Kim Điêu Thần Chưởng

Chương 24: Hoả Long Đạn hoả Thiêu Bách Giác Bảo




Đại Mạc Đồ Thủ buông một tiếng lạnh lùng:

- Hắn chết rồi!

Sở Vân buông cái xác không hồn ấy ra, trầm giọng nói:

- Khố Hoàn Chủ, chúng ta trước hết hãy đền tìm hiểu “Tiểu A Phòng” ở phía sau Bảo đã!

Theo tay chỉ của Sở Vân, Thịnh Dương xách cái tử thi ấy thả xuống hồ sen rồi năm người dựa vào bóng tối, men tường tiến nhanh về phía sau bảo.

Bách Giác Bảo rất rộng, kiến trúc khá đặc biệt, đường sá ngoắt nghéo đan xen lẫn nhau, nếu không thuộc đường rất dễ bị lạc. Sở Vân và bốn người kia mời tiến được khoảng mười trượng thì cảm thấy địa thế và địa hình rất phức tạp. Khố Tỵ càu nhàu:

- Chúng ta không thể chần chừ, thời gian không cho phép, vì vậy chằng cần đi tìm nơi hang ổ ấy. Bây giờ cứ động thủ, gặp ai giết nấy!

Sở Vân nói:

- Thời gian rất gấp, chung ta hãy thử tiến vào phía trong lần nữa, nếu không được thì bắt đầu hành động.

Sở Vân vừa dứt lời thì đã nhẹ nhàng lướt tới cây cột to phía trước hai bên cây cột ấy là những bồn hoa lớn, bốn người khác liền tiến theo nấp vào đó.

Bỗng Thịnh Dương khẽ kêu lên:

- Ối !Có cái gì quấn quanh người tại hạ?

Sở Vân tái mặt khẽ nhắc:

- Đứng im, không được động đậy!

Rồi chàng lướt tới chăm chú quan sát thì thấy có hàng chục sợi dây nhỏ đang quấn quanh ngang bụng Thịnh Dương. Sở Vân nhìn dọc theo những sợi dây ấy thì thấy hầu hết những cành lá trong các chậu hoa đều có bố trí những bao đá vôi và trên những bao đó có lưu huỳnh và lân tinh.

Sở Vân cắt đứt những sợi dây ấy cho Thịnh Dương rồi nhẹ nhàng tiến lên phía trước, vượt qua khá nhiều công trình kiến trúc thì đến một sàn rộng.

Phía bên kia là một dãy tường thấp màu trắng. Phía sau bức tường ấy là những lầu các nguy nga. Thế nhưng trên khoảng sân rộng ấy không có một chướng ngại vật nào, khoảng sân rộng hơn năm mươi trượng vuông ấy thì với khinh công khá cao cũng phải nhảy năm lần mới đến được bức tường kia, đo đó Bách Giác Bảo không dại gì không chú ý đến nơi đây, bởi vì sau dãy tường kia nhất định là nơi ở của những nhân vật trọng yếu của Bách Giác Bảo.

Bỗng Khố Tỵ nói vội:

- Minh chủ ! Có chú ý đến đằng sau bức tường kia không? Có thấy động tĩnh gì không? Khoảng sân này hình như nằm lọt thỏm giữa những dãy nhà?

Sở Vân im lặng rồi đưa mắt nhìn lên những thân cây trồng xung quanh đó. cảm thấy hoài nghi vô cùng. Lập tức Sở Vân ra lệnh:

- Chúng ta tiến lên!

Vừa dư l lời, Sở Vân đã vọt xa hàng mười trượng. Khố Tỵ đợi Sở Vân vượt qua mười trượng tiến theo nhằm để duy trì khoảng cách, tránh bên kẻ địch phát hiện mục tiêu. Nhưng Khố Tỵ chưa kịp xuất phát thì đã nghe những tiếng đanh gọn vang lên. Tiếp đó lại thấy thân hình của Sở Vân bay lên lao đi hơn hai mươi trượng, tiếp theo, một tiếng quát là vô số những mũi tên bắn vào thân hình Sở Vân. Khố Tỵ đảo mắt lập tức phát hiện ra những mũi tên ấy bắn từ nhưng hàng cây và phía sau bức tường kia.

