Cuối con đường rải đá dăm ấy là một cánh rừng trúc thưa thớt, có thể nhìn xuyên qua rừng trúc để thấy một toà nhà nguy nga, có cửa chính màu đen.
Lê Tường dừng lại trước cánh rừng trúc, quay người lại nhanh thư chớp, vẻ mặt đanh lại, cặp mắt phượng sáng long lanh.
Nhưng trên con đường rải đá nhỏ ấy chẳng thấy một bóng người nào cả, Sở Vân như đã biến đâu mất rồi, chỉ có bóng nàng rải dài trên mặt đất dưới ánh mặt trời. Lê Tường vừa kinh hãi vừa tức tối, dẫm mạnh chân xuồng đất, nói lẩm bẩm:
- Quái la.....
Thì bỗng có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng nàng:
- Ngươi tưởng là tại hạ đã chạy trốn rồi phải không?
Bước vội lên trước ba bước, rồi Lê Tường đột ngột quay ngoắt người lại thì thấy Sở Vân mỉm cười tươi tắn, mắt nhắm hờ, đứng cách nàng chưa đầy năm thước, dưới chân là tấm thân trâu mộng của Tạ Hổ.
Lê Tường giật thót cả mình thẫm nghĩ:
- Kẻ này là ai mới được chứ, võ công của ta kế thừa phụ thân, có thể nói là đứng hành đầu lớp trẻ võ lâm giang hồ đương đại, nhưng ta còn cách xa hắn quá chừng, đến ngay cả việc hắn đến ngay sau lưng mình năm thước mà cũng không phát giác được... lạ thật!...
Hiểu tâm trạng của Lê Tường nhưng Sở Vân vẫn giả vở không chịu được, trầm giọng:
- Đối với một con chó mình nuôi, mình cũng cần phải có chút tình cảm đối với nó, vậy mà kẻ tùy tùng này của ngươi ngươi lại bỏ mặc hắn bên đường, nếu không có tại hạ mang đến đây thì có lẽ đã bị nắng thiêu đốt cháy hết da thịt rồi.
- Bổn cô nương nói cho ngươi biết, thuộc hạ của Đại Hồng Sơn chỉ có một lòng một dạ tôn thờ Đại Hồng Nhị tử mà không hề tiếc mình.
Nếu Tạ Hổ có bất hạnh mà chết đi thì hắn cũng không hề oán hận.
Ngươi làm sao mà hiểu được điều nhân nghĩa của chúng ta, tính mạng của Tạ Hổ sẽ có người lo.
Hai tay của Sở Vân khẽ đưa lên, thân hình chàng bỗng nhiên xoay tròn song chưởng lập tức vây bủa ba mươi sáu đại huyệt trên người Lê Tường.
Cô nàng hốt hoảng bật lùi mãi ra sau hơn một trượng mới đứng vững được.
Còn Sở Vân vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhe răng nhìn cô ta cười diễu cợt nhưng không ác ý. Nụ cười ấy Lê Tường đã cười ngươi biết bao lần, nay bi người cười thì không thể chịu nổi. Nàng đở bầm mặt lại, hai tay múa tít lao bổ vào Sở Vân.
Sở Vân vẫn đứng yên chỗ cũ, hơi lúc lắc thân mình, làm một động tác né tránh người đứng ngoài thì không sao thấy rõ chàng lia lịa tránh hết chưởng này tới chưởng khác của Lê Tường. Rồi đột nhiên tung ra một quyền nhanh như chớp, khiến cho Phượng Mục Nữ lại bật lùi về sau hơn bảy thước lữa, cũng may là Sở Vân không dùng tận lực, nếu không thì nàng làm sao mà đối phó cho nổi.
Lúc này, mặt đầy sát khí, Lê Tường gầm lên lảnh lót, rút ngay binh khí ra cầm nơi tay. Đó là một thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng, toát ra một luống hàn khí rợn người. Sở Vân nhìn thấy thanh gươm ấy thì nói ngay:
- Thật là báu kiếm, chỉ tiếc là nó lại rơi vào tay nhột kẻ bất tài!
