Giang Ngọc Phàn vừa nghe câu nói của Huệ Như sư thái thì giật thót mình, chàng không ngờ đến bà ta lại lợi hại như vậy. Quả nhiên bà đoán ra bọn họ chưa xuống núi mà bám theo chân hai ả thị tỳ này trở lên núi.
Đã bị đối phương nói trúng đích như vậy thì còn cách nào để giấu mình nữa, Giang Ngọc Phàn quay đầu nhìn nhanh Hàn Dũ Lý lúc này vẫn đang ngưng mục chú nhìn bọn người kia, chàng nhổm người dậy chuẩn bị bước ra khỏi chỗ nấp.
Nào ngờ thân hình chàng vừa nhích nhẹ liền bị bàn tay của Hàn Dũ Lý kéo lại, đồng thời nhíu mày nhìn chàng thị ý không được động đậy.
Chính tại lúc ấy, giọng Huệ Như sư thái từ trên lại vọng xuống vẻ hăm dọa :
- Lão ni đã nhìn ra chỗ ẩn nấp của nhị vị tiểu thí chủ, nếu như nhị vị không mau lên đây thì chớ trách lão ni ta thân là đệ tử Phật môn mà lại ra tay hạ độc thủ!
Giang Ngọc Phàn hoảng lên, đưa tay chỉ lên hướng đỉnh núi ý muốn bảo chúng ta nhanh lên đó, sư thái đã nhìn thấy rồi.
Không ngờ, Hàn Dũ Lý kề miệng nàng sát bên tai chàng giọng bực tức :
- Chàng ngốc ạ, mụ ta giả đấy!
Giang Ngọc Phàn trong lòng không phục, thế nhưng chính lúc ấy từ trên đỉnh vọng lại một thiếu nữ :
- Lão sư thái, sư thái đang nói với người nào vậy?
Bên trên đột nhiên lại im bặt một lúc, rồi nghe giọng Huệ Như sư thái vẻ ngập ngừng hỏi :
- Hai người quả thực không gặp hai đứa trẻ một nam một nữ xuống núi sao?
Khi ấy liền nghe giọng thiếu nữ áo xanh nói :
- Hồi bẩm lão sư thái, quả thực bọn tiện tỳ không thấy.
Huệ Như sư thái giọng nghiêm nghị hỏi :
- Cũng không phát hiện ra có người bám theo chứ?
Vẫn giọng thiếu nữ áo xanh quả quyết nói :
- Không ạ, vả lại tiểu thư chúng tôi rất nghiêm ngặt chuyện này, tuyệt đối đề phòng bị người theo dõi, chúng tôi làm sao dám sơ suất?
Chỉ nghe giọng Huệ Như sư thái nghi nghi hoặc hoặc như tự nói một mình :
- Quái lạ nhỉ! Con đường độc đạo ngoằn ngoèo dài đến mấy mươi trượng, bọn chúng làm sao trong chớp mắt đã ra khỏi đây?
Giọng thiếu nữ áo xanh hỏi lại :
- Lão sư thái gặp hai thanh niên nam nữ sao?
Huệ Như sư thái giọng không vui :
- Chúng vừa rời khỏi đây xuống núi.
Giọng thiếu nữ áo trắng suy đoán :
- Có lẽ chúng chưa xuống núi mà rẽ đi theo hướng khác?
Im lặng một lúc, bỗng nghe giọng Huệ Như sư thái nói :
- Thôi được, các người về đi, bẩm với lão phu nhân các người là chiều mai ta sẽ đến thăm.
Thiếu nữ áo trắng quan tâm hỏi :
- Có chuyện gì sao sư thái?
Huệ Như sư thái giọng không hài lòng :
- Chuyện không liên quan đến các ngươi, không được hỏi nhiều!
Hai thiếu nữ nghe vậy cúi đầu "Dạ" một tiếng, tiếp đó nghe tiếng áo lướt gió càng lúc càng xa. Giang Ngọc Phàn lúc này mới phấn chấn, bất thần ôm chầm lấy người Hàn Dũ Lý định khen một câu nàng thật thông minh. Thế nhưng không ngờ Hàn Dũ Lý đã đưa tay lên bịt miệng chàng.
Đúng lúc Hàn Dũ Lý bịt miệng Giang Ngọc Phàn thì từ trên lại vọng xuống giọng Huệ Như sư thái đầy răn đe :
- Nhị vị tiểu thí chủ, các người ẩn thân dưới đó cũng được mà lên đây cũng được, lão ni chỉ thực lòng mà nói với các ngươi một câu: "Tối mai đúng giờ này lên đây chờ lão ni, tuyệt đối không được tự do thâm nhập vào núi. Hoàng Sơn không phải là vùng núi bình thường mà ai muốn vào ra gì cũng được, lão ni chỉ nói vậy thôi, nghe hay không là tùy các người!"
Nói xong một trận áo lướt gió, hiển nhiên bà ta cũng bỏ đi. Đợi cho đến khi bóng Huệ Như sư thái không thấy nữa, Hàn Dũ Lý mới chỉ tay về hướng Tây nói :
- Phàn đệ, đi thôi! Vừa rồi hai ả thị tỳ kia chính là chạy về hướng này.
Vừa nói vừa nắm tay Giang Ngọc Phàn kéo đi. Giang Ngọc Phàn không cưỡng lại, cứ chạy theo nàng nhưng chau mày nghi hoặc hỏi :
- Hàn thư cho rằng hai ả thị tỳ kia có liên quan đến bọn Vạn Lý Phiêu Phong?
Hàn Dũ Lý không chút do dự đáp :
- Ít nhiều gì cũng có dây mơ rễ má!
Giang Ngọc Phàn thoáng chút ngần ngại :
- Thế nhưng lão sư thái kia đã cảnh cáo…
Hàn Dũ Lý xẵng giọng :
- Phàn đệ dám đoan chắc tối ngày mai bà ta sẽ thông báo cho chúng ta những tin tức liên quan đến bọn Vạn Lý Phiêu Phong hay không?
Giang Ngọc Phàn vốn thật thà chân chất, nói :
- Lão sư thái diện mạo từ bi, tiên cách đạo cốt, vừa nhìn cũng đủ thấy là bậc cao nhân đắc đạo…
Hàn Dũ Lý không cho là vậy, nói :
- Từ bi hiền hậu mà lại đanh giọng hầm hè chúng ta?
Giang Ngọc Phàn vốn định nói có lẽ lão sư thái trong lòng cũng có nỗi khổ tâm riêng, thế nhưng đột nhiên nhíu mày giọng không vui :
- Biểu tỷ vẫn cái tính ương bướng ấy!