Khố Tỵ lập tức ra lệnh:

- Hai đạt hộ vệ mau bảo hộ Minh chủ! Cung Ninh, chúng ta chia ra tấn công hai bên.

Không đợi Khố Tỵ dứt lời, Thịnh Dương và Lý Khải đã tung người lao đi, còn Khố Tỵ cười gằn một tiếng, bắn về những bụi cây bên phải.

Lúc ấy nghe tiếng Sớ Vân “hừ” lạnh một tiếng ở trên độ cao khoảng bảy trượng. Khổ Tỵ lách mình tránh khỏi mấy loạt tên, thét lên một tiếng song chưởng vung lên quạt về phía những lùm cây bên phải. Những tiếng thét lên đau đớn rồi ba thân người bị chưởng phong của Khố Tỵ quật rơi từ trên ngọn xuống.

Lúc này Sở Vân lại bắn tới hơn mười trượng nữa còn cách bức tường thấp màu trắng kia không xa mấy. Lập tức bảy mũi hỏa tiễn từ bức tường ấy bắn vút ra, nhưng không nhằm vào Sở Vân mà bắn sát sạt vào trên mặt đất. Lập tức nơi nào tên lửa vừa qua thì những tiếng nổ vang lên. Mùi lưu huỳnh, phốt pho bốc lên nghẹt thở tiếp theo những tiếng nổ là những ngọn lửa bốc lên, trong phút chốc khu vực ấy trở thành một biển lửa.

Sở Vân kình hãi ngoái đầu nhìn lại thì thấy Thịnh Dương và Lý Khải đang cách phía sau mình chừng mười trượng, vất vả tả xung hữu đột trong biển lửa. Sở Vân vung song chưởng quét mạnh, lập tức một luồng ngân quang bay vút lên mang theo những âm thanh quỷ dị, hất ra phía ngoài Bảo. Còn một trái hình tròn có màu đỏ ném thẳng vào bức tường trước mặt, liền ngay đó một tiếng nổ kinh thiên động địa, một vùng khói lửa dạt ra một bên bắn ra xa. Vầng ánh sáng bắn vút ra phía ngoài Bảo chính là hiệu lệnh chiếc đầu “Quỉ Khốc Thi” do Sở Vân phát ra, còn vật hình cầu mang ánh sáng màu đỏ, đó là Hoa? Long Đạn do Vô Uý Kim Điêu ngày xưa chế tạo còn lưu lại.

Lúc đó Sở Vân cất tiếng gọi to:

- Thịnh Dương, Lý Khải, các ngươi hãy lui lại, để ta đi xem xét trước đã!

Lời vừa dứt thân hình như một mũi tên xuyên qua biển lửa, lao vút đi, lập tức những tiếng kêu kinh ngạc vang lên, đồng thời hàng loạt ám khí bắn ra như mưa. Sở Vân như không thèm để ý, thân hình khẽ lắc, song chưởng khẽ vung, chớp mắt đã đánh bay thân hình ba đại hán lao ra định cản đường.

Ngay sau đó là những tiếng hiệu lệnh vang lên, hai võ sĩ trung niên xuất lĩnh mấy mươi hán tử đao kiếm sáng ngời, hùng hổ lao tới.

Sở Vân cười một tiếng, quay ngoắt lại, chưởng phóng tới tấp vung ra, những tiếng kêu kinh hoàng chưa tắt thì hai võ sĩ trung niên nọ và bảy hán tử khác đã ngã gục trong trường đấu. Tiếp theo đó là những tiếng kêu la thảm thiết vang lên bốn phía, trong không trung những tiếng nổ như sấm động, khói lửa mịt mù.

Sở Vân cười khẩy, vừa định tung mình lao vào những hán tử còn sống sót thì đã thấy có hai bóng người lướt sau lưng, và tiếng của Thịnh Dương cất lên:

- Thưa Minh chủ, cái lũ giòi bọ ấy hãy để cho chúng tiểu nhân thu dọn.