Lê Tường múa tít thanh kiếm, ánh sáng loé lên trùng điệp như một tấm lưới lạnh lẽo chụp vào người Sở Vân. Không không chậm trễ tung ra hơn mười chưởng rất lợi hại. Lê Tường lạnh người, vội múa thanh kiếm báu như rồng bay, phượng múa, chiêu chiêu thức thức biến hóa kỳ ảo, đem hết tuyệt chiêu của “Thanh Vân kiếm pbáp” do cha nàng là Lê Kỳ truyền lại thi triển, tấn công Sở Vân. Nhưng cho dù nàng đem hết tài nghệ lẫn sự giận dữ trút vào địch thủ vẫn không làm gì được Sở Vân. Bản thân chàng cũng nhận thấy Lê Tường võ công khá tinh thâm, thân thủ bất phàm, nên chàng muốn chọc tức nàng một lúc nữa. Nghĩ như thế nên Sở Vân nhanh nhanh như tia chớp xoay ngược người lại, trong chớp mắt tung ra chín chỉ, mười cước, và hơn hai mươi chưởng, kình phong mạnh như vũ bão phá tan kiếm ảnh, ép Lê Tường phải phi thân bắn về sau hơn hai trượng, thân hình lắc lư, đứng không muốn vũng nữa. Lập tức Sở Vân cười nhạt một tiếng, hữu chưởng vẽ nên một đường kỳ dị trong không trung rồi không biết từ lúc nào bàn tay phải ấy của Sở Vân đã chụp vào cổ tay Lê Tường. Đó là một chiêu trong “Thái Dương chưởng” mà Sở Vân đã học trên đảo, cho nên tốc độ nhanh đến kinh người, khiến cho một kẻ kiêu ngạo như Lê Tường cũng cảm thấy với võ công của mình mà muốn khán cự lại chàng thì quả là một điều không tưởng, nhưng cũng liều mạng tung song cước liên tục đá về phía đan điền của đối thủ. Ngay lúc ấy chợt thấy một thanh cổ kiếm, kiếm quang rờn rợn đã nằm trong tay chàng, tay kia lại cầm môt chiếc giày nhỏ bằng da hươu. Vả trước mặt chàng chừng năm thước, Phượng Mục Nữ Lê Tường chân phải không giây, tay phải không kiếm, ngượng ngùng xen lẫn căm phẫn, sắc mặt chợt tại chợt đỏ trông thật kỳ lạ. Đưa mắt nhìn Lê Tường chàng cất tiếng thật lớn và nói:
- Tiểu a đầu! Hiện nay ta phải về nhà cày ruộng, hay là ngươi phải quay về ôm chân mẹ già kêu khóc đấy nhỉ?
Lúc này sắc mặt Lê Tường tái mét, môi run run, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng. Còn Sở Vân thì cứ nhìn nàng cười khinh khỉnh.
Trước kia, Sở Vân trên giang hồ đã có tên gọi là Lãng tử, hành đông bất chấp tiểu tiết, hôm nay chàng lại vừa qua biến cố lớn nây, sớm đã ẩn tàng một lãng tử đang biểu lộ đặc tính của mình. Bỗng nhiên Lê Tường nhắm hai mắt lại, hai ngón tay bên bàn tay trái nhắm thẳng hầu đầu huyệt cửa mình phóng thẳng tới. Sở Vân vung hữu chưởng, chậm rãi nói:
- Có chí khí đấy, nhưng tiểu a đầu kia, đời người vẫn còn dài lắm mà!
Lời chưa đứt thì chiếc hài da hươu trong tay chàng đã bắn vút ra trúng ngay vào khúc trì huyệt của Lê Tường. Thế là tấm thân kiều diễm của Phượng Mục Nữ mềm nhũn đi té lăn ra đất.
Sở Vân đưa mắt nhìn lên cán kiếm thì thấy hai chữ “Thiên Thần” liền cắm thanh kiếm xuống đất, trầm tiếng nghiêm trang nói:
- Lê cô nương! Thúy Phật kia tự cô hoàn trả cho Kim Câu, Ngân Tiên là tốt nhất, như thế là cứu vớt thanh danh của người khác và trả lại miếng cơm cho người ta. Cô là một thiếu nữ, nên ta không tiện lục tìm Thúy Phật, nhưng ta cũng hiểu nhường kẻ khác một bước cũng tức là nhường bản thân một bước. Sau này nếu muốn phục thù chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp mặt nhau!
Nói xong, Sở vân quay mình bước đi thẳng, ánh mắt chứng đã thấy cánh cửa của căn nhân lớn kia bật mở, có ba bóng người lao ra như bay, vừa nhìn thấy họ Sở Vân chột dạ, vội lấy ra một tấm vải che lên khuôn mặt, khoanh tay đứng sang một bên, vẻ rất ung dung.
Ba người mới đến trạc tuổi năm mươi, thân thu siêu tuyệt, chớp mắt đã đến ngay trước mặt Sở Vân. Một trong ba lão nhân sắc mặt vàng vàng đôi mắt sắc bén sáng quắc, thất thanh kêu lên:
- Nguy rồi! Đúng là Lê cô nương rồi! Tiểu tử kia, có phải ngươi vừa ra tay không?
Sở Vân không trả lời nhưng thái độ của chàng đã thể hiện trong đôi mắt. Lão già mặt vàng vội giải huyệt cho Phượng Mục Nữ, rồi nói:
- Lê cô nương! Có kẻ dám đả thương người à? Tội lỗi ấy khiến lão hủ đáng tội chết, không biết cô nương ra ngoài chưa về tin tức báo về chậm nên đã khiến cho cô nương chịu nhiều đau khổ.
Một lão nhân để râu chữ bát, hùng dũng bước tới trước mặt Sở Vân khẽ quát:
- Tiếu tử! Có lẽ ngươi không có mắt chăng? Lê cô nương, có phải tiểu tử kia đả thương cô nương phải không? Hãy nói cho lão phu biết cho dù hắn có là ai đi nữa thì lão phu cũng vì cô nương mà báo thù.
Lê Tường từ từ mở to đôi mắt đẫm lê, vừa nhìn thấy Sở Vân thì nước mắt lại tuôn trào, kêu lên:
- Ta thù ngươi đến chết, cả đời ta không thèm nhìn thấy ngươi nữa!
Lão nhân nọ quay người lại, bước tới trước mặt Sở Vân thâm hiểm nói:
- Đồ khốn nạn! Quả là ngươi, ha hạ..Thế mà làm bộ như người ngoài cuộc. Hôm ray nếu không dạy cho người một bài học thì sau này thiện hạ sẽ cười Lãnh Trúc Song Sát là đồ vô dụng.
Sở Vân cười một tiếng nói:
- Lão già kia! Ngươi khỏi cần giới thiệu thì ta cũng đã biết ngươi là Hồ Kim, còn lão kia là Châu An, đúng không?
Lão già nọ hơi có vẻ ngạc nhiên, rồi như nghĩ đến điều gì đó vội dừng bước chân lại. Lão râu dê cười khà khà nói:
- Tiểu tử! Kể ra ngươi cũng đã nhìn thấy một phần cuộc thế, nhưng hôm nay anh em ta khó lòng mà tha cho ngươi.
- Lão già kim chớ có ba hoa, chỉ bằng vào cái chiêu Bài Nam Sơn Nhất Nho mà dọa được ai?
Lão già rậu chữ bát tỏ vẻ ngạc nhiên nói:
- A ! Ngươi càng biết ta à? Hãy mau mau báo danh tính đi!
- Trước khi đánh nhau, cũng chẳng cần phải kết giao với nhau làm gì!
Nạm Sơn Nhất Nho vuốt râu, nói:
- Giọng nói của ngươi, lạ thật, ta đã nghe ở đâu rồi thì phải. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu nhỉ? Ta là Dương Văn Hiến, không phải là kẻ hay quên đâu.
Bỗng nhiên có một tiếng quát vang lên rồi lão nhị trong mãnh Trúc Song Sát là Hồ Kim đã vụt đến, vung tay giật láy tấm khăn che mặt của Sở Vân nói:
- Tiểu tử! Lão phu muốn ngươi xuất hiện nguyên hình!
Sở Vân toàn thân đứng yên, chỉ có hai ngón tay trên bàn tay phải hơi hơi rung động, hai luồng chỉ phong đã bắn đến mười bảy đại huyệt trước người Hồ Kim. Lão ta thét lên một tiếng, hai tay vỗ mạnh vào không khí, bắn người lên không trung hắt về phía sau!
Lập tức Nam Sơn Nhất Nho Dương Văn Hiển vung mạnh đôi tay quật ra một lúc mười chín chưởng, lại dùng chiêu “Lưu Hà Cước” nhanh như gió công vào Sở Vân, nhưng chàng vẫn đứng yên vị trí cũ, song chưởng đưa lên che trên đón dưới, làm cho chưởng lực của đối phương tiêu tan hết.
Châu An giật mình, thét lên một tiếng, lao đến như bay, quyền cước như mưa. Điên cuồng tấn công Sở Vân mười mấy chiêu nữa.
Sở Vân hai chân trụ vững, bình tĩnh hóa giải từng đòn từng thế của Châu An mà dư lực đã đẩy lão phải lùi ra sau năm bước.
Nam Sơn Nhất Nho trận tròn đôi mắt, lắc đâu kêu lên:
- Ô! Tiểu tử này là ai mà công lực cao đến như vậy?
- Dương lão nhi! Uống ly rượu cũ, pha bình trà xưa, có xưa thì mới có nay, có đi có lại không dược sao?
Ý Sở Vân như muốn nhắc lại trước đây họ đã gặp nhau rồi. Lời chàng chừa dứt thì Hồ Kim đã tung người bay tới, gầm lên, tấn công tới tấp vào Sở Vân. Nhưng chàng vẫn đứng nguyện chỗ cũ, song chưởng như điện chớp đón chặn mọi lối tấn công của đối phương. Ngay lúc đó Châu An cũng hét lên rồi lao vào hợp công cùng Hồ Kim công kích Sở Vân.
Đặc biệt Nam Sơn Nhất Nho thân hình luôn di chuyển, tiến lui bất thường cứ mỗi lần dịch chuyển vi trí là một lần tung ra độc chiêu, nguy hiểm vô cùng.
Đối địch cùng ba tuyệt đại cao thủ ấy, Sở Vân ung dung bình tĩnh đứng sừng sững tại chỗ không nhúc nhích từ từ xuất chiêu, đối thức đấu cùng đối phương với mục đích là kiểm tra, xem trình độ võ công của mình đã tiến bộ đến đâu?
Đã qua ba mươi chiêu, cuộc chiến vẫn bất phân thắng bại. Lê Tường đã mang lại chiếc giày, từ từ đứng dậy, đưa đôi mắt căm hờn nhìn sững vào trận đấu, môi mím chặt lại khi thấy chỉ một chiêu mà Sở Vân đã cùng lúc đẩy lùi cả ba địch thủ về phía sau mấy thước. Nhưng Nam Sơn Nhất Nho đã cất tiếng cười vang nói:
- Tiểu tử! Ngươi quả là còn hai tay đó, hãy nằm xuống !
Cùng với hai người kia đang ập vào Nam Sơn Nhất Nho cũng tung ra một cước nhanh như gió. Sở Vân vẫn đứng nguyên vi trí cũ, song chưởng phân ra đối chưởng cùng Lãnh Trúc Song Sát, còn chân trái hất xéo qua, gạt ngọn cước của Nam Sơn Nhất Nho sang bên nhanh như chớp. Thấy đồng bọn lâm nguy, Lãnh Trúc Song Sát vội vàng xuất ra hơn hai chục chưởng để ngăn chặn Sở Vân lại cho Nam Sơn Nhất Nho thoát hiểm. Lão ta bi cú gạt nhẹ nhàng của Sở Vân thân người quay tít mấy vòng lảo đảo chực ngã.
Đứng ngoài giám trận, Lê Tường bật cười, tự nhủ:
- Chàng trai ấy, tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng võ công thâm hậu không sao tưởng nổi. Ba người kia võ công trác tuyệt, phụ thân mình vô cùng nể trọng, đã liên thủ mà chẳng làm gì được hắn cả, ngay cả vị trí hắn đứng cũng không hề dịch chuyển trong suốt mấy mươi hiệp đấu.
Còn ba vi kia cứ bị hắn đánh cho bật ra hoài. Mà hắn chưa hề dùng thân lực cũng như độc chiêu...Không biết tên hắn là gì? Chắc chắn không thể là kẻ vô danh được. Hắn khôi ngô tuấn tú nhưng lại quá cuồng ngạo, khinh người thậm tê..... Hắn lại còn tuột giầy của mình nũa chứ... Chết thật...
Vừa lúc ấy Lê Tường thấy ba người kia tung người lên như ba con ác điểu bay xổ vào Sở Vân, mỗi người một phương vị, chiêu thức xuất ra cực kỳ nguy hiểm. Lê Tường buột miệng thốt lên:
- Đó chính là “Lôi Điểu Tam Bát” do cha mình mật truyền, độc hiểm lắm!
Lúc ấy Lãnh Trúc Song Sát và Nam Sơn Nhât Nho đã bay người tới còn cánh Sở Vân chừng năm thước, cả ba lão đều cất lên tiếng hú nghe rợn gáy biến chiêu cực kỳ ảo diệu, phối hợp ăn khớp vô cùng đánh vút vào các trọng huyệt của đối phương, uy lực như giông bão.