Sở Vân nhìn thẳng vào khuôn mặt bà ta, trang nghiêm nói :
- Triệu phu nhân, mọi việc hôm nay tất cả trách nhiệm và hậu quả đều do Lê đại đương gia và Triệu phu nhân người phải gánh chịu lấy. Nếu các người không bức ta phải làm như thế thì làm gì có điều ấy xảy ra? Ta không hề hối hận về việc ta làm, bởi vì trước đó ta đã cố gắng hết sức rồi!
- Sở minh chủ, ta lại đây không phải là bàn về việc quy trách nhiệm cho ai. Ta chỉ hỏi người Hương nhi đối với người tình sâu nghĩa nặng như thế, khi thấy người nhảy xuống cầu cứu Hề Du, nó đã quá lo sợ kích động mạnh đến như thế đó! Sở minh chủ, lẽ nào người không có một chút xúc động nào sao?
Cổ Yển La Hán nghe Triệu Ái nói như thế thì đẩy lưng Sở Vân nói :
- Lão đệ người đàn bà này nói có lý đó. Nào nhanh lên, mai lại xem thử xem thế nào? Đừng có cứng cổ, ương ngạnh nữa! Mau lên, ta sốt ruột rồi đó!
Sở Vân còn đang lưỡng lự thì Tử Tâm Điêu Cừu Hạo nhìn chàng mỉm cười, gật đầu khiến cho chàng như có thêm nghị lực, vung tay áo cất bước cùng Bách Hoa Tiên Tử bước về phía đó.
Lê Tường sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, miệng vẫn còn rỉ máu, cả vẻ mặt toát lên nỗi sợ hãi và lo lắng tột cùng, hơi thở yếu ớt!
Lê thị phu nhân hai mắt đẫm lệ, nhìn Sở Vân mà không nói lên lời, hai môi cứ mấp máy hoài.
Sở Vân từ từ rút một tấm khăn, thấm máu trên khóe miệng nàng, rồi hai tay chàng cầm lấy đôi tay như không còn sức lực của nàng, đặt hai bàn tay úp lên nhau, từ từ truyền nội lực qua nàng... Một lúc lâu sau, Sở Vân rút bàn tay phải lại, rồi lấy trong người ra một hoàn thuốc màu đỏ đưa cho Lê thị phu nhân ra hiệu cho nàng uống. Rồi chàng vẫn tiếp tục truyền nội lực, vừa lắng nghe nhịp đập của con tim nàng, hơi thở và sắc diện của nàng.... cho đến một lúc nào đó thì trên môi Sở Vân thoáng hiện một nụ cười.
Hai mắt Lê Tường từ từ mở ra, như một bông hoa hé nụ dưới bình minh, hai con mắt long lanh chớp chớp, trước mặt hình ảnh đập vào mắt nàng đầu tiên chính là Sở Vân, là khuôn mặt biết bao yêu thương, biết bao đằm thắm mà cũng biết bao ác cảm, biết bao đáng ghét kia..
Như vậy là Sở Vân chưa chết, vẫn còn đang sống kia kìa.. điều đó làm nàng vui mừng và an ủi biết bao, sắc mặt nàng tươi hẳn lên, hoan hỉ hẳn lên, thỏa mãn, tràn trề niềm vui!
Sở Vân ấm áp nhìn nàng nói :
- Tiểu Tường anh đã làm cho em bức xúc quá!
Lê Tường lúc này bỗng nhớ lại thái độ của chàng đối xử với mình lúc trước đó một lúc thì bỗng quay đầu đi nơi khác, không nhìn chàng nữa!
Lê thị phu nhân ôm chầm lấy con gái yêu vui mừng khôn xiết, cứ gọi tên nàng liên tiếp mãi không thôi. Lê Tường khóc nức nở định lau nước mắt nhưng chợt phát hiện hai tay mình đang nằm trong bàn tay oan gia kia. Nàng định giật tay lại, mà lại sợ giật ra thì mãi mãi không có dịp được đặt bàn tay vào lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ đó nữa. Bàn tay nàng cứ run run...
Sở Vân hiểu ngay và từ đáy lòng mình một cảm giác ấm áp, ngọt ngào dâng trào lên, cái cảm giác ấy nó xuất phát từ trong xương tủy, mãi mãi không nguôi, chàng biết từ giờ phút này chàng và nàng mãi mãi là của nhau, mãi mãi không thể xa rời nhau nữa, không dám xa rời nhau nữa.