Lời chưa dứt, một vật màu đỏ đã được ném ra. Sở Vân nhìn thấy thì mỉm cười nói:

- Khá lắm !

Rồi thân hình chàng đã vọt tới hơn bảy trượng. Lúc đó, khi cái vật màu đỏ bắn đến lũ hán tử nọ , thì một tên to lớn múa đao chặn lại. Lập tức một tiếng nổ vang lên như bom nổ, khói lửa toé ra mù mịt. Mười mấy tên hán tử xung quanh hắn ta đã bị quật ngã, còn bản thân hắn thịt da tan nát.

Ở phía bên kia sân rộng, Đại Mạc Đồ Thủ như một vị sát tinh từ trên trời xuất hiện, liên tiếp tấn công vào những lùm cây xung quanh hai tay vấy máu đỏ lòm, miệng không ngớt chửi đổng:

- Mẹ kiếp ! Lấy độc tri độc, xem ai hơn ai. Đã bấy lâu nay ta chưa được thấy “Hỏa Long Đạn” phát huy tác dụng.

Nói rồi Khố Tỵ vung tay ném vào hai bụi cây gần nhau một quả cầu màu đỏ. Một tiếng nổ vang lên rầm trời, cả hai thân cây gãy vụn làm mấy khúc, ba hán tử nấp trong mấy bụi cây ấy thịt nát xương tan tức thì.

Đại Mạc Đồ Thủ từ phía này sân vòng qua phía kia, cất tiếng hởi to:

- Cung lão đại, thu hoạch thế nào?

Kiếm Linh Tử Cung Ninh toàn thân vấy máu địch thủ, bỗng nghe mộ giọng nói lạnh lùng:

- Hãy dùng Hoa? Long Đạn mà đối phó với chúng, sau đó mau ra phía ngoài tiếp ứng anh em, không được tham chiến, mà chủ yếu là quấy rối, làm loạn nội bộ của chúng.

Cung Ninh dạ một tiếng rồi vụng tay ném ra một quả Hoa? Long ra phỉa sau rồi múa tít vũ khí vunu lên những tiếng chướng kinh hồn lao vào lũ địch thủ. Khố Tỵ cất tiếng cười rợn gáy, lao theo chiều ngược với Cung Ninh, hai người đi đến đâu thì địch thủ kêu gào thảm thiết, gục ngã đến đó.

Sớ Vân sau khi vượt qua cạm bẫy và chướng ngại vật, vượt qua bức tường trong, tiến thẳng tới một ngôi nhà to lớn nguy nga trên cửa chính có ba chữ bạc lấp lánh” TIỂU A PHÓNG”, trước cửa không có một bóng người, hai cánh cửa đóng kín mít.

Sở Vân cười khẩy một tiếng, tiến thẳng tới.

Ngay lúc đó một Thanh Táng Môn trường kiếm và môt ngọn Trúc Tiết Cương Tiêu từ hai nên thềm bắn vụt tới người Sở Vân. Chàng ta hét lên một tiếng tay phải vung trường kiếm, tay trái chụp ngọn roi, rồi thân hình bật ngược trở lui.

Hai tiếng kêu kinh hãi vang lên, hai tên ám toán vội ló mặt thu hồi binh khí trở lại.

Sở Vân không nói một lời, bắn người tiến tới nhanh như chớp công vào hai địch thu bảy chưởng mười mấy cước như trời giáng.

Hai kẻ ám toán ấy là lão tam, lão tứ trong Thập Tam Anh chuyên trách bảo vệ Bách Giác Bảo bị Sở Vân đánh cho te tua, tay chân luống cuống hết bề tránh đỡ. Chàng cười to một tiếng rồi thân hình như một ảo ảnh lách qua màn kiếm, lưới roi của hai lão nọ, đồng thời quật vào sườn của mỗi lão một kiếm như trời giáng.

Hai tiếng thét thê thảm vang lên hai lão võ sĩ nọ đã bị đánh bay lên rồi rớt xuống nằm gục ngay trước cửa chính toà nhà.