Hàn Dũ Lý vừa nghe Giang Ngọc Phàn nói một câu như vậy thì dừng chân lại ngay, nàng nghĩ nhanh trong đầu không nên ghi ấn tượng sâu trong đầu chàng là mình ương bướng ngang ngạnh. Vì điều này sẽ vô tình kéo dài khoảng cách giữa họ, đồng thời ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ vừa mới chớm hình thành tốt đẹp giữa hai người.
Cho nên chờ Giang Ngọc Phàn dừng chân hẳn rồi mới bình tĩnh giải thích :
- Tuyệt không phải tỷ ương bướng mà nghĩ là chúng ta muốn tìm chính là thiếu nữ được xưng "Tiểu thư" trong bọn Vạn Lý Phiêu Phong. Vừa rồi hai ả thị tỳ kia nói chuyện một tiếng "Tiểu thư" hai tiếng "Tiểu thư" cho nên tỷ tỷ liền tưởng rằng khả năng tiểu thư của bọn họ chính là vị "Tiểu thư" ngồi trong kiệu trúc kia. Cứ nghĩ bọn Vạn Lý Phiêu Phong lên ẩn thân trên núi lâu ngày thế này, chuyện mang theo hai ả hầu không phải là khó hiểu, huống gì bọn họ không thể nào tiện ở trong chùa miếu hay đạo quan mà tất phải là một động phủ của một cao nhân nào đó đã thoái ẩn tích mai danh…
Giang Ngọc Phàn nghe thấy có lý, cho nên không đợi nàng nói hết bèn gật đầu thấp giọng nói ngay :
- Hàn thư nói thật chí lý, chúng ta tiếp tục đuổi theo đi!
Hàn Dũ Lý quay đầu nhìn lại hướng Tây, chỉ thấy núi non trùng điệp, biển mây sóng gợn mênh mông, tuyệt nhiên chẳng còn nhận ra bóng hai ả hầu kia đâu nữa!
Nàng cười buồn rầu nói :
- Hai ả hầu kia quả nhiên đã đề cao cảnh giác, giờ truy theo chân chúng chỉ e không phải chuyện dễ!
Giang Ngọc Phàn ngượng ngập xin lỗi :
- Cũng là do tiểu đệ là trễ việc, nếu không thì chúng ta đã không để mất tung tích của chúng.
Hàn Dũ Lý thấy Giang Ngọc Phàn đã xuống nước xin lỗi thì trong lòng mát rượi, liếc mắt chàng một cái nhịn cười nói :
- Giang đệ miệng thì nói không đi nhưng chân cứ bước, còn làm trễ việc gì chứ?
Nói rồi, nàng đưa tay chỉ một dãy núi lô nhô hướng Tây, nói tiếp :
- Đi, phía bên kia phong cảnh hữu tình, thế núi hiểm trở, tùng bách liễu xum xuê, đúng là nơi tao nhã cho cao nhân ẩn cư, chúng ta đến đó xem xem, nếu như không tìm thấy thì trở về tối mai lại lên đây!
Giang Ngọc Phàn gật đầu đồng ý, cả hai lúc ấy nắm tay nhau song song thi triển khinh công nhắm ngọn núi chính Tây phóng đi.
Một lát sau, cả hai đã vào trong khu rừng tùng, xem ra cũng chỉ còn cách chừng hai dặm nữa thì vào đến giữa rừng, đang phi nhanh Hàn Dũ Lý bỗng nhiên đưa tay ra hiệu dừng lại, họ liền đáp người xuống nhẹ nhàng trên một phiến đá lớn như hai cánh nhạn đêm.
Giang Ngọc Phàn không hiểu chuyện gì, bèn hỏi :
- Tỷ tỷ phát hiện ra điều gì?
Hàn Dũ Lý chỉ tay về phía trước, Giang Ngọc Phàn chỉ thấy đó là một vách núi bị cắt đứng phẳng lì, nàng hỏi :
- Phàn đệ có nhận thấy điều gì khác lạ ở vách núi kia không?
Giang Ngọc Phàn chăm nhìn vách núi, không phát hiện gì khác thường, nói :
- Tiểu đệ không nhận thấy gì?
Hàn Dũ Lý lập tức giải thích :
- Lúc nãy chúng ta ở đằng xa thì nhìn thấy năm ngọn núi sau vách núi kia, giờ đến gần lại không nhìn thấy, như vậy là sao?
Giang Ngọc Phàn chừng như hiểu ra, nói :
- Tỷ tỷ muốn nói là trên vách núi kia khả năng có một mảng bình nguyên.
Hàn Dũ Lý bỗng trở nên lo lắng, nói :
- Điều ta lo lắng nhất chính là Ngưỡng Vu cốc giữa Hoàng Sơn!
Giang Ngọc Phàn nhíu mày không hiểu, hỏi :
- Vào Ngưỡng Vu cốc thì thế nào chứ?
Hàn Dũ Lý ngược lại kinh ngạc, nhìn chàng hỏi :
- Phàn đệ chưa từng nghe nói về Ngưỡng Vu cốc giữa Hoàng Sơn này ư?
Giang Ngọc Phàn lắc đầu ngơ ngác :
- Chưa!
Vừa đáp xong chàng đột nhiên hỏi lại :
- Chẳng lẽ trong Ngưỡng Vu cốc có quái vật hay sao chứ?
Hàn Dũ Lý nghiêm túc gật đầu :
- Cũng chẳng khác quái vật là bao!
Giang Ngọc Phàn "ồ" lên một tiếng, Hàn Dũ Lý nói tiếp :
- Chừng hai thế hệ trước chúng ta, trên giang hồ từng có một nhân vật náo danh võ lâm, ngoại hiệu "Liêu Nha Lão Ẩu", người nghe qua chứ?
Giang Ngọc Phàn lắc đầu thật tình đáp :
- Tiểu đệ chưa từng nghe qua.
Hàn Dũ Lý lại tỏ ra ngạc nhiên la lên :
- Nữ quái này với những chuyện kinh thiên động địa của bà ta vậy mà người không hề hay biết, thế mà cũng dám hành hiệp giang hồ, lập ngôi Minh chủ?
Giang Ngọc Phàn không phật ý, ngược lại thích thú hỏi như đùa :
- Tỷ tỷ thử kể ra lai lịch hành vi nữ quái kia xem tiểu đệ có nên biết hay không?
Hàn Dũ Lý nghe hỏi trở nên do dự nói :
- Tường tận chi tiết thì ta thực tình không biết, thế nhưng sư phụ ta từng căn dặn nhiều lần là vào Trung Nguyên tuyệt đối không được xâm nhập Ngưỡng Vu cốc, trung tâm của Hoàng Sơn!
- À… Chẳng lẽ bà ta ăn cả thịt người hay sao nhỉ?
