan truyền dần sang tôi, khiến tôi cảm thấy bất lực.”
Tô Bùi vỡ nhẽ, “Tôi không ngờ…”
Bác sỹ Hứa như trút được gánh nặng, “Không nhận ra phải không?”
Tô Bùi nghĩ bụng, chắc từ giờ anh chẳng dám kết luận ai không đồng tính luyến ái nữa, “Nhưng bác sỹ nói thế làm tôi cảm thấy như có một điềm báo trước vậy.”
Bác sỹ Hứa tắt máy tính, “Giờ tôi không còn là bác sỹ của anh nữa, nên tôi có thể chia sẻ một số điều với tư cách là người bình thường, một người có vướng mắc tình cảm trong lĩnh vực này.”
Tô Bùi chợt thấy bồn chồn không yên như thể sắp do thám vào một thế giới mà anh chưa từng biết đến.
“Là gì vậy?”
Bác sỹ Hứa hỏi, “Anh từng nói người bạn của anh rất thành công phải không?”
“Không đến mức ấy… chỉ đủ để có cuộc sống chất lượng thôi.” – Tô Bùi không dám lộ nhiều thông tin sợ người khác đoán ra Hạ Nhất Minh
Bác sỹ Hứa gật đầu, “Một người đàn ông thành công và biết hưởng thụ cuộc sống, một khi có ham muốn ở phương diện này thì anh ta sẽ rất khó để kìm nén nó. Có thể anh ta thầm mến và coi anh là người bạn tâm giao, là người quan trọng nhất trong thế giới tinh thần của anh ta, nhưng như thế không ngăn được việc anh ta sẽ có một số mối quan hệ không cố định… để thỏa mãn ham muốn thể xác, chuyện này gần như không thể tránh khỏi.”
Khuôn mặt Tô Bùi từ từ tái đi.
Bác sỹ Hứa nói tiếp, “Sư phụ Tô, anh là một người rất dịu dàng, tôi mong anh hãy nghĩ cho bản thân hơn là dằn vặt cho đối phương. Bởi vì suy cho cùng, anh không thể biết đối phương giấu bao nhiêu bí mật, anh không thể biết liệu anh ta có đang giải khuây với ai khác tại văn phòng trong giờ nghỉ trưa hay không. Với anh ta, đó chỉ là hai mươi phút thỏa mãn nhu cầu cá nhân, và điều đó không ảnh hưởng gì đến chuyện anh vẫn là mối tình, là vầng trăng không thể chiếm hữu của anh ta.”
Tô Bùi gần như choáng váng với chính hình ảnh mà mình mường tượng nên.
Anh bần thần nói, “Cậu ấy không phải người như vậy…”
Bác sỹ Hứa mỉm cười, “Vâng, có thể anh ta không phải như vậy, thế nên tôi mới nói rằng mình đã bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc cá nhân vào trong quá trình điều trị. Nhưng anh có thể tra cứu các số liệu về phương diện này, tôi chỉ muốn anh hãy cân nhắc trên nhiều khía cạnh, xem xét về các xác suất, đó cũng là… một cách chuẩn bị tâm lý.”
Tô Bùi chết lặng không thể nói được lời nào, anh không thể tưởng tượng nổi cảnh Hạ Nhất Minh quan hệ với một người đàn ông xa lạ ở một góc nơi không ai trông thấy trong suốt những năm tháng qua.
“Bác sỹ Hứa,” – Tô Bùi hỏi trước khi rời đi, “Là vầng trăng không thể với tới, anh đã giải quyết chuyện đó như thế nào?”
“Tôi không cần giải quyết… vì tôi là nơi để thỏa mãn nhu cầu trong thời gian nhàn rỗi ấy thôi.”
*
Tô Bùi ngồi trên tàu điện ngầm rời khỏi bệnh viện.
Anh thấy mình đơn độc hơn bao hết.
Anh nghĩ đến khuôn mặt, đến dáng người, nhớ từng đường nét cơ thể của Hạ Nhất Minh.
Khác với cơ thể gầy gò, rệu rã và kiệt quệ của bản thân, Hạ Nhất Minh khỏe khoắn, cường tráng và tràn đầy năng lượng, cơ thể đầy nam tính và đẹp đẽ ấy sẽ khắc chế ham muốn ư?
Những lời chân tình của bác sỹ Hứa vẫn văng vẳng bên tai, Tô Bùi nghĩ, nếu đúng như lời bác sỹ nói thì anh càng phải đối diện với Hạ Nhất Minh sớm hơn, để tinh thần và thể xác của cậu ấy không còn phải chìa lìa nữa.