Lúc ấy một lão nhãn thân hình bé nhỏ tuổi trạc sáu mươi, nét mặt vàng vọt dẫn đầu hơn chục hán tử từ trong chạy lao tới. Sở Vân bình tĩnh lùi lại một bước, đưa mắt nhìn lão nhân nọ và chờ đợi.

Nhìn thấy xác lão Tam và lão Tứ trongThâp Tam Anh, lão nhân vừa đến căm phẫn nói chưa ra lời thì một đại hán mặt đỏ sát bên lão ta đã nói:

- À? Ai đã giết lão Tam và lão Tứ vậy?

Sở Vân đứng cạnh đó nói giọng lạnh lùng:

- Các hạ đừng lấy đó làm ngạc nhiên, kẻ giết họ đang đứng đây này!

- A ! Ngươi là ai ? Có cùng lũ chuột đêm nay đến đây phá quấy không ?

Sở Vân chẳng nói chỉ lấy ngón cái chỉ vào phù điêu Kim Điêu vàng rực thêu trên ngực áo và chiếc Hộ Uyển vàng lấp lánh hào quang.

Tên mặt đỏ gật đầu, nói giọng đe doạ:

- Quả là cùng một lũ chó ấy đây. Đêm nay ta thề phải lột da chúng bây để rửa hận cho hai người anh em kia của ta mới được.

Lão nhân gầy nhỏ bước tới trước một bước, lạnh lùng nói:

- Băng hữu thuộc về phái nào, theo đường nào? Vì sao đang đêm xâm nhập bổn bảo, lão phu là Ngân Đảm Tẩu Thượng Cơ hỏi ngươi đấy!

- Lão già kia, ngươi làm chức gì dưới trướng Hoàng Cực?

Lão già mặt đỏ tức giân thét lên:

- Câm mồm, người dám hỗn láo với phó tổng quản của bổn bảo hả?

Sở Vân nghe thấy thế liền nói:

- Được, cũng coi là đồ chúng cao cấp vậy. Ta muốn nói cho ngươi biết ta là minh chủ Kim Điêu Minh, mục đích của ta hôm nay là biến Bách Giác Bảo thành bình địa, giết hết cái lũ gieo hại cho giang hồ chúng bay.

Ngân Đảm Tẩu Thượng Cơ mắt lộ sát khí nói:

- Đồ tiểu tử miệng còn hôi sữa, tên giang hồ mạt hạng kia, đêm nay lão phu sẽ thanh toán ngươi vậy.

- Đáng ra phải sớm làm như thế mới đúng.

Sở Vân cười nói tiệp:

- Này người mặt đỏ kia, người muốn lột da ta, lại muốn lăng trì ta vậy xin cứ thử sức xem nào.

Người mặt đỏ nọ gầm lên, vung đồng chùy đập xuống như trời giáng.

Sở Vân bật cười một tiếng quát to:

- Trở lại đi !

Rồi một luồng ánh bạc nhỏ như một con rắn lượn qua, quả đồng chùy bay văng ra xa, người mặt đỏ ngã gục xuống đất, máu tưới xối ra như suối.

Thượng Cơ kinh hãi nào ngờ kẻ cầm đầu Thập Tam Anh của Bách Giác Bảo võ công cao cường đến thể mà mới chỉ một chiêu xuất thủ đã hồn lìa khỏi xác.

Mười tên còn lại trong Thập Tam Anh thấy thế thì vừa kinh hãi vừa căm phẫn, gầm lên vang dội, nhất tề xông thẳng vào Sở Vân.

Thanh Khổ Tâm Hắc Long trường kiếm trong tay Sở Vân khẽ rung lên vẽ thành một vòng tròn lấp lánh những đốm sáng như những vì sao trong đêm tối xuyên thẳng vào thân hình mười võ sĩ Thập Tarn Anh trong chớp mắt. Máu tươi đồng thời tuôn ra như suối từ những thân hình ấy, binh khí trong tay chúng bay loạn xạ trong không trung rồi rơi xuống đất, những tiếng kêu liên tục vang lên thảm thiết.

Bỗng ngay lúc ấy một tiếng gió quét tới nhanh như chớp, bốn đám ngân quang đột nhiên bay tới mãnh liệt vô cùng hướng vào Sở Vân.