Hàn Dũ Lý bỗng nhiên gật đầu, nói ngay :
- Phàn đệ đoán đúng đấy. Liêu Nha Lão Ẩu bởi vì thích ăn não người sống, cho nên mới dẫn đến bị võ lâm các phái liên thủ đem bà ta giam hẳn vào Ngưỡng Vu cốc, đến chết cũng không được ra khỏi núi…
Giang Ngọc Phàn quan tâm hỏi :
- Thế nhưng hiện giờ bà ta đã chết hay còn sống?
- Nếu trước mặt đúng là Ngưỡng Vu cốc thì bà ta vẫn chưa chết!
- Làm sao tỷ tỷ biết được chứ? - Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên hỏi.
Hàn Dũ Lý nghiêm mặt nói :
- Phàn đệ vừa rồi không nghe Huệ Như sư thái căn dặn hai ả thị nữ về bẩm báo với lão phu nhân đó sao?
Giang Ngọc Phàn nghe xong bật cười nhún vai nói :
- Bọn kia có đúng là đi vào hướng này hay không, tỷ tỷ cũng chưa dám chắc, vậy làm sao dám bảo lão phu nhân kia chính là Liêu Nha Lão Ẩu?
Chàng vừa nói xong, chính chờ câu giải thích của Hàn Dũ Lý, bỗng nhiên mắt nàng sáng lên, chỉ tay nói nhanh :
- Phàn đệ nhìn kìa, hai ả thị nữ!
Giang Ngọc Phàn giật mình, đưa mắt nhìn theo cánh tay nàng thì quả nhiên nhìn thấy hai bóng người mờ nhạt đang chạy trên dốc cỏ hướng vách núi, mà đúng là hai thiếu nữ vừa rồi.
Giang Ngọc Phàn nhíu mày nghi hoặc, như tự hỏi :
- Vách núi cao vót hiểm trở như vậy, chúng có thể lên được sao?
Hàn Dũ Lý cũng cảm thấy hoài nghi :
- Phàn đệ, chúng ta cứ ở đây chờ xem chúng lên bằng cách nào!
Giang Ngọc Phàn không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng gật đầu. Do dốc núi có nhiều quái thạch xen lẫn tùng bách, cho nên vừa chạy một lúc thì bóng hai thiếu nữ kia đã khuất đâu mất.
Thế nhưng Giang Ngọc Phàn căn cứ vào thân pháp của hai thiếu nữ kia, biết nếu muốn đến chân vách núi thì chí ít cũng mất nửa tuần trà. Cho nên mắt thì nhìn chăm vào vách núi đá, miệng thì lơ đễnh hỏi :
- Hàn tỷ tỷ Từ Huy lão tiền bối có nói cho tỷ tỷ biết tại sao võ lâm các phái bắt Liêu Nha Lão Ẩu giam vào trong Ngưỡng Vu cốc, mà lại không giết phức bà ta đI?
Hàn Dũ Lý mặt cũng nhìn về vách núi, miệng đáp :
- Nghe nói Liêu Nha Lão Ẩu tuy rằng rất thích ăn não người, thế nhưng những người bị bà ta hãm hại đều là có tội ác…
Giang Ngọc Phàn lấy làm lạ nói :
- Vậy không tốt hơn sao chứ? Đằng nào thì cũng trừ ác nhân tránh họa cho thiên hạ!
Hàn Dũ Lý giải thích :
- Thế nhưng môn phái nào cũng có đệ tử bị bà ta bắt về giết hại, mà lại không giao cho Chưởng môn các phái nghiêm trị họ…
Giang Ngọc Phàn tiếp lời nói :
- Cho nên các môn phái tức giận, mới liên kết với nhau khống chế bắt giam bà ta?
Hàn Dũ Lý gật đầu đáp :
- Không sai, nghe nói Liêu Nha Lão Ẩu đã tự biết không địch nổi cao thủ các phái cho nên đã tự đề xuất chủ ý là ẩn cư trọn đời trong Ngưỡng Vu cốc để chuộc lỗi, tuyệt không bao giờ hành tích võ lâm nữa. Thế nhưng nghe đâu bà ta cũng đưa ra một điều kiện…
Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên nhíu mày hỏi :
- Điều kiện gì?
Hàn Dũ Lý nói :
- Bất kể người nào cũng không được bước chân vào Ngưỡng Vu cốc, trừ khi đã có sự chấp thuận của bà ta.
Giang Ngọc Phàn cười vẻ thích thú :
- Đây mới gọi là công bằng hợp lý, các người không cho ta ra ngoài, thì ta cũng không cho các người vào...
Nói đến đó đột nhiên chàng "í" lên một tiếng, hoài nghi hỏi :
- Hàn tỷ, đã lâu thế này sao chưa thấy hai ả thị nữ kia lên núi?
Hàn Dũ Lý cũng họa theo :
- Đúng nha, ta cũng đang cảm thấy kỳ lạ!
Giang Ngọc Phàn phán đoán :
- Không chừng bọn họ theo mặt bắc để lên núi?
Hàn Dũ Lý không cho là vậy, bèn nói :
- Mặt nam này lên núi vừa tiện vừa gần, lẽ nào lại bỏ gần tìm xa?
Giang Ngọc Phàn nghe ra có lý, bèn nắm tay Hàn Dũ Lý lay nói :
- Đi, chúng ta vào đó xem thế nào!
Hàn Dũ Lý cũng đang nghĩ thế, bấy giờ hai người thi triển khinh công phóng người đi. Bọn họ vì sợ mất dấu tích của hai ả thị nữ kia nên thi triển khinh công cực nhanh, như hai vệt sao vút đi trong trời không, phút chốc đã vào đến con dốc dưới chân vách núi.
Dốc núi xen giữa cổ tùng là nham thạch, lá tùng đung đưa trong gió núi thổi lên những khúc nhạc vi vu. Bọn Giang Ngọc Phàn vừa vào con dốc, để tránh bọn người kia có thể đang ẩn thân đâu đó, nên họ chạy nhẹ chân vừa chạy vừa quan sát. Thế nhưng chạy cho đến chân vách núi mà vẫn không hề phát hiện ra tung tích của hai ả nữ tỳ kia.
Chân vách núi cỏ mọc thành bụi cao đến vai người, dây leo lại chằng chịt tìm mãi không thấy một lối nào để đi, Giang Nọc Phàn nhíu mày nhìn Hàn Dũ Lý nói :
- Hàn thư, ở đây có thể có một con đường ngầm hay một động phủ nào chăng?
Hàn Dũ Lý cũng có suy nghĩ như vậy, gật đầu nói :
- Chúng ta thử tìm chung quanh đây xem!
Nói xong định quay người chạy đi, bỗng nhiên ngay lúc ấy từ trong làn gió núi văng vẳng một tiếng đàn nghe rất mơ hồ. Gần như cùng lúc, cả hai giật mình định la lên "Nghe kìa!".