Lúc ấy Lê Kỳ bước tới sau lưng Sở Vân nói giọng đầm ấm :
- Sở minh chủ! Cuộc tỷ đấu đã xong, đã phân rõ thắng phụ. Thanh Sám Hề Tiêu nhờ lão phu chuyển lời cảm tạ chân thành và lòng biết ơn sâu sắc của cha con lão phu nhân ấy đến với Minh chủ!
Sở Vân từ từ đứng lên, nhìn thấy Hề Tiêu đang đi cạnh bốn hán từ khiêng Hề Du bước nhanh lên Lưỡng Thế kiều, đằng sau là Cổ Yển La Hán đi cạnh Gia Cát Đồ, hai người đang hoa tay múa chân, rất chi là tâm đắc, thật là kỳ lạ.
Sở Vân cười nhạt nhẽo nói :
- Lê lão tiền bối, người trong võ lâm bất luận là vì mục đích gì thì hai bên tỷ thí với nhau là chuyện thường tình, nhưng điều đó không có nghĩa là phải lấy cho bằng được tính mạng của đối phương mới phải. Đúng vậy không? Kỳ thực chẳng có gì mà phải cảm tạ cả!
Lê Kỳ vuốt chòm râu dài giọng nói đầy vẻ thâm trầm :
- Nhưng Sở minh chủ, lúc nãy giả sử Hề Du chiến thắng thì có lẽ, có lẽ hắn không đối xử nhân nghĩa như các hạ vậy đâu, khi nãy cha con họ đã khích nộ, khiêu khích, nhục mạ các hạ, còn lão phu và mọi người thì không can thiệp mà lại còn cố ý chờ xem sự nhẫn nại của các hạ đến đâu, khiến cho các hạ hết sức bức xúc, bực tức. Vậy mà khi giao đấu lại vẫn nhân từ đến như thế, hạ thủ mà cứu địch như thế, quả là đem lại cái đức cho đời, thật là siêu thoát!
- Không dám nhưng cho phép được hỏi, nếu như tại hạ chiến bại thì sao nhỉ?
- Sao? Các hạ lại có thể chiến bại được sao? Điều đó không bao giờ có thể xảy ra cả. Trên đời này còn có ai sử dụng tuyệt kiếm “Kiếm La Thu Huỳnh”. Và hơn nữa khi người ấy sử dụng chiêu kiếm ấy thì còn có ai đối địch nữa không? Ha ha.. lão phu sớm đã có dự tính và biết rõ kết quả rồi...
Lúc này Tả Quải Tử Tống Bang cười hì hì nói :
- Đại ca đã quá trưa rồi, quý khách đường xa tới đây chưa ăn uống gì, chúng mình là chủ mà làm như thế là có tội đấy. Mau lên ở Quan vạn các đã bày sẵn tiệc rượu rồi, xin mời tất cả về đó dự tiệc.
Sở Vân nhìn hai người ấy rồi nói :
- Nhị vị tiền bối, tại hạ có thể chăm sóc cho lệnh ái một lúc nữa rồi mới đến có được không?
Cả hai vị đầu lĩnh của Đại Hồng sơn đều mỉm cười gật đầu, rồi Tống Bang vụt chạy bay đi để lo chỉ huy mọi việc.
Trên lưng chừng núi có một ngôi lầu nhỏ được xây bằng đá trắng, nơi đó không khí tinh khiết và phong cảnh tuyệt trần. Ngôi lầu ấy có tên Tân Canh lầu, Phượng Mục Nữ Lê Tường ở trong ngôi nhà đó.
Trong gian phòng ở sát cửa sổ trên lầu, mọi vật trang trí toàn màu trắng đến sàn nhà cũng lót lông gấu trắng, gian khuê phòng ấy tinh khiết, sạch sẽ và nồng nàn mùi hương Bách hoa lan.. yên tĩnh đến nghe cả tiếng đập của con tim hai người tri kỷ. Sở Vân hơi ngượng, mặt hơi đỏ, hai tay đan vào nhau, nhìn Lê Tường ngồi dựa người vào chiếc gối lông to tướng, gọi khẽ :
- Tường em!
Lê Tường vẫn ngồi yên như thế, hơi thở có mạnh hơn, tim đập mạnh hơn, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền và trên khóe mắt đó, từ từ hai giọt lệ nóng hổi lăn xuống má. Sở Vân lòng đau như cắt nói :
- Lê Tường! Có thể những lời anh nói với em hơi quá đáng. Nhưng em cũng phải hiểu cho anh, khi anh vượt muôn trùng gian khổ đến đây, thì được một sự tiếp đón lạnh lùng đến thế, còn em ra gặp anh trong tư thế như vậy, rồi những lời khiêu khích nhục mạ, làm sao anh không bức xúc, làm sao anh chịu đựng nổi?
Lê Tường hơi nhích người một tý, tay nàng định đưa lên thì lập tức Sở Vân đã tiến sát tới, cầm chiếc khăn tay vẫn còn hằn vết máu thấm nước mắt cho nàng. Lê Tường không né tránh, không nói gì, đầu nàng hơi nghiêng dựa vào người chàng!
Sở Vân bỏ tấm khăn xuống hai tay nâng lấy mặt nàng, hôn lên má, lên trán nàng nói :
- Tường em, đừng trách anh nữa, đừng giận anh nữa nhé. Chúng ta đã là một từ lâu rồi, đã là của nhau tất cả, đã không thể hiểu lầm nhau được nữa mà...
Lê Tường mở hai mắt nhìn chàng, cái nhìn âu yếm nhưng đầy trách móc nói :
- Anh đã hỏi, tâm ấu bây giờ ở đâu phải không?
- Không cần nữa, không cần phải nhắc tới những chuyện không vui ấy nữa...
Lê Tường ngồi thẳng dậy, đưa tay xé toạc cổ áo ngoài, rồi thò tay vào trong áo ngực kéo ra một vật sáng lấp lánh, chiếc nhẫn tâm ấu, nàng bỏ tay ra, chiếc nhẫn rơi theo, treo lủng lẳng giữa chỗ lõm trên hai gò bồng đảo của nàng.
- Cũng vì nhớ anh, nhớ đến phát cuồng, phát điên lên được, nên em mới đem tâm ấu dán lên da thịt, trên ngực em. Em muốn nó và trái tim em phải được gần nhau thật nhiều, để mỗi tối em lại được nghe tim em thổn thức, gọi tên anh.. nói với nó rằng em yêu anh biết chừng nào? Em không thể nào xa rời anh được!
Rồi nàng cứ để mặt mình nằm trong lòng bàn tay của Sở Vân, kể cho chàng nghe tất cả về mối quan hệ giữa Hề Du với mình như là quan hệ anh em, muốn giới thiệu hai người với nhau. Nàng cứ nói, còn Sở Vân thì ngăn lại :
- Không cần nói nữa, Tường em, anh trách bậy bạ em rồi!
- Còn việc cha mẹ em khích anh, lúc nãy mẹ em có nói cho em biết là vì họ cả hai đều biết anh võ công tuyệt đỉnh, thiên hạ vô địch, nhưng chủ yếu là xem thử sự nhẫn nại, phong thái của anh ra sao, khí lượng thế nào, chứ không hề có ác ý. Nếu em biết em đã can ngăn việc ấy, nhưng cha mẹ em chỉ có một mình em cứ muốn em được vinh hạnh. Khi anh múa kiếm như mưa trên cầu, em đã định kêu anh tha cho Hề Du nhưng sợ anh hiểu lầm. Em sợ Hề Du chết thì Hề Tiêu sẽ đau buồn, chúng mình cũng thực sự không được vui. Cuộc tỷ đấu em nào có biết, còn biết sau anh nữa mà. Vì vậy khi anh trách mắng em, em đã không muốn sống nữa rồi, cho đến lúc anh nhảy xuống vực để cứu Hề Du, em cứ tưởng anh giận đời tự vẫn, nên em cũng muốn đi theo anh luôn.. Em yêu anh, em không thể không có anh! Trời ơi...
Sở Vân nhìn nàng khóc mà lòng đau như cắt, ôm lấy hai vai nàng, mắt chàng cũng mờ lệ, giọng đầy xúc động, hối hận :
- Tường em, tất cả đều là sai lầm của anh, tất cả đều là do anh sai mà. Từ nay về sau anh sẽ không làm như thế nữa, anh xin em, van em, đừng khóc trước mặt anh nữa! Em có muốn anh tự tuyệt trước mặt em để tỏ rõ sự hối lỗi của anh không? Em có muốn để anh phải đau khổ suốt đời không? Tường em, hãy tha lỗi cho anh, ôi, người vợ yêu quý của anh, hãy tha thứ cho anh nhé! Anh biết anh sai rồi mà!