Chàng ta khẽ cười một tiếng ung dung vung kiếm lên, lập tức mấy tiếng leng keng vang động trong không gian cất lên, bốn đám ngân quang đồng thời biển mất.

Ngân Đảm Tẩu Thượng Cơ lại thét lên, mặt lão đanh lại, huy động toàn thành công lực, xuất ra một lúc mười hai đám ngân quang như thiếu nữ tán hoa kích vào địch thủ. Sở Vân hạ bàn trụ vững, thanh trường kiếm trong tay vẽ lên không trung một dải ngân hà lấp lánh sáng hung hậu.

Thế là rnười hai đường Thất Đảm sắc bạc như những bông tuyết lả tả bay dưới ánh trăng, tan nát, biến mât đi trong giây lát.

Thượng Cơ kinh hãi hai mắt tròn xoe ngạc nhiên, thân hình đứng sững ngơ ngác, không ngờ tuyệt kỹ của mình bị đối phương khống chế dễ dàng đến thế.

Sở Vân tiến lên hai bước, rung rung thanh kiếm chặt đứt một miếng vạt áo nói:

- Lão già kia ? Vì sao Hoàng Cực và Tam Vũ công tử không ra đón ta nghênh chiến mà lại đẩy lũ chó các ngươi ra chịu chết thay cho chúng nó?

Thượng Cơ mặt xám lại nói:

- Tiểu bối, ngươi chớ có ngông cuồng như thế, Bách Giác Bảo người đông thế mạnh, đêm nay sẽ xuất toàn lực tiêu diệt các ngươi như lũ rệp.

Sở Vân nói giọng khích bác:

- Dùng lực lượng vô dụng như các ngươi để đối phó với ta đấy à?

Bảo chủ đang bế quan để khổ luyện tuyệt học, chỉ trong vài khắc nữa là hoàn thành mỹ mãn, tam vị thiếu gia và tam vị Phu nhân đang hộ pháp bảo chủ. Chỉ sợ toàn lực bổn bảo xuất thủ các ngươi chẳng còn có ngày mai.

Vừa nghe Thượng Cơ nói tam phu nhân Sở Vân đã bừng bừng căm phẫn, hỏi to:

- Các phu nhân nọ tên họ là gì? Nói mau!

Thượng Cơ nói giọng rât tự tin:

- Ngươi hỏi vậy là ý gì? Lẽ nào các phu nhân lại thèm nhìn ngươi à?

Bỗng nhiên Sở Vân ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, tiếng cười như xé màng tai đối phương, khiển chúng run lên bằn bật.

Ngân Đảm Tẩu Thượng Cơ là một người danh vọng lẫy lừng gianh hồ, đã chứng kiến bao nhiêu sự kiện, ấy vậy mà khi thấy Sở Vân cười như điên như khùng như thế, bỗng cảm thấy lần đầu tiên trong đời biết sợ là gì. Đó không phải là tiếng cười của một con người mà là tiếng khóc đầy bi ai thống khổ, căm phẫn...

Sở Vân dừng lại, nói giọng lạnh lùng:

- Họ Thượng kia, hãy nói cho ta biết tên họ của từng phu nhân.

Thượng Cơ nghe như tiếng doạ, tiếng gầm, tiếng uy hiếp tức giận...

đập vào tai mình, nhưng cũng không bằng tia mắt của Sở Vân nhìn ôns đe doạ.

Thế là Ngân Đảm Tẩu Thượng Cơ khó khăn lắm mới mở miệng nói được:

Phu nhân thứ ba có tên hình như là Tiêu Vạn Đình...

Sở Vân nghe thấy thế, thét lên một tiếng ngẩng mặt kêu lên:

- Trời đất quỷ thần ơi! Các vị sẽ thấy ta ra tay phục thù.

Bỗng ngay lúc ấy có ba bóng người chầm chậm tiến về phía Sở Vân từ trong bóng tối. Thượng Cơ đã phát hiện ra điều ấy từ lâu, lão ta không nói năng gì cả, im lặng lùi ra sau hai bước.