Tô Bùi không còn muốn nghĩ thêm gì nữa, thậm chí đóng cả những âm thanh vang vọng trong lòng mình.
Anh lặng lẽ về nhà, nấu đại một bát mì để ăn qua bữa. Sau đó để bản thân đắm chìm trong kịch bản, viết nên những chuyện buồn vui của người khác lạ như một cách để đổi hướng sự chú ý của bản thân.
*
Qua tám giờ tối, điện thoại báo có tin nhắn.
Tô Bùi tưởng là Bích Quy nhắn tin chúc bố ngủ ngon, nhưng cầm lên mới biết là của Tiểu Nhan.
“Sư phụ Tô, mau xem Weibo đi anh.”
“Em tức điên lên mất.”
Lời nhắn chẳng đầu chẳng đuôi như được gửi đến bởi cảm xúc bộc phát.
Tô Bùi cảm thấy giờ chẳng còn chuyện gì có thể khiến anh hoảng loạn nữa, song anh vẫn mở Weibo lên.
Đập vào mắt là chủ đề “Kịch bản Bí mật Dung Thành flop dập mặt” đang được tìm kiếm phổ biến nhất trên mạng Weibo. Hóa ra vì “Bí mật Dung Thành” đang có tỷ lệ xem cao kéo theo nhiều lượt bình luận của khán giả về cốt truyện, nhưng vấn đề xảy ra khi nội dung của những tập phim gần đây để lộ ra nhiều sơ hở, có những tình tiết không khớp với các tập trước, tính cách nhân vật thì hoặc mâu thuẫn hoặc thay đổi hoàn toàn, và cuối cùng sự bức xúc của khán giả tràn ly sau cái chết vô lý của một nhân vật phụ then chốt.
“Tự dưng chết chả hiểu tại sao!”
“Cảm giác như không giải thích được âm mưu nên cho chết luôn ấy!”
“Chả hợp lý tý nào, giết hắn ta thì nữ chính càng dễ bị lộ tẩy còn gì?”
Người hâm mộ nam nữ chính đông hơn nên mọi sai lầm đều bị đổ lên đầu biên kịch, khán giả cũng hùa theo ném đá.
Tô Bùi lấy làm may mắn vì Weibo của mình chỉ là một tài khoản cá nhân nhỏ nên không phải hứng chịu những lời lăng mạ hay chỉ trích mưa bom bão đạn. Hơn thế, việc nội dung của bộ phim bị gãy hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh.
Vốn dĩ ban đầu anh muốn xem vị biên tập mới sẽ làm cách nào để hoàn chỉnh kịch bản mà anh để lại, nhưng sau khi xem mấy tập thì anh nhận ra người ta chẳng làm gì cả. Những cạm bẫy và bí ẩn vẫn nằm nguyên đấy, anh ta chỉ nhảy thẳng qua nó, không tiết lộ hay giải mã, những nghi ngờ vẫn nổi lửng lơ, nội dung bộ phim đứt gãy, chắp vá, không hỏng mới là lạ.
Nếu là Tô Bùi ngày thường, có lẽ anh sẽ cảm thấy tiếc cho bộ phim. Nhưng không phải hôm nay, Tô Bùi của hôm nay rệu rã, chán chường và mệt mỏi, nên nhìn ngắm sự tức giận của khán giả thậm chí còn khiến anh hả hê lạ thường.
Tô Bùi chợt nghĩ, thì ra mình cũng chẳng phải người tốt.
Chuông điện thoại vang lên, Hạ Nhất Minh gọi đến, đó là nhạc chuông chỉ dành riêng cho cậu ta. Tô Bùi chỉ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mà không buồn nhấc.
Hạ Nhất Minh gọi lại, lần này anh nhận cuộc gọi.
“Anh vừa đi vệ sinh.” – Tô Bùi chột dạ giải thích.
Hạ Nhất Minh nói, “Anh đừng quan tâm mấy thứ trên mạng, em sẽ sắp xếp người xử lý quan hệ công chúng cho anh. Ngày mai sẽ không còn một lời chỉ trích nào nữa, đó vốn dĩ không phải lỗi của anh.”
Tô Bùi thở ngắt quãng, “Đừng xen vào…”
Hạ Nhất Minh quả quyết, “Chuyện này đơn giản thôi nên anh đừng lo gì cả.”
Rồi đột nhiên anh gắt vào điện thoại, “Anh đã bảo cậu đừng xen vào!”