Cả hai áp lưng vào nhau lắng nghe, tiếng đàn vẫn âm âm chưa dứt, nghe thì tợ hồ như từ trên đỉnh núi vọng xuống, mà cũng tựa hồ như từ ngoài xa theo gió truyền lại.
Bọn họ xác định phương hướng rồi quyết định lần theo hướng Bắc, thế nhưng chạy được hai mươi trượng thì tiếng đàn im hẳn, không còn nhận ra được phương hướng nữa.
Giang Ngọc Phàn chỉ tay ngược lại hướng vừa chạy, cả hai liền quay trở lại hướng nam. Thật kỳ quái, trở lại đúng nguyên vị ban đầu thì lại nghe thoang thoảng trong gió núi tiếng đàn lúc nãy.
Hàn Dũ Lý ngước mắt nhìn lên như nghi ngờ tiếng đàn là từ trên truyền xuống, Giang Ngọc Phàn lúc ấy liền tung người vọt lên không trung, nhưng cao chừng hai mươi trượng đột nhiên chàng dừng lại.
Hàn Dũ Lý đưa tay vẫy vẫy như muốn hỏi thế nào. Chẳng ngờ Giang Ngọc Phàn không đáp mà thả người rơi nhẹ xuống, rồi dừng chân bên người Hàn Dũ Lý, chàng nghi hoặc nói :
- Kỳ quái, trên kia cũng không nghe tiếng đàn, tiểu đệ vừa rồi đoán không sai, gần đây nhất định có động phủ hay mật đạo!
Hàn Dũ Lý gật đầu nói :
- Chúng ta thử lần tìm theo hướng phát ra tiếng đàn?
Bây giờ cả hai nắm tay nhau, vén cỏ lần từng bước tiến về phía trước, nơi phát ra tiếng đàn. Đi được mấy trượng, đột nhiên một cơn gió thoảng mạnh qua, tiếng đàn bên tai càng nghe rõ ràng hơn. Giang Ngọc Phàn vui mừng reo lên :
- Hàn tỷ, tìm được rồi!
Hàn Dũ Lý nghe vậy cũng phấn chấn, dùng tay vạch rộng những dây leo trước mặt tạo thành một lỗ hổng lớn, gió thổi qua cành mạnh hơn.
Thì ra lúc này họ đã nhận ra đằng sau những dây leo chằng chịt kia chính là một miệng hang đá, bên trong tối đen như miệng một quái thú, tiếng đàn rõ ràng là phát ra từ bên trong động, thế nhưng nghe ra vẫn rất xa xôi.
Giang Ngọc Phàn quan sát một lúc thấy không có động tĩnh gì khả nghi rồi mới nhẹ người lách vào hang động, chờ cho Hàn Dũ Lý cũng vào động rồi chàng mới thấp giọng nói :
- Hai ả thị nữ nhất định vào theo lối này, tiểu đệ dám đoan chắc Vạn Lý Phiêu Phong ẩn náu trong thạch động này!
Hàn Dũ Lý cũng gật đầu đồng ý, nhưng cẩn thận nói :
- Hang động tối thế này, chúng ta phải đề phòng chúng đặt cơ quan cảnh báo!
Giang Ngọc Phàn gật đầu hiểu ý, rồi nắm cánh tay nàng, một tay còn lại ngầm vận công lực án ngự trước ngực, từng bước đi sâu vào bên trong.
Men theo con đường hẹp hai bên là vách đá dụng đứng chừng ước ba trượng thì vách đá trở nên rộng rãi hơn, đồng thời bên tai nghe róc rách như tiếng nước chảy, trước mặt trong kinh tế không gian vốn tối đen bỗng xuất hiện một đốm sáng xanh nhờ nhợ như ánh đèn.
Hàn Dũ Lý vừa nhìn thấy khấp khởi nói nhỏ bên tai chàng :
- Giang đệ, kia có thể là cửa ra!
Thế nhưng cả hai vừa bước thêm được mấy bước về phía đó thì đốm sáng nhỏ kia đột nhiên biến mất, tợ hồ như bị một vật gì đó che khuất.
Giang Ngọc Phàn liền bước chếch sang trái tời trước thì lại nhìn thấy đốm sáng kia, cứ đi như thế bốn năm trượng, Hàn Dũ Lý như không nhẫn nại được hậm hực la lên :
- Cứ đi mò mẫm như kiểu này, thì chỉ e đến sáng cũng không đến được đốm sáng kia. Phàn đệ, rút chiếc "Hàn mao thiết phiến" ra!
Nói xong, không đợi Giang Ngọc Phàn đồng ý hay không, nàng đưa tay xuống thắt lưng, chỉ nghe soạt một tiếng kèm theo ánh hàn quang phát ra, thanh "Đằng Long Kiếm" đã nằm gọn trong tay nàng rồi.
Quá bất ngờ nên Giang Ngọc Phàn có muốn cản cũng không kịp. Không gian phút chốc sáng lên, nhờ vào ánh hàn quang trên thân kiếm tỏa ra mà họ có thể nhận ra trong động có rất nhiều cột thạch nhũ, rủ xuống, những cột thạch nhũ lớn nhỏ dài ngắn khác nhau, lúc này bắt ánh sáng xanh lè từ thân kiếm tỏa ra liền phản chiếu thành muôn màu muôn sắc trông tuyệt đẹp.
Giang Ngọc Phàn nghe ngóng trong động không hề có động tịnh gì khả nghi, khi ấy mới lần tay lấy chiếc quạt thiết cốt trong tay áo ra. "Hàn mao thiết cốt phiến" vừa ra khỏi tay áo thì cũng như thanh Đằng long kiếm tỏa sáng, cả hai ánh sáng hòa vào nhau khiến không gian thêm sáng hơn.
Quay lại nhìn, bọn họ nhận ra đốm sáng lúc nãy giờ đây cũng sáng lấp lánh hơn nhiều. Giang Ngọc Phàn "ồ" lên một tiếng :
- Hàn tỷ tỷ, kia có thể là một bảo thạch hoặc một viên dạ minh châu, nếu như miệng hang thì chì sợ khó nhìn thấy!
Hàn Dũ Lý nghe có lý, bèn suy đoán :
- Nếu là bảo thạch hoặc minh châu thì có thể là ký hiệu dẫn đường, chỉ cần chúng đi đúng hướng, đến đó thì nhất định tìm được cửa ra!
Giang Ngọc Phàn đồng ý, cả hai lúc ấy nắm tay nhau lần đi về hướng đốm sáng kia.
Cứ theo kinh nghiệm của Giang Ngọc Phàn, hễ lúc nào đốm sáng bị che khuất bởi những cột đá thì đi chếch một lúc, đến khi nào nhận ra đốm sáng thì tiếp tục nhằm thẳng hướng mà đi.
Quả nhiên, cứ đi như vậy thì càng lúc cự ly đốm sáng càng gần lại, đồng thời càng xác thực nhận rõ đốm sáng kia chính là một khối bảo thạch phát quang.
Thoạt nhìn đã thấy gần đến khối bảo thạch kia, đột nhiên hai ngưòi mắt sáng lên, họ vừa phát hiện ra trên một cửa hang do con người tác tạo còn có khảm tám chín viên bảo thạch khác to chừng nắm tay, mà khoảng cách cao thấp cũng khác nhau.
Bọn Giang Ngọc Phàn nhìn ngẩng người một lúc mới hiểu ra, vừa rồi mỗi đoạn đường bọn họ nhìn thấy một đốm sáng tuyệt nhiên không phải từ một viên bảo thạch mà ở mỗi phương vị họ đã nhìn thấy một viên bảo thạch khác nhau, đây chính là chỗ độc đáo của người thiết kế.
Tiếng đàn lúc này lại càng nghe rõ hơn, quả đúng là từ bên trong động phát ra, nhưng nghe vẫn rất xa như ban đầu.
Kèm theo tiếng đàn còn là tiếng nước róc rách, tiếng nước chảy cũng là từ trong động vọng ra, đồng thời một ánh sáng nhờ nhợ.
Giang Ngọc Phàn ra hiệu cho Hàn Dũ Lý đứng ngoài chờ mình, rồi chàng một mình bước tới bên miệng hang thò đầu nhìn vào trong; lúc này mới phát hiện ra trong cửa hang là một con suối ngầm; trên mặt suối cứ cách một quảng chừng hai ba trượng là một khối đá nổi lên, nước suối tợ như trong lòng đá chảy ra từ từ không nhanh không chậm.
Giang Ngọc Phàn ngoắc tay cho Hàn Dũ Lý đến bên mình, Hàn Dũ Lý nhìn thấy nhữg cột đá nổi lên trên mặt nước, mà trên mỗi cột đều có một điểm sáng nhỏ như được gắn vào đó một vật phát sáng. Nàng khấp khởi la lên :
- Phàn đệ, đây nhất định là đường vào động!
Giang Ngọc Phàn cũng nghĩ như vậy, gật đầu nói :
- Tiểu đệ cũng nghĩ thế, để tiểu đệ một mình vào trước.
Chàng nói chưa xong Hàn Dũ Lý đã nghiêm mặt cắt lời :
- Không, phải để tỷ tỷ vào trước.
Giang Ngọc Phàn biết nàng sợ mình vào trước không may trúng ám toán cho nên vội nói :
- Không, phải để tiểu đệ vào trước, tiểu đệ chẳng những biết "Đằng Vân Độ Lăng" mà còn biết thủy công...
Hàn Dũ Lý nghe vậy ngạc nhiên nhìn chàng hỏi lại :
- Sao? Phàn đệ biết cả thủy công ư?
Giang Ngọc Phàn nhìn thấy Hàn Dũ Lý thần sắc quá đỗi kinh ngạc như không thể tin, bèn bật cười thành tiếng rồi giải thích :
- Mẹ tôi là Đặng Lệ Châu, ông nội là ‘Phi Giao’ Đặng Chính Đồng đều là những nhân vật nổi tiếng về thủy công trong võ lâm hiện nay, vậy tôi là con cháu họ thì làm sao lại không biết thủy công chứ?
Hàn Dũ Lý "À" một tiếng chợt hiểu ra, Giang Ngọc Phàn không nói gì thêm, chỉ đưa tay ra hiệu cho nàng đứng chờ mình rồi tung người lên không vọt ra ngoài ba trượng, đứng trên cột đá đầu tiên.
Hàn Dũ Lý vừa thấy vậy không khỏi lo lắng gọi với theo :
- Phàn đệ, cẩn thận!
Tiếng gọi của nàng chưa dứt thì Giang Ngọc Phàn chân vừa chạm cột thứ nhất đã tung người lên tiếp tục lướt đến cột đá thứ hai!
Hàn Dũ Lý tuy nói là để Giang Ngọc Phàn vào thăm dò trước, thế nhưng khi thấy bóng chàng đã khuất hẳn trong màn đêm sâu hút của hang động thì trong lòng lo lắng không yên. Cho nên, không đợi Giang Ngọc Phàn quay lại, nàng cũng liền tung người phóng theo.
Cả hai một trước một sau tung lên đáp xuống theo từng cột đá, phút chốc vào tận cột cuối cùng thì vách núi chắn ngang, chỉ chừa một cửa động khác nhỏ hẹp vừa một người lách qua.
Gió lọt qua cửa động càng mạnh hơn, trong tiếng gió mang theo tiếng đàn nghe rõ ràng, đồng thời cuối đường hang đá ánh sáng lùa vào sáng hồng rực rỡ, lần này thì đúng đó là cửa ra quyết không sai.
Hai người không do dự, nắm tay nhai đi theo hướng có ánh sáng. Tiếp thêm được mấy trượng thì phát hiện ra con đường nhỏ hẹp dần dần đi lên, mà còn có phần khúc khuỷu ngoằn ngoèo vào trong.
Lách qua mấy khúc rẽ nữa, bỗng trước mắt hai người không gian rộng mà sáng rực lên, cả hai bất thần kinh ngạc "A" lên một tiếng.
Quả nhiên Hàn Dũ Lý đoán không sai trên vách đá cao cao, dưới ánh sáng của những viên bảo thạch tỏa chiếu dễ dàng nhận ra ba chữ "Ngưỡng Vu Cốc" theo lối viết đại tự.
Quan sát cẩn thận, chỉ thấy mé trái của vách đá bên phải có một cửa động do người đục khoét, bên ngoài có ánh sáng mờ nhạt, hiển nhiên ra khỏi cửa động thì chính Ngưỡng Vu cốc.
Hàn Dũ Lý chau mày ngần ngại hỏi :
- Thế nào? Chúng ta có vào đó không?
Giang Ngọc Phàn cười nhạt nói :
- Chẳng ngờ lão cáo già Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành này lại tìm vào chốn bỉ ổi này mà lại cho là an toàn nhất!
Hàn Dũ Lý có chút áy náy trong lòng, nói :
- Hiện tại ta mới biết vì sao Huệ Như sư thái lại cảnh cáo chúng ta không được thâm nhập sâu vào Hoàng Sơn!
Giang Ngọc Phàn lại cười nhạt :
- Hừ, chớ nói là Ngưỡng Vu cốc, đến như Ma vương Địa phủ cũng không ngăn nổi truy tìm Vạn Lý Phiêu Phong lấy lại Vạn Diễm bôi!
Nói rồi, sãi bước một cách hiên ngang bước đi.
Hàn Dũ Lý dẫu sao cũng chỉ là một thiếu nữ, nên vừa nghe Giang Ngọc Phàn nói mấy chữ "Diêm vương Địa phủ" thì linh cảm chẳng lành, liền níu tay chàng nói :
- Phàn đệ, không nên đi!
Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên dừng chân lại chau mày hỏi :
- Tại sao không nên đi?
Hàn Dũ Lý không tiện nói ra linh cảm trong lòng mình, chỉ thấp giọng rầu rầu nói :
- Chúng ta đêm nay lên núi mục đích chính chỉ là trinh sát, nếu không rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ thì không nên lộ diện tránh phạm vào đại kỵ của giang hồ, đồng thời chỉ tạo thêm cho đối phương một cơ hội giết người!
Giang Ngọc Phàn cứ ngỡ thật, sợ phạm vào đại kỵ giang hồ khi bước chân vào Ngưỡng Vu cốc, tránh gây thêm thù oán cho Cửu Cung bảo, bởi vậy chàng gật đầu đồng ý :
- Thôi được, tiểu đệ nghe lời Hàn tỷ, cố gắng không chạm mặt với chúng.
Sợ làm hỏng một cơ hội đoạt lại Vạn Diễm bôi của chàng, cho nên mỉm cười thâm tình, nghiêm túc nói :
- Nhưng nếu chúng ta phát hiện ra Vạn lý Phiêu Phong thì cũng không nên bỏ lơ cơ hội, nếu Liêu Nha Lão Ẩu xuất hiện thì tốt nhất ta cũng không cần phải nói lý nói lẽ nhiều, thậm chí cần thiết thì thí mạng một trận.
Giang Ngọc Phàn không do dự đáp ngay :
- Điều đó đương nhiên!
Nói đến đó chàng bỗng thấp giọng, nhìn Hàn Dũ Lý với ánh mắt đùa cợt nói tiếp :
- Thế nhưng nếu không phát hiện được Vạn Lý Phiêu Phong thì tuyệt đối không nên vọng động, đúng không?
Hàn Dũ Lý bị Giang Ngợc Phàn nói trúng tim đen thì chín ngượng cả mặt, dùng tay đẩy vào vai chàng, nhịn cười trách yêu :
- Dễ ghét!
Giang Ngọc Phàn cười lên vui vẻ, rồi cùng nàng ngầm vận công lực phòng hộ trước ngực mới từng bước theo cửa hang đá ra bên ngoài.
Bọn họ cẩn thận sợ bên ngoài có cài cơ quan cảnh vệ, thế nhưng vừa ra khỏi cửa hang thì cả hai đều ngỡ ngàng vì bầu trời mở ra với mảnh trăng thượng tuần huyền ảo cùng vô số vì sao lấp lánh, tiếng vẫn du dương khiến cảnh vật thêm tĩnh mịch êm ả.
Ngưỡng Vu cốc vốn người giang hồ nghe đến tên đều khiếp sợ, vậy mà giờ đây trước mắt bọn họ là một khoảnh bình địa, tròn rộng có đến mấy mẫu với thủy trúc, bạch tùng từng khóm xen lẫn vào nhau.
Cách nơi bọn Giang Ngọc Phàn đứng không xa là một chiếc hồ bán nguyệt, xung quanh có những lầu thủy tạ nhỏ dùng để ngồi hóng mát, nghỉ chân ẩn mình dưới những hàng liễu rủ, làn nước hồ trong xanh leo lẻo, gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh trăng lấp lánh như muôn ngàn hạt trân châu.
Xa hơn bên kia là một hoa viên, tiếng đàn chính là từ trong hoa viên này vọng ra, thế nhưng bọn Giang Ngọc Phàn ngưng mục chú thần nhìn mà vẫn không sao nhận ra vị trí của người đánh đàn kia. Bởi vì bao bọc quanh hoa viên là một bờ tường gạch hoa lổ cao ngang vai người, chỉ nhìn thấy bên trong những cây cổ tùng lẩn khuất bên hòn giả sơn, tuyệt nhiên không thấy thêm một thiết trí nào nữa.
Từ nơi họ đứng muốn sang hoa viên chỉ có một con đường độc nhất là men theo con đường rải sỏi bên bờ hồ, nếu đi như vậy thì rất dễ bị đối phương phát hiện. Thế nhưng đã vào tận Ngưỡng Vu cốc này rồi chẳng lẽ nào lại chịu về không?
Giang Ngọc Phàn nhìn thấy tình thế khó tính, bỗng quay đầu nhìn lại thì thấy triền núi thoai thoải, bên trên nằm xen giữa tùng bách là những quái thạch, chàng bèn nảy ra một ý bèn nói :
- Chúng ta tại sao lại không lên trên kia đứng quan sát nhỉ?
Hàn Dũ Lý nghe ra có lý, gật đầu đáp ngay :
- Đúng rồi, chúng ta lên đó đi!
Bấy giờ cả hai liền thi triển khinh công lướt người cực nhẹ nhàng trở lên hướng triền núi rồi ẩn thân sau một phiến đá lớn.
Từ đây nhìn qua hướng hoa viên quả nhiên trông thấy rõ từng góc, vừa nhìn thì cả hai đã sững người. Hai ả thị nữ lúc nãy chính xuất hiện sau lưng một bà lão tay chống gậy vừa từ trong một mái tranh bước ra.
Lão bà mặt mày hung dữ, đôi mắt đỏ gầu, chiếc miệng như vểnh hẳn ra đằng trước vì khoảng cách quá xa nên bọn họ không nhìn rõ lắm, nhưng cứ như miệng bà lão có hai chiếc răng nanh nhô ra. Chính vậy cho nên bọn Giang Ngọc Phàn vừa nhìn đã giật mình, chỉ bằng vào ngoại hình tướng mạo cổ quái hung tợn của bà lão cũng đủ đoán ra bà ta chính là nhân vật từng làm bao người năm xưa trên võ lâm đều khiếp sợ - "Liêu Nha Lão Ẩu"!
Bọn Giang Ngọc Phàn cả hai lập tức liên tưởng đến cảnh Liêu Nha Lão Ẩu ăn não người mà ớn lạnh xương sống, đồng thời cảm thấy gớm ghiết, bọn họ chừng như không dám tin đó có thể là sự thật!
Nhìn theo ánh mắt của Liêu Nha Lão Ẩu bọn họ liền bắt gặp trên một thảm cỏ xanh trải một tấm da thú, bên trên là một kệ gỗ khảm xà cừ, ngồi bên cạnh chính là một thiếu nữ đang gảy đàn.
Thiếu nữ vận y phục trắng nuốt, tóc búi cao để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, đầu hơi cúi xuống, mải mê lướt mười ngón tay nuột nà trên các phím đàn.
Hàn Dũ Lý nhìn thấy mà không khỏi giật mình, trong ánh trăng huyền ảo, thiếu nữ gảy đàn dưới trăng này quả thực vô cùng diễm lệ.
Mãi đến lúc Liêu Nha Lão Ẩu đến gần bên cạnh, thiếu nữ như sực tỉnh, vội vàng đứng lên khép thân hình thi lễ, đồng thời đôi môi mấp máy nhưng tuyệt nhiên không nghe rõ cô ta xưng hô thế nào.
Những dung vải voan và tà áo của thiếu nữ phất bay trong gió, thân hình mềm mại của cô ta tựa hồ như cũng bồng bềnh lên mà theo gió bay đi, cả Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý nhìn không khỏi ngây ngất, thiếu nữ chẳng khác gì một tiên nữ thiên giới hạ trần!
Thế nhưng, Liêu Nha Lão Ẩu ngược lại mặt vẫn hầm hầm tức giận, giọng rít lên :
- Ta đã căn dặn ngươi như thế nào? Bây giờ sao đây? Gây chuyện phiền hà rồi nhỉ?
Thiếu nữ vẻ sợ sệt khép mình lí nhí gì trong miệng, vì quá xa cho nên bọn Gỉang Ngọc Phàn căn bản không nghe rõ.
Chỉ thấy Liêu Nha Lão Ẩu quay người chỉ tay vào hai ả nữ tỳ sau lưng đanh giọng nói tiếp :
- Ngươi cứ hỏi bọn chúng thì rõ!
Thiếu nữ liền đưa ánh mắt nhìn về phía hai ả thị nữ.
Cả hai ả hầu liên tiến lên một bước khép mình thi lễ, rồi do ả hầu áo xanh thấp giọng báo cáo lại tình hình, bởi vì ả nói quá nhỏ nên bọn Giang Ngọc Phàn cũng không nghe rõ..
Thế nhưng Hàn Dũ Lý động não suy nghĩ, rồi ghé bên tai Giang Ngọc Phàn nói :
- Xem ra Liêu Nha Lão Ẩu và Vạn Diễm bôi có liên quan với nhau!
Giang Ngọc Phàn nhíu mày hỏi lại :
- Làm sao biết được?
Hàn Dữ Lý nghiêm mặt nói :
- Hai ả nữ tỳ kia chẳng phải đang báo cáo lại chuyện mà Huệ Như sư thái đã nói với chúng đó sao?
Giang Ngọc Phàn không cho là vậy, lắc đầu nói :
- Thế nhưng Huệ Như sư thái chưa từng nói là chúng ta lên đây để tìm Vạn Lý Phiêu Phong kia mà?
Hàn Dũ Lý nghĩ lại cũng đúng, bèn thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ Liêu Nha Lão Ẩu trong lòng còn có nỗi phiền gì sao?
Thiếu nữ đánh đàn nghe ả hầu áo xanh nói xong, mày liễu nhíu lại, rồi nhìn Liêu Nha Lão Ẩu lí nhí như giải thích điều gì. Chỉ thấy Liêu Nha Lão Ẩu mặt mày hầm hầm, dộng mạnh ngọn thiết trượng trên nền đất "ầm" một tiếng, thét lên :
- Ngươi đi gặp Huệ Như sự thái mà hỏi rõ tình hình, ta không nhẫn nại chờ đến sáng đâu!
Dứt lời liền quay ngoắc người bỏ đì ra khỏi hoa viên không nói thêm một lời nào nữa.
Thiếu nữ đánh đàn tuy vậy vẫn cúi người thi lễ nhận lệnh.
Nhưng Liêu Nha Lão Ẩu vừa đi được mấy bước, đột nhiên quay người lại tức giận nói :
- Bảo với Huệ Như sư thái, chỉ cần có người xâm nhập vào Ngưỡng Vu cốc này thì mọi ước thúc năm xưa coi như vô hiệu ta nhất định tái hiện Trung Nguyên, tiêu diệt tất cả cừu gia của ta, nhất quyết tạo một phen trời long đất lở!
Dứt lời, mới sãi bước đi tiếp, những bước chân nặng thình thịch đủ thấy cơn giận của bà ta thế nào rồi, phút chốc thì khuất người hẳn trong bóng tối.
Hai ả thị nữ vội thi lễ thiếu nữ rồi cũng theo gót chân Liêu Nha Lão Ẩu. Thiếu nữ lắc đầu vẻ buồn bã, rồi ngồi xuống bên bàn đàn, thế nhưng cô ta không đánh đàn nữa mà ngồi hai tay chống cằm thừ ra, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng hoa viên trước mặt.
Giang Ngọc Phàn thấy vậy, bất giác cũng lắc đầu lẩm nhẩm tự hỏi :
- Không biết cô ta là gì với Liêu Nha Lão Ẩu?
Hàn Dũ Lý vốn cũng đồng cảm với thiếu nữ kia, nhưng lúc này bỗng nghe Giang Ngọc Phàn ra vẻ quan tâm cho cô ta thì trong tròng thấy gai gai, xẵng giọng nói :
- Cần đến Phàn đệ ngươi quan tâm cô ta ư?
Giang Ngọc Phàn nghe vậy ngớ người, chính lúc định nói gì thì phát hiện thiếu nữ đánh đàn đột nhiên mặt biến sắc, đứng bật dậy, đôi ánh mắt chăm nhìn về phía bọn họ đang ẩn nấp.
Hàn Dũ Lý cảm thấy hối hận, vì vừa rồi trong lúc lòng cớ chút ghen tương nên đã sơ ý nói hơi lớn, chính điều đó đã khiến cho thiều nữ kia giật mình nghi ngờ.
Giang Ngọc Phàn thấy tình hình biết nguy rồi, nếu quả như bị thiếu nữ kia phát hiện ra thì đêm nay kể như gây ra đại họa.
Trong lúc chàng đang lo lắng thì bị Hàn Dũ Lý thúc khuỷu tay vào hông, chỉ tay về hướng cửa hoa viên.
Mắt chàng vừa nhìn theo tay nàng lập tức sáng lên vì nhận ra một phụ nhân tuổi chừng bốn lăm bốn sáu, áo lam quần đen vội vội vàng vàng đi vào cửa hoa viên.
Giang Ngọc Phàn vừa nhìn thấy phụ nhân kia thì chút nữa đã reo lên vì phấn khởi, nhân vì bà ta từ tướng mạo cho đến niên kỷ, y phục đều hoàn toàn khớp với những lời đêm trong khách điếm mấy tên tiểu nhị mô tả.
Hiện tại thì chàng không những đoan chắc rằng Vạn Lý Phiêu Phong chính đang ẩn thân trong Ngưỡng Vu cốc này mà còn có thể đoán chắc được vị "Tiểu thư" ngồi trong kiệu trúc kia chính là thiếu nữ đánh đàn kia.
Hàn Dũ Lý cũng từng được bọn Giang Ngọc Phàn nói qua, cho nên cùng đoán ra Vạn Lý Phiêu Phong đích xác là được sự cho hộ của Liêu Nha Lão Ẩu trong Ngưỡng Vu cốc này.
Phu nhân đi đến bên thiếu nữ vồn vã hỏi cô ta như phát hiện ra điều gì. Chỉ thấy thiếu nữ lắc đầu, tợ hồ như đáp không có gì xảy ra.
Phụ nhân đôi mắt hung hung, đưa nhìn về phía bọn Giang Ngọc Phàn đang nấp quan sát một lúc, rồi mới nói gì mấy câu với thiếu nữ đánh đàn, đồng thời chỉ tay về hướng nam.
Bọn Giang Ngọc Phàn tuy không nghe rõ phụ nhân nói gì, thế nhưng cứ theo như thần thái và cử chỉ của bà ta thì chừng như truyền đạt ý của Liêu Nha Lão Ẩu, đồng thời thúc giục cô ta nhanh đi gặp Huệ Như sư thái.
Chỉ thấy thiếu nữ nghe xong gật đầu, rồi cử bước đi ra hướng hoa viên môn, dáng cô ta thướt tha, những dải áo phất bay trong gió sớm, huyền hoặc bồng bềnh như hành vân lưu thủy.
Trung niên phụ nhân liền đi đến cuốn bốn góc tấm thảm lông thú bao bọc chiếc đàn lại cẩn thận. Chính ngay lúc phụ nhân cúi người làm việc đó thì thiếu nữ bỗng dừng chân lại, liếc nhanh ánh mất cảnh giác về phía bà ta, rồi đưa mắt nhìn về phía bọn Giang Ngọc Phàn ẩn thân như muốn cảnh cáo, đoạn cuối cùng mới bước vội ra cửa.
Phụ nhân cuộn xong chiếc đàn cũng vội vàng ôm nó bỏ đi ra khỏi hoa viên.
Hàn Dũ Lý chờ cho bóng phụ nhân khuất hẳn, liền vội vàng lay tay Giang Ngọc Phàn nói :
- Thiếu nữ kia đã phát hiện ra chúng ta, nhanh rời khỏi đảy!
Giang Ngọc Phàn có chút chần chừ, chàng ngước mắt nhìn trời thấy trăng đã khuất núi tây, hẳn là trời sắp sáng.
Hàn Dũ Lý nhìn thấy chàng trù trừ như vậy thì phật ý, nói :
- Sao? Ngươi định cùng cô ta đi tìm Huệ Như sư thái hẳn?
Giang Ngọc Phàn lúng túng cải chính :
- Tiểu đệ nhận thấy như đã phát hiện ra Vạn Lý Phiêu Phong thì...
Chưa nói dứt, Hàn Dũ Lý đã nghiêm mặt cảnh cáo :
- Vừa rồi Liêu Nha Lão Ẩu nói người nghe rõ chứ? Bất kể người nào xâm phạm vào Ngưỡng Vu cốc thì bà ta sẽ hủy bỏ lời ước thúc năm xưa, đồng thời còn mượn cớ này để tái hiện võ lâm gây...
Giang Ngọc Phàn nghe đến đó chẳng những không sợ mà còn cười lạnh nói :
- Hẳn là bà ta muốn chết!
Hàn Dũ Lý vẫn nghiêm sắc mặt nói :
- Thế nhưng nguyên nhân gây họa là do Phàn đệ ngươi gây ra, võ lâm các phái đương nhiên sẽ truy cứu trách nhiệm!
Giang Ngọc Phàn nghe xong, bất giác cao ngạo cười nói :
- Đương nhiên một mình ta gánh chịu!
Hàn Dũ Lý "hừ" một tiếng, chậm rãi buông từng tiếng :
- Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ không tìm đến ngươi!
Giang Ngọc Phàn nghe lời này thì không khỏi giật mình, trố mắt lắp bắp :
- Tỷ tỷ muốn nói?...
Hàn Dũ Lý nghiêm túc giải thích :
- Đến lúc đó Chưởng môn các đại môn phái vì thấy chuyện quá sức nghiêm trọng, cho nên sẽ tìm đến Cửu Cung bảo, hiển nhiên phải gặp cho được vị niên cao đức trọng, thanh danh vang chấn trong võ lâm là lão Trang chủ!
Giang Ngọc Phàn nghe xong hào khí lúc này lập tức tiêu tan, chàng cảm thấy gia gia tuổi đã xấp xỉ chín mươi, tuyệt không thể xen vào chuyện thị phi trong giang hồ nữa, mà đã vào tuổi nghỉ dưỡng thân tâm vui với trời đất. Cho nên chàng cũng không thể vì nhất thời bồng bột mà gây chuyện phiền toái cho gia gia, như vậy thì còn làm sao xứng với hai chữ "hiếu thuận" của đạo con cháu.
Vả lại, phu thân của chàng là Giang Thiên Trù hiện đang tọa quân, nếu như sau này biết ra chuyện này thì khi nào chịu tha cho chàng, đến lúc ấy thì dù có tám vị mẫu thân cũng không một ai dám đứng ra bênh vực chàng.
Hàn Dũ Lý nhìn thấy thần sắc của chàng, biết họ không thể nào đêm nay tiếp tục mạo hiểm xâm nhập vào tận động phủ của Liêu Nha Lão Ẩu, cho nên nhân lúc chàng đang do dự nhẹ nhàng uyển chuyển nói :
- Các vị huynh đệ cao niên, như Ngộ Không, Nhất Trần đều là những nhân vật lịch duyệt giang hồ, từng trải qua sóng gió, chuyện này chúng ta nên về bàn bạc cùng bọn họ thế nào cũng tìm ra được một giải pháp vẹn toàn!
Nói đến đó, nàng ngước nhìn bầu trời, lại tiếp :
- Vả lại hiện tại cũng sắp sáng rồi, không kịp cho chúng ta hành động. Các vị huynh đệ ở nhà cũng đang chờ sốt ruột, chúng ta nhanh về thôi.
Giang Ngọc Phàn nghĩ đến vấn đề trước mắt cần nhất là rời khỏi đây trước lúc trời sáng, nên gật đầu đồng ý :
- Thôi được, chúng ta trở về!
Nói rồi chàng lại nhìn lên núi, lầm nhẩm :
- Chúng ta nên đi lối nào đây, chẳng lẽ lại đi theo sơn động như lúc vào đây?
Hàn Dũ Lý chỉ tay lên núi nói :
- Đương nhiên là vượt lên núi.
Bởi vì núi quá dốc, lại thêm phần trăng đã khuất hẳn, cho nên bọn họ hai người không dám thi triển khinh công chạy nhanh, mà chỉ cẩn thận nhẹ nhàng dò từng bước lên